Chương 52
Chuyến du lịch đầu tiên của tôi và Mr.Bu là tới Nhật Bản. Chúng tôi tới một nhà hàng sang trọng ăn Kaiseki(*).
(*)Kaiseki ryori là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc trưng là sử dụng nguyên liệu theo từng mùa và sự phối hợp tinh tế giữa các món ăn.
Còn chưa ăn xong món khai vị, Mr.Bu có điện thoại. Anh đứng dậy, đi ra góc phòng nhận cuộc gọi. Trong nhà hàng Kaiseki, nhân viên phục vụ đều mặc kimono, họ phải đợi khách ăn xong từng món mới dọn đĩa và đưa món tiếp theo lên.
Tôi đã ăn xong món khai vị từ lâu rồi, cô nhân viên phục vụ vẫn ngồi quỳ ở bên cạnh chờ Mr.Bu nói chuyện điện thoại.
Cuộc gọi kéo dài tới hơn mười phút vẫn chưa xong, tôi bèn đứng lên vỗ vào vai anh, ra hiệu cho anh nói chuyện nhanh một chút.
Chắc là công việc xảy ra vấn đề gì đó, anh chau mày, cau có rồi xua tay với tôi.
Tôi lại ngồi xuống bàn, cô nhân viên phục vụ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm. Giây phút ấy, tôi cảm thấy thực sự tủi thân.
Hôm đó, tôi đã chiến tranh lạnh với anh. Khó khăn lắm mới được đi chơi với nhau một chuyến, anh cứ lo công việc suốt.
Mr.Bu cảm thấy tôi đang gây sự vô cớ, “Anh không làm việc thì lấy đâu ra tiền đưa em đi ăn một bữa vài nghìn tệ thế này cơ chứ?”.
Thế là hai chúng tôi cãi nhau to.
Đến sân bay Narita, suýt nữa là chúng tôi ứng luôn với cậu nói “Chia tay ở Narita” rồi. Nhưng trước khi đòi chia tay, đột nhiên tôi lại nhớ về một cảnh tượng.
Trước khi cưới nhau, chúng tôi đều rất khó khăn, phải thuê phòng trọ đơn, không có điều hòa, muỗi chui cả vào màn. Tôi lay anh dậy, anh mắt nhắm mắt mở bò dậy đập muỗi, trước khi bật đèn còn lấy chăn che mắt cho tôi đỡ chói mắt.
Đợi đến khi tôi đã quen với ánh sáng, bỏ chăn ra, thì thấy anh đứng bên giường, nghiêm túc căng mắt lên tìm muỗi.
Khi đó chúng tôi còn chẳng có bàn ăn, phải lấy bàn laptop đặt trên giường để ăn cơm. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy như chuyện đã xưa lắm rồi.
Vì thế tại sân bay Narita, tôi đã chủ động xin lỗi anh, “Xin lỗi, em đã gây sự vô cớ rồi”.
“Không sao”, anh nói, “Từ sau khi ở bên em, anh không dám phạm sai lầm, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng. Nhưng anh dè dặt, gò bó mình như vậy cũng chỉ vì anh muốn em có thể sống tự do hơn, thoải mái hơn, vô lý hơn một chút”.
Tôi đã không thể nói được lời nào nữa rồi.