Chương 81: Tột cùng của sợ hãi
Cung Phi hé nhẹ hàng mi, ánh nắng sớm rọi vào làm loá mắt. Hắn cau nhẹ hàng lông mày, ngồi dậy nhìn ra khung cửa sổ.
Hắn nghĩ ngợi gì đó, rồi thở hắc một cái. Bước xuống giường đi vào toilet.
Như thường lệ vào mỗi buổi sáng, hắn đánh răng rửa mặt rồi tắm.
Lau khô cơ thể, quấn khăn tắm ngang hông. Hắn đứng trước gương, đưa tay lau đi hơi nước ẩm tồn đọng trên đó.
Hình ảnh phản chiếu hiện ra rõ nét, hắn đột nhiên lại nhớ đến đêm hôm qua.
Triệu Bân đột ngột hôn hắn, vô tình làm lưu lại vết son môi màu hồng nhạt trên má mà hẳn cũng chẳng hay biết.
Về đến nhà, lại gặp ngay Khiết Tâm đang dưới bếp lấy nước uống.
Bình thường gặp nhau hắn vẫn gật đầu chào lấy cô.
Tối qua cũng thế, hắn gật đầu với cô một cái, cô cũng vui vẻ đáp lại.
Rồi chợt Khiết Tâm lại trông thấy dấu son kỳ lạ trên má hắn. Cô nghiêng đầu tròn mắt, nét mặt đáng yêu vạn lần khi mang cái vẻ bất ngờ thế kia.
-Phi....mặt..mặt của anh....
Khiết Tâm bước đến trước mặt hắn, cô do bất ngờ nên chẳng để ý, tiếp xúc với hắn ở cự ly khá gần.
Vừa nói ngón tay mảnh mai của cô vừa đưa lên chỉ vào bên má của Cung Phi.
Hắn khó hiểu, đưa tay lên theo phản xạ lướt nhẹ lên má, đưa tay ngang tầm mắt, liền khiến hắn sững sốt mà vô thức thốt lên.
-Son..môi!
-A.....biết rồi nha! Hôm nay về trễ như vậy...hẹn hò sao?
Khiết Tâm chắp tay sau lưng, ngoe nguẩy chọc ghẹo hắn.
Cung Phi thoáng nhíu mày, đồng tử thoáng dao động sang phía khác. Hắn đang rất khó chịu, khi mà bị cô gái hắn để tâm trêu ghẹo thế này!
Việc này....đối với hắn chẳng hề vui vẻ chút nào cả!
-Chị đừng nói bậy!
Khiết Tâm nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của hắn, cả giọng nói cũng trầm xuống vài phần.
Cô liền nhận ra hắn có vẻ không thích bị trêu đùa, cô vội cong môi áy náy.
-Xin lỗi! Đừng giận....
Cung Phi sựt tỉnh táo, hắn vừa nãy đã sơ ý để xúc cảm lấn át, khiến hắn mang vẻ mặt và ngữ điệu đó với Khiết Tâm.
Hắn đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy khó xử, lẫn thống khổ chua xót.
Tại sao lúc nào cô cũng đáng yêu thế này? Tại sao lúc nào cũng khiến hắn phải bận lòng, phải để tâm đến?
Từ bỏ cô, là điều hắn nghĩ hắn có thể làm được, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Dẫu biết, tình cảm này chỉ là một phía, không kết quả. Lộ tình chỉ là mây mù giăng phủ kín lối, không hề có điểm đến.
Vậy mà hắn vẫn không thể nào vứt bỏ chấp niệm đối với cô.
Triệu Bân, hắn biết cô gái ấy là một cô gái tốt về mọi mặt. Đáng yêu chẳng thua gì Khiết Tâm.
Nhưng hắn biết làm sao được, khi tâm tư hắn chỉ khắc mỗi hình ảnh cô gái nhỏ trước mặt.
Hắn không muốn Triệu Bân dính vào một kẻ như hắn.
Ngu si, cuồng dại.
Hắn thật sự chẳng muốn làm cô ấy mang thêm hy vọng cho mối tình này, càng không muốn làm cô ấy tổn thương!
Hắn...rốt cuộc phải làm sao mới vẹn đây?
Cung Phi nghĩ ngợi hồi lâu, rồi thở dài.
-Tôi không có giận! Chỉ là đi làm cả ngày nên mệt mỏi....
-Òh...!
Khiết Tâm nhướng nhẹ mắt tròn lén nhìn xem hắn có phải thật sự như lời hắn nói hay không?
Cung Phi quay lưng đi, vừa đi được vài bước hắn dừng lại, cất giọng nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề quay đầu.
-Chị....đừng uống nước đá vào ban đêm!
Nói rồi hắn một mạch đi thẳng lên lầu.
Khiết Tâm ngớ ngẫn, cô cầm ly nước đá đưa ngang tầm mắt, cánh môi cong cong khó hiểu.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, không khỏi khiến đầu óc Cung Phi thấy rối loạn.
Hắn bước khỏi toilet, vận áo sơmi trắng, comple đen bên ngoài, thắt cavat, mái tóc nâu được vuốt gọn.
Vẻ nam tính nơi hắn, đầy lãnh đạm, bất cần lại pha chút ngạo mạn chẳng khác gì Lão đại của hắn.
Hắn đi xuống dưới nhà, vừa hay lại bắt gặp Khả Phong và Khiết Tâm.
Hai người họ đang nói với nhau điều gì đó, rồi cười với nhau, trông họ đúng là một cặp đôi hạnh phúc. Cảm tưởng như khi hai người họ ở bên nhau, thì moii không gian trên thế giới này chỉ tồn tại mỗi hai con người họ.
Cung Phi hít một hơi sâu, lồng ngực rắn rỏi căng lên dồn nén bao nhiêu xúc cảm.
Hắn bước xuống, đi ra phía họ.
-Lão đại! Bản kế hoạch tuần này có chút thay đổi. Lát nữa đến công ty tôi sẽ bàn sau với anh.
Khả Phong đưa mắt nhìn hắn, nhưng hắn kịp nhận ra ánh nhìn của anh hôm nay rất khác.
Như thể tò mò, có chút thắc mắc lẫn trêu chọc.
Cung Phi quay mặt mở cửa xe, nhắm mắt thở dài, chắc hẳn Khiết Tâm lại nói gì đó rồi.
< Rầm >
Cung Phi vào xe, mạnh tay đóng sầm cửa khiến cả Khả Phong và Khiết Tâm giật mình.
-Bà xã! Nhớ về sớm!
Khả Phong đưa tay xoa xoa đầu của Khiết Tâm, cô liền ra sức né tránh cái xoa đầu đáng ghét, môi bặm lại.
-Anh...đã bảo đừng xoa đầu em!
Cô đưa tay mảnh khảnh đánh lấy nam nhân trước mặt bộp bộp.
Khả Phong bật cười thành tiếng, nụ cười từ tận thâm tâm luôn là nụ cười đẹp nhất của mỗi con người. Không chút gượng gạo lẫn giả tạo.
Khiết Tâm của anh, mất trí nhưng bao nhiêu thói quen đều chẳng mất.
Anh kéo lấy thân người nhỏ bé của cô vào lòng, đặt môi hôn nhẹ lấy cánh môi cô thật nhanh.
Nụ hôn ấm nóng lướt nhẹ, tựa như gió thu đùa giỡn.
Khiết Tâm thoáng ngượng, trước bao nhiêu con mắt thế này mà ôm ôm hôn hôn.
Hai gò má cô đỏ bừng, không dám nhìn xung quanh.
-Anh đi đây! Sẽ gọi cho em sau!
Khả Phong vào xe, vẫn không quên ngồi trong đó đưa tay vẫy vẫy lại với cô vợ nhỏ.
Cung Phi ngồi ghế trước, đưa mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Cảnh tượng âu yếm của họ, có thể nào không để hắn nhìn thấy được không?
.......
Khiết Tâm sau khi tiễn Khả Phong đi làm, cô nhanh chân chạy lên lầu, thay quần áo chuẩn bị sang nhà Triệu Bân.
Cái thông tin sốt dẻo tối hôm qua thật khiến cô cuống cuồng lên.
Khiết Tâm tay cầm ly nước đi về phòng, vừa vào cô chụp lấy điện thoại gọi ngay cho Triệu Bân.
Bên kia đầu dây, giọng cô ấy vẫn còn tỉnh táo, có vẻ là vẫn chưa ngủ.
-Có chuyện lớn rồi!
Khiết Tâm reo lên, nhưng cũng đầy lo lắng. Cô không biết liệu có nên nói hay không? Cô biết Triệu Bân có ý với Cung Phi, nói ra sợ cô ấy đau lòng!
-Tớ...tớ cũng có chuyện lớn....
Triệu Bân bên kia ấp úng, nghe giọng có vẻ đang rất bối rối.
Khiết Tâm tròn mắt, vậy thà để cô ấy nói trước xem sao.
-Tớ...hôm nay, tớ...tớ...
-Chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Sao lại ấp úng quá vậy?
-Tớ....hôm nay tớ lỡ miệng...lỡ..hôn...Cung Phi....
Khiết Tâm như bị nổ màng nhĩ, đầu ong ong.
Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, hét lên "Hả" một tiếng khiến Khả Phong đang ngôid bên bàn làm việc phải giật thót cả người.
Khiết Tâm nhướng vai nhìn anh, cười toe toét trừ tội.
-Nè nè! Vụ gì vậy?
Cô thì thầm, cần nhỏ tiếng lại một chút mới được, tránh làm ảnh hướng đến con người đáng sợ đằng kia.
-Hôm nay tớ...vô tình gặp được anh ấy!.... rồi đi ăn...rồi đưa mình về nhà....trong một lúc chẳng biết tớ bị cái gì...mà bạo gan...hôn...lên má anh ấy....
Triệu Bân lấp bấp, giọng điệu đầy ngượng ngùng.
Khiết Tâm mắt chữ O, miệng cũng chữ O nốt. Vậy ra dấu son môi kỳ lạ khi nãy là của....Triệu Bân!
Vậy là hai người họ bắt đầu có tiến triển rồi sao?
Nghĩ đến đây Khiết Tâm mừng thầm cho cô bạn của mình, cuối cùng cũng sắp được toại ý rồi.
Nói với Triệu Bân thêm vài câu, cô cũng cúp máy. Dự định sáng hôm sau sẽ gặp trực tiếp dễ nói chuyện hơn.
Cô buông điện thoại, rón rén đi đến sau lưng Khả Phong, mười ngón tay nhỏ đặt lên bả vai anh.
-Anh.....
Giọng nói nhỏ xíu cất lên, Khả Phong buông cây bút trong tay, chậm rãi xoay ghế, đưa tay kéo mạnh một cái khiến Khiết Tâm đứng không vững mà ngã vào lòng anh.
Đặt cô ngồi yên vị gọn ngay trong lòng, đôi tay vòng qua ôm hết cơ thể nhỏ bé của cô.
-Em càng lúc càng to gan! Anh đang làm việc vậy mà vẫn dám ồn ào?
Khiết Tâm nhe hàm răng trắng đều, cười hì hì.
-Tin sốt dẻo này....hôm nay Cung Phi...hẹn hò Triệu Bân...
Khả Phong dường như cũng thoáng sốc, hai mắt anh căng ra rõ rệt.
Cung Phi, cái thằng em sắc lạnh còn hơn cả anh, đã hẹn hò? Chuyện quái gì đang diễn ra?
Nhìn thấy Khả Phong dáng vẻ nghi ngờ. Khiết Tâm bĩu môi, đôi mắt nhíu lại.
-Thật đó! Trên mặt Cung Phi còn in cả dấu son môi của cô ấy!
Vừa nói ngón tay của cô vừa chọt chọt lên bên má của Khả Phong.
Anh ngẫn người đôi chút, nếu là sự thật thì là việc tốt chứ có gì phải lo.
Thế là anh tạm gâc chuyện riêng tư của Cung Phi sang một bên.
Nét mặt, lẫn ánh mắt bắt đầu ẩn đầy gian ý.
-Vậy...anh cũng muốn được in dấu son môi..có được không?
Khiết Tâm chu chu môi nhỏ.
-Nhưng bây giờ...em đâu có thoa son! Không in được...không được đâu!
Khả Phong nhoẻn cười, anh đưa mắt nhìn lấy cây son dưỡng mà lúc nãy cô để quên trên bàn làm việc của anh.
Anh đưa tay cầm lấy cây son, đưa ra trước mặt.
-Có son đây!
Không đợi Khiết Tâm kịp phản ứng, anh nhanh tay thoa nhẹ lên môi cô một lớp son mỏng.
Sau đó lại nghiêng đầu nhìn cô với nét mặt cáo không thể tả.
-Thoa son rồi...vậy in dấu được chưa?
Khiết Tâm thoáng đỏ ửng cả mặt, nam nhân này lúc nào cũng giỏi khiến cô phải xao xuyến cả cõi lòng.
Cô đặt lên bên má anh một cái "chụt" thật nhanh. Dấu son dưỡng lưu laii mờ mờ trên đó màu hồng nhạt.
-Xong rồi!
Khiết Tâm vừa muốn nhảy khỏi lòng anh, liền bị Khả Phong giữ chặt.
-Có qua có lại! Em in dấu cho anh! Giờ....tới anh in dấu cho em!
Cô ngẫn người, ngờ nghệch hỏi.
-Anh cũng thoa son sao?
Khả Phong ngây người, không nhịn được cười to một tràng. Rồi cố gắng nén cơn buồn cười xuống, hạ thấp giọng.
-Không! Anh in dấu khác!
-Dấu gì? - Khiết Tâm nghiêng đầu.
-Dấu hôn...và dấu răng!
Dứt lời Khả Phong đứng dậy bế cô mang đến bên giường. Thoã chí đè cô ra mà "phát triển sự nghiệp in ấn".
.........
< Ting Tong >
Khiết Tâm ấn chuông cửa, độ một phút sau Triệu Bân đi đến mở cửa đón cô vào trong.
Vừa vào đến, Khiết Tâm nhìn xung quanh như đang kiếm ai đó.
-Ba tớ đi chợ rồi!
Triệu Bân tay cầm hai ly nước đặt lên bàn vừa nói.
Khiết Tâm kéo cô ấy ngồi lên giường, nét mặt đầy tò mò.
-Khỏi hỏi...nhìn cái mặt là biết muốn hỏi gì rồi!
Triệu Bân lườm cô, rồi ngay lập tức nét mặt Triệu Bân như đỏ lên vài phần.
-Thật sự đêm qua.....tớ cũng không nghĩ tớ to gan đến vậy!
Cả đêm hôm qua, Triệu Bân cô chẳng thể nào chợp mắt được dù chỉ một giây. Cứ trằn trọc mãi, suy nghĩ mãi. Càng nghĩ càng ngượng lại càng rối.
Khiết Tâm nhìn Triệu Bân, ánh mắt đầy trêu ghẹo.
-Đã nha....! Được in dấu lên mặt người ta còn gì?
Triẹu Bân đầu như bốc khói, đưa tay đánh cô bạn của mình bốp bốp, hai cô gái nhỏ đùa giỡn ồn ào cả căn nhà.
Bất chợt Triệu Bân nhìn thấy nơi cổ Khiết Tâm đầy rẫy dấu vết ái muội. Ngay lập tức, Khiết Tâm lại bị phản đòn mạnh hơn.
Cô bị Triệu Bân mang ra trêu ghẹo suốt cả buổi sáng, lòng chỉ còn biết thầm rủa Khả Phong, việc gì phải lưu lại mấy cái dấu ch.ết tiệt này trên người cô thế này?
......
Khả Phong ngày hôm nay xong việc sớm, nên anh dự tính sẽ ghé ngang đón Khiết Tâm về nhà.
Nhưng cô lại gọi báo rằng cô muốn đi chơi với Triệu Bân thêm chút nữa, sẽ về sau sáu giờ tối.
Anh đành ngậm ngùi, để cô vợ nhỏ thoã thích rong chơi. Dù gì cũng có cả đám người thân cận theo sau, chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
Anh trở về nhà, ngồi trong phòng.
Đảo mắt nhìn khắp không gian trước mặt, đột nhiên mắt anh dừng nơi bàn làm việc, phía dưới có hai ngăn tủ kéo.
Anh chậm rãi đi đến, ngồi xuống ghế. Đưa tay kéo lấy ngăn thứ hai, lấy ra một hộp quà màu xanh dương.
Mười ngón tay không ngừng lướt nhẹ trên nó, tâm can anh một lần nữa lại thấy vỡ vụn.
Đứa con này là món quà mà Khiết Tâm muốn dành tặng riêng cho mình anh.
Anh còn chưa kịp cảm nhận được sự hiện diện của nó, thì nó lại bỏ anh mà đi.
Mất mát này, đau thương này....làm sao mới có thể bù đắp đây?
Hai mắt Khả Phong chợt nóng rát, khoé mi nặng trĩu dần.
Mí mắt nhắm lại, dồn ép hai hàng nước nóng mặn đắng lăn dài trên mặt.
Hàng lông mày cau có, sự đau thương thống khổ lại ngự trên khuôn mặt anh.
-Tâm Nhi....anh xin lỗi! Anh không thể....để em nhớ lại đứa con này được!....Con anh đã mất....anh không thể mất cả em...
Bao nhiêu chua xót, bao nhiêu bi thương lúc này như một lúc bật dậy, bức lấy cõi lòng anh đến đau nhói.
Anh hít một hơi thật sâu, lau đi gương mặt bị thấm đẫm.
Bất chợt cửa phòng mở toang.
Khả Phong như giật cả mình, anh hoảng hốt đến nổi làm rơi cả hộp quà trên tay, lăn xuống nằm trên nền nhà ra phía gần cửa.
Khiết Tâm đưa đầu vào, liền tinh y trông thấy sự sợ hãi, căng thẳng hiện trên mặt Khả Phong.
Cô chưa từng trông thấy nét mặt đó của anh bao giờ. Chuyện gì lại có thể khiến nam nhân cao ngạo, lạnh lùng mà cô biết mang vẻ sợ hãi đến thế?
Khả Phong như ch.ết đứng, hai cánh môi anh va vào nhau không ngừng.
Lồng ngực sắp bị tim đánh cho vỡ tung, hai bàn tay anh vô thức siết chặt.
Có phải cô ấy nhớ gì không? Cô ấy đã nhìn thấy hộp quà này, ngay trước mặt, ngay bây giờ.
Tại sao Khiết Tâm lại đứng bất động một chỗ ngay cửa, không nói lời nào.
Khả Phong đứng dậy, chậm rãi từng bước sợ hãi đi đến gần cô, cúi người nhanh chóng nhặt lấy hộp quà.
Bất chợt, Khiết Tâm đưa hai tay ra trước, biểu diện của cô thay đổi đến kinh ngạc.
-Khả Phong...anh có trong phòng không?
Hai mắt Khả Phong như giãn ra, anh vô thức thở nhẹ một cái.
Yết hầu trượt dài nuốt trọn đau đớn xuống lồng ngực.
Khiết Tâm...cô lại không nhìn thấy gì!
-Anh ở đây!
Khả Phong nắm lấy bàn tay của cô, chậm rãi dẫn cô vào trong.
-Lại bị nữa rồi à?
Anh cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng nét mặt thì lại không như vậy.
Anh thật sự tin, Khiết Tâm lúc này chỉ có thể nghe mà không thể thấy. Nên anh cũng không cần cố kiềm nén cảm xúc trên khuôn mặt. Chỉ cần, trong giọng nói là đủ rồi.
-Ừm...nên..nên em mới về sớm hơn một chút!
Khiết Tâm gật đầu, nhẹ đáp. Bàn tay mò mẫm ôm lấy cổ anh.
Cô gục đầu vào vai anh, ánh mắt cô lúc này anh không thể nhìn thấy. Vẻ mặt cô lúc này, anh lại càng không hề biết nó ra sao.
Cô nào có bị mù tạm thời, lúc này, mắt cô vẫn sáng. Vẫn nhìn rõ mọi thứ.
Rốt cuộc, thứ dưới đất lúc nãy là gì? Tại sao trông Khả Phong lại hoảng sợ tột cùng khi cô thình lình trở về?
Cô biết, có hỏi anh anh cũng sẽ nhất quyết giấu cô.
Vả lại, từ bao lâu nay, Khiết Tâm luôn mang trong người một cảm giác rằng. Tất cả mọi người từ anh, Cung Phi cho đến Triệu Bân đều đang cố giấu cô điều gì đó.
Họ không nói, thì bây giờ cô quyết định tự mình tìm hiểu.
Ký ức của cô, cô hoàn toàn có quyền nắm giữ và được quyền được biết.
Khả Phong lòng dạ bây giờ như rối tung cả lên, hộp quà đó anh đang để nó trong túi quần.
Nó như một cục than nóng, khiến anh đứng ngồi chẳng yên.
Tại sao anh lại trở thành thế này!
Ích kỷ, nhẫn tâm!
Lúc nãy, khi anh nhận ra Khiết Tâm không thể nhìn thấy, tự dưng anh lại thấy nhẹ nhõm cả người.
Anh điên rồi sao? Vốn dĩ chuyện cô ấy bị mù như vậy là rất bất hạnh.
Vậy mà bây giờ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, anh lại thầm biết ơn vì cô lại không nhìn thấy gì.
Khả Phong anh tâm can bị dày xéo mâu thuẫn đến tan nát, cả tim cũng đau thắt khiến anh sắp không thể thở được.
"Tâm Nhi...bây giờ em không thể nào nhìn thấy được nét mặt của anh...liệu...anh có thể nào khóc được không? Anh..sắp không thể chịu được nữa rồi!"