Chương 31: Buổi giới thiệu Câu lạc bộ ghi-ta
Năm học mới bắt đầu, năm nhất lên năm hai, vượt ải thành công và mở khóa bản sao tiếp theo. Các môn chuyên ngành trở nên phức tạp hơn, bài tập lớn cũng khó hơn, lời hứa chạy bộ ở sân vận động trước đó cũng bị lãng quên một cách ăn ý.
Ngoại trừ tiết thể dục mỗi tuần, Thời Thần không còn đến sân vận động nữa. Lớp bóng chuyền được tổ chức tại sân bóng rổ trên cao, sân trống chỉ còn lại tiếng bóng chuyền va đập và những bóng người nhặt bóng không ngừng.
Đi qua sân bóng rổ là đến sân bóng đá trên cao, Thời Thần lười biếng nên đã đứng xem vài lần, chỉ có một lớp nữ sinh đang học, không có ai khác.
Vì vậy, Thời Thần cũng không biết việc mình không đăng ký được lớp bóng đá có phải là một điều may mắn hay không.
"Thời Thần, tối nay cậu có đến phòng tự học không?" Triệu Mạnh Địch hỏi.
"Có." Thời Thần và đàn chị tham gia một dự án nghiên cứu khoa học, buổi tối phải đến đó họp nhóm.
"Vậy lúc về cậu đợi tớ cùng đi, tớ phải đi họp đây." Triệu Mạnh Địch có vẻ không vui lắm, rõ ràng là không muốn đi họp.
Thôi Cáo Nguyệt nghe thấy bọn họ nói chuyện: "Phòng tự học? Tớ cũng đi."
Triệu Mạnh Địch: "Cậu đi làm gì?"
"Hôm nay Câu lạc bộ ghi-ta có buổi giới thiệu tuyển thành viên mới, tớ đến xem cho vui." Thôi Cáo Nguyệt không hề ngại ngùng khi trà trộn vào đám sinh viên năm nhất để nghe giới thiệu. Trước đây cô nàng cũng là thành viên của Câu lạc bộ ghi-ta, trình độ nửa vời, hăng hái được hai ngày rồi bỏ cuộc, "Khương Nhị, cậu có đến Câu lạc bộ ghi-ta nghe giới thiệu không?"
Nếu cô nàng cũng đi phòng tự học, trong phòng chỉ còn lại mỗi Khương Nhị.
Khương Nhị mỉm cười từ chối: "Không, tớ phải gọi điện thoại cho bạn trai."
"Ế ơi!"
Thời Thần ngồi xa nhất nên không nghe rõ, bèn hỏi lại: "Sao thế?"
Triệu Mạnh Địch thuật lại cho cô, giọng điệu đầy ẩn ý: "Người ta không đi, vì người ta có bạn trai cưng chiều."
Bốn chữ cuối cùng được cô nàng nhấn mạnh từng chữ một, Thời Thần cảm thấy đây là sự ghen tị, phải, cô cũng ghen tị.
Trong phòng chỉ có Khương Nhị có bạn trai, hơn nữa lại là tình yêu học trò, có thể coi là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã học chung lớp, nhà lại ở gần nhau, sau đó thì yêu nhau, gia đình hai bên đều đã gặp mặt, có khi nhà cưới cũng đã mua rồi.
Điều quan trọng là bạn trai của Khương Nhị rất cưng chiều cô nàng, yêu xa cũng không thể ngăn cản được tình yêu nồng nàn của hai người. Học kỳ trước, tuần thi cuối kỳ, mấy môn thi cùng lúc, thời gian ôn tập rất căng thẳng. Khương Nhị lo lắng đến mức khóc, than vãn với bạn trai, bạn trai cô nàng liền gọi điện thoại cả đêm nghe Khương Nhị đọc bài, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
"Thôi vậy, tối nay tớ sẽ ‘độc chiếm’ cậu rồi." Thôi Cáo Nguyệt dang hai tay ra, làm động tác ôm.
Triệu Mạnh Địch đánh vào tay cô nàng: "Con gái này, cậu không bình thường rồi đấy."
Khương Nhị đánh vào tay kia: "Con gái này, cậu nguy hiểm quá."
Thấy vậy, Thôi Cáo Nguyệt né tránh hai người, ôm chầm lấy Thời Thần: "Huhu, bọn họ bắt nạt tớ, chỉ có cậu là yêu tớ."
Thời Thần cũng muốn "bắt trend", nghĩ đến hình ảnh tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, không chắc chắn hỏi: "Người phụ nữ này, đi theo tôi?"
Triệu Mạnh Địch và Khương Nhị cười nghiêng ngả, Thôi Cáo Nguyệt ngây người nhìn Thời Thần: "Oa, cậu thay đổi rồi."
Dự án nghiên cứu khoa học vẫn đang trong giai đoạn đăng ký đề tài, cuộc họp của bọn họ diễn ra khá thoải mái. Sau khi kết thúc, Thời Thần liền đến phòng học có buổi giới thiệu của Câu lạc bộ ghi-ta.
Ghế ngồi phía trước của giảng đường lớn đã đầy người, Thời Thần liếc nhìn điện thoại, Thôi Cáo Nguyệt vẫn chưa trả lời, cô cũng không dám đứng phía trước nhìn quanh quất giữa hàng trăm con người, bèn đi thẳng ra phía sau tìm một chỗ trống.
Vừa mới ngồi xuống, tin nhắn của Thôi Cáo Nguyệt đã đến: [Cậu đang ở đâu thế?]
Thời Thần ngoái đầu nhìn ra sau, cúi đầu trả lời: [Gần cửa sau, hàng thứ tư từ dưới lên.]
Thôi Cáo Nguyệt: [Tớ qua tìm cậu!]
Chỗ ngồi của cô không được tốt lắm, nhưng Thời Thần cũng không quan tâm, ngồi ở đâu cũng được: [Thôi đi, cậu ngồi phía trước xem đi, kết thúc rồi cùng về.]
Thôi Cáo Nguyệt trả lời rất nhanh: [Không được!]
[Chỗ này có mùi chân nồng nặc quá, tớ sắp ngất rồi.]
Thời Thần: [...]
[Vậy cậu qua đây đi, còn chỗ trống.]
Lúc Thôi Cáo Nguyệt ngồi xuống, điện thoại của cô nàng vẫn đang phát video hướng dẫn chơi ghi-ta. Thời Thần nhìn những ngón tay trong video linh hoạt gảy dây đàn, mãi mới nhớ ra phải chớp mắt.
Thôi Cáo Nguyệt thấy cô nhìn chăm chú, liền mở danh sách yêu thích, chia sẻ cho cô rất nhiều video: "Phúc lợi cho những người cuồng tay đẹp."
Thời Thần không hiểu lắm: "Vậy rốt cuộc cậu đang xem cái gì?"
"Tớ xem hết." Thôi Cáo Nguyệt thản nhiên nói, nhắc lại "quá khứ đen tối" của mình: "Lúc tớ học ghi-ta, thầy giáo nói ngón tay tớ cứng nhắc, động tác không được đẹp mắt, giống như chân gà bị chuột rút vậy."
"Tớ không phục, tay tớ tuy không phải là ngón tay thon dài, nhưng cũng không đến nỗi bị coi là chân gà chứ. Nhưng mà xem video của người ta thì dù có là chân gà cũng thành tay tiên rồi."
Thời Thần nghe xong liền cười, nhớ lại lúc nhỏ đi học ngoại khóa, cũng chia sẻ: "Tớ không có năng khiếu âm nhạc, đàn phím, đàn dây đều không học được."
"Có một lần, có buổi biểu diễn ở trước cửa trung tâm thương mại, mẹ tớ hỏi tớ có muốn học kèn saxophone không."
Thôi Cáo Nguyệt tò mò hỏi: "Cậu có học không?"
"Không." Thời Thần bất lực kể lại lời nói hồi nhỏ của mình: "Tớ từ chối, người ta đều học đàn tranh, đàn piano, violin, tớ nói học kèn saxophone không phải là tiên nữ, tớ không học."
"Mẹ tớ chắc là cạn lời luôn, cuối cùng tớ đi học tiếng Anh bổ túc."
Thôi Cáo Nguyệt cất điện thoại, bàn luận với cô: "Con gái học kèn saxophone ngầu lắm ấy!"
"Thật sao, trống cũng ngầu mà!" Thời Thần lục lọi trong kho từ vựng nghèo nàn của mình, tìm ra một từ thích hợp.
"Trống cũng ngầu." Thôi Cáo Nguyệt gật đầu đồng ý, nhớ ra điều gì đó, lại lấy điện thoại ra: "Tớ có video."
Hai người cùng nhau xem video một lúc lâu, phát hiện xung quanh đã yên tĩnh trở lại, bèn ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Màn hình chiếu đã được bật, phát một đoạn video mở đầu cực ngầu. Sau khi âm nhạc dừng lại, một chàng trai đứng trên bục giảng, mặc quần rách, áo hoodie phối màu, đội khăn trùm đầu và mũ lưỡi trai ngược, như một fashionista đường phố.
Chàng trai không hề ngại ngùng, trực tiếp giới thiệu bản thân, sau đó bắt đầu giới thiệu Câu lạc bộ.
Thời Thần nghiêng đầu ghé sát tai Thôi Cáo Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai vậy?"
Thôi Cáo Nguyệt lắc đầu, đoán bừa: "Chủ nhiệm, thành viên nòng cốt, nói chung là người có chức vụ."
Thời Thần nhìn chàng trai kia lắc lư đầu, giơ tay lên chuẩn bị khuấy động không khí, phía trước đã có sinh viên hưởng ứng, cô nhíu mày: "Câu lạc bộ ghi-ta của các cậu luôn thế này sao?"
"Tớ không biết, đừng hỏi tớ, tớ ít khi đến đây."
Thời Thần dùng ngón tay gãi gãi mũi, ấp úng nói: "Cũng khá là..." Cô dừng lại một chút, lựa chọn từ ngữ: "...cá tính."
Thôi Cáo Nguyệt quay đầu nhìn cô, giọng điệu trêu chọc: "Cá tính gì chứ, cậu muốn nói là ‘làm màu’ phải không?"
Thời Thần cứng họng, nhỏ giọng phản bác: "Không phải, tớ không có ý đó, cậu đừng nói bậy."
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, còn có tiếng game thoáng qua. Thời Thần không quay đầu lại, chỉ cảm thấy tiếng cười như lông vuốt qua tai, gây ra một trận ngứa ngáy.
Cô nghiêng đầu, dùng vai cọ cọ tai, cố gắng xóa đi cảm giác kỳ lạ này. Phía trước bỗng yên tĩnh trở lại, không còn sôi nổi như lúc nãy, Thời Thần không để ý, hỏi: "Sao thế? Làm gì vậy?"
Thôi Cáo Nguyệt giống như đặc vụ đang trao đổi thông tin, cũng hồi hộp nói: "Mời đàn anh đến giới thiệu, nhưng người ta chưa đến."
Thời Thần hiểu ra, theo kịch bản lúc này phải có một người bước ra từ cửa chính, sinh viên phía dưới vỗ tay chào mừng.
Nghĩ đến đây, cô thậm chí còn cảm thấy xấu hổ thay cho chàng trai "cool ngầu" trên sân khấu, tìm đại ai đó lên thay thế cũng được mà.
Hàng ghế phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại, khoảng hai giây sau liền bị cúp máy. Sau đó là tiếng ghế gập lại, tiếng bước chân vang lên.
Bên cạnh cô có một chàng trai mặc áo sơ mi quần tây đi qua, dáng người cao ráo. Thời Thần không nhịn được liếc nhìn, thầm nghĩ người này thật là thiếu tinh tế, muốn đi thì cũng đi lặng lẽ chứ, cổng sau gần thế kia, lại còn muốn đi qua cả giảng đường để ra cửa chính.
Trên sân khấu đang xấu hổ thế kia, người được mời chưa đến, lại còn có người bỏ đi.
Thời Thần ngẩng đầu nhìn lên, ngây người.
Gương mặt chàng trai kia rất đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, trán có vài sợi tóc che khuất. Dáng người cao ráo, không còn vẻ trẻ con khi mặc vest của học sinh, cổ áo không cài cúc, cũng không thắt cà vạt, mở hai cúc áo, một tay đút túi quần, bước đi vững chãi, có chút phong cách “bad boy”.
Cô hơi thắc mắc, Phương Lạc Tây cũng đến đây xem cho vui sao?
Chờ đến khi anh đứng trên bục giảng, Thời Thần mới hiểu ra, anh chính là đàn anh được mời đến. Anh nhận micro, chỉnh âm lượng, dù mặc vest nhưng cũng không gò bó, nghiêng người dựa vào bục giảng, lười biếng nói.
"Chào mọi người, chào mừng các bạn đến với buổi giới thiệu tuyển thành viên mới của Câu lạc bộ ghi-ta."
Giọng nói của anh vốn đã trầm ấm quyến rũ, cộng thêm âm thanh từ micro, càng khiến người ta muốn bóp tai.
Anh luôn thu hút sự chú ý của mọi người, từ lúc bước lên bục giảng, Thời Thần đã nghe thấy tiếng hít thở không ngừng. Và khi anh đứng trên sân khấu, có lẽ tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía anh.
Nhưng anh lại như không hay biết.
"Vừa rồi đàn anh đã giới thiệu rất chi tiết, tôi cũng không có gì bổ sung thêm."
"Tất nhiên, nếu các bạn có thắc mắc gì thì hoan nghênh các bạn gia nhập Câu lạc bộ để tiếp tục tìm hiểu." Nói xong, Phương Lạc Tây đứng thẳng người, đi về phía màn hình chiếu, đặt tay lên chuột, nhấn nút phát video.
Phương Lạc Tây đi ra cửa bị chàng trai "cool ngầu" kia kéo lại, giận dữ mắng: "Tôi nói cái gì, cậu có nghe thấy không, trốn ở đâu thế, tin nhắn cũng không xem, nhất định phải gọi điện thoại phải không?"
Phương Lạc Tây nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra xem, không quên châm chọc trang phục của cậu ấy, kéo kéo chiếc khăn trùm đầu của cậu ấy, cười hỏi: "Cậu lấy cái khăn lau chân này ở đâu ra vậy?"
Nếu không phải e ngại đám sinh viên năm nhất trong phòng, Chu Viễn nhất định sẽ đánh nhau với anh, dùng dây xích bạc trên áo siết cổ anh.
Phương Lạc Tây nhìn điện thoại, nhướng mày, cười ẩn ý, giải thích: "Vừa nãy đang chơi game, block cậu rồi."
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Chu Viễn hiểu ra. Hóa ra lúc nãy cậu ấy nhắn tin, anh đang bận "combat" trong game, thấy phiền nên block cậu ấy luôn.
Chu Viễn nghiến răng, gằn giọng nói: "Phương, Lạc, Tây."
Người bị gọi tên vẫn bình thản, như thể người vừa làm chuyện không ra gì kia không phải là anh, liếc nhìn cậu ấy, thản nhiên bấm điện thoại: "Gấp gì, bỏ block cho cậu rồi đây."
Chu Viễn: "..."
Chuyện này có thể xóa bỏ được bằng cách bỏ block sao?
Thời Thần nhìn bóng dáng kia biến mất trong bóng tối, quay đầu nhìn lên màn hình. Video đang phát những hình ảnh trong các hoạt động của Câu lạc bộ ghi-ta những năm trước, thỉnh thoảng còn có một đoạn video ngắn.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, cố gắng tìm kiếm bóng dáng kia. Cô vừa mừng vì hôm nay đã đeo kính, lại vừa tiếc vì đã chọn chỗ ngồi phía sau.
Hình ảnh trong video chỉ dừng lại vài giây, Thời Thần không chắc chắn đó có phải là anh không, giống anh, nhưng cô chưa từng thấy anh như vậy.
Mặc áo khoác da, đeo ghi-ta chéo ngang người, một chân giẫm lên ghế. Ánh đèn sân khấu chiếu từ phía sau lưng, những mảnh giấy kim tuyến lấp lánh rơi xuống người anh.
Thời Thần muốn dừng video lại, nhìn kỹ thêm vài lần để xác nhận, nhưng cô không thể nhấn nút dừng.
Giống như cô bây giờ, không tìm thấy hướng đi, không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.
Sau khi kết thúc, sinh viên trong lớp lần lượt rời đi, Thôi Cáo Nguyệt đi vệ sinh, Thời Thần đứng ở ngoài chờ.
Mọi người trong lớp đã đi hết, trong hành lang chỉ bật vài bóng đèn trần để tiết kiệm điện. Thời Thần buồn chán đi lại trước cửa, vẫn đang nghĩ về bức ảnh lúc nãy.
Cô suy nghĩ mải mê, không để ý đến viên gạch lát nền bị nứt dưới chân, viên gạch cong lên, vướng vào mũi giày cô, cô không kịp giữ thăng bằng, cả người nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã.
Thời Thần thầm nghĩ may mà mọi người đã đi hết, không thì bị người ta nhìn thấy, thậm chí còn chụp ảnh lại thì xấu hổ ch.ết. Nghĩ đến thủ phạm gây ra tai nạn kia, cô không nhịn được mắng: "Keo kiệt thế, gạch lát nền cũng..."
Chưa kịp nói hết câu, tay Thời Thần bị kéo lại mạnh, cô thậm chí còn cảm thấy cánh tay mình bị bóp chặt, mở mắt ra, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô, da trắng môi đỏ, như một yêu tinh xuất hiện giữa đêm khuya.
Phương Lạc Tây kéo cô đứng vững, cười bất lực: "Sao lại chửi bậy thế?"
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà