Chương 1

NGÀY 2 THÁNG 7


Đó là một ngày hè oi ả ở Cousins. Tôi nằm dài bên bể bơi với cuốn tạp chí úp trên mặt. Mẹ đang chơi bài trước hiên nhà còn cô Susannah thì đang quanh quẩn trong bếp. Chắc cô sắp sửa bước ra cùng một tách trà Mặt Trời và một cuốn sách mà cô nghĩ là tôi nên đọc - một thứ gì đó thật lãng mạn.


Anh Conrad, Jeremiah và anh Steven đi lướt sóng suốt cả buổi sáng. Đêm hôm trước ở đây vừa có một trận bão to. Anh Conrad và Jeremiah trở về nhà trước, mặt mũi còn chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng họ rôm rả từ ngoài sân. Cả hai vừa đi lên cầu thang vừa cười nghiêng ngả về vụ Steven bị một cơn sóng dữ đánh tụt cả quần đùi.


Anh Conrad bước thật nhanh tới chỗ tôi đang nằm, nhấc cuốn tạp chí ướt nhẹp ra khỏi mặt tôi và nhe răng cười bảo, "Má em dính đầy cả chữ rồi kìa." Tôi liếc mắt lên nhìn anh, "Chữ viết gì thế ạ?" Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi và nói, "Anh nhìn không rõ, để xem nào," mặt anh hình sự theo kiểu rất Conrad.


Đột nhiên anh cúi xuống hôn lên môi tôi, và tôi cảm nhận được cái vị lành lạnh mặn chát của biển vẫn còn vương trên môi anh. "Hai người khiếp quá!" Jeremiah lắc đầu thốt lên, nhưng tôi biết cậu ấy chỉ đang nói đùa vậy thôi. Cậu ấy nháy mắt với tôi trước khi lẻn ra phía sau, nhấc bổng anh Conrad lên và quăng cả người anh xuống bể bơi.


Sau đó Jeremiah cũng nhảy xuống theo, miệng gọi tôi ầm ĩ, "Xuống đi nào Belly!" Tất nhiên là tôi cũng nhảy xuống theo, cảm giác dưới nưóc thật là thích. Trong mắt tôi, Cousins chính là thiên đường. Không có nơi nào trên Trái Đất có thể sánh với Cousins của chúng tôi. ... "Ê, cậu có nghe mình nói gì không đấy?" Tôi mở choàng mắt ra.


available on google playdownload on app store


Taylor đang búng tay tanh tách trước mặt tôi. "Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?" Tôi giật mình hỏi lại. Thì ra tôi không phải đang ở Cousins. Tôi và anh Conrad cũng chẳng phải là một đôi, và cô Susannah đã qua đời. Mọi thứ sẽ không bao giờ như xưa được nữa... Đã - Bao lâu rồi nhỉ? Chính xác đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhỉ? - hai tháng kể từ ngày cô Susannah mất và tôi vẫn chưa thể tin đó là sự thật.


Tôi không thể khiến bản thân mình tin được điều ấy. Khi một người bạn yêu quý ra đi, bạn sẽ có cảm giác như đấy không phải là sự thật. Nó giống như câu chuyện về cuộc đời của một người khác, chứ không phải của bạn. Tôi vẫn chưa hình dung ra được khi một người thực sự đã ra đi thì có nghĩa là như thế nào? Nhiều lúc tôi nhắm mắt lại và tự nhủ với mình rằng: Đây không phải là thật, không phải là thật, không phải là thật.


Cuộc đời tôi không phải là như vậy. Nhưng tôi biết, rồi cũng sẽ tới lúc tôi phải chấp nhận sự thật trên, rằng đó chính là cuộc đời tôi. Nhưng đấy là chuyện của sau này. Tôi đang ở sau vườn nhà Marcy Yoo. Lũ con trai đang chí choé bên bể bơi còn đám con gái tụi tôi thì nằm dài trên những chiếc khăn bông xếp song song với nhau.


Marcy là bạn của tôi, nhưng Katie, Evelyn và mấy đứa con gái khác thì thân với Taylor hơn. Mới đầu giờ chiều mà nhiệt độ đã lên tới 87 độ F, báo hiệu hôm nay sẽ lại là một ngày nắng nóng kinh khủng. Tôi úp người nằm sấp và cảm nhận từng giọt mồ hôi đang mải miết lăn dài trên lưng.


Tôi có cảm giác như đang bị say nắng. Hôm nay mới là ngày thứ hai của tháng Bảy vậy mà tôi đã bắt đầu đếm từng ngày cho tới khi mùa Hè qua đi. "Mình hỏi là cậu định mặc cái gì tới bữa tiệc của Justin?" Taylor nhắc lại. Cậu ấy nhổm dậy kéo dịch cái khăn của mình vào sát cạnh khăn của tôi, tạo cảm giác như hai chúng tôi đang nằm trên một chiếc khăn khổng lồ vậy.


Tôi phải nhích đầu sang một bên mới nhìn thấy được khuôn mặt của cậu ấy, "Mình cũng chưa biết nữa." Trên mũi Taylor lốm đốm những giọt mồ hôi nhỏ li ti. Cậu ấy luôn bị toát mồ hôi ở mũi trước rồi mới xuống đến người. "Mình sẽ mặc cái váy mới mua hôm trước cùng với mẹ ở trung tâm thương mại," cậu ấy hí hửng khoe.


Tôi lại nhắm mắt lại. Tôi đang đeo kính râm nên đằng nào cậu ấy cũng không thể biết được tôi có mở mắt hay không. "Cái nào cơ?" Tôi hỏi. "Cái váy chấm bi có dây buộc quanh cổ mà mình mới khoe cậu hai hôm trước ý." Taylor khẽ thở dài. "À, ừ," tôi ậm ừ cho xong chuyện chứ thực sự cũng chẳng nhớ trông nó như thế nào nữa.


Và tôi đoán Taylor cũng nhận ra điều ấy. Đột nhiên có cái gì đó lạnh buốt ở gáy. Tôi giật mình quay lại và thấy Cory Wheeler đang lom khom bên cạnh với lon Coca lạnh ngắt trên tay, miệng cười hô hố. Tôi ngồi bật dậy, lấy tay lau gáy và trừng mắt nhìn Cory. Ngày hôm nay thế là quá đủ rồi! Tôi chỉ muốn về nhà.


"Cái quái quỷ gì thế này Cory!" Cậu ta vẫn tiếp tục ôm bụng cười ngặt nghẽo, làm tôi càng điên hơn. Tôi quát ầm lên, "Chúa ơi, cậu đúng là đồ trẻ con!" "Trông cậu có vẻ nóng, nên mình chỉ định giúp cậu làm mát thôi mà." Cory phân trần. Tôi không nói tiếng nào, tay vẫn lăm lăm ôm gáy, mắt hằm hằm nhìn Cory.


Môi tôi mím chặt lại và tôi có thể cảm nhận được hàng chục con mắt (của đám con gái) đang đổ dồn về phía mình. Nụ cười của Cory có vẻ nhạt đi chút ít, "Xin lỗi, cậu muốn lon Coca này không?" Tôi lắc đầu và cậu ta nhún vai quay trở lại bể bơi. Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh và bắt gặp ánh mắt của Katie và Evelyn đang nhìn nhau như muốn hỏi cậu-ta-ăn-phải-cái-gì-thế-không-biết.


Tôi bỗng thấy xấu hổ vô cùng. Bình tĩnh nghĩ lại thì thấy Cory chẳng qua chỉ có ý tốt thôi, vậy mà tôi có thể sửng cồ lên với cậu ấy vô lý như vậy. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, mặc dù tôi đã cố nhìn về phía Cory nhưng cậu ấy không thèm nhìn mặt tôi lấy một lần. Taylor quay sang nói nhỏ với tôi, "Cậu ấy chỉ đùa thôi mà Belly." Tôi lại ngả người nằm xuống, nhưng lần này thì ngửa mặt lên trời.


Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Tiếng nhạc quá to ré lên từ cái iPod của Marcy khiến tôi thấy đau đầu khủng khiếp. Và tôi lại còn đang rất khát nước nữa chứ. Đáng ra tôi nên nhận lon Coca của Cory mới phải. Taylor chống một tay lên, nghiêng người quay sang nhìn tôi. Lấy tay đẩy mắt kính của tôi lên, cậu ấy chăm chú nhìn vào mắt tôi và hỏi, "Cậu giận đấy à?" "Không.


Tại nóng quá ý mà," tôi dùng tay quệt vệt mồ hôi trên trán. "Thôi đừng giận nữa! Cory làm mấy trò trẻ con đó là vì thích cậu đấy mà." "Cory không thích mình đâu," tôi đáp lại, không dám nhìn vào mắt Taylor. Bởi Cory quả là cũng có thích tôi thật, và tôi biết điều dó. Tôi chỉ ước rằng cậu ấy đừng thích mình.


"Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ... nhưng chuyện Cory thích cậu là sự thật và mình nghĩ cậu nên cho cậu ta một cơ hội. Nó sẽ giúp cậu khỏi nghĩ tới người-mà-cậu-cũng-biết-là-ai-đấy." Tôi quay mặt đi không nói gì. Taylor nói tiếp, "Hay là mình sẽ tết tóc kiểu Pháp cho cậu để đi dự tiệc tối nay nhé? Mình sẽ tết đằng trước rồi cài sang một bên như lần trước ý." "OK." "Thế cậu sẽ mặc gì?" "Mình cũng chẳng biết nữa." "Cậu phải làm sao để trông thật xinh vào đấy bởi vì tất cả mọi người đều sẽ có mặt trong buổi tiệc hôm nay.


Mình sẽ đến sớm và cùng nhau sửa soạn nhé." Từ năm lớp Tám tới giờ, Justin Ettelbrick luôn tổ chức tiệc sinh nhật cực kì hoành tráng vào ngày mùng Một tháng Bảy hằng năm. Thường các năm trước, cứ đến tháng Bảy là tôi đã đang ở tít tận Cousins rồi, cách xa trường học và đám bạn cùng lớp hàng trăm cây số.


Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn vì đã bỏ lỡ những buổi tiệc kiểu như thế, kể cả khi nghe Taylor kể về cái lần bố mẹ cậu ta thuê cả máy làm kẹo bông đến tận nhà hay những lần bắn pháo hoa bên hồ nước lúc nửa đêm. Đây sẽ là mùa Hè đầu tiên tôi ở lại dự tiệc của Justin, và cũng là mùa Hè đầu tiên tôi sẽ không trở lại Cousins.


Và điều đó khiến tôi buồn vô hạn. Khiến trái tim tôi đau nhói mỗi khi nghĩ tới. Tôi vẫn luôn cho rằng mùa Hè của tôi chỉ có ở Cousins. Căn nhà mùa Hè là nơi duy nhất tôi muốn được đến vào những ngày Hè. Sẽ không còn là mùa Hè nếu như không phải ở Cousins. "Cậu sẽ vẫn đi đấy chứ hả?" Taylor hỏi tôi.


"Ừ, mình đã bảo là sẽ đi rồi mà."" Mũi cậu ấy khẽ chun lại. "Cũng biết thế, nhưng mà... thôi, không có gì." Tôi biết cậu ấy vẫn đang chờ cho mọi thứ bình thường trở lại, giống như lúc trước. Nhưng đó là điều không tưởng, bởi tôi mãi mãi không bao giờ có thể quay trở lại như xưa.


Tôi đã từng tin, đã từng nghĩ rằng chỉ cần tôi thực sự mong muốn, thực sự nguyện cầu, thì rồi mọi thứ sẽ xảy ra như ý muốn của tôi. Định mệnh, đó là lời cô Susannah vẫn nói. Tôi luôn cầu nguyện cho anh Conrad vào mỗi dịp sinh nhật, mỗi khi ngắm sao băng, mỗi khi một sợi lông mi vô tình rụng, mỗi khi tung đồng xu xuống đài phun nước, tất cả mọi điều ước của tôi đều dành cho người tôi yêu.


Và tôi đã nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ được như vậy. Taylor muốn tôi hãy quên anh Conrad đi, hãy xóa bỏ hết mọi hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí và kí ức của mình. Cậu ấy luôn mồm nói rằng, "Ai rồi cũng phải quên đi mối tình đầu, nó giống như một quãng đời mà ai rồi cũng phải trải qua." Nhưng anh Conrad không chỉ là mối tình đầu của tôi.


Anh ấy không chỉ là một quãng đời mà ai rồi cũng phải trải qua. Anh ấy còn hơn thế rất nhiều. Anh Conrad cùng Jeremiah và cô Susannah là gia đình của tôi. Trong ký ức của tôi, ba người họ là một. Cuộc đời họ gắn liền với nhau, không thể thiếu đi dù chỉ là một người. Nếu muốn tôi quên anh Conrad, nếu muốn tôi xóa bỏ anh ra khỏi trái tim mình, và vờ như anh chưa từng tồn tại thì chẳng khác nào bảo tôi phải làm điều tương tự với cô Susannah.






Truyện liên quan