Chương 44
Tôi không hay lưu giữ mấy kỷ vật tình yêu, những cũng có một vài thứ đồ lưu niệm muốn lưu giữ. Hồi cấp hai, thầy giáo tiếng Anh thường hay cho chúng tôi làm bài nghe viết, sau khi viết xong thì sẽ để học sinh tự chấm điểm cho nhau. Năm đó, người chấm bài cho tôi là cậu bạn mà tôi thầm mến. Chữ viết trong vở tiếng Anh của cậu ấy rất đẹp, trang giấy xé từ vở bài tập của cậu ấy, tôi vẫn không nỡ vứt đi. Sau này, trong lúc dọn dẹp đồ đạc, nó đã bị Mr. Bu lôi ra.
Tối hôm đấy anh hỏi tôi, “Em có còn nhớ cậu nam sinh đó thế nào
không?”.
“Không nhớ nữa”
“Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn!”
“Cậu ta trông giống idol nào của em?”
“Tĩnh Bách Nhiên”.
“Vậy còn nói là không nhớ sao!”
Cứ động tới idol là não dừng hoạt động, tôi phải làm sao đây?