Chương 24

Ngày hôm sau, chẳng có gì hết. Anh cũng chẳng lờ tôi đi, bởi vì như thế có nghĩa là đã phải có chuyện gì đó xảy ra. Ngược lại, anh đối xử với tôi như bình thường. Như thể tôi vẫn chỉ là Belly bé nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, suốt ngày chỉ thích bám đuôi các anh ra biển chơi. Đáng ra tôi phải biết rõ điều này hơn ai hết.


Vấn đề là cho dù anh đẩy tôi ra xa hay kéo tôi lại gần anh thì tôi lúc nào cũng chỉ đi về có một hướng: Hướng Conrad.


Vài ngày sau buổi tiệc ở nhà anh Kinsey, Cam không hề gọi điện cho tôi. Cũng khó trách cậu ấy. Tôi cũng không hề gọi cho cậu ấy - mặc dù cũng có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng tôi không biết phải nói gì.


Cuối cùng cậu ấy cũng gọi, nhưng không hề nhắc lại chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc. Cậu ấy rủ tôi cùng đi xem phim ở rạp chiếu phim ngoài trời. Và tôi đã nhận lời. Nhưng ngay lập tức tôi lo lắng không biết đi xem phim ở rạp ngoài trời như thế có đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải “âu yếm” với cậu ấy ở trong xe không?


Bởi vì tôi xem phim toàn thấy mọi người làm như thế khi đến xem tại rạp chiếu phim ngoài trời. Các gia đình thường tụ tập ở mấy hàng đầu tiên, còn bãi trống phía sau đa phần là dành cho các cặp đôi yêu nhau. Tôi chưa từng tới đây mà có đôi có cặp bao giờ. Nếu có đi thì cũng là đi cùng cả gia đình, có mẹ, có cô Susannah và tụi con trai. Chứ không phải theo kiểu hẹn hò.


Một lần, Jeremiah, anh Steven và tôi lái xe tới đây để theo dõi anh Conrad và một trong số mấy cô bạn gái của anh. Cô Susannah đồng ý cho Jeremiah cầm tay lái, mặc dù cậu ấy chỉ vừa mới lấy bằng cách đấy ít ngày. Mặc dù rạp chiếu phim ngoài trời cách nhà chưa đầy 3 dặm nhưng ở Cousins tất cả mọi người đều lái xe, kể cả bọn trẻ con ngồi trong lòng bố mẹ. Anh Conrad đã rất cáu khi phát hiện ra mình bị theo dõi. Anh ấy nhìn thấy bọn tôi khi đang trên đường đi mua nước uống. Cứ nhắc lại chuyện ngày hôm đó là chúng tôi lại được một trận cười đau hết cả ruột – anh ấy cứ đứng bên ngoài xe chửi, bên trong cả bọn cứ bò lăn bò càng ra cười khi nhìn thấy bộ dạng của anh: Tóc tai rối bù, môi dính choe choét son bóng của “ai đó”. Jeremiah cười nhiều tới nỗi chảy hết cả nước mắt nước mũi.


available on google playdownload on app store


Tôi đã thầm hy vọng có anh Steven và Jeremiah đang rình rập đâu đó ngoài kia, theo dõi và cười nhạo chúng tôi. Như thế sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn. An toàn hơn.


Tối hôm đó tôi mặc cái áo khoác thắng được của Cam, khóa được kéo tít lên tận cổ, hai tay khoanh trước ngực, suốt cả chặng đường tới rạp chiếu phim. Mặc dù tôi thích Cam và thích đi cùng cậu ấy tới đây thật, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng chỉ chực nhảy ra khỏi xe và đi bộ về nhà. Tôi mới chỉ hôn có một chàng trai và nụ hôn thậm chí còn không phải là thật. Taylor gọi tôi là nữ tu sỹ. Biết đâu chừng cậu ấy nói đúng, tận sâu thẳm trong tim, tôi chính là một nữ tu. Hay là tôi nộp đơn xin vào tu viện luôn cho rồi? Mà chắc gì đây đã là một buổi hẹn hò như tôi vẫn tưởng? Nhỡ Cam sau chuyện xảy ra tối hôm vừa rồi đã không còn thích tôi nữa, và chỉ muốn hai đứa làm bạn thì sao?


Cam liên tục chỉnh radio cho tới khi tìm được đúng đài cần tìm. Đung đưa người theo điệu nhạc, cậu ấy quay sang hỏi tôi, “Cậu có muốn ăn bỏng ngô hay gì đó không?”
Thực lòng tôi cũng rất khoái vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô nhưng ăn lại sợ bị giắt răng thì xấu hổ lắm, nên tôi quyết định từ chối.


Có vẻ như Cam rất thích bộ phim này, cứ nhìn cái cách cậu ấy thỉnh thoảng lại chồm hẳn người lên về phía cần gạt nước để nhìn cho rõ thì biết. Đó là một bộ phim kinh dị cũ mà theo lời Cam thì nó rất nổi tiếng, nhưng tôi chưa từng nghe tới tên bộ phim này bao giờ. Vả lại cả buổi tôi gần như chẳng tập trung xem được gì - tôi có cảm giác mình nhìn Cam còn nhiều hơn là nhìn màn hình. Cậu ấy ɭϊếʍƈ môi rất nhiều. Cậu ấy không nhìn sang phía tôi hay cười cùng tôi mỗi khi có đoạn nào hài hước, giống như Jeremiah vẫn làm. Cả buổi Cam chỉ ngồi sát về phía bên của cậu ấy, chăm chăm nhìn lên màn hình.


Bộ phim vừa kết thúc, cậu ấy lập tức nổ máy xe rồi thản nhiên quay sang hỏi tôi, “Đi nhá?”


Không thể diễn tả nổi nỗi thất vọng tràn trề của tôi khi đó. Cậu ấy chưa chi đã định đưa tôi về nhà rồi. Chẳng nhẽ cậu ấy không nghĩ nổi tới chuyện đưa tôi qua quán Scoops ăn một ly kem hay uống một cốc hoa quả dầm hay sao? Buổi hẹn hò tối nay, nếu có thể gọi nó là hẹn hò, đúng là một thất bại. Cậu ấy thậm chí còn không nắm tay tôi lấy một lần. Đành rằng chưa chắc tôi đã cho cậu ấy chạm vào tay mình, nhưng... ít nhất cậu ấy cũng nên thử chứ.


“Ừ...” tôi gật đầu. Tôi có cảm giác như sắp òa khóc tới nơi rồi. Tại sao ư? Tôi cũng chẳng biết nữa bởi tôi còn không chắc là mình có muốn hôn cậu ấy hay không cơ.


Cứ như vậy bọn tôi lái xe về nhà trong im lặng. Cam đỗ xe trước cửa nhà - tôi nín thở chờ đợi, tay đặt sẵn lên khóa cửa, để xem cậu ấy có định tắt máy hay không hay là tôi nên tự mở cửa ra ngoài. Nhưng cậu ấy đã tắt máy.


“Cậu có biết tại sao mình vẫn nhớ mặt cậu không?” D ột nhiên Cam hỏi tôi.
Câu hỏi đó đột ngột đến nỗi tôi thộn mặt ra mất một lúc mới định thần được cậu ấy đang nói về chuyện gì.
“Ý cậu là ở Hội chợ tiếng Latin ý hả?”
“Ừ.”


“Có phải vì mô hình đấu trường Coliseum của mình không?” Tôi nửa đùa nửa thật hỏi. Anh Steven đã giúp tôi dựng mô hình đó. Công nhận là nó trông cũng ấn tượng thật.


“Không.” Cam đưa tay lên vuốt tóc. Cậu ấy không hề quay sang nhìn tôi lấy một lần. “Bởi vì lúc đó mình thấy cậu rất xinh. Có thể nói là cô gái xinh nhất mà mình từng gặp.”
Tôi bật cười thành tiếng. “Cậu thật khéo nói, Sextus.”
“Mình nói thật mà,” mặt cậu ấy nghiêm lại.


“Thôi đi,” tôi vẫn không chịu tin. Hay nói đúng hơn là tôi không cho phép bản thân mình tin vào điều này. Sống lâu với anh Steven, anh Conrad và Jeremiah tôi đã rút ra được một điều: Bất kỳ câu tán dương nào kiểu như thế cũng đều là sự khởi nguồn của một trò đùa tai quái.


Cam lắc đầu, hai môi mím chặt lại. Cậu ấy có vẻ bực mình khi thấy tôi không tin lời mình nói. Tôi không hề có ý muốn làm tổn thương đến tình cảm của cậu ấy... chỉ là tôi không thể tin nổi đó là sự thật. Tôi biết rất rõ bản thân mình hồi đó trông như thế nào chứ. Với đôi kính dày cộp, hai cái má phúng phính và thân hình gầy nhẳng bé tí tẹo như thế làm sao tôi có thể là cô gái xinh đẹp nhất mà ai đó từng gặp được.


Cam quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Ngày đầu tiên, cậu mặc váy màu xanh nước biển, kẻ nhung thì phải. Nó khiến cho mắt cậu cũng có màu xanh.”
“Mắt mình màu xám,” tôi chỉnh lại.
“Thì đành là vậy nhưng chiếc váy đó khiến mắt cậu xanh thật mà.”


Và đó cũng là lý do tại sao ngày hôm ấy tôi lại mặc chiếc váy đó. Một trong những chiếc váy yêu thích nhất từ trước tới nay của tôi. Không biết tôi đã cất nó ở đâu rồi. Có lẽ trên gác xép, cùng với đống quần áo mùa Đông. Dù sao thì giờ tôi cũng không ních vừa nổi nó nữa.


Trông cậu ấy thật đáng yêu, nhất là cái cách cậu ấy hồi hộp theo dõi, chờ đợi phản ứng của tôi. Hai má cậu ấy đang đỏ lựng lên như Mặt Trời. Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi thẽ thọt hỏi, “Tại sao khi đó cậu không chủ động ra làm quen với mình?”


Cậu ấy nhún vai, “Cậu luôn được bạn bè vây quanh lấy. Suốt cả tuần mình chỉ biết đứng nhìn cậu từ xa, cố lấy hết can đảm để bước tới bắt chuyện với cậu nhưng rồi lại không dám. Cậu không thể tưởng tượng nổi mình đã ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy cậu tại buổi đốt lửa trại hôm trước đâu. Thật thần kỳ, đúng không?” Cam cười ngượng nghịu.


“Công nhận, thần kỳ thật,” tôi gật đầu. Không thể tin nổi cậu ấy đã để ý đến tôi từ hồi đó. Có một người bạn xinh đẹp như Taylor ở bên cạnh, ai mà nghĩ sẽ có người chịu để mắt tới tôi cơ chứ?


“Mình thậm chí xém chút nữa còn định cố tình nói hỏng bài hùng biện về đại thi hào Catullus của mình để cho cậu thắng cơ,” Cam thú nhận, người hơi nhích lại gần phía tôi.


“Cũng may là cậu không làm thế,” tôi nhoài người ra, chạm vào tay cậu ấy. “Giá mà cậu chịu bước tới làm quen với mình sớm hơn thì hay biết mấy.”


Đúng lúc ấy, Cam cúi đầu xuống dịu dàng hôn lên môi tôi. Tay tôi vẫn chưa rời khỏi cái khóa cửa. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được khi đó là: Giá như đây mới là nụ hôn đầu tiên của mình.






Truyện liên quan