Chương 20
Sarah nhấc điện thoại mà không nghĩ ngợi gì. Giờ là mười một giờ trưa thứ Hai và cô đã hết sức bận rộn suốt từ lúc bảy rưỡi. Vừa qua chín giờ là cô đã tới tấp gọi các cuộc điện thoại. Nếu may mắn, đây sẽ là một ai đó thông báo tin tốt cho cô.
Giọng nói lè nhè của Hugo vang lên làm cô giật bắn mình đến mức suýt nữa đánh rơi điện thoại. Trùng hợp làm sao, cô vừa mới bắt gặp tên anh khi giở cuốn sổ địa chỉ để tìm những căn bếp thích hợp cho Bron làm bánh của Carrie và đã không thể ngừng nghĩ về anh.
“Tôi muốn cô đi với tôi trong ngày hôm nay,” anh nói, không biết rằng Sarah đã toát mồ hôi vì kinh hoảng. “Để đến xem một địa điểm tổ chức,” anh nói thêm.
Sarah hắng giọng. “Cho Carrie?”
“Ừ. Chỗ mà tôi từng nói với cô đó. Nó có thể phù hợp.”
Lúc này đã lấy lại bình tĩnh, Sarah ăn nói khá lưu loát. “Nó có những cây thông đỏ cụt ngọn, bãi cỏ được tỉa xén cẩn thận, những bia mộ cổ xưa - tốt nhất là bám đầy địa y - và cổng quàn chứ?” Sarah biết câu trả lời sẽ là “không”, hoặc cho dù nó là “có” chăng nữa, địa điểm này sẽ không còn trống trong ngày hôm đó.
Anh cười. “Không. Đó là một ngôi nhà riêng, với một cái nhà nguyện. Nó không có đủ những thứ cô vừa nêu nhưng nó thực sự độc đáo và tôi nghĩ Carrie sẽ yêu thích nó. Cho dù cô ấy không thích, tôi nghĩ cô vẫn nên xem xét nó.”
Sarah định từ chối - bản năng tự bảo toàn của cô đang ở mức cảnh giác cao nhất - nhưng một cái nhà nguyện riêng có thể chính là thứ cô cần. Nó không phải là một nhà thờ truyền thống ở chốn đồng quê, nhưng nó có thể có sức hấp dẫn tương tự như thế.
“Cô phải đến xem nó, Sarah ạ,” Hugo nói, đột nhiên bớt lè nhè đi nhiều. “Cho dù nó không thích hợp với đám cưới của Carrie, cô vẫn cần gặp những người chủ của nó. Họ không tự tin chút nào về chuyện tổ chức các đám cưới nhưng nếu cô gặp họ, cô có thể động viên họ và có thể dùng họ trong tương lai. Nó sẽ là một địa điểm độc nhất vô nhị cho các khách hàng cao cấp của cô.”
Sarah cảm thấy cô không thể bỏ lỡ cơ hội này và chấp nhận, dẫu có hơi miễn cưỡng. “Anh định khi nào thì đi?”
“Khoảng nửa tiếng nữa. Nào, thi thoảng cô cũng cần ra khỏi văn phòng chứ.”
Sarah bị giằng xé khủng khiếp. Ý nghĩ lái xe về miền quê với Hugo thật hấp dẫn dù hơi đáng lo ngại. Cô đột nhiên muốn ra ngoài. Tai cô hiện đang đỏ lừ vì bị điện thoại áp vào suốt cả buổi sáng và cô đã quá mệt mỏi với việc tỏ ra nhã nhặn với những người khác. Nếu cô đi với Hugo, cô có thể suồng sã nếu thích - anh sẽ không để tâm, anh đã quen với điều đó. Cô chỉ phải hy vọng anh sẽ không quá lịch thiệp với cô. Điều đó sẽ gây khó khăn cho cô hơn nhiều.
Nhưng cô còn quá nhiều việc phải làm. Lúc nãy cô đã thực sự cân nhắc chuyện tuyển một trợ lý, chỉ để quản lý đống giấy tờ đang che phủ khắp mặt bàn khiến cô không còn chỗ nào để đặt tách cà phê nữa.
“Không ai là tuyệt đối cần thiết,” Hugo tiếp tục. “Chỉ có người nào tự cao tự đại thì mới nghĩ ngược lại thôi.” Trong khi Sarah đang suy ngẫm xem ý anh là gì thì anh tiếp tục, “Tôi sẽ đón cô lúc mười một rưỡi nhé. Như vậy chúng ta sẽ kịp tới đó vào giờ ăn trưa.”
Sarah nhượng bộ. “Vâng.” Cô đặt điện thoại xuống và nhận ra đáng lẽ cô nên tỏ ra nhiệt tình hơn. Cô cũng phần nào hào hứng, nhưng cảm giác tội lỗi đang tác động đến cô - đáng ra cô nên tiếp tục làm việc. Nhưng nhỡ đâu đây là địa điểm hoàn hảo thì sao? Cô không thể không kiểm tr.a nó - như thế là hoàn toàn không chuyên nghiệp.
Cô đứng trước tủ quần áo, nhìn lướt qua nó một lượt như thể đang tìm thứ gì đó không chỉ là một cái quần sạch và một cái áo không cần là ủi. Vấn đề là, hầu hết quần áo của cô đều là những bộ vét trang trọng hoặc những chiếc quần thể thao quá rão đến mức chúng cứ chực tụt xuống.
Có rất ít những bộ đồ bình thường nhưng lịch sự. Một bộ vét không thể biến thành một bộ đồ bình thường chỉ vì nó hơi cũ, nó sẽ chỉ được coi là một bộ vét cũ mà thôi.
Như tất cả những người phụ nữ khác mà cô biết, cô có một cái quần đen mà hầu như ai cũng có - chỉ cần tìm được thứ gì đó để mặc với nó là ổn. Chiếc áo khoác mà cô thường kết hợp với váy một cách ngớ ngẩn - màu nâu vàng nhạt chứ không phải màu đen hay xanh lính thủy - sẽ hợp với cái quần. Bây giờ chỉ cần tìm một cái áo để mặc bên trong. Cô lục lọi trong ngăn kéo để đồ lót và tìm thấy một cái áo ba lỗ màu đen. Nếu cô đeo thêm một món trang sức thú vị, trông cô sẽ khá tươm tất. Suy cho cùng, cô không muốn tỏ ra là mình đã dành quá nhiều thời gian để lựa một bộ đồ, ngay cả khi đây không hẳn là một chuyến đi mang tính công việc. Cô chỉ muốn Hugo nghĩ rằng cô đã mặc sẵn bộ đồ này lúc anh gọi điện.
Có một đám chuỗi hạt rối vào nhau như tổ rắn trong một cái ngăn kéo và cô gỡ ra vài cái. Vì không biết chọn cái nào nên cô đeo cả mớ lên, kết hợp san hô với hạt huyền giả và một cặp chuỗi hạt ngọc trai nhỏ.
Giờ đến phần trang điểm. Vì quá trình này diễn ra gần như một cách máy móc nên cô có thời gian để kiểm tr.a lại cảm giác của mình đối với Hugo Marsters. Mặc dù hoàn toàn chắc chắn rằng cô nên tránh ở quá gần anh, và anh cùng lắm chỉ có thể là một người bạn, nhưng tại sao cô lại cảm thấy dao động khi nói chuyện với anh? Và tại sao việc kìm nén điều này lại chỉ khiến cô có vẻ lỗ mãng và cáu kỉnh thay vì điềm tĩnh? Tại sao cô không thể cư xử như những người khác?
Cố gắng làm cho mình bớt giống với một nhà tổ chức đám cưới đang đi thăm dò, cô đánh rối tóc một chút và tô son môi đỏ hơn bình thường. Rồi cô chùi nó đi và thay thế nó bằng son bóng. Cô vẫn đang liên tục đổi ý và sửa lại lớp trang điểm với tốc độ chóng mặt thì nghe thấy tiếng còi xe. Đúng là Hugo! - Chỉ có anh mới có thể cho rằng cô sẽ lao vội tới ngay khoảnh khắc anh gọi.
Nhưng cô miễn thứ cho tất cả sự khiếm nhã của anh khi cô gặp anh ở ngưỡng cửa. Anh đang định nhấn chuông.
“Chào cô,” anh nói, hôn má cô một cách thuần thục. “Trông mặt cô hơi đỏ. Cô ổn chứ?”
Mặt cô bị đỏ là kết quả của việc chùi đi lớp phấn má màu đồng khiến cô trông như đã bỏ phí cả tuổi xuân trong một tiệm nhuộm da, nhưng cô sẽ không nói với Hugo điều này. “Tôi vẫn ổn!”
“Chỉ để chắc chắn là cô không sao thôi. Giờ thì lên xe đi.”
Cách anh mở cửa xe cho cô trái ngược hoàn toàn với lời yêu cầu cộc lốc của anh. Anh thực sự là một bí ẩn, cô quyết định như vậy khi cô cài đai an toàn.
“Rồi, chúng ta sẽ đi về vùng đồng quê,” anh nói, và khởi động xe.
“Tôi hy vọng nó không quá xa với Carrie,” Sarah nói.
“Tôi tưởng ở bất cứ vùng quê nào cũng được miễn là nó mang nét văn hóa đặc trưng của nước Anh.”
“Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng vì em gái tôi cũng sẽ kết hôn vào ngày hôm đó, nên tôi phải tìm một chỗ tương đối gần với nơi nó tổ chức.”
“Ở đâu vậy?”
Cô nói tên địa điểm đó cho anh ta. “Và hôn lễ của nó sẽ được cử hành khá sớm, vì thế nếu tôi có thể thuyết phục Carrie chọn một thời điểm muộn hơn, để sau đó có thể chuyển tiếp luôn sang bữa tiệc cưới kiểu cocktail[30], có lẽ thế, thì tôi có thể có mặt ở cả hai sự kiện.”
[30] Bữa tiệc nhẹ được tổ chức vào buổi tối.
“Tôi thấy như thế có vẻ hơi sít sao. Và tiệc cocktail không hẳn là truyền thống của Anh, đúng không?”
“Hoàng gia đã làm như vậy mà,” Sarah nói, định tỏ ra kiên quyết nhưng giọng cô lại phảng phất nét tuyệt vọng.
“Chà, dù sao cô cũng nên đến xem địa điểm này. Nó có thể rất tuyệt vời nhưng, thành thực mà nói, nó đang cần ‘tô điểm’ một chút. Nếu cô đặt nó làm nơi tổ chức tiệc cưới cho Carrie, cô có thể giúp họ việc đó.”
“Sao lại thế?”
“Nó thuộc quyền sở hữu của mấy người bạn thân của tôi. Như tôi đã nói, tôi đã nghĩ đến nó nhưng cần kiểm tr.a xem họ đã thực sự dọn đến ở chưa. Đó là một tòa nhà cổ tuyệt vời sẽ khiến họ tốn đến hàng triệu bảng để sửa sang lại. Họ cần nó kiếm tiền cho họ càng sớm càng tốt. Nếu cô có thể nói với họ rằng nó có thể dễ dàng sử dụng đến mức nào, họ sẽ biết ơn cô, và cô có thể có một địa điểm thật sự tuyệt vời để sử dụng gần như bất cứ lúc nào.”
“Hừm. Tôi cho rằng anh có lý. Chỉ có điều...”
“Nó không xa lắm đâu.” Anh im lặng một lúc. “Em gái cô sẽ không đổi ngày - hoặc thậm chí đổi địa điểm tổ chức à?”
“Nó sẽ không kết hôn ở một địa điểm tổ chức nào cả - đó là nhà thờ chỗ bố mẹ chồng nó.”
“Ồ.”
“Và nó không thể đổi ngày bởi vì nó đã đăng ký chỗ rồi.”
Im lặng một lúc. “Ồ, ồ.”
Sarah thấy mình phì cười.
“Giờ thì đến chuyện bữa trưa,” Hugo tiếp tục một cách trôi chảy. “Cô muốn ăn trưa trong một quán rượu trước, hay tôi sẽ gọi điện cho Fen và đề nghị cô ấy chuẩn bị cho chúng ta bánh mì và pho mát?”
“Dĩ nhiên là quán rượu. Anh không thể gọi điện cho người ta và đòi hỏi một bữa trưa, cho dù đó chỉ là bánh mì và pho mát. Họ có thể không có đủ cả hai thứ đó!”
“Có lý đấy! Chúng ta không muốn giành nhau một cái cùi bánh bị chua hay một miếng pho mát dùng để bẫy chuột.”
“Chúng ta không muốn cướp miếng ăn từ miệng họ!” Sarah có thể hình dung ra nỗi kinh hoàng của họ khi được thông báo rằng có hai - chà, thực ra là một - người hoàn toàn xa lạ sắp đến ăn trưa trong khi họ không có thời gian để mua sắm hay chuẩn bị, nhưng dù sao cô vẫn mỉm cười trước câu cự cãi của anh.
“Tôi không nghĩ nó sẽ gây ra vấn đề gì lớn lắm, họ rất thoải mái. Hơn nữa, tôi đã báo trước với họ là chúng ta có thể đến vào giờ ăn trưa, nhưng tôi biết một quán rượu nhỏ dễ thương rất gần nhà họ.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ biết,” Sarah nói, gần như phẫn nộ. Anh có một cái bản đồ vô hình trong đầu với những nhà hàng nhỏ dễ thương, các khách sạn nhỏ và những địa điểm uống trà được đánh dấu khắp nơi trên đó. Cô đã nghe lời đồn đại này và đó chính là một biểu hiện cho lối sống phóng đãng của anh. Các nhà hàng có phòng ngủ sẽ là địa điểm anh ưa thích. Nhưng rồi cô tự quở trách mình: tại sao cô lúc nào cũng phải nghi ngờ anh? Anh hoàn toàn tử tế với cô mà.
“Hãy thoải mái đi,” Hugo nói. “Ai cũng cần được ăn uống, mặc dù trong trường hợp của cô tôi đồ rằng cô cần một ly Pimm’s thật to hoặc một ly cocktail sâm banh - thứ sẽ khiến cô cảm thấy thư thái.”
“Tôi hoàn toàn thư thái mà!”
“Nói dối,” anh bác bẻ.
Sarah thở dài. Anh nói đúng: cô cực kỳ căng thẳng. Cô hít vài hơi thật sâu, hy vọng anh sẽ không để ý. Cô liếc xuống ngực mình để kiểm tr.a xem liệu cái việc cô đang làm có quá lộ liễu không và nhận ra cô đang để lộ khe ngực nhiều hơn mức bình thường và vội vàng kéo áo lên, hy vọng những chuỗi hạt đã che những gì cần thiết.
Cô thấy Hugo liếc sang và biết rằng hành động của cô đã bị phát hiện. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định không nói gì trước khi Hugo mở miệng. Cô là khách của anh, anh có trách nhiệm làm cho cô cảm thấy thoải mái. Rồi giọng nói của mẹ cô, người đã mất từ lâu, vọng đến tai cô. Vì là khách của anh, nên cô phải tỏ ra vui vẻ.
“Hôm nay trời đẹp quá.” Cô thốt lên với chất giọng the thé.
Hugo bật cười và Sarah ước ao giá mà anh đừng làm vậy. Đó là một nụ cười rất quyến rũ, và cô không cần thêm bất cứ rắc rối nào nữa. Càng ngày cô càng cảm thấy khó cưỡng lại sự quyến rũ của anh mỗi lần nhìn anh. “Tôi bật radio lên nhé?” anh gợi ý. “Như vậy chúng ta sẽ đỡ phải trò chuyện.”
“Ý hay,” cô nói, cố gắng không tỏ ra quá nhẹ nhõm.
Quán rượu nằm ở một vùng tuyệt đẹp, không thể xác định được đó là một ngôi làng lớn hay một thị trấn nhỏ. Dù là gì thì nó cũng mang một vẻ đẹp thôn dã, với rất nhiều tòa nhà có những thanh xà rầm đen nổi bật trên nền sơn trắng, hoặc xà rầm màu nâu bạc nổi bật trên nền gạch cổ. Sự lạc quan của Sarah bừng tỉnh. Nếu các bạn của Hugo có “tòa nhà lớn” ở gần đây, nó có thể sẽ rất tuyệt vời, dù cũ nát.
Hugo đỗ xe đằng sau quán rượu. “Cô muốn ngồi ở bên trong hay bên ngoài?” anh hỏi Sarah khi anh khóa cửa xe.
Sarah nhìn cái quán rượu thấp, với những thanh xà rầm bằng gỗ dài, được vây quanh bởi những bông hồng leo, và đưa ra quyết định ngay lập tức. “Vào bên trong đi.”
Không gian bên trong sẽ tối; nếu cô đỏ mặt, anh có thể không nhận ra. Bên ngoài đang là một ngày mùa hè đẹp như mơ; cô có thể không tập trung làm một nhà tổ chức đám cưới chuyên nghiệp được. Hơn nữa, cô đã quên kính râm ở nhà và cô sẽ phải nheo mắt hoặc nhắm mắt liên tục - cả hai điều đó đều không có lợi cho vẻ chuyên nghiệp của cô.
Cô theo Hugo vào trong tòa nhà có vẻ tối đen như mực. Sàn nhà lát đá mấp mô và cũ kỹ, xà nhà là một mối đe dọa với cái đầu của Hugo, và có vẻ có đến hàng tá căn buồng nhỏ. Cô đứng sau anh ở quầy bar.
“Chào anh bạn Hugo!” Nhân viên phục vụ quầy bar nói, anh ta còn trẻ và là người Úc. “Ngồi vào bàn của anh đi. Nó ở trong căn buồng nhỏ đó.”
Khi Sarah lại đi theo anh, cô nhận ra anh hẳn đã đặt bàn trước cả khi cô quyết định muốn làm gì. Anh đã đoán trước được suy nghĩ của cô chăng? Hay anh chỉ muốn đảm bảo rằng anh có thể đáp ứng mọi mong muốn của cô? Chắc chắn ở Hugo còn có rất nhiều điều mà cô không ngờ tới.
“Vậy, rượu Pimm’s hay cocktail sâm banh? Chúng đều rất ngon.”
“Tôi không được uống nửa vại bia nhẹ hay rượu táo sao? Hay thậm chí một ly vang?”
“Không. Quyết định đi.”
Sarah, người đã nghe mình được miêu tả là hách dịch, thấy rằng được người khác sai khiến là một điều thư thái lạ lùng. Thảo nào mọi người chẳng hề bận tâm khi cô bảo họ phải làm gì - người ta có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng khi không phải đưa ra những quyết định. “Vậy thì cocktail sâm banh.”
Trong khi anh đi lấy đồ uống, Sarah quan sát những khách hàng khác. Họ chủ yếu là những người trung lưu tỉnh lẻ và giàu có. Tuy nhiên, bên quầy bar có một nhóm người địa phương mặc sơ mi trần, quần nhung kẻ hoặc quần jean và thi thoảng có người đội mũ mềm có lưỡi trai ngắn. Có lẽ họ đã được thuê để khiến nơi này trông như một quán rượu đích thực. Rồi cô thở dài và tự quở trách mình. Tại sao cô lại thầm đưa ra những lời bình phẩm thô lỗ về nơi này như vậy? Cô biết đó là vì Hugo nổi tiếng ở đây và cô đã thầm đưa ra những lời bình phẩm khiếm nhã về anh trong mấy năm quen biết anh. Một thoáng suy ngẫm khiến cô tự hỏi phải chăng cô đã âm thầm bị anh thu hút ngay từ trước khi họ hôn nhau và những lời chỉ trích đó chính là cách tự vệ của cô, nhưng cô mau chóng gạt bỏ ý nghĩ này. Cô thực sự không thể nghĩ về nó.
Anh quay lại với một cái khay đựng hai chiếc ly và hai quyển thực đơn kẹp dưới cánh tay. Một chiếc là kiểu ly sâm banh hình nón truyền thống, phổ biến trước khi những ly thủy tinh chân cao trở thành mốt. Chiếc kia là một ly vại chứa đầy thứ chất lỏng màu xám đùng đục.
“Cái gì thế?” Sarah hỏi, chỉ vào nó, hy vọng giọng cô nghe như đang quá tò mò, chứ không phải là đang nghi ngờ.
“Bia gừng. Nó rất cay - rất thích hợp nếu cô cần uống một thứ gì đó thật mạnh nhưng không muốn đồ uống có cồn.”
“Tại sao anh lại cần uống một thứ gì đó thật mạnh?” Bây giờ thì Sarah thực sự tò mò.
“Bởi vì ở bên cô dễ khiến người ta e dè trừ phi cô rất mệt mỏi, và có lẽ hơi say.”
Sarah đặt cái ly mà cô đang định uống xuống. “Cái gì? Tôi á?”
“Đúng vậy,” Hugo khẳng định. “Thi thoảng, thực sự đáng sợ.”
Sarah cười khúc khích. “Tôi không tin anh.”
Hugo giơ ly lên để nâng cốc với cô. “Chà, không đến nỗi hoàn toàn đáng sợ. Nào, chúc cho Somerby trở thành một địa điểm hoàn hảo, và chúc may mắn cho cô: nhà tổ chức đám cưới tốt nhất trên thế giới...” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và Sarah cảm thấy trong lòng chao đảo.
Cô nâng ly lên, đầu óc rối bung bởi sự kết hợp giữa ham muốn và kinh hoảng. “Chúc may mắn cho tôi,” cô lẩm bẩm và nhấp một ngụm. Sarah bối rối. Cô không chắc liệu mình có thể cưỡng lại Hugo lâu hơn nữa không và đang bắt đầu tự hỏi liệu dính dáng đến anh có thực sự là một điều tồi tệ chăng. Ngoài cái thực tế là cô rõ ràng bị anh thu hút, anh còn là người thoải mái, vui vẻ, có vẻ tôn trọng cô và bất chấp cái tin đồn không hay kia, cô không thực sự tin anh giống người yêu cũ của cô. Nhưng cô đã nói rõ rằng cô không muốn hẹn hò với anh. Một phần trong cô vẫn cảm thấy đây là quyết định đúng đắn, nhưng phần còn lại hy vọng anh có thể đề nghị cô điều đó một lần nữa. Lần này thậm chí cô có thể đồng ý. Nhưng cô sẽ không bóng gió với anh điều đó. Không, nếu điều đó xảy ra, thì nó sẽ xảy ra thôi.
“Ngon thật đấy,” cô nói khi đặt cái ly xuống.
“Tôi đã bảo mà, ở đây họ pha rượu rất ngon. Bây giờ, cô muốn ăn gì nào?” Anh đưa cho Sarah một quyển thực đơn. “Tôi có thể đề xuất món sò.
Và mặc dù chúng ta đang ở quá sâu trong đất liền, nhưng cá ở đây ngon đến sửng sốt.”
Khi Sarah nhìn vào danh sách các món ăn, cô ước gì mình đang ở một thời kỳ mà cô chỉ cần đưa thực đơn cho người tháp tùng và đề nghị anh ta gọi món cho cô. “Món sò có vẻ được đấy,” cô nói. “Tôi sẽ ăn chúng.”
“Tôi cũng vậy. Và chúng ta ăn chung món salad nhé?”
Khi họ đã gọi xong đồ ăn và Hugo đã ngồi xuống trở lại, Sarah nói, “Nào, kể cho tôi nghe về nhà của bạn anh đi.”
“Cô sẽ được thấy nó tận mắt ngay thôi. Một ly cocktail nữa nhé?”
Sarah lắc đầu và thấy rằng dù cô đã ngừng cử động nhưng nó vẫn đang tiếp tục lắc lắc trong thâm tâm cô. “Thật ra, tôi muốn một ly nước thật lớn.” Một ly cocktail mạnh đổ vào cái dạ dày trống rỗng đã chẳng phải là một ý kiến hay, nhưng ở bên Hugo phần nào còn khiến cô cảm thấy sai lầm hơn nhiều.
Họ tán gẫu một cách thoải mái suốt bữa trưa và Hugo thậm chí còn thuyết phục được cô ăn bánh xốp phủ si rô và sữa trứng, với kem tươi.
Khi họ tới Somerby, Sarah thích thú ngắm nhìn con đường lái xe vào nhà (dẫu đang trong tình trạng cần sửa chữa) băng qua một đồng cỏ nơi có mấy con bò đen nhỏ đang đủng đỉnh kiếm ăn. Nó là một điền trang đích thực. Cô ngồi thẳng lưng hơn một chút.
“Chúng là giống bò Dexter,” Hugo nói, “nhưng đừng hỏi tôi thêm câu nào nữa bởi vì tôi không biết câu trả lời đâu. Điều duy nhất tôi biết về chúng là chúng nhỏ hơn giống bò bình thường.”
“Tôi không định chất vấn anh về nghề chăn nuôi gia súc,” Sarah nói, cảm thấy hoàn toàn thoải mái sau khi ăn bữa trưa. Lily và Hugo đã đúng, cô cần thư giãn thường xuyên hơn.
Tòa nhà thật đồ sộ và xinh đẹp và, như Hugo đã nói, cũ nát. Sarah lập tức thấy đồng cảm với cặp vợ chồng đã phải lòng nó. “Trông nó giống như một dự án cho cái chương trình truyền hình mà những tòa nhà khó tu sửa được hoàn thiện lâu gấp đôi thời gian cho phép nhưng ít tốn kém hơn nhiều so với anh nghĩ vậy.”
Hugo cười. “Họ đã liên hệ với kênh truyền hình đó nhưng nó không đủ tiêu chuẩn để trở thành một dự án như thế.” Anh đỗ xe và, trước khi anh kéo tay phanh, cửa chính mở ra và một phụ nữ trẻ bước ra.
“Hugo! Chào anh!” Cô ta đang mặc quần cưỡi ngựa, giày thể thao kiểu cổ lấm bùn và một cái áo phông polo bị sứt chỉ chỗ tay áo, nhưng tất cả bọn chúng lại có vẻ làm tôn thêm vóc dáng người mẫu của cô ta. Sarah tự hỏi liệu cô ta có quá vô tâm với vẻ ngoài như thế không nếu khí chất quý tộc của cô ta không quá hiển nhiên đến vậy. Cô ta choàng tay quanh cổ Hugo và hôn anh. Rồi cô ta mỉm cười với Sarah - cô ta có vẻ cao quý nhưng cũng rất thân thiện.
“Đây là Sarah. Sarah, đây là Fenella, mặc dù cô ấy thích được gọi là Fen hơn. Fen, Sarah đã uống một ly cocktail sâm banh trong bữa trưa vì vậy cô ấy không còn chuyên nghiệp, hoạt bát như bình thường. Mặc dù ngay cả khi mất đi sự sắc sảo vốn có, cô ấy vẫn gây được ấn tượng.”
“Cảm ơn vì đã chia sẻ điều đó với những người trước đây tôi chưa từng gặp!” Sarah liếc xéo anh. Mặc dù cô biết anh đang đùa giỡn, nhưng đây là những khách hàng tiềm năng của cô.
“Ồ, đừng để ý đến anh ấy,” Fenella nói, khoác vai Sarah và dẫn cô vào nhà. “Anh ấy luôn nói những điều kỳ quặc. Đó là cách để anh ấy thu hút sự chú ý. Vào nhà thôi nào. Ôi, cẩn thận lũ chó.”
Một đàn chó tạp nham ào ạt xông tới chỗ họ. Có hai con lớn, mà Sarah nghĩ là loại chó săn chỉ điểm, và một bầy nhỏ hơn trông giống những con lớn một cách lạ lùng, như thể chúng đã bị rơi vào máy giặt và bị teo quắt lại. Chúng ngửi ngửi quanh chân Sarah và Hugo nhưng không sủa hay gầm gừ gì.
“Đi thôi nào,” Fenella nói, sau khi xua lũ chó đến một chỗ nào đó mà họ không nhìn thấy.
Họ bước vào một tiền sảnh trống, đầy tiếng vang, đủ rộng cho cả một vũ đoàn ballet nhỏ tập luyện.
“Chúng ta hãy vào trong bếp cho ấm cúng và tôi sẽ pha chút cà phê. Rupert đang ở đâu đó. Điều rắc rối là, ngôi nhà lớn quá mức nên chúng tôi cứ hay bị lạc nhau.”
Fenella dẫn Sarah và Hugo qua vài căn phòng và hành lang khác đến phía sau ngôi nhà và vào trong một căn bếp khổng lồ, ngập đầy ánh nắng.
“Đây là căn phòng duy nhất có đầy đủ đồ đạc,” Fenella nói, “và nó được như thế chẳng qua là vì chúng tôi đã cất hết mọi thứ mà chúng tôi có vào đây.”
“Điều đó cũng không tệ lắm,” Hugo nói. “Nếu cô muốn cho người ta thuê tòa nhà để chụp ảnh thì họ sẽ thích nó càng trống càng tốt. Mặc dù cô sẽ cần một vài món đồ để làm đạo cụ.”
“Tôi nghĩ chúng tôi có rất nhiều thứ như vậy. A, Rupes đây rồi.”
Một người đàn ông cao ráo xuất hiện từ một cánh cửa trong góc phòng mà trước đó Sarah không để ý. Quần áo anh ta cũng lôi thôi như của vợ anh ta và sự chào đón của anh ta cũng không kém phần nồng nhiệt. “Xin chào! Tôi là Rupert. Chào mừng đến với Ngôi nhà của dòng họ Usher[31].”
[31] Ngôi nhà trong truyện ngắn kinh dị The fall of the house of Usher (Sự sụp đổ của ngôi nhà của dòng họ Usher) của Edgar Allan Poe.
“Nó chẳng giống Ngôi nhà của dòng họ Usher chút nào,” Fenella phàn nàn, đo những hạt cà phê và cho vào một cái máy xay.
“Nhưng nó cũng sắp sụp đổ rồi,” Rupert rầu rĩ nói. “Hoặc gần như vậy. Chúng tôi đã nhờ người đến xem xét một trong những cái ống máng ở khe mái nhà. Tôi đang sợ rằng ông ta sẽ nói toàn bộ hệ thống đó phải được tu sửa lại. Việc đó chắc sẽ tốn đến vài trăm nghìn bảng.”
“Đó chỉ là cái ống máng trên chái của một căn nhà phụ nằm ở tận đằng sau thôi,” Fenella nói. “Em không hiểu sao anh lại quan trọng hóa vấn đề như vậy. Chúng ta chưa phải cải tạo phần đó vội.” Rõ ràng họ đã nói về chuyện này trước rồi.
“Chà, theo ý kiến của tôi thì hai bạn có thể kiếm được tiền từ ngôi nhà,” Hugo nói, “ngay cả trong tình trạng này. Hai bạn có những căn phòng đáng yêu và theo như tôi nhớ thì sàn nhà vẫn còn tốt.”
“Đúng là phần lớn thì như vậy, nhưng sàn phòng ăn đã bị mục ruỗng như một quả lê.”
“Cũng chẳng có gì ghê gớm,” Hugo nói. “Cô có thể đóng vài miếng gỗ dán xuống và sơn chúng thành màu trắng. Sàn nhà trắng rất thuận lợi cho các bức ảnh.”
“Sau khi uống cà phê xong, tôi sẽ dẫn hai người đi tham quan ngôi nhà một vòng,” Fenella nói.
“Vậy thì tuyệt quá.” Sarah bắt đầu thư giãn. Rupert và Fenella là những người dễ thương và ngôi nhà của họ thật đáng yêu. Nếu cô có thể mang lại công việc cho họ thì tốt biết bao.
Fenella lấy ra một hộp bánh quy nhưng Sarah từ chối không ăn.
“Không phải cô đang ăn kiêng hay thứ gì đó ngớ ngẩn như thế đấy chứ?” Fenella hỏi.
“Ồ không, nhưng Hugo đã bắt tôi ăn bánh xốp phủ si rô và sữa trứng sau một bữa trưa khổng lồ rồi.”
“Với kem,” Hugo nói thêm.
Mọi người cười ồ và những người khác bắt đầu tán gẫu về vài người bạn và người quen khác trong khi Sarah nóng lòng chờ đợi chuyến tham quan mà cô được hứa hẹn.
“Vậy, anh chị định làm gì với ngôi nhà?” Sarah hỏi, ngay khi mấy người kia ngừng lại sau một hồi buôn chuyện về một anh A nào đó.
“Chủ yếu là giữ nó không bị sụp đổ,” Rupert nói. “Bất cứ lời khuyên nào giúp chúng tôi làm được điều đó đều sẽ được đón nhận với lòng cảm kích.”
“Nó sẽ là một địa điểm hoàn hảo để tổ chức các đám cưới,” Sarah nói. “Nó đã được cấp phép chưa?”
Fenella và Rupert nhìn nhau. “Chúng tôi đã nộp đơn. Nhưng chúng tôi chưa nhận được câu trả lời. Chúng tôi đang hy vọng.”
“Đây sẽ là một khung cảnh rất đẹp. Anh chị có thể thu một khoản lớn cho mỗi đám cưới.”
Hai vị chủ nhà đổ dồn mắt nhìn Sarah. “Theo cô thì chúng tôi có thể thu bao nhiêu?”
“Dĩ nhiên là còn tùy vào những dịch vụ anh chị có thể cung cấp, và số lượng phòng có thể được sử dụng. Nếu đoàn khách đến dự tiệc cưới có thể ngủ lại qua đêm và tiệc tùng đến khuya, anh chị có thể thu được vài nghìn bảng.”
“Cái gì, cho mỗi đám cưới?” Fenella có vẻ nghi ngờ.
Sarah gật đầu. “Có thể bây giờ anh chị chưa sẵn sàng cung cấp dịch vụ trọn gói, nhưng nó sẽ là một mục tiêu để nhắm đến.”
“Và nếu cô cho các tạp chí thuê nhà để chụp hình, cung cấp cả chỗ ở cho họ, thì đó sẽ là một khoản thu kha khá khác,” Hugo nói.
“Anh chị có phải trả nhiều tiền thế chấp cho nó không?” Sarah hỏi. “Xin lỗi! Câu hỏi đó khiếm nhã quá nhỉ. Nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Rupert gạt đi lời xin lỗi của cô. “Chúng tôi cực kỳ may mắn. Tôi được thừa kế nó, nhưng không có một đồng nào để sửa sang nó, vì vậy duy trì nó đứng vững...”
“Làm cho nó đứng vững thì đúng hơn,” Fenella xen vào.
“... là một vấn đề đau đầu. Nó quá xa London để tôi có thể đi lại thường xuyên, và nếu tôi phải sống ở London thì sẽ còn tốn kém hơn nữa.”
“Và tôi không muốn ở đây một mình,” Fenella tiếp tục, “đặc biệt là trong tình trạng này của nó.”
“Tôi hiểu,” Sarah nói. “Khó có ai sống được một mình trong ngôi nhà đồ sộ nhường này.”
“Chúng tôi đang cho thuê vùng đất xung quanh,” Rupert nói, “nhưng cũng không thu được nhiều tiền.”
“Tôi có làm mấy việc lặt vặt quanh đây,” Fenella nói. “Nhưng cũng chẳng kiếm được là bao.”
“Đừng lo,” Hugo nói. “Sarah và tôi sẽ làm cho ngôi nhà tự kiếm ra tiền để duy trì nó. Đúng không, Sarah?”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ cố hết sức,” Sarah đồng ý.
“Chà, thế thì tốt quá,” Rupert nói.
Mọi người im lặng với vẻ thỏa mãn. Sarah cảm thấy sôi nổi và vui vẻ trước ý nghĩ giúp đỡ cặp vợ chồng dễ thương này và ngôi nhà tuyệt vời của họ. Hugo mỉm cười với cô khi cầm tách cà phê bằng cả hai tay. Họ thực sự đã trở thành một nhóm ăn ý.
“À này, Hugo,” Rupert đột nhiên nói. “Tớ đã định hỏi sớm hơn - chuyện cậu và Electr.a đính hôn là thế nào vậy?”