Chương 22

Sau khi quyết định rằng cô nhất định không được nấu thịt gà - anh sẽ không muốn ăn đồng loại những con vật cưng của anh - cô không thể nghĩ ra thứ gì khác mà sẽ không chiếm mất của cô đến hàng tiếng đồng hồ.


Cô tha thẩn đi đi lại lại trên phố High, tìm nguồn cảm hứng, hối hận vì đã quyết định bỏ lại những cuốn sách dạy nấu ăn. Cô sẽ nhờ Pat lấy chúng hộ cô. Cô không muốn quay lại đó nếu không có việc gì quá cần thiết. Ít nhất thì cô có thể chắc chắn là chúng hoàn toàn thuộc về cô.


Rồi, không hiểu sao, trước khi cô biết nó xảy ra thế nào, cô thấy mình đang ở bên ngoài tiệm làm đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Cô chợt nghĩ ra ở đó có một cái máy tính, cô có thể tr.a cứu một công thức nấu nướng trên Internet - một công thức đã được thử nghiệm mà cô biết sẽ có hiệu quả.


Cô đang cố gắng nhìn qua cửa sổ mà không bị ai phát hiện thì một trong các khách hàng của cô trông thấy cô và vẫy tay. Trước khi Bron có thể ra hiệu rằng cô không muốn ai biết, Sasha, rõ ràng nhanh nhẹn hơn, nhìn thấy cô, và lao bắn ra ngoài cửa, túm lấy cổ tay cô như Lão Thủy Thủ Già[32], chỉ có điều cô ta đang đi một đôi tất lưới.


[32] Nhân vật trong bài thơ The Rime of the Ancient Mariner của nhà thơ người Anh Samuel Taylor Coleridge. Bài thơ kể về một thủy thủ vừa trở về từ một hành trình dài trên biển, ông ta đã túm tay một người đàn ông đang trên đường đến một đám cưới và bắt đầu kể lại câu chuyện.


“Cô đã quyết định quay lại à?” Sasha thận trọng, thăm dò xem có phải Bron định chạy vụt vào trong tiệm làm đầu và tuyên bố rằng Sasha là một ả đàn bà lăng loàn hay đại loại thế không. “Cô vẫn có thể tiếp tục làm việc ở đây nếu muốn.” Có lẽ cuối cùng cô ta đã nhận ra cô ta đã đánh mất một thợ làm đầu tài năng như thế nào.


available on google playdownload on app store


Cô ta không nói thêm “miễn là cô đừng gây rắc rối”, nhưng cô ta không cần phải thế. Sasha luôn rất giỏi trong việc truyền đạt những yêu cầu của mình mà không cần phải nói ra miệng.


Bron nhìn xuống cánh tay mình, Sasha lập tức nới lỏng bàn tay đang siết chặt, “Ơ, không, không phải đâu. Ý tôi là, tôi không muốn quay lại làm việc.”


Chỉ riêng việc đứng cạnh Sasha trên vỉa hè đã đủ kinh khủng rồi. Bron thà làm bất cứ điều gì còn hơn là quay lại tiệm làm tóc với không khí khó chịu của nó cùng những giờ đồng hồ tẻ nhạt dài đằng đẵng và tất cả những tranh cãi nho nhỏ về những lời khuyên dành cho khách.


“Vậy cô đến đây làm gì?” Nụ cười của Sasha hoàn toàn giả tạo nhưng đã bớt căng thẳng hơn một chút. Bron cười đáp lại, cũng với vẻ giả tạo như thế.


“Tôi vẫn còn để mấy thứ ở đây và tôi cũng muốn hỏi xem là tôi có thể mượn máy tính một lúc không? Tôi cần tr.a cứu một thứ trên mạng.” Đã đến đây rồi thì cô cũng nên dùng nó.


Sasha cân nhắc. Liệu Bron có phá rối nếu cô ta từ chối không? Cô ta rõ ràng không thể quyết định. “Được. Nếu cô không dùng quá lâu.”
“Cảm ơn.” Bron mỉm cười và bước qua Sasha để vào cửa hàng.


Một vài khách hàng cũ của cô đang ngồi dưới những cái máy sấy. Nhìn thấy Bron, họ gọi cô, “Chào cưng! Rất vui được gặp cô.”
“Tôi được thông báo là cô đã nghỉ việc khi tôi gọi điện tới hôm qua. Bây giờ lại được gặp cô rồi,” một người nói.


“Cô đến để lấy tiền lương, đúng không? Này, Sasha, đừng gây khó dễ gì với cô ấy, cô ấy là một cô gái đáng yêu. Luôn làm tôi hài lòng.”


Người còn lại nhìn Bron với vẻ suy đoán. “Không phải là cô đang mang bầu đấy chứ? Thế thì cô mới không muốn làm việc với tất cả những loại hóa chất này.”


Bron, người đang mặc một cái áo mùa hè rộng thùng thình trùm lên quần jean, quyết định nén lại cảm giác bị xúc phạm. Sasha nhìn Bron với ánh mắt ám chỉ họ-nghĩ-cô-béo, song Bron lờ đi.
“Nhưng mà nó vẫn chưa lộ rõ!” Người phụ nữ đó nói, lo lắng vì sợ rằng mình đã phát ngôn bừa bãi.


Bron cười và vén áo khoe cái bụng bằng phẳng, bình thường.
“Chà, nếu cô đi khắp nơi trong một cái áo ngủ chẳng khoe được dáng vóc đẹp đẽ của cô, thì ai mà chả nghĩ là cô có bầu chứ?” Người phụ nữ nói, vẫn còn xấu hổ.


Bron lại cười. “Không, tôi không có bầu, nhưng tôi vẫn nghỉ việc. Sasha rất tốt bụng khi cho phép tôi dùng Internet. Tôi cũng đã bỏ bạn trai rồi.” Đến lượt Bron nhìn Sasha đầy ẩn ý.


Sasha nói, “Nếu cô muốn dùng máy tính thì dùng đi. Cô biết nó ở đâu rồi đấy. Và đừng dùng quá lâu. Tôi sắp phải đặt vài món hàng rồi.”


Bron mỉm cười với các khách hàng cũ của cô. “Các bà lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi nếu muốn.” Cô lục túi để lấy mấy tấm danh thiếp. “Đây là số điện thoại của tôi.”


Nỗi căm tức của Sasha gần như được thể hiện thấy rõ. Cô ta đang cố kìm nén vì cô ta là kẻ có lỗi, Bron nghĩ. Cô ta không thể tha thứ cho mình.
Bron tìm được công thức khá nhanh vì cô biết mình có những cuốn sách nào, và có thể tr.a cứu hầu hết bọn chúng trên mạng.


Cô đặt lệnh in công thức của món thăn lợn, một món ăn dễ làm, không mất nhiều thời gian và không dính dáng gì đến thịt gà. Nhưng cô vẫn sẽ cần quay lại trung tâm thị trấn. Cô đang chờ máy in khởi động và làm việc thì Sasha tới.


“Cô không làm việc gì mà cô không nên làm đấy chứ? Chẳng hạn như ăn cắp hồ sơ khách hàng của tôi?”
Bron thừa biết Sasha không lưu hồ sơ khách hàng trên máy tính bởi vì cô ta chẳng bao giờ nhập chúng vào đó.
“Tôi chỉ đang in một công thức nấu ăn thôi,” Bron điềm tĩnh nói.


“Cô thật tồi tệ khi đưa danh thiếp của cô cho các khách hàng của tôi,” Sasha giận dữ nói tiếp.
“Chị thật tồi tệ khi cho bạn trai tôi...”
“Ôi, thôi được rồi!” Sasha ngắt lời, trước khi Bron kịp nói hết. “Tôi xin lỗi về chuyện đó!”


Bron nhún vai. Giọng điệu xin lỗi của Sasha nghe chẳng khác gì những lần cô ta nhét thêm một khách hàng nữa cho Bron khiến cô chẳng kịp ăn trưa. Nói cách khác: chẳng thực lòng cho lắm. Vừa khéo, máy in hoạt động và nhả ra công thức của Bron.


“Bây giờ, nếu cô đã dùng xong máy tính thì làm ơn đi đi. Hẹn gặp lại cô lúc nào cô về lấy sách dạy nấu ăn nhé.” Có vẻ như Sasha đang cố gắng tỏ ra thân mật, nhưng không làm nổi.


“Cảm ơn, chị thật tử tế,” Bron nói một cách hòa nhã và đi nhanh ra khỏi cửa. Sau khi tạm biệt các khách hàng cũ, cô lại bắt đầu đi tới các cửa hàng.


Chỉ sau khi đã lập ra một thực đơn, rửa tay và buộc một cái khăn lau bát đĩa lớn quanh eo, Bron mới nhận ra căn bếp trong căn nhà nhỏ không thích hợp để nấu một bữa ăn thịnh soạn, hay thậm chí những bữa ăn gia đình bình thường. Từ trước đến giờ cô vẫn thấy ổn vì cô chủ yếu toàn ăn trứng luộc, thi thoảng là ức gà hoặc một khúc cá, nhưng với bất cứ món gì cầu kỳ hơn thế, kích cỡ của nó thật bất tiện. Dạo gần đây cô rất bận, nên cô đã không để ý đến điều đó.


Trước hết, bề mặt duy nhất đủ lớn để lăn bột là sàn nhà. Cô đã dự định làm bánh táo. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào không thích nó.


Cô cắn môi và tự hỏi sẽ giải quyết vấn đề này thế nào. Nếu cô khử trùng sàn nhà và che phủ nó bằng giấy bạc thì sao nhỉ? Không, thế thì cô sẽ cần đến cả một dặm giấy bạc, mà cô không có nhiều như vậy, và nó sẽ bị nhàu nhĩ. Mặc dù sẵn sàng lăn bột trên đầu gối, nhưng cô vẫn cân nhắc chuyện trải một cái khăn xuống và dùng nó làm một bề mặt. Nó sẽ tạo cho bột lớp hoa văn thú vị và lúc đang trên đường đi lấy khăn thì cô mới nhận ra mình phải lăn bột bằng một chai rượu vang.


Vậy thì nó sẽ phải là bánh táo hấp chứ không phải bánh táo thường. Nếu là Roger thì anh ta sẽ kêu ca phàn nàn, nhưng James có lẽ sẽ hoàn toàn vui vẻ.


Khi cô nhào bơ, bột và đường giữa các ngón tay, cô nhận ra rằng giải quyết vấn đề là một trong những điều yêu thích của cô. Đó là lý do cô quá nhiệt tình với việc làm bánh cho Carrie. Cô chỉ hy vọng căn bếp của bạn Pat sẽ thích hợp và cô sẽ được phép sử dụng nó. Dù sao đi nữa, Sarah sẽ có vài ý tưởng nào đó.


Cô nhóm lò sưởi, không phải vì lạnh mà vì trời bắt đầu mưa, khiến căn nhà nhỏ có vẻ hơi tối. Lò sưởi và ánh sáng tỏa ra từ vài cây nến mà cô mang theo giúp nó trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.


Khi căn phòng đã gemütlich[33] hơn, cô đặt hai cái đĩa trước lò sưởi để hơ nóng chúng, nhận ra rằng có lẽ cô là người phụ nữ dưới ba mươi tuổi cuối cùng trên trái đất còn bận tâm đến những cái đĩa ấm, rồi quay lại với việc nấu nướng. Cô hy vọng James sẽ không đến muộn. Cô không muốn những miếng thăn lợn của cô bị khô.


[33] Đầm ấm và thân thiện.
Anh không đến muộn. Anh mang theo một bó hoa rõ ràng được hái từ một khu vườn và là sự kết hợp tuyệt vời của nhiều loại hoa khác nhau.
“Ồ, đẹp quá!” Bron nói. “Chúng là hoa gì thế?”


“Chà, chủ yếu chỉ là những loại hoa bình thường thôi. Những bông hồng màu thịt cá hồi này là Albertine, những bông màu tía có hai lớp cánh này thuộc họ mao lương, nhưng luôn được biết đến với cái tên ‘mũ trùm đầu của cụ bà’. Loại cỏ có sọc này được gọi là ‘nịt bít tất của thợ làm vườn’. Tôi chắc chắn cô nhận ra những bông cúc mặt trăng.”


Bron cười. “Tôi sẽ cắm chúng vào nước và sau đó sẽ lấy cho anh một ly rượu vang.”
“Tôi cũng mang theo rượu vang đấy. Để tôi mở nó nhé?”


Khi Bron lấy ra hai cái ly vại mà cô đã rửa và chùi bóng cho dịp này, anh mở nút bần của chai rượu. Cô nhận ra ở bên anh khiến cô có cảm giác rất yên bình. Và anh cũng không xấu trai; một lần nữa cô lại tự hỏi không biết anh có bạn gái không. Cô đưa mấy cái ly cho anh trước khi đi tới lò nướng để lấy đĩa khoai tây và mang nó đến bàn. Cái bàn bị cập kênh.


“Một mảnh bao thuốc lá sẽ xử lý được chuyện đó,” anh nói với vẻ hiểu biết, và rồi nói thêm, “Tiếc là tôi hút thuốc lá cuộn.”
Bron xé phần đầu của một hộp bỏng ngô. “Đây, để tôi thử cái này xem sao. Việc cai thuốc của anh thế nào rồi?”


“Tôi đã hút ít đi nhiều. Bây giờ chỉ còn khoảng năm điếu một ngày thôi, nhưng tôi muốn bỏ hoàn toàn.”


Bron cúi xuống để chèn mảnh bìa các tông xuống dưới cái chân bàn đáng ghét. Đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ ngượng ngập. Cô đang làm quen với James và họ là hàng xóm, nhưng cô ý thức rằng họ đang cùng ở trong một không gian rất nhỏ và anh là một người tương đối xa lạ. Căn nhà nhỏ có vẻ đã co lại một nửa so với cái kích cỡ vốn đã nhỏ bé của nó. Cô vụng về đứng lên.


Có lẽ cảm nhận được sự lúng túng bất ngờ của cô, James nói, “Bên nhà tôi có ít củi khô. Để tôi về lấy chúng nhé?”


Khi cô thắp xong những ngọn nến trên bàn, cùng một loại với những ngọn đặt rải rác quanh phòng, cô chợt nhận ra trông nó có thể quá lãng mạn. Cô không định quyến rũ anh, cô chỉ đang cảm ơn anh vì đã giúp cô dọn vào nhà mới. Anh có thể khá hấp dẫn trong vẻ mộc mạc, chân chất của mình, nhưng cô không thể nghĩ đến một mối quan hệ khác cho đến khi đã sống tự do được một thời gian. Khi anh quay lại với mấy khúc gỗ, cô đưa cho anh một ly rượu đầy.


“Anh ngồi đi. Chắc là anh đói rồi. Nâng ly nào!” Cô nói liến thoắng một cách vui vẻ, cụng ly với anh. “Bắt đầu ‘đào xới’[34] chỗ thức ăn này thôi! Ồ - tôi không định dùng một lối chơi chữ khủng khiếp chỉ vì anh là một người làm vườn hay gì gì đó đâu.”


[34] Nguyên văn: Dig in, vừa có nghĩa là đào xới đất, vừa có nghĩa là bắt đầu ăn.
“Không sao, tôi chẳng hề nhạy cảm chút nào với ba cái chuyện đó. Tôi từng làm trong ngành công nghệ thông tin cho đến khi tôi không thể chịu nổi nó nữa và quyết định đổi nghề.”


Bron uống một hơi rượu vang để lấy tinh thần. “Có lẽ tôi nên đổi nghề. Anh không biết tôi xấu hổ thế nào khi phải nói với những nhóm người mà tôi không quen biết rằng tôi làm nghề gì đâu.”
“Cái gì, cô xấu hổ vì phải nói ra việc cô là một thợ làm tóc sao?”


“Ừm. Nó đem lại cho tôi sự thỏa mãn và tôi thực sự yêu thích nó, nhưng người ta chỉ cho rằng tôi là một kẻ ngu ngốc.”
“Cô có chắc không? Tại sao họ lại nghĩ thế?”


Bron nhún vai. “Theo truyền thống, chỉ những cô gái không có khả năng vượt qua nhiều kỳ thi mới bị đẩy vào làm việc này. Nhưng tôi chọn nó bởi vì tôi muốn. Tôi đã đỗ nhiều kỳ thi.”


“Vì tôi không biết rằng thợ làm tóc bị coi là ngu ngốc, nên cô không cần cho tôi xem các chứng chỉ của cô để thuyết phục tôi rằng cô không kém cỏi chút nào.”


Bron bật cười và nhấp một ngụm rượu khác, cảm thấy thư thái hơn nhiều. Nói chuyện với James thật thoải mái, sự lúng túng ban đầu của cô đã tan biến - và anh lắng nghe như thể anh thực sự quan tâm, không như Roger. “Thật ra, tôi đang mở rộng phạm vi công việc một chút.”
“Nghĩa là sao?”


“Tôi phải làm một chiếc bánh cưới, nhưng tôi không rõ phải làm thế nào.” Bron mỉm cười. “Còn anh?” cô hỏi. “Hồi trước anh có phải đi học không? Mặc dù làm vườn có vẻ là một công việc dựa trên năng khiếu?”


“Năng khiếu cũng giúp cô nhiều nhưng chỉ riêng nó thôi thì không đủ. Đặc biệt là khi cô muốn làm việc trong những khu vườn lớn.”
“Như khu vườn anh đang làm?”


Anh gật đầu. “Khu vườn ở đây rất đáng yêu và tôi cực kỳ may mắn khi gặp Vanessa. Làm việc cho bà ấy quả là tuyệt vời, nhưng tôi không muốn làm mãi mãi. Tôi muốn đi sâu hơn vào việc thiết kế vườn và để làm được điều đó, cô phải thực sự hiểu biết về các loại cây.”


Bron mỉm cười trêu chọc. “Theo truyền thống, những anh chàng nào bị coi là không có khả năng vượt qua các kỳ thi thì mới học làm vườn.”
James bật cười. “Chúng ta hãy uống mừng cho những người bị coi là không có khả năng vượt qua các kỳ thi nhưng lại làm được điều đó.”


Khi ly của họ chạm nhau, Bron nói, “Nếu cứ chúc rượu suốt thế này thì cả hai ta sẽ say mất,” rồi cô bỗng đỏ mặt, hy vọng cô đã không bóng gió điều gì. “Anh ăn đi. Tôi không muốn toàn bộ chỗ thức ăn này bị nguội lạnh.”


Họ im lặng ăn uống trong một lúc và rồi James nói, “Vậy, cô thấy việc sống một mình thế nào?”


Bron cân nhắc trong một thoáng. “Rất ổn. Tốt hơn tôi tưởng nhiều. Trước đây tôi chưa bao giờ sống một mình và luôn cho rằng tôi sẽ ghét điều đó, nhưng tôi thực sự thích cuộc sống tự do.” Cô ngừng lại và nhấp một ngụm rượu nữa. Vì James không nói gì, cô tiếp tục. “Tôi có bạn bè và công việc, tôi không cần thứ gì khác.”


“Kể cả một người đàn ông để làm những việc nặng nhọc?”


Bron cười, hiểu rằng anh đang trêu cô. “Tôi có một cái lưng rất khỏe, cảm ơn anh, vì vậy tôi có thể tự mình mang vác mọi thứ. Nhưng tôi có thể cần đến sự giúp đỡ của anh nếu tôi gặp một con nhện,” cô nói thêm, không muốn tỏ ra quá lố. Hơn nữa, đó là sự thật.


Đến lượt James cười. “Tôi sẽ chuẩn bị sẵn một cái cốc và một mảnh bìa.” Anh im lặng trong một thoáng. “Và tôi hiểu cảm giác của cô khi sống một mình. Nó yên bình dù đôi lúc hơi cô đơn.”


“Tôi chắc chắn sẽ sống một mình trong một thời gian dài. Như thế tôi có thể bật radio giữa đêm hôm khuya khoắt nếu tôi không ngủ được.” Cô lại nâng ly. “Mừng cuộc sống độc thân!”
Khi họ cụng ly xong, cô đi lấy bánh hấp.


Gần mười hai giờ đêm, James đột nhiên nhìn đồng hồ và rồi đứng dậy. “Tôi không biết đã muộn đến thế...”
Họ đã tán gẫu về đủ thứ chuyện, sách báo, phim ảnh, âm nhạc, và thời gian trôi vèo qua.
“Tôi cũng vậy.” Bron khá ngạc nhiên; cuộc trò chuyện đã diễn ra rất thoải mái.


“Mai tôi phải đi làm sớm. Nhưng cảm ơn cô rất nhiều vì bữa tối. Nó thật tuyệt vời. Một trong những mặt hạn chế của cuộc sống độc thân là chuyện ăn uống. Không hiểu sao tôi chẳng bao giờ muốn bỏ nhiều công sức vào việc nấu nướng.”


“Chà, tôi rất vui vì anh thích nó. Đây chỉ là một lời cảm ơn tôi dành cho anh vì anh là một người hàng xóm tốt bụng. Thực ra,” được rượu tiếp thêm can đảm, Bron nói ra điều cô đã ấp ủ trong một thời gian, “tôi có thể cắt tóc cho anh nếu anh muốn.”


Anh nở một nụ cười thiểu não. “Tôi sẽ mang cho cô cái kéo xén tỉa hàng rào.”
Bron nháy mắt với anh. “Không cần đâu. Tôi cũng có mà.”
Khi anh đi xuôi theo con đường, cô quyết định rằng anh thực sự khá dễ thương khi anh cười.


Sarah cầm tấm thiếp trong tay, lật đi lật lại khi cô đọc những dòng chữ được viết trên nó có lẽ là lần thứ một trăm. Cô sẽ không nghĩ đến việc tới đó nếu cô không ở London sẵn, nhưng cô đã vào thành phố để kiểm tr.a ban nhạc mà Mandy muốn biểu diễn ở tiệc cưới và, sau khi xong việc, cô lại nhớ đến tấm thiếp mời này.


Nó được gửi đến vài ngày trước, thông báo về một triển lãm trong đó có trưng bày những bức ảnh của Hugo. Cô đã định quẳng nó vào thùng tái chế giấy loại nhưng khi bắt gặp tên anh, cô lại đính nó lên bảng niêm yết của cô.


Và có Chúa mới biết tại sao cô lại nhét nó vào túi khi cô ra khỏi cửa sáng hôm đó. Nhưng, cô lý luận, vì cô đã làm vậy nên cô phải tới đó thôi. Cô lấy ra tấm bản đồ đường phố London và tính toán đường đi.


Nó nằm ở một khu vực mà Sarah không quen thuộc. Trông nó có vẻ “đang phát triển”, với một vài cửa hàng thời thượng nằm giữa những cửa hàng bán rượu chai có mặt tiền rào lưới sắt và những cửa hàng bán băng đĩa trò chơi điện tử. Một cánh cửa sơn màu chói lọi nổi bật giữa những ngôi nhà của những kẻ chiếm dụng đất bất hợp pháp. Chỉ những ai có thần kinh thép, không sợ tội ác đường phố mới mua nhà cửa ở đây. Sarah không có đủ cả hai tiêu chí đó và mừng thầm vì cô không phải tới đây khi trời tối. Cô vẫy một chiếc taxi từ bến tàu điện ngầm để khỏi bị lạc, cô tự nhủ, chứ không phải vì lo lắng.


Tài xế dừng lại trước một nhà kho cũ đồ sộ đến mức có thể chứa cả một đàn voi. “Tới nơi rồi đó cưng. Họ nói với tôi đây là một trong những triển lãm mới lý thú nhất trong thành phố.”
“Ồ, đúng rồi, cảm ơn ông!”


Khi đã vào bên trong, Sarah cảm thấy hài lòng vì đã đặt chân đến đây. Cô thích các triển lãm nhưng hầu như chưa bao giờ có thời gian tới đó. Cô bước lên cầu thang, cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô đến để xem triển lãm chứ không phải vì các tác phẩm của Hugo. Cô tự cười mình, chẳng bị lừa phỉnh tẹo nào.


So với khoảng không gian mở ra trước mắt cô, xưởng làm việc rộng lớn của Elsa trông chỉ như một cái phòng ngủ đơn. Khu vực rộng lớn này được chia nhỏ bởi các tấm vách ngăn sơn trắng. Căn phòng đang đầy ắp hoạt động. Người ta đang treo các tác phẩm, sắp xếp lại những bức vách ngăn và, đâu đó khuất tầm mắt, ai đó đang gõ gõ vào một mảnh kim loại. Sarah bối rối. Cô lôi tờ thiếp mời ra khỏi túi, nơi nó đã bị lôi ra nhét vào vài lần, và nhận ra cô đã đến nhầm ngày. Cuộc triển lãm tuần sau mới mở cửa.


Thầm đá cho mình một cú thật mạnh, cô định quay lại và rời đi thì một cô gái bước đến chỗ cô. “Tôi có thể giúp gì không?”
Cô ta cao, gầy và mặc đồ jean bó. Tóc cô ta vàng hoe và xù lên với những lọn xoăn hoang dại. Sarah nghĩ trông cô ta quen quen nhưng không thể nhớ ra là ai.


Sarah xua tay. “Xin lỗi, tôi đến nhầm ngày. Tôi sẽ đi ngay đây.”
“Chị có sống ở London không?”
Sarah nhận ra cô ta có thể đoán được cô không phải người London chỉ bằng cách nhìn cô và rồi tự hỏi liệu có phải cô đang tự tưởng tượng ra điều đó không. “Không...”


“Vậy thì chị hãy tới xem nó luôn bây giờ đi, nếu không chị sẽ bỏ lỡ nó đấy.” Cô gái mỉm cười. “Tôi biết những người sống ở tỉnh lẻ như các chị là thế nào mà! Chị có quan tâm đặc biệt đến nghệ sĩ nào không?”
“Chà, tôi có quen sơ sơ Hugo Marsters.”


“Ồ, Hugo à! Anh ấy thật tuyệt vời, phải không? Và cũng là một nhiếp ảnh gia rất tài giỏi. Tôi là Electr.a Handforth-Williams.”
“Tôi là Sarah Stratford.” Vậy ra đó chính là lý do khiến cô ta trông quen quen.


Lần trước cô đã thấy cô ta với Hugo, khi cô tới London gặp Carrie. Cô thấy mình gần như không thể cười nổi. Bàn tay cô đang bắt tay Electr.a chắc hẳn sẽ ẩm ướt và lành lạnh. Tại sao cô lại nghĩ Hugo có thể thích cô cơ chứ? Electr.a thật cuốn hút và dễ thương như chú nai Bambi. Cô thậm chí không dám nghĩ tới việc cạnh tranh với tuổi trẻ và sức sống của cô ấy, huống hồ là sắc đẹp.


“Đi nào. Chúng tôi vẫn đang sắp xếp, như chị thấy đấy, nhưng các tác phẩm của Hugo đã được treo lên rồi. Tôi chịu trách nhiệm với chúng mà. Chúng tôi đang hy vọng chúng sẽ thu hút được nhiều sự chú ý. Một, hai tác phẩm đã được bán nhưng anh ấy đã hứa trưng bày chúng trong buổi triển lãm và tôi đã kiên quyết nói với anh ấy rằng chúng phải ở đó!” Cô ta rạng rỡ nói với Sarah. “Thật tuyệt khi chưa gì đã có vài dấu chấm tròn màu đỏ[35]!”


[35] Trong triển lãm, những bức tranh hay ảnh đã được đặt mua sẽ được đánh dấu bằng một chăm tròn màu đỏ trên cái nhãn ghi tên của nó.
Sarah gật đầu, cố gắng hưởng ứng khiếu hài hước của Electra, và đi theo cô ta.


“Anh ấy quá giỏi, đúng không? Bây giờ, tôi sẽ để chị tự do thưởng thức. Hãy đến tìm tôi nếu chị muốn được giới thiệu thêm bất cứ nghệ sỹ nào khác nhé.”


Electr.a nói đúng - anh quá giỏi! Sarah đã thấy tập sách ảnh của anh lúc ở khách sạn của Carrie và đã bị ấn tượng nhưng những thứ này thật đáng kinh ngạc. Những bức ảnh đen trắng khổng lồ được treo đầy hai vách ngăn đồ sộ. Một bên là ảnh của những người đẹp và nổi tiếng, nhưng trông rất thú vị. Cô nhận ra Carrie, mái tóc cô ấy bay bay ngang qua mặt, miệng cười tươi, khuôn mặt đầy tàn nhang và hoàn toàn không trang điểm. Sarah chưa bao giờ thấy cô ấy đẹp đến thế. Vài diễn viên nổi tiếng; cả nam và nữ, già và trẻ; những người hùng thể thao trong những tư thế tự nhiên lạ thường mà cô nhận ra nhưng không thể lập tức nhớ tên; các chính trị gia, trước đây và bây giờ: tất cả đều có mặt. Cô chăm chú nhìn ngắm và ngưỡng mộ và cảm thấy xấu hổ vì đã cho rằng Hugo kiếm sống bằng cách chụp ảnh các đám cưới, chứ chưa bao giờ ngờ rằng anh còn là một nghệ sỹ lớn.


Rồi cô đứng khựng lại. Cô đã tới chỗ treo ảnh của những người không nổi tiếng và cảm thấy nôn nao và hoa mày chóng mặt lần thứ hai trong ngày.


Cô gần như nghẹt thở khi nhìn thấy ảnh của chính mình. Cô đang cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt cô bé phù dâu của Ashlyn. Miệng cô mỉm cười và tay đang gạt một lọn tóc ra khỏi mắt cô bé. Cô bé cũng đang làm như vậy với Sarah, và bây giờ khi nhìn thấy nó, cô nhớ lại cảm giác bàn tay nhỏ bé, ẩm ướt ấy trên mặt mình.


Sarah nuốt khan. Cô không ngờ mình lại ấn tượng như thế. Trông cô vẫn giống hệt chính mình, vì vậy đó không chỉ là do góc chụp thông minh hay thứ gì đó đại loại thế. Đó là cách Hugo nhìn cô chăng? Xinh đẹp nhường vậy? Hay đó chỉ là con mắt nghệ sỹ? Nhưng tại sao anh chưa từng cho cô xem bức ảnh này? Cô chợt nhớ tới Electra, đang ở đâu đó trong triển lãm.


Rồi cô thấy vài bức ảnh chụp cô gái đó - Sarah cảm thấy cô ta cùng lắm mới chỉ đôi mươi. Trong những bức ảnh này, Electr.a để nửa người trần, tấm lưng không tì vết và đôi cánh tay chắc khỏe khiến cô ấy trông như một bức tượng cẩm thạch lý tưởng. Chúng tạo cảm giác rất gần gũi. Còn có nhiều bức ảnh khác chụp cô ấy trên một cánh đồng, phía sau là một điền trang lớn mà Sarah cảm thấy quen thuộc. Cô chắc hẳn đó là nơi Electr.a đã lớn lên.


Electr.a lại tới và đưa cho Sarah một tách cà phê. “Của chị đây, tôi nghĩ chị có thể thích thứ này. Tôi nghĩ tôi nhận ra chị. Chị là người phụ nữ trong bức ảnh.”


Khi đón tách cà phê, Sarah đã nghĩ sự xuất hiện của Electr.a đúng lúc cô đang xem những bức ảnh của cô ấy có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng có lẽ là không.
“Ôi Chúa ơi, nhìn tôi kìa!” Electr.a nhìn chòng chọc vào hình ảnh của cô ta. “Chị không nghĩ trông tôi hơi béo đấy chứ?”


Ngay cả siêu mẫu Kate Moss cũng có thể bị coi là béo khi đứng cạnh cô ta, Sarah chỉ có thể nói, “Không đâu.”
“Tôi tập thể dục rất nhiều. Nhìn những múi cơ đó xem!”
Thật ra, Sarah bị thu hút bởi hai khối cầu nhỏ nhắn, hoàn hảo là bộ ngực của Electr.a hơn.


“Ai muốn đánh đổi dáng vẻ tuyệt mỹ đó để lấy những đứa trẻ suốt ngày quấy khóc cơ chứ!” Electr.a cười. “Tôi biết, tôi biết, ngày nay tất cả mọi người đều muốn có con, như thể chúng là một món phụ kiện thời trang, nhưng tôi thích có một thân hình cân đối, hoàn hảo hơn.”


“Cô vẫn chưa phải nghĩ đến chuyện có con vội,” Sarah nói, cảm giác mình như một người bà.
“Tôi biết, nhưng tôi đã quyết định rồi. Trẻ con ư: đáng yêu trong một bức ảnh nhưng không phải dành cho tôi.”


Sarah định hỏi liệu cô ta đã bàn chuyện này với Hugo chưa, theo như cô biết thì anh ta rất yêu lũ trẻ và có thể muốn có vài đứa con của riêng mình. Nhưng vì đó thực sự không phải là chuyện của cô, và dẫu sao cô cũng không chắc là cô muốn nghe câu trả lời, nên cô đành thôi. “Cô có thể nghĩ khác trong vài năm tới,” thay vào đó cô nói.


Electr.a nhăn mặt. “Ai cũng nói như vậy, nhưng tôi sẽ không đổi ý đâu. Tôi quá yêu sự nghiệp của tôi. Và tôi yêu sự xê dịch. Tôi thậm chí có thể chuyển tới New York. Họ có một triển lãm nghệ thuật tuyệt vời ở đó. Nào, nếu chị đã xem xong các tác phẩm của Hugo, hãy lại đây xem tác phẩm này. Tôi nghĩ nó sẽ khiến chị phải kinh ngạc!”


Nhấm nháp tách cà phê đen vô cùng đậm đặc - thứ mà cô hiếm khi uống - giúp Sarah trải qua việc này. Cô cố gắng gật đầu và mỉm cười trước sự nhiệt tình quá mức của Electr.a đối với các tác phẩm trong triển lãm, suốt lúc đó cứ băn khoăn tự hỏi Hugo yêu điều gì ở cô ta. Nhưng rồi cô tự quở trách mình. Electr.a xinh đẹp, hăng hái và hoạt bát, và cô ta chắc chắn có vốn hiểu biết sâu rộng hiện chưa được bộc lộ.


Cô nhẹ nhõm khi chuông điện thoại reo. Cô tìm đến một góc yên tĩnh, và cố gắng tỏ ra điềm tĩnh khi Mandy nói, “Sarah, cưng à? Tôi báo cho cô một tin mừng là Carrie đã quyết định về các phù dâu. Cô ấy muốn bốn người và cô ấy muốn họ có những cái váy giống của cô ấy.”


“Và chúng ta đã quyết định cô ấy thích mẫu thiết kế nào nhất chưa nhỉ?” Sarah thầm cầu nguyện may mắn cho Elsa, người đang sắp phát điên lên.
“Chưa, nhưng tôi sẽ cố gắng giục cô ấy quyết định sớm. Cô ấy nghĩ hình ảnh cô ấy được bốn thiên thần nhỏ đi kèm sẽ rất dễ thương.”


“Chà, điều đó sẽ thật ấn tượng, cảm ơn vì đã thông báo cho tôi. Tôi sẽ chuyển lời đến Elsa ngay lập tức.”


Sarah ngắt máy. Cô cảm thấy đã đến lúc rời đi nhưng có lẽ cô phải chào tạm biệt Electr.a trước, sẽ thật bất lịch sự nếu đột nhiên biến mất. Cô bước tới chỗ cô ta. “Electra, triển lãm này thật tuyệt vời. Tôi rất vui vì được gặp cô và được dẫn đi tham quan một vòng, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi.” Cô bắt tay Electr.a và bước đi, vui mừng vì được ra ngoài bầu không khí trong lành.


Cô bắt một chiếc taxi đến Paddington thay vì chịu cảnh chen chúc trong tàu điện ngầm một lần nữa, và gọi điện cho Elsa lúc đang ngồi trong xe. Cô cảm thấy vừa bồn chồn vừa mệt mỏi. Chuyện vừa rồi đúng là một thử thách. Với tách cà phê đặc, bức ảnh của cô và cuộc gặp với Electr.a (trong số biết bao người), cô thực sự cần được nghỉ ngơi.


Elsa đón nhận tin mới một cách điềm tĩnh. “Được thôi. Cho dù cô ấy muốn chúng mặc giống cô ấy, nhưng chúng sẽ không có những cái ngực váy được nẹp cứng ốp sát người, như thế sẽ là lạm dụng trẻ em. Tôi đã liên lạc với bà bạn của tôi rồi. Hôm nào đó bà ấy sẽ đến nói chuyện. Bà ấy rất thạo việc đính hạt.”


“Thế thì tốt,” Sarah nói, thở phào. “Tôi thực sự vui mừng vì mọi chuyện đều ổn.”
“Cô ổn chứ, Sarah? Nghe giọng cô hơi căng thẳng.”


“Tôi vẫn bình thường mà. Chỉ là tôi đang ở London, trải qua một ngày bận rộn, với bao nhiêu con người, giao thông và tiếng ồn, cô biết đấy,” Sarah nói, mừng vì Elsa không thể thấy cô và nhận ra trong lòng cô đang có cảm giác kỳ lạ thế nào.


“Nào,” Sarah nói nhanh, biết rằng cô không có nhiều thời gian để bắt Lily chú tâm vào việc sửa lại lời lẽ của thiếp mời cho đúng, “Ông và bà Gerald Stratford...”
“Điều đó nghe thật kỳ cục!”
“Nó luôn được viết như vậy. Chúng ta muốn mọi thứ đều truyền thống, đúng không?”


“Nhưng bà ta không phải là mẹ em!”
“Đúng,” Sarah nói, “nhưng bà ấy là vợ của bố và họ có đóng góp chút đỉnh cho đám cưới, em không được vô ơn. Bà ấy thực sự rất vui mừng khi biết em có em bé.”


“Ừm, vâng, chị nói đúng. Bà ấy có khi còn mừng hơn cả mẹ Dirk ấy chứ.” Lily thở dài. “Có lẽ bà ấy chẳng phải người xấu.”
Sarah gõ tiếp vài dòng trên máy tính. “Em đến đây chọn kiểu chữ đi. Có vài kiểu rất truyền thống.”


Lily tới và cúi nhìn màn hình qua vai Sarah. “Ồ, em muốn kiểu chữ kia.”
“Không,” Sarah cáu kỉnh nói. “Bố mẹ chồng của em sẽ không bao giờ chấp nhận nó. Em có thể dùng kiểu chữ Edwardian hoặc Blackadder ITC, nhưng với thế hệ trước thì trông nó khá kỳ quặc.”


“Được rồi, vậy chị chọn đi.” Lily tới đứng trước chiếc gương dài bằng thân người của Sarah và nhìn vào bụng mình. “Thật sự thì, trông em không giống như đang mang thai.”


Sarah không ngẩng lên. “Bây giờ thì chưa, nhưng đến tháng Tám thì bụng của em sẽ lộ rõ. Tin chị đi. Cho dù nó không lộ thì em cũng không thể mạo hiểm được. Em phải chọn một kiểu váy hợp lý.”


Sarah đang cố hết sức để giữ kiên nhẫn. Khi Lily tới lúc mười giờ sáng hôm đó, cô đã quyết định gạt hết mọi việc của ngày sang một bên để giúp em gái. Lily đã hứa họ sẽ làm mọi việc mà Sarah nói rằng họ phải làm, nhưng bây giờ đã hai giờ rồi mà tất cả những gì họ làm được chỉ là ra ngoài ăn trưa. Lily không chịu tập trung.


“Quả là nhàm chán khi lúc nào cũng phải hành động theo lý trí!” Lily than vãn.


Sarah thở dài. Sự kiên nhẫn của cô sắp sửa tan biến, đặc biệt là khi cô vẫn còn quá nhiều việc phải làm cho đám cưới của Carrie - đám cưới mà cô được trả tiền để tổ chức. “Chị biết, cưng ạ, và em có thể có một chiếc váy lộng lẫy, đáng yêu như trong truyện cổ tích, miễn là nó phù hợp với túi tiền, nhưng nó không thể là một chiếc váy ôm sát người. Còn bây giờ, ít nhất hãy làm cho xong đám thiếp mời này đã.”


“Vâng.” Lily thả phịch người xuống ghế sofa và bắt chéo chân. Cô ấy vẫn thon thả một cách đáng ganh tị và Sarah đang bắt đầu tự hỏi liệu cô có cho phép cô ấy mặc chiếc váy kiểu Tây Ban Nha với đuôi váy xòe rộng kiểu flamenco và những cái diêm xếp nếp mà cô ấy tha thiết muốn có không - miễn là Bà Tiên Đám Cưới có thể biến ra năm nghìn bảng cần thiết để mua nó.


“Chị đã có thiếp trắng chưa?”
Sarah gật đầu. “Thiếp mời đáng lẽ phải được gửi đi hàng tuần trước rồi.”


“Không sao đâu, mẹ Dirk đã gọi điện cho tất cả mọi người và nói rằng thiếp mời đang trên đường đến chỗ họ. Chị có chắc là chúng ta không cần gửi kèm thiếp phúc đáp cho họ không?”


“Hoàn toàn chắc chắn. Đôi khi làm theo truyền thống lại giúp chúng ta tiết kiệm hơn. Em cũng không cần những món quà tặng nho nhỏ trên bàn. Mặc dù phải có thợ ảnh, chỉ để chụp vài bức ảnh trang trọng, nếu không em sẽ chẳng có bức ảnh nào để làm kỷ niệm cả. Trừ phi em biết ông chú của Dirk là Joby chụp ảnh khá tốt?”


Lily lắc đầu. “Thực ra em nghĩ ông ấy có thể uống hơi quá chén.”


“Vậy thì chị sẽ canh chừng để ông ấy không được đụng đến một giọt rượu nào trước khi ông ấy chụp một vài bức ảnh bên ngoài nhà thờ. Còn lại thì không quá quan trọng. Mẹ Dirk sẽ cần một bức ảnh đẹp của hai đứa để lồng vào khung bạc và treo phía trên cây đại dương cầm của bà ấy.”


Lily há hốc miệng. “Làm sao chị biết bà ấy có những bức ảnh lồng khung bạc treo phía trên cây đại dương cầm? Mà làm sao chị biết bà ấy có một cây đại dương cầm? Chị làm em ngạc nhiên quá.”
Sarah cười. “Chị chỉ đoán thôi, không ngờ lại đúng.”


“Ồ, chị lúc nào cũng đúng. Đó là điều khiến chị quá tẻ nhạt.” Rồi Lily nhận ra mình vừa nói gì. “Ôi, Sarah, em không có ý như thế đâu! Chị không tẻ nhạt chút nào. Cái thực tế rằng chị luôn luôn đúng mới là tẻ nhạt. Không phải chị.”


“Không sao. Chị không phật ý đâu. Chị thích mình là người đúng đắn.” Cô ngừng lại trong một giây khi tìm tấm thiệp trắng mà cô đã mua để làm thiếp mời. Hugo đột nhiên lại nảy ra trong óc cô, dạo gần đây việc này xảy ra quá thường xuyên đến mức đáng lo ngại. Anh có nghĩ cô tẻ nhạt không? Có lẽ là có, nếu anh đang ở bên một người như Electra. Nhưng điều đó không ngăn được anh hôn cô. Cô đã làm đúng khi không để nó đi xa hơn. Mặc dù bây giờ cô đã biết đó là một sai lầm khủng khiếp, nhưng vào lúc đó cô đã thực sự thích nụ hôn ấy.


Cô cho vài tấm thiếp trắng vào máy in. Điều quan trọng là lúc nào cũng phải làm cho mình thật bận rộn, và tống hết tất cả những ý nghĩ về anh vào trong cái hộp có chữ “chất độc”, mãi mãi.
“Nếu cách này không hiệu quả, chị sẽ đem chúng ra hàng photocopy. Cũng không tốn nhiều tiền lắm.”


“Chị nghĩ thế nào về một danh sách quà cưới[36]?” Lily đã mở một cuốn tạp chí và đang xem qua nó. “Nếu vậy, em chọn cửa hàng Harrods được không?”


[36] Danh sách những món quà mà cô dâu muốn nhận được trong ngày cưới. Thông thường cô dâu chú rể sẽ đến một cửa hàng tạp hóa và chọn những món đồ họ ưa thích trong cửa hàng đó rồi ghi lại vào một danh sách và gửi lại cửa hàng. Sau đó khách mời sẽ được thông báo rằng danh sách quà cưới của cô dâu đang nằm ở cửa hàng nào để các khách mời liên lạc với cửa hàng đó và mua những món đồ có tên trong danh sách để làm quà mừng đám cưới. Món đồ nào đã được mua sẽ được cửa hàng gạch bỏ trong danh sách để các món quà không bị trùng lặp.


“Đừng chọn Harrods, nếu không em sẽ chỉ nhận được những thứ rất nhỏ bé như chén đựng trứng và vòng đánh dấu khăn ăn.” Sarah suy ngẫm. “Em có thể tự lập danh sách cho mình bằng một tập giấy rời kẹp trong một cái bìa kẹp, sau đó em có thể ghi vào từng tờ giấy những thứ độc đáo, chẳng hạn như...”


“Một cái đục lỗ hình hoa cúc?”
Sarah hoàn toàn ngơ ngác. “Nó là cái gì?”
“Giống như một cái đục lỗ, chỉ có điều nó tạo ra hình hoa cúc. Còn rất nhiều món đồ thủ công đáng yêu khác mà em sẽ ghi vào đó nếu em tự làm danh sách cho mình.”


“Em thậm chí có thể cho vào danh sách những thứ em cần cho đứa bé.” Sarah cảm thấy an tâm hơn - cuối cùng thì Lily cũng có vẻ đưa ra một quyết định hợp lý.


Lily lắc đầu. “Không. Mẹ Dirk sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Em sẽ chỉ làm một cái danh sách bình thường thôi và nếu người ta tặng bọn em tiền, em sẽ dùng nó để mua những thứ khác.”


Sarah gật đầu đồng tình. “Việc tự lập danh sách cũng mất nhiều công sức. Em hãy lập một danh sách ở một cửa hàng tạp hóa nào đó có vài chi nhánh để mọi người dễ dàng tới đó.”
“Em muốn nhận được những món quà thật tuyệt vời,” Lily nói.


“Em sẽ nhận được chúng! Đừng lo, và đừng quá vụ lợi!”
“Mẹ Dirk nói tổ chức một đám cưới lớn là một điều tốt bởi vì ta sẽ nhận được rất nhiều món quà và chúng cung cấp cho ta những món đồ cần thiết cho cuộc sống hôn nhân.”


Sarah lẩm bẩm với chính mình rằng nếu ta gần như phải bỏ tiền túi ra để chi trả cho đám cưới thì có lẽ ta sẽ chẳng lãi được thứ gì từ nó cả.


“Kìa, nó có vẻ ổn đấy,” cô nói to, khi máy in nhả ra một tờ thiếp mời hoàn hảo. “Bây giờ chị sẽ in ra hai trăm tấm và sau đó chúng ta sẽ phải gấp chúng.”
“Em không thể vẽ hình bươm bướm lên chúng thay cho việc đó sao?”


“Lily! Chị biết em từng vẽ bươm bướm và mèo con lên mọi tập sách vở, nhưng...”


“Em vẽ chúng rất đẹp. Và đây là đám cưới của em. Đây là điều em có thể làm cho nó. Em đã phải nghe theo ý kiến của người khác quá nhiều đến nỗi chị sẽ không thể tin nổi em là cô dâu. Thực lòng mà nói, em nghĩ những gì em muốn đều là thứ mà chẳng ai nghĩ tới. Em thậm chí không được phép có cái váy cưới em thích.”


Sarah thở dài. “Thôi được, em cứ việc vẽ lên vài tấm thiếp mà em sẽ gửi đến cho bạn bè em. Nhưng đừng để bạn của Dirk nhận được bất cứ tấm nào như thế. Chị bắt đầu chạy máy in đây.” Cô đang làm nửa chừng thì điện thoại reo. Bàn tay Sarah chộp lấy nó như thể nó đang cứu vãn cuộc đời cô. “Elsa! Chào cô! Có chuyện gì thế!”


“Chúa ơi, Sarah, cô có vẻ rất vui mừng khi tôi gọi điện! Cô đang làm gì thế?”
“Lily và tôi đang in thiếp mời cho đám cưới của con bé, hay đúng hơn là chúng tôi sẽ làm thế trong một phút nữa. Và đúng vậy, tôi biết đáng ra việc này phải được làm từ hàng tuần trước rồi.”


“Thế à? Tôi chẳng biết gì về mấy chuyện này.”


“Chúng tôi cũng đang quyết định về những cái váy.” Sarah liếc nhìn em gái, người có vẻ đang mải miết với một cuốn tạp chí dành cho cô dâu quá dày đến nỗi có lẽ một phụ nữ đang mang thai cần được khuyên là không nên nhấc nó lên. Cô hạ giọng. “Này, cô có thể đến đây không? Lily đang ngán ngẩm vì bị hạn chế về kiểu dáng...”


“Bởi vì cô ấy đang mang thai?”
“Ừm. Cô có thể có nhiều sáng kiến hơn tôi.” Cái ý nghĩ có một người trưởng thành khác giúp cô giải quyết những ý tưởng phi thực tế của em gái quả là tuyệt vời.


“Ờ, tôi biết cô đã nói rằng Mandy sẽ thông báo cho cô ngay khi chị ấy biết tin, nhưng tôi vẫn gọi điện để xem hỏi liệu Carrie đã nói cô ấy thích mẫu thiết kế nào của tôi chưa, bởi vì tôi đang sốt ruột đến phát điên lên đây. Tôi đã có tất cả các mẫu vải, các bản vẽ chi tiết, váy của phù dâu, mọi thứ, nhưng tôi không thể bắt đầu chừng nào tôi còn chưa nghe tin tức gì từ cô ấy. Tôi biết may chiếc váy này sẽ rất lâu bởi vì chúng luôn như thế nếu cô không có nhiều thời gian. Đó là một định luật đã được kiểm nghiệm.”


“Nghe này, nếu cô đến đây, nói chuyện với Lily và gấp những tấm thiệp mời, tôi sẽ gọi điện cho Mandy để hối thúc chị ấy. Đồng ý chứ?”
“Được. Khoảng mười phút nữa nhé. Tôi mang rượu vang được không?”


Sarah cân nhắc. “Vang trắng, ấm. Vậy thì chúng ta không thể uống nó cho tới khi nó được làm lạnh, có nghĩa là chúng ta sẽ phải làm xong việc trước.”
Elsa cười và họ ngắt máy.
Lily ngẩng lên khỏi cuốn tạp chí. “Chị giống hệt Machie... M... Cái ông người Nga đó tên là gì ấy nhỉ?”


“Machiavelli[37]. Và ông ta là người Ý. Tại sao?”
[37] Nicollò Machiavelli: Nhà tư tưởng người Ý, tác giả của cuốn sách Quân vương, bàn về thuật trị nước và hưng quốc.
Lily bĩu môi. “Vì những gì chị nói về rượu vang ấy. Thực ra, em sẽ không uống rượu nữa, mặc dù em đã uống ít đi nhiều rồi.”


“Tốt! Sao tự nhiên em lại sáng suốt vậy?”
“Em đã đọc được một bài báo.”


“Chà, thật là bất ngờ.” Sarah vỗ vỗ cánh tay em gái. “Em bắt đầu có trách nhiệm rồi đấy. Tốt lắm.” Sarah cảm thấy hổ thẹn vì đã cho rằng Lily chẳng đoái hoài đến cái thai trong bụng trong khi sự thật là cô ấy đang bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về nó.


“Thật ra,” Lily nói sau vài giây thích thú trước sự đồng tình của chị gái, “nó khiến em buồn nôn.”
***


Chẳng mấy chốc Elsa đã tới với rượu vang, khoai tây chiên và bánh quy sô cô la. Hai chị em đều tỏ ra vui sướng khi gặp cô. Lily đón lấy gói bánh quy và xé toạc lớp giấy gói. “Chính phủ chưa cấm chúng ta ăn sô cô la,” cô nói, nghiến ngấu chúng. “Mặc dù, đó chỉ còn là vấn đề thời gian.”


Elsa tỏ ra là một người gấp thiếp mời khéo léo và nhiệt tình. Để trả công cho cô, Sarah lui về văn phòng và gọi điện thoại. Mandy vẫn mơ hồ như mọi lần. “Ồ, cưng à, Carrie cũng mới nhận được những mẫu thiết kế đó thôi mà và cô ấy sẽ muốn thay đổi mấy thứ. Tôi thực sự không thích hỏi cô ấy về những vấn đề này khi cô ấy quá bận rộn. Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức. Chúng tôi thực sự đánh giá cao sự sốt sắng của hai người về chuyện đó.”


“Tôi không muốn thúc giục đâu,” Sarah nói, thực ra cô cảm thấy mình chẳng có vẻ gì là thúc giục, nhưng Mandy luôn quá lịch thiệp, “nhưng Elsa thật sự cần bắt tay vào việc. Cô ấy phải may thử cái váy bằng vải thường trước để kiểm tr.a xem nó có hoàn toàn vừa vặn không.”


“Ồ vâng, váy mẫu[38] hả? Từ đó nghe đặc giọng Pháp nhỉ! Tôi nghĩ chúng tôi đã quên mất. Chúng tôi sẽ suy nghĩ, nhưng trong khi chờ đợi, hãy gửi đến Elsa tình yêu của chúng tôi.”


[38] Nguyên văn: toile. Phiên bản thử nghiệm của một chiếc váy, được thợ may làm bằng những loại vải rẻ tiền, để kiểm tr.a xem chiếc váy có vừa vặn với khách hàng không trước khi làm cái váy thật.


Sarah đặt điện thoại xuống, tự hỏi liệu Mandy và Carrie đang ở cạnh nhau hay Mandy đang dùng từ “chúng tôi” theo kiểu hoàng gia.


Nếu vậy, phải chăng khách hàng của cô thực sự là thành viên của hoàng tộc? Trong trường hợp đó, cô có thể bổ sung thêm cụm từ “Phục vụ cho Hoàng gia” lên những tấm danh thiếp của cô. Với ý nghĩ vui vui nhưng không tưởng này, cô quay lại với Lily và Elsa.


Họ đang ngồi cùng nhau trên sofa, tờ tạp chí mở ra trước mặt. Thấy họ ngồi vui vẻ như vậy, Sarah quyết định rằng cô cần một ly rượu vang. Một, hai phút sau cô quay lại phòng với hai ly vang và một ly nước ép trái cơm cháy cho Lily.
“Thế nào rồi?” Cô hỏi, đưa đồ uống cho họ.


“Ôi, trong khoản này thì Elsa giỏi hơn chị nhiều!” Lily phẫn nộ nói. “Còn rất nhiều những kiểu dáng khác mà em có thể mặc ngoài những chiếc váy to như những cái lều rạp mà chị gợi ý.”


Sarah cắn môi. “Ơn Chúa em đã nhắc nhở chị! Chị phải liên lạc với những người cho thuê lều rạp càng sớm càng tốt. Em có biết kích thước của khu vườn không?”
“Ờ, nếu cô biết bao nhiêu khách sẽ tới, cô sẽ biết cô cần cái lều rạp có kích cỡ thế nào, đúng không?” Elsa gợi ý.


Sarah lắc đầu. “Chúng tôi không muốn thuê một cái lều rạp quá lớn và phải mượn cả những khu vườn nhà hàng xóm. Có lẽ tôi nên gọi điện cho mẹ Dirk và hỏi bà ấy.”


“Đừng làm thế. Chị mà làm thế thì họ sẽ biết em không tự mình sắp xếp mọi thứ mất!” Lily quá hoảng hốt trước gợi ý này đến mức cô phải ăn một chiếc bánh quy sô cô la khác để giúp cô bình tĩnh lại.


“Ồ, Lily! Em đã nói với họ là em sẽ làm hết mọi thứ hả? Em chưa bao giờ nói với họ rằng chị gái em là một nhà tổ chức đám cưới sao?” Trong một thoáng, Sarah thấy sự kiên nhẫn của cô đã đi đến giới hạn.


“Em đã định nói,” Lily nói, “nhưng em biết chị có một khách hàng là một người nổi tiếng hàng đầu và cô ta chọn trùng ngày cưới với em. Em nghĩ chị có thể không giúp em được.”


“Lily, em thật là!” Sarah nói. “Em chẳng biết gì về Carrie khi em chọn ngày cưới cơ mà. Lý do thực sự em không nói với họ là gì?”
Lily nhún vai. “Chị không cần nhắc đến chuyện chị gái mình làm nghề gì khi chị công bố chuyện đính hôn với bố mẹ chồng tương lai.”


“Cô ấy có lý,” Elsa nói. “Nhưng tại sao cô không hỏi Dirk kích thước của khu vườn? Anh ta chắc hẳn ước lượng được.”
“Ừ nhỉ,” Sarah nói, nhẹ nhõm khi có một người tháo vát khác ở bên cạnh. “Nào, hai người đã chọn được kiểu váy cưới nào rồi?”


“Ờ, bọn tôi đã tìm được vài kiểu thích hợp,” Elsa nói. “Có một chiếc có lớp váy ngoài trông rất đẹp. Khá giống chiếc váy dạ hội mà tôi đã làm. Tôi có thể cho Lily xem để xem cô ấy có thích nó không.”


“Em có thể thử nó,” Lily háo hức nói, hất tung những miếng khoai tây chiên khi cô nhảy lên phấn khích.
“Ờ, dĩ nhiên,” Elsa nói, “nhưng...” Cô ngập ngừng. “Vì tôi có chút thời gian rỗi - cho đến khi Carrie quyết định - nên tôi có thể làm cho cô một chiếc váy mẫu.”


“Nói tôi nghe, Elsa,” Sarah nói, “Tôi không rõ lắm. Cô phát âm từ đó thế nào? ‘Twarl’ hay ‘toil’?”
Elsa có vẻ bối rối. “Tôi luôn đợi khách hàng nói ra trước rồi sau đó chỉ việc nói theo họ.”


“Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy!” Hai chị em đồng thanh nói, cuối cùng cũng có lúc đoàn kết.






Truyện liên quan

Mưa Cuối Mùa

Mưa Cuối Mùa

linz73 chươngTạm ngưng

101 lượt xem