Chương 29: Chuẩn bị đính hôn

Bạch Tích.
Hết tiết học dài đằng đẵng, Giản An Nhiễm rời khỏi lớp, vừa mới bước được vài bước đã nghe có tiếng gọi, cô quay lại thì có ba cô gái đang khoác tay nhau đi đến.
“An Nhiễm, công trình cậu gửi lên ban giám hiệu sao rồi?”


“Chưa thấy phản hồi.” Giản An Nhiễm hạ điện thoại xuống, dửng dưng trả lời.
“À, sao lâu như vậy mà không thấy cô bạn tên Đường Tử Hân của cậu đi học nhỉ? Có chuyện gì sao?” Một cô gái hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Giản An Nhiễm mà dò xét triệt để.


Giản An Nhiễm ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng như sắp bùng lên cơn buồn nôn, hừ, gì chứ? Bộ ba bà tám năm cuối lại đi quan tâm hỏi thăm người khác vậy sao? Thực sự là có lòng tốt hay để moi tin đi ba hoa khắp nơi khắp chốn này đây?


“Sao lại hỏi về cô ấy? Cô ấy nghỉ học thì có liên quan gì mấy cậu đâu mà lại dò hỏi như vậy?”
“Ấy, cậu cũng tiết lộ một chút đi chứ? Bạn thân của cậu mà cậu không biết tung tích thì thật vô tâm và hổ thẹn với cái danh bạn thân đó nha!” Cô gái ở bên phải huých nhẹ khuỷu tay cô.


Giản An Nhiễm nhíu mày, hậm hực nói:“Các người muốn biết sao không trực tiếp đi hỏi người? Ở đây làm phiền tôi làm gì?”
Cả ba người họ nghe như vậy mà cười lên trông thực mỉa mai khinh thường làm cho Giản An Nhiễm rất trướng mắt và khó chịu.


“À, hay là bạn của cậu làm chuyện ô uế mặt mũi như đi làm gái đi khách, đeo bám đại gia nào đó để được bao nuôi,... nên cậu mới không nói cho bọn tôi biết chứ gì?”
“Nói năng lung tung gì đó?” Giản An Nhiễm trừng mắt giận dữ mà còn có chút khó hiểu.


available on google playdownload on app store


“Chúng tôi nói vậy đó, cậu là bạn thân nên cậu rõ hơn chúng tôi chứ. Bây giờ xã hội phát triển rồi, làm sao lại có thể thiếu các loại gái đi khách chứ?” Cô gái kia vênh mặt lên nhiễu cợt.


“Vậy các người có như thế không? Có thì biến đi giùm tôi, trướng mắt quá rồi.” Giản An Nhiễm khinh khỉnh cười một cái, xua xua tay.


Một cô gái đi lên đẩy mạnh vai cô, chỉ thẳng mặt cô quát lớn như muốn tất cả mọi người xung quanh đều phải nghe được:“Này, Giản An Nhiễm, cậu khó chịu cái gì? Cậu chơi với con bạn ti tiện như thế của cậu nên cũng có thể cậu đã lên giường với bao người đàn ông rồi cũng nên, hừ, làm thanh làm cao gì chứ?”


“Chát!” Cô gái đó vừa dứt lời liền đón ngay một cái bạt tai mang theo sự tức giận của Giản An Nhiễm, cô gái ấy hoảng hồn lảo đảo về phía sau, tay ôm bên má đỏ ửng nóng bỏng rát của mình mà khóc lên thương tâm.


“Tôi cảnh cáo các người, chuyện gì tôi cũng có thể cho các người xuyên tạc nhưng tôi cấm các người gán ghép tôi với những lời thô tục tục tĩu như vậy! Nếu có lần sau tôi mang theo kim chỉ khâu miệng các người lại!” Giản An Nhiễm bộc lộ hết tất cả tức tối lên đôi mắt hung dữ như ác quỷ.Cô bỏ lại đám người đang bàn tán xì xào mà bỏ đi.


Trong đám người đang vây quanh đấy, một người đàn ông nhìn cô không rời, ngay cả lúc bóng dáng cô đã khuất ở phía cuối cầu thang.
*~*
Dương gia.


Dương Chuẩn ngồi trên ghế sofa, bên cạnh ông là bà Dương, phía đối diện là Dương Trạch cùng một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Ông cười nói vui vẻ hỏi:“Từng ấy thời gian đã để hai đứa tìm hiểu nhau, nếu thực sự có tình cảm ta sẽ chọn ngày đính hôn cho hai đứa.”


Cô gái khoác lấy tay Dương Trạch nhẹ nhàng cười với anh:“Trạch, anh thấy thế nào? Nếu anh thấy còn quá vội vàng thì chúng ta tiếp tục tìm hiểu.”


Khuôn mặt của Dương Trạch rất u ám, không rõ là đang thấy khó chịu hay là chịu đựng bực dọc trong lòng. Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra, nhíu mày:“Cô Hàm, tôi không cho phép cô gọi tôi là Trạch.”


Hàm Tuệ uỷ khuất cúi gằm mặt, trong lòng trào dâng buồn bực. Cô ta đã cố gắng để thu hút được sự hứng thú của người đàn ông này, nhưng suốt một thời gian qua con số cô thu về chỉ tròn trĩnh nằm ở con số không, nhiều lúc cô ta cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.


Dương phu nhân nghe vậy liền mắng khéo cậu con trai:“Trạch, sao con bé không được gọi con như vậy? Con đáng ra phải tập làm quen đi chứ, lấy nhau về con phải gọi như thế dài dài phải không tiểu Tuệ?”


“Vâng.” Hàm Tuệ cười tươi rói gật đầu. Cô ta cũng rất cảm ơn Ông Trời, trong cái rủi có cái may, Dương Trạch không mấy ưa thích cô nhưng ông bà Dương lại khác, yêu quý cô như người trong một nhà, rất nhiều lần gọi cô cùng về dùng cơm chung, cô ta cảm thấy như đây là một nguồn động lực để trinh phục chàng trai này.


“Ta nhìn hai đứa rất xứng đôi, trai tài gái sắc, để lỡ nhau thì chắc chắn sẽ rất tiếc nuối. Hai đứa phải mau về cùng một nhà, bao người ngoài kia đang rất ghen tị, không cưới sớm để lâu như vậy rất không được.” Dương Chuẩn phấn khởi cười nói rất tích cực, lời nào nói ra đều có cánh bay bổng thật cao.


Dương Trạch nhìn Dương Chuẩn hằm hằm, tuyên bố thẳng một câu như sét đánh ngang tai:“Con không lấy!”
“Trạch!”


“Cô Hàm, thật sự là tôi không có cảm tình với cô, người như tôi làm sao có thể xứng với cô được, mong cô lượng thứ.” Dương Trạch không xem ai ra gì đứng vụt dậy, nói ra lời mỉa mai khinh thường rồi rời khỏi biệt thự.


Dương Chuẩn tối mặt tối mày, bà Dương cũng bối rối mà đối mắt với cô con dâu tương lai.
“Con cảm thấy thật có lỗi, chỉ là một người đàn ông mà cũng không thể giữ cho chặt.” Hàm Tuệ cụp mắt rồi bắt đầu tự trách bản thân.


Bà Dương cũng đau lòng dỗ dành khuyên nhủ:“Tiểu Tuệ đây đây phải lỗi của con, ta biết con đã cố chịu đựng và cố gắng thế nào, chỉ tại nó quá cứng rắn thôi.”


“Anh ấy một chút cũng không muốn nhìn thấy mặt con, con phải làm thế nào đây?” Hàm Tuệ dựa vào người bà, sụt sùi thê lương.”Không phải gấp, rồi sẽ thích, rồi sẽ yêu, các con còn trẻ, trước hết cứ tìm hiểu nhau cho kĩ, thấu hiểu lẫn nhau.”
“Vâng, con hiểu rồi.”


Dương Trạch hung hăng phòng chiếc Porsche trên đường. Anh ghì chặt vô lăng, hàng lông mày nhíu lại. Khoảnh khắc mà Vương Kiến Hạo mang Đường Tử Hân đi ngay trước mắt anh ngày đó khiến tim anh như bị ai đó cào cấu. Người đàn ông đạp mạnh phanh xe, xe dừng lại, dòng xe phía sau cũng thắng gấp, may mắn là khoảng cách khá xa nên chưa đụng phải nhau.


“Bíp, bíp,...” Tiếng còi xe inh ỏi vang lên nhưng lại chẳng thể lọt vào tai anh.
Cho đến khi một thân ảnh nhỏ quen thuộc ở trên phố rơi vào mắt anh, anh mới từ từ cho xe tấp vào bên lề, trả lại đường đi cho những xe khác.
Anh mang điện thoại ra, nhấn vào một dòng số, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn người kia không rời.


Đường Tử Hân đang dạo quanh phố thì một cú điện thoại gọi đến cho cô, là của Dương Trạch. Bàn tay cô rung theo nhịp chuông của điện thoại, cô đắn đo rồi lại chần chừ, nếu bắt máy thì phải nói gì đây? Nhưng thời gian qua lâu như vậy cô chưa được nghe thấy giọng của anh.


“Alo, Trạch.” Cô khẽ nói vào điện thoại, trong lòng bỗng dồn lên thứ cảm giác buồn bã.
Dương Trạch ở đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có từng tiếng thở đều đều của anh truyền vào tai cô.
“Trạch?” Cô cũng bối rối chẳng thua kém gì anh, thấy anh không nói gì lại càng lo lắng hơn.


“Tử Hân?”
“Vâng?”
“Em sống có tốt không?” - “Anh sống có tốt không?” Cả hai cùng đồng thanh một câu hỏi câu hỏi sau đó nối dài là một khoảng không im lặng.


“Em vẫn tốt, phải không?” Dương Trạch từ trong chiếc xe phóng tầm mắt ra ngoài nhìn cô. Thấy sắc mặt cô rất tốt, ăn vận lại rất đẹp, thân thể đầy đặn hơn trước, chắc là cô vẫn sống tốt.


“Còn anh? Vết thương của anh sao rồi?” Đường Tử Hân đặt tay lên ngực giữ lại những hơi thở nặng nề, nếu tiếp tục cô nghĩ cô sẽ khóc mất.
“Tử Hân, chúng ta không thể quay lại như xưa sao?”


Đường Tử Hân im bặt, tim gan đang đau đớn rỉ máu. Cô cũng đang tự hỏi bản thân mình, có thể quay lại lúc đó được không? Và thứ cô nhận được chỉ là nỗi tuyệt vọng vây lấy.
“Trạch, anh đừng hỏi em như vậy...”
“Tử Hân, dù thế nào anh vẫn sẽ cố chấp mà yêu em, em phải nhớ kĩ.”


Từng tiếng tút tút kéo dài, cô như bị rút hết năng lượng mà gần như ngã khuỵu xuống. Ngay sau đó, chiếc xe bên đường cũng rù ga mà chạy biến.
Vương Kiến Hạo từ đâu ra xuất hiện như ma quỷ, nói vào tai cô khiến tim cô muốn nhảy lên tận cổ họng.


“Tôi tìm em lâu như vậy, hoá ra em ở đây chưng cái bộ mặt như vừa mất tiền này.”
Đường Tử Hân cáu gắt, hận không thể cho anh một cú đá để anh bay xa:“Anh là ma sao? Tôi có tên, gọi một tiếng cũng nặng nhọc lắm à?”


“Gọi thế nào thì em cũng nghe thấy, đâu nhất thiết phải gọi tên?” Vương Kiến Hạo nắm lấy tay cô, kéo cô đi sau đó nhét cô vào chiếc xe đỗ bên cạnh.
“Tôi đưa em đi ăn.” Anh ngồi vào ghế lái rồi cho xe chạy đi.
Đài Viên Cát Phương.


“Gọi đi.” Vương Kiến Hạo đẩy thực đơn về phía cô.
“Tôi thấy Tiêu Dữu nấu ăn còn ngon hơn ở đây, ăn ở đây chẳng phải là đốt tiền?” Đường Tử Hân không mở thực đơn ra xem, cô khoanh tay lại hờ hững nhìn người đối diện.


“Tiền tôi tôi đốt, ai mượn em tiếc thay?” Vương Kiến Hạo cũng không mở ra xem, anh đưa lại cho phục vụ rồi nói:“Thực đơn cũ.”
Đường Tử Hân nhấm nháp ly nước cam, mấy câu nói của Dương Trạch vẫn còn đang luẩn quẩn trong tâm trí, càng nghĩ đến tim cô lại càng bị lăng trì vò xé.


“Tôi không cho phép em ở cùng tôi mà mơ tưởng về tên đàn ông khác.”
Cô nâng mắt lên nhìn anh, nhíu mày rồi nghiêng đầu, cô vô cùng khó hiểu:“Sao anh biết tôi nghĩ đến người đàn ông khác?”
Anh sinh ra chắc đã là quỷ thần, nhìn đâu trúng đấy, không trật đi đâu được.


“Trên trán em đang hiện ra hai chữ Dương Trạch to oành ra kia?” Vương Kiến Hạo chỉ vào trán cô, động tác có chút lười nhác.
Coi như là mắt thần đi!
“Nhưng tôi nghĩ đến người khác thì sao chứ?” Đường Tử Hân nhấp một ngụm nước cam để cố ý che đi chút chột dạ đang hiện trên mặt mình.


“Tôi không thích, đã biết chưa?”
Cô vênh mặt lên nhìn anh, cũng không muốn anh cứ đi guốc trong bụng mình mãi được, rất mất mặt. Cô chỉ chỉ ngón tay vào mặt anh, rất tự nhiên mà nhếch miệng:“Có khi bây giờ ở trước mặt tôi anh đang nghĩ đến người phụ nữ khác chăng?”


Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, đan hai tay lại rồi đặt lên bàn:“Bây giờ tôi đang nghĩ đến em vì tôi đang nhìn thấy em.”
“Nói dối!”


Nụ cười hờ hững trên miệng anh tắt ngúm, như có một dòng cảm xúc đan xen lẫn lộn chạy qua khuôn mặt anh, biến đổi thất thường, anh trầm ngâm đi thấy rõ:“Phải, giờ thì không phải em, tôi đang nghĩ đến người khác.”


Đường Tử Hân lắc đầu ngao ngán sau đó uống cạn ly nước cam:“Tôi nhìn người không sai.”
Các món ăn được mang lên bày biện trật cả bàn ăn lớn. Cô gái nhìn bần ăn ngán ngẩm, món nào cũng cay thế này thì sao cô ăn được đây?


“Mang riêng cho cô ấy cháo gà hầm hạt sen.” Vương Kiến Hạo dặn dò phục vụ rồi cầm đũa lên đánh chén.
Cô có chút ngạc nhiên, anh vẫn còn nhớ cô không thể ăn vì bị đau dạ dày sao?


“Bất ngờ cái gì? Rung động rồi?” Anh vẫn ăn uống như thường, không nhìn cô mà lời nói ra là dành cho cô nghe.
Đường Tử Hân suýt thì không ngậm được miệng, lại còn đoán ra là cô đang ngạc nhiên, anh có số làm tiên tri đó nha!


Cháo được mang lên, mùi cháo thơm ngầy ngậy kích thích cơn đói bụng của cô. Đường Tử Hân chẳng thể kiềm chế được liền cho một lúc mấy thìa vào miệng mà chẳng cần biết nó nóng thế nào.


“A,a,... nóng!” Cô lè cháo vào luôn tô cháo trước mặt, lè lưỡi ra dùng tay phẩy phẩy, bộ dạng lóng ngóng hơn bao giờ hết. Vương Kiến Hạo thấy thế lắc đầu, cuối cùng vẫn không thể nhịn cười một cái, nói thật thì cô như vậy đáng yêu ch.ết đi!


“Tôi nghĩ em rất thông minh, ai ngờ cách em ăn uống thật dở tệ, tôi khen em, tôi rút lại.” Anh lấy khăn ăn với nước đưa cho cô rồi gọi phục vụ đến.
“Đưa thêm một tô như vậy ra đây.” Anh nói với phục vụ.


Đường Tử Hân thấy nước được đưa đến trước mặt liền vồ đến, tu ừng ực không ngừng, cảm thấy khoang miệng đỡ bỏng rát hơn cô mới dừng lại.
“Uống vậy còn bụng để ăn tiếp?”
“Tôi không ăn nữa!” Cô nhăn mặt nhìn anh.


“Được, vậy tôi đưa em về.” Vương Kiến Hạo lau miệng rồi đứng dậy. Anh tính tiền sau đó kéo cô ra khỏi nhà hàng.
Về đến Trấn Thuỷ, Tiêu Dữu nấu bao nhiêu Đường Tử Hân liền ăn hết bấy nhiêu, sức ăn được tính còn hơn một con heo.
“Cậu chủ, ngài không ăn ạ?”


“Ăn ở ngoài rồi.”
“Vâng.”
“Này, Vương Kiến Hạo, tôi có chuyện muốn nhờ.” Đường Tử Hân uống nước tráng miệng, phồng má trợn mắt lên mà hỏi anh.
“Uống hết đi rồi nói.” Anh thấy cô ăn uống như vậy thật chẳng giống phụ nữ, càng nhìn lại càng thấy mất thẩm mĩ.


“Xin cho tôi vào công ty xây dựng CCA được không? Tôi muốn làm ở đó.”
“Ở đây tôi đâu hành hạ em đâu mà phải trốn đi làm?”
“Nhưng nhàn rỗi quá lại khiến tôi không thấy thoải mái.”


Vương Kiến Hạo gật đầu rồi đứng dậy, trước khi rời phòng ăn thì nói với cô:“Để tôi suy xét.”
Tiêu Dữu thấy anh đã đi xa liền nhào tới ngồi cạnh Đường Tử Hân, miệng đang nhai cam chóp chép nói:“Cô, cô đi làm rồi ai ở lại cùng em tán dốc đây?”


“Tập tán dốc với cây chổi đi.”
“Aiyo, mà cô cũng lạ thật, cậu chủ có bắt cô trả một nửa tiền sinh hoạt đâu mà cô phải đi làm làm gì cho mệt người?” Tiêu Dữu chẹp miệng rồi lắc đầu, vẻ mặt như đang giảng đạo triết lí sống.


“Thế mai mốt anh ta không nuôi cô nữa thì cô cạp đất để sống à?”
“Cô xinh đẹp như vậy lại tài năng đầy mình, không sợ không có việc để làm chỉ sợ có quá nhiều việc để cô làm.” Cô bé mười bảy tuổi chưa tốt nghiệp trung học lại bắt đầu giở giọng giáo sư tiến sĩ với cô.


Đường Tử Hân lau miệng rồi đứng dậy, đánh nhẹ vào lưng Tiêu Dữu một cái:“Trước khi lo cho cô không có công ăn việc làm thì lo cho cái thân của em trước đi.”
Tiêu Dữu phụng phịu nhìn cô sau đó vẫn phải dọn dẹp tàn cuộc của cô chủ để lại.


Trong thư phòng, thân ảnh của Vương Kiến Hạo ngồi tĩnh lặng. Xuyên qua tấm rèm dày màu xám, ánh nắng nhạt chiếu qua gò má anh, làm nổi bật lên từng đường nét khuôn mặt góc cạnh.
Chiếc điện thoại reo lên, anh bấm nghe rồi đưa lên tai:“Chuyện gì?”


“Thưa ngài, phóng viên bây giờ đang săn lùng thông tin về cô Đường, bọn họ có vẻ rất quan tâm đến mối quan hệ của ngài và cô ấy.”


Mí mắt của người đàn ông khẽ nháy một cái. Anh nâng tách trà hoa cúc lên miệng nhấp một ngụm, giọng nói có hơi trầm đi, dường như chuyện này đối với anh không quá nghiêm trọng.
“Nguyên nhân vì sao?”


“Có một tài khoản trên QQ đã đăng một tấm ảnh của ngài và cô Đường vào ngày Bạch Tích có một cuộc hội giảng. Tôi nhớ không lầm, tấm ảnh đó đã từng trôi nổi trên diễn đàn của Bạch Tích đến mấy tháng.”


Vương Kiến Hạo từ từ đứng dậy, tay đút túi quần anh bước về phía cửa sổ lớn đang tràn ngập ánh sáng. Ngón tay thon dài kéo tấm rèm lên, ánh nắng nhân cơ hội đó xâm nhập vào, làm thân ảnh của anh phát sáng như một ngọn đuốc lớn.


“Thư kí Ưng, tìm cho ra người đăng tấm ảnh đó, hỏi xem người đó muốn gì rồi lập tức đáp ứng.”
Vừa buông ra câu nói ra, tấm rèm lại bị anh kéo vào, ánh sáng bị dập tắt nhường chỗ cho bóng tối ngự trị.
*~*


Đường Tâm từ nơi làm trở về. Vừa mới bước đến phòng khách mùi rượu từ đâu ra luồn hết vào mũi cô khiến cho cô một phen choáng váng.
“Tâm Tâm đấy à? Về rồi thì mau vào đây.” Giọng nói lè nhè say ngất của Đường Sâm từ trong bếp truyền ra.


Đường Tâm nhăn mày nghi ngờ, cô nghe thấy tiếng bát đũa gõ leng keng liền chạy nhanh về sau, một bàn ăn thịnh soạn đầy đủ các món ngon vật lạ đập ngay vào mắt cô. Cô ngạc nhiên chỉ tay lên bàn, có chút không tin:“Ba, những thứ này là ba mua sao?”


“Phải, tất cả những món con thích, kể cả món của mẹ con thích ta đều mua về hết. Nào, ngồi xuống đây.” Đường Sâm vui vẻ nhấn người cô ngồi xuống ghế sau đó gắp vào bát cô vô số đồ ăn.


Đường Tâm vẫn chưa cầm đũa lên, đưa mắt nhìn ông vẫn chưa hết bất ngờ:“Ba, sao ba lại mua được những thứ này?”
“Ngoài kia bán đầy ra, có phải vàng bạc gì đâu mà hiếm.”
“Không, ý con là ba lấy tiền đâu ra để mua? Tháng này ba đâu lấy tiền con đưa?”


Đường Sâm một miệng nhai nhồm nhoàm, xua tay:“Ta đi làm thêm bên ngoài, có chút đỉnh thì mua thôi.”
“Ba có khoản tiền riêng đúng chứ?” Trong hai con ngươi của Đường Tâm bỗng loé lên một tia sáng khó hiểu dò xét.
“Ta không có.”


“Con để ý rất nhiều lần rồi, có mấy tháng ba không lấy tiền của con một cắc nào nhưng vẫn có rượu để uống, vẫn có đồ để ăn. Ba thú thật cho con biết đi, nhà mình còn có khoản tiền nào mà con chưa biết?”


“Ta đã nói là không có!” Đường Sâm trợn mắt giận dữ, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Ba, con cũng có một khoản tiền khá lớn, ba và con góp tiền lại chuộc Tử Hân về được không?”


Đôi mắt nhăn nheo các nếp nhăn của Đường Sâm loé lên chút chột dạ, trong sâu đôi mắt ấy là không biết đang ẩn chứa thứ gì.
-------------HẾT CHƯƠNG 29------------






Truyện liên quan