Chương 23: Hãy đợi tôi đủ mười tám tuổi
Bất chợt bàn tay hư hỏng của Khả Phong di chuyển xuống đôi gò bồng đào trắng nõn, căng tròn của Khiết Tâm. Cô hoảng hốt la lên nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì lại bị chiêu "khoá miệng" của Khả Phong làm nín bặt.
-Ưm..ưm...hmmm
Vẫn chỉ là những âm thanh yếu ớt phát ra từ miệng Khiết Tâm, càng làm cho Khả Phong dâng trào dục vọng.
Bàn tay bạo gan bắt đầu xoa nhẹ một bên trái đào tròn trịa của Khiết Tâm, khiến cả cơ thể cô tự nhiên như có một luồng điện chạy qua, cô gòng mình cố né tránh lại càng làm da thịt áp chặt vào nhau.
Khả Phong buông bỏ đôi môi mềm mại của Khiết Tâm, anh ghé sát vào tai cô mà thì thầm, cả hơi thở nóng hổi và gấp rút của anh phả thẳng vào gáy cô
-Nói, là tôi phải đợi em đủ mười tám tuổi. Hoặc là đợi, hoặc là ngay bây giờ.
Khiết Tâm đầu óc trống rỗng, bàn tay rắn chắc của nam nhân vẫn đang từng chút một xoa nắn trái đào tròn trịa của cô.
-Tôi..tôi..không muốn..thật sự tôi không muốn...
Dường như cả Khiết Tâm cũng không thể giữ nổi giọng mình, nó đã có phần lạc đi một chút.
-Em không có quyền muốn hay không muốn..chỉ là đợi hay không đợi...
Khả Phong khẽ thì thầm, dứt lời anh ta hôn nhẹ từng chút, từng chút vào phần cổ của Khiết Tâm khiến cô bất giác giật bắn cả người.
Đôi môi mềm ấm áp và ẩm ướt của Khả Phong chạm đến đâu, Khiết Tâm liền cảm thấy khó chịu và kỳ lạ đến đó.
Thoáng chốc đôi môi của nam nhân kia di chuyển xuống nơi không bằng phẳng, bàn tay ch.ết tiệt kia bây giờ đã luồng ra sau lưng cô.
Khiết Tâm chỉ vội nghe
-Chú..đừng mà...đừng...
Khiết Tâm giấy giụa, nam nhân kia vẫn hết sức bình thãn và chậm rãi.
Thoang chốc hạt đào ửng hồng đã bị nuốt trọn vào miệng. Khiết Tâm cảm thấy cơ thể mình lúc này có một cảm giác mơ hồ không thể hiểu nổi, cô cố gắng để miệng mình không phát ra bất cứ âm thanh xấu hổ nào
Khả Phong vẫn ung dung tự tại mà thưởng thức vị trinh nguyên của trái đào tròn trĩnh kia. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh mặc nhiên ʍút̼ nhẹ lấy hạt đào nhỏ.
-Ư..Ưm...
Khiết Tâm không thể tự chủ được mà bất giác phát ra một âm thanh đầy khiêu gợi. Điều này như càng kích thích Khả Phong hơn, bàn tay đã bắt đầu di chuyển xuống vùng cấm địa. Khiết Tâm trợn tròn đôi mắt, hơi thở trở nên gấp gáp
-Đừng.. đừng mà..xin chú dừng lại...
Khả Phong ngẩng mặt lên nhìn Khiết Tâm, gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện giờ quả là rất khác. Làn da trắng mịn với đôi má ửng hồng, đôi môi căng mọng như một loại quả chín. Tất cả kết hợp lại thật sự là một cực phẩm không thể chối cãi.
-Nói đi. Em còn một cơ hội cuối cùng để trả lời tôi. Đợi..hay không đợi...
Đúng là hϊế͙p͙ người quá đáng. ch.ết tiệt, tên Khả Phong này quả là cáo già. Anh ta đưa ra hai đáp án cho Khiết Tâm trả lời, nhưng kết quả vẫn là một, dù chọn bất cứ đáp án nào thì cuối cùng cô cũng sẽ bị anh ta ăn trọn. Chỉ khác nhau là sớm hay muộn mà thôi.
Cảm nhận được bàn tay đáng ch.ết kia đang ve vãn xung quanh tam giác mật của mình sau lớp qυầи ɭót, ngón tay hư hỏng của nam nhân khẽ ấn nhẹ vào nhuỵ hoa nơi nguyệt mật khiến Khiết Tâm giật bắn người, cảm giác khó chịu mỗi lúc một gia tăng.
Cô cố định thần, nhắm chặt hai mắt mà hét to, khuôn mặt khổ sở chưa từng có
-Đợi....đợi....làm ơn...chú hãy đợi tôi đủ mười tám tuổi...làm ơn đi..xin chú...
Có vẻ câu nói này của Khiết Tâm đã có hiệu nghiệm, mọi hành động của Khả Phong lúc này lập tức dừng lại. Anh ngồi sang một bên, thích thú ngắm nhìn cô
-Phải chi em ngoan ngoãn như thế này sớm hơn thì tốt biết mấy, em làm tôi gần như phát điên lên rồi lại muốn dập tắt sao?
Dứt lời gương mặt Khả Phong từ từ áp sát lại Khiết Tâm, liền bị một tát như trời giáng ngay vào má
-Chú hạ tiện.. vô liêm sỉ..chú chỉ thích ức hϊế͙p͙ tôi...hức hức...
Khiết Tâm chậm rãi ngồi dậy, cô kéo lấy chiếc chăn bông bên cạnh che chắn cơ thể của mình. Rồi nép vào một góc ngồi khóc thút thít
-Tôi đùa thôi..em bảo tôi đợi..thì tôi sẽ đợi...
Khả Phong nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Khiết Tâm, cô liền bực dọc né sang một bên
-Đừng xoa đầu tôi... hức hức...
Hành động này của Khiết Tâm bỗng chốc làm Khả Phong bật cười
-Em đúng vẫn là cô nhóc ngày xưa..vẫn không thích tôi xoa đầu thế này cơ à?
Khả Phong nói xong liền đứng dậy, thở dài nhìn cô
-Thay đồ rồi đi nghỉ sớm. Sáng mai tôi đưa em đến trường!
Dứt lời Khả Phong đi ra khỏi phòng, anh đi được vài bước rồi tựa lưng vào một góc tường. Tay xoa xoa cái mặt vừa bị ăn tát
-Gái học võ quả có khác, tát thôi mà đau như ăn đấm.
Nghĩ rồi Khả Phong bỗng cười khổ, anh không ngờ có một ngày Lão Đại như anh đây lại bị một cô gái chưa đủ tuổi cho ăn đòn một cái rõ đau.
Nếuđượcxinbạnhãychotácgiả1bìnhchọnđểlàmđộnglựcviếttiếp.Cảmơnbạnrấtnhiều