Chương 42
Tôi không quay trở lại xe ngay. Tôi đang phải đối mặt với những sự lựa chọn vô cùng khó khăn. Làm sao tôi có thể nhìn mặt Jeremiah sau những gì vừa xảy ra? Sau khi chúng tôi hôn nhau, sau khi tôi đuổi theo anh Conrad? Đầu óc tôi quay mòng mòng theo hàng trăm hướng, không biết phải quyết định như thế nào cho phải.
Tôi liên tục đưa tay lên chạm vào môi, vào cổ - nơi mấy phút trước sợi dây chuyền vẫn còn đang ở đó. Tôi đi lòng vòng quanh sân trường thêm một lúc nữa, trước khi quay trở vào trong xe. Nếu không làm thế thì tôi còn biết phải làm sao? Tôi không thể tự ý bỏ đi mà không nói với ai câu nào.
Hơn nữa tôi cũng chẳng có cách nào khác để về nhà. Có vẻ như anh Conrad cũng nghĩ giống như tôi, bởi vì khi tôi quay trở lại xe, đã thấy anh yên vị ở băng ghế sau từ bao giờ rồi. Jeremiah đang ngồi trên nóc capo đợi tôi. "Hey," cậu ấy nói. "Hey," tôi ngập ngừng chào lại. Lần đầu tiên mối liên hệ thần giao cách cảm giữa hai chúng tôi đã không hoạt động, bởi vì tôi không sao đọc được suy nghĩ của Jeremiah.
Nét mặt cậu ấy lúc này thật khó đoán định. Jeremiah trượt xuống khỏi nóc capo. "Về nhà thôi." Tôi gật đầu, và cậu ấy ném cho tôi chùm chìa khóa. "Cậu lái đi." ~*~ Ở trong xe, anh Conrad hoàn toàn lờ tôi đi. Tôi dường như không còn hiện hữu trong mắt anh, và điều đó khiến tôi chỉ muốn ch.ết quách đi cho xong.
Đáng ra tôi không nên tới đây. Chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Tôi đã đánh mất cả hai người bọn họ. Cô Susannah sẽ nói sau khi chứng kiến mối quan hệ phức tạp này của ba người chúng tôi? Cô hẳn sẽ rất thất vọng về tôi. Tôi không những không giúp đỡ được chuyện gì mà chỉ càng khiến cho tình hình tồi tệ hơn mà thôi.
Ngay khi mọi chuyện tưởng chừng như đã ổn trở lại thì tôi lại làm bung bét hết cả lên. Tôi cứ im lặng lái xe như thế cho tới khi trời bắt đầu đổ mưa. Mới đầu chỉ là vài giọt lất phất, càng về sau càng lớn dần, khiến cho cái cần gạt nước của tôi phải hoạt động hết công suất.
"Cậu có nhìn thấy gì không?" Jeremiah hỏi. "Có," tôi nói dối, trong khi thực tế là giỏi lắm tôi cũng chỉ nhìn được khoảng 5m phía trước mà thôi. Trời mưa lớn khiến cho giao thông cũng như bị ngừng trệ, hàng dài xe lũ lượt nối đuôi nhau vào thành phố. "Chắc là có tai nạn rồi," Jeremiah nói.
Trong suốt hơn một tiếng, chúng tôi gần như dậm chân tại chỗ không nhích thêm được chút nào. Tôi nhìn vào gương chiếu hậu xem phản ứng của anh Conrad nhưng nét mặt anh hoàn toàn dửng dưng. Anh như đang ở một nơi nào đó khác chứ không phải ở đây. Tôi hỏi, "Hay là chúng ta dừng đâu đó nghỉ tạm?" "Ờ.
Cứ dừng lại ở trạm nghỉ kế tiếp xem có tìm được trạm xăng nào không," Jeremiah sốt ruột nhìn đồng hồ. Khi đó đã 10 giờ rưỡi tối. ~*~ Trời vẫn tiếp tục đổ mưa như trút. Chúng tôi dừng lại nghỉ chân trong bãi đỗ xe của trạm xăng lâu tới mức tôi có cảm giác thời gian như ngừng lại.
Ngoài trời mưa to là vậy nhưng vì trong xe chẳng ai nói với ai tiếng nào nên khi bụng tôi sôi lên òng ọc vì đói, tôi biết chắc hai người kia cũng nghe thấy. Tôi đã phải giả với ho húng hắng vài tiếng để át nó đi. Jeremiah mở cửa chạy về phía trạm xăng. Một lát sau cậu ấy quay lại với mái tóc ướt nhẹp, nhỏ tong tỏng lên áo.
Cậu ấy quẳng cho tôi một gói bơ đậu phộng và bánh quy pho-mát, mắt vẫn không nhìn về phía tôi. "Có một cái nhà nghỉ cách đây vài dặm," Jeremiah vừa nói vừa lấy tay quệt nước mưa trên trán. "Cứ đợi tạnh mưa xem đã," anh Conrad nói. Đây là lần đầu tiên anh chịu mở miệng kể từ lúc chúng tôi khởi hành tới giờ.
"Anh không thấy người ta tạm thời cấm vào đường cao tốc rồi à? Giờ có tạnh mưa thì cũng không đi được. Em nghĩ chúng ta vào đâu đó nghỉ tạm vài tiếng rồi sáng sớm mai đi." Anh Conrad không nói thêm gì nữa. Tôi cũng chẳng lên tiếng, bởi còn đang bận ăn bánh quy chấm bơ đậu phộng, hết cái này tới cái khác.
Tôi thậm chí còn không buồn mời hai người kia ăn cùng. "Belly, cậu thấy thế nào?" Jeremiah hỏi, giọng rất lịch sự, như thể tôi là cô em họ xa mới tới chơi vài hôm. Như thể chưa hề có chuyện hai đá chúng tôi vừa hôn nhau mấy giờ trước ý. Tôi nuốt nốt miếng bánh cuối cùng rồi nhún vai nói, "Mình sao cũng được.
Cậu muốn làm sao thì làm." Lúc chúng tôi đến được chỗ nhà nghỉ kia thì cũng đã nửa đêm. Tôi đi vào phòng tắm gọi điện cho mẹ. Ngay lập tức mẹ nói, "Để mẹ tới đón con." Thực lòng tôi cũng chỉ muốn nói Vâng, mẹ làm ơn tới đón con ngay đi nhưng khi nghe thấy giọng mẹ có vẻ mệt mỏi thì tôi lại không nỡ.
Mẹ đã làm biết bao việc cho chúng tôi rồi. "Thôi không cần đâu mẹ." "Không sao đâu mà, Belly. Cũng không xa lắm." "Con nói thật đấy, không cần đâu. Sáng sớm mai bọn con sẽ về." Mẹ vừa ngáp vừa nói, "Thế cái nhà nghỉ đó có an toàn không?" "Có ạ," tôi cứ trả lời bừa, chứ tôi nào có biết mình đang ở đâu đâu.
Nhưng nhìn quanh quẩn thấy có vẻ cũng khá an toàn. "Thế thì con ngủ sớm đi rồi còn dậy cho sớm. Nhớ gọi về cho mẹ ngay khi con bắt đầu khởi hành đấy." Sau khi cúp máy, tôi ngồi dựa lưng vào tường mất mấy phút, lòng tự hỏi không hiểu tại sao mình lại đang ở đây. Tôi thay sang bộ pajama của Taylor và mặc chiếc áo có mũ mới mua ra bên ngoài.
Kế đố tôi nhẩn nha đánh răng, tháo kính áp tròng, không cần biết bọn con trai có đang cần dùng toa-lét hay không. Tôi chỉ muốn có chút thời gian ở riêng một mình mà không phải đối mặt với hai người ngoài kia. Lúc tôi mở cửa đi ra, đã thấy Jeremiah và anh Conrad ngồi trên sàn nhà, hai bên giường, mỗi người ôm một cái gối, một chăn.
"Hai người cứ nằm giường đi," tôi nói, mặc dù trong lòng không hề muốn. "Hai anh em nằm với nhau đi. Em nằm dưới sàn được rồi." Anh Conrad vẫn tiếp tục lờ tôi đi, chỉ có Jeremiah chịu trả lời, "Không, cậu nằm đi. Cậu là con gái mà." Nếu trong hoàn cảnh bình thường có lẽ tôi sẽ ngồi tranh luận với cậu ấy tới cùng về quan điểm cho rằng con gái phải được ngủ ở trên giường.
Con gái và con trai chẳng có gì khác nhau hết, đâu phải cứ con gái là vô dụng hết đâu. Nhưng hôm nay thì tôi chẳng còn hơi sức đâu để mà tranh luận với cậu ấy nữa. Tôi quá mệt. Và tôi quả thực rất muốn được ngủ trên giường. Tôi bò lên giường chui vào trong chăn. Jeremiah đặt chuông đồng hồ, sau đó với tay tắt đèn.
Không ai nói lời chúc ngủ ngon, cũng không ai gợi ý bật TV xem cùng nhau. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Tôi nằm nghĩ vẩn vơ về quãng thời gian ở Cousins, khi lần cuối cùng ba chúng tôi ngủ chung một phòng với nhau. Chúng tôi đã dựng một cái lều trên bãi biển, và tôi đã phải nài nỉ, van vỉ ỉ ôi mãi mới được bọn con trai cho nhập hội.
Tôi, anh Steven, Jeremiah và anh Conrad. Chúng tôi đã ngồi chơi bài Uno suốt mấy tiếng liền, và anh Steven đã đập tay ăn mừng với tôi sau khi tôi thắng liên tiếp hai ván. Đột nhiên tôi thấy nhớ anh Steven đến phát khóc. Nếu anh Steven có mặt ở đây, có lẽ mọi chuyện đã không ra tới nông nỗi này.
Mà có khi tất cả những chuyện này đã không xảy ra, bởi tôi sẽ vẫn tiếp tục mải chạy theo ba người bọn họ để xin chơi cùng, chứ không rơi vào thế mắc kẹt ở giữa như bây giờ. Nhưng mọi chuyện giờ đã thay đổi và chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như cũ. Tôi trằn trọc, mắt mở chong chòng nhìn lên trần nhà, trong khi ở phía dưới sàn, Jeremiah đã đang nằm ngáy o o rồi.
Cậu ấy lúc nào cũng vậy, cứ đặt đầu xuống gối là ngủ ngay được. Trong mọi hoàn cảnh, Jeremiah không bao giờ để chuyện gì làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu ấy. Và tôi nghĩ có lẽ mình cũng nên học Jeremiah. Tôi xoay người, nằm quay lưng lại với Jeremiah. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng anh Conrad nói rất khẽ, "Lúc nãy, khi anh nói rằng anh chưa bao giờ cần em, anh không hề có ý đó." Tôi nín thở nằm im, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng tôi biết đây chính là điều tôi vẫn luôn muốn nghe. Và tôi đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi mở miệng tính lên tiếng thì lại nghe thấy anh nói, "Anh không hề có ý đó." Tôi nín thở chờ xem anh sẽ nói gì tiếp theo. Nhưng tất cả những gì anh nói chỉ là, "Chúc em ngủ ngon, Belly." Và sau đó thì tôi không sao ngủ được nữa.
Trong đầu tôi đang có quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Anh nói thế nghĩa là sao? Không lẽ anh muốn chúng tôi... đến với nhau? Tôi và anh, thành một đôi thực sự? Đây vẫn luôn là ước mơ của cuộc đời tôi. Nhưng rồi tôi chợt nhớ tới khuôn mặt của Jeremiah lúc ở trên xe: Đầy chân thành, cậu ấy cần tôi, muốn tôi.
Và khi ấy tôi cũng đã cảm thấy cần cậu ấy, muốn cậu ấy... một thứ cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi. Bản thân tôi cũng không biết mình đã có cái cảm giác này với Jeremiah từ bao giờ nữa. Có điều, sau những gì vừa xảy ra chiều hôm nay, tôi không dám chắc là cậu ấy có còn muốn tôi nữa hay không.
Có lẽ đã quá muộn. Và còn anh Conrad nữa. Anh không hề có ý đó. Tôi nhắm mắt lại, trong bóng đêm yên tĩnh, câu nói của anh vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai tôi, khiến cho trái tim tôi lại một lần nữa xốn xang, xúc động. Tôi cứ trằn trọc như thế suốt cả đêm, tua đi tua lại từng lời nói, từng hành động của từng người.Trong khi hai anh em nhà kia đã say giấc nồng từ bao giờ,thì tôi vẫn tỉnh như sáo, nằm suy nghĩ vẩn vơ. Những gì đang xảy ra giống như một giấc mơ và tôi sợ phải thiếp đi, bởi tôi biết: Một khi tôi thức dậy, mọi thứ sẽ biến mất.