Chương 12: Hoa điệp luyến
Tối nay nhà chính của nhà họ Trịnh cũng không yên tĩnh, Trịnh Vũ Yên đang giận dữ, đồ đạc trong căn phòng ngủ như của công chúa của cô ta đều rơi lung tung. Trên mặt đất và cả góc tường đều là một mớ hỗn độn.
Tất cả người giúp việc đều đứng một bên tỏ vẻ rất sợ hãi, không dám tiến lên can ngăn, trong lòng họ đều biết nếu đại tiểu thư nhà họ Trịnh nổi giận thì không ai có thể chọc vào, ngoại trừ hai người, một là Cố Thiếu, hai là Trịnh Vũ Hạo đang chậm rãi bước đến chỗ Trịnh Vũ Yên.
"Ra ngoài hết đi." Hôm nay tâm tình của Trịnh Vũ Hạo cũng không tốt, nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện.
"Vâng, cậu chủ." Nhóm người giúp việc đều cúi đầu lui ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu chủ đến đây cuối cùng bọn họ cũng không phải lo lắng nữa rồi. Còn Trịnh Vũ Yên thấy Trịnh Vũ Hạo đến, không ném đồ lung tung nữa mà úp mặt lên giường khóc.
Trịnh Vũ Yên vừa khóc như hoa lê đẫm mưa, vừa hét: "Anh, sao anh lại thích Mai Lạc thấp hèn đó."
Trịnh Vũ Hạo nhíu mày, "Vũ Yên, hôm nay em thật sự đã quá phận rồi. Em nghĩ những gì em làm hôm nay sẽ khiến Cố Tử Thanh thích em ư?"
Trịnh Vũ Yên ngồi dậy, nhu nhược nhìn Trịnh Vũ Hạo không nói lời nào, Trịnh Vũ Hạo nói tiếp: "Tốt nhất em đừng đụng tới Mai Lạc, cách cô ấy càng xa càng tốt. Cô ấy là của anh, em cứ quấn lấy Cố Tử Thanh của em là được.", mắt anh đen như đầm lầy, anh luôn dịu dàng, nhưng lúc này lại âm trầm khó đoán.
"Anh, không phải anh không biết chuyện giữa nhà chúng ta và nhà của Mai Lạc..." Trịnh Vũ Yên còn chưa nói xong, đã bị Trịnh Vũ Hạo lạnh lùng cắt ngang. "Từ nay không được nhắc đến chuyện này nữa."
Trịnh Vũ Yên nước mắt dàn dụa, điềm đạm đáng yêu, Trịnh Vũ Hạo vẫn có chút không đành lòng, dịu dàng giúp cô ta lau nước mắt: "Vũ Yên, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, còn Mai Lạc là điều duy nhất mà anh muốn."
Vũ hội hôm nay có rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cố Tử Thanh đã tuyên bố Mai Lạc là người phụ nữ của anh, đây là điều ngoài dự đoán của mọi người, vì đây vốn là Trịnh Vũ Hạo muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình với Mai Lạc.
Nhưng vậy thì có sao, giữa bọn họ có khoảng cách năm năm, năm năm là quãng thời gian không thể nào thay đổi, Trịnh Vũ Hạo nghĩ thế.
"Anh, em sai rồi, nhưng anh phải đảm bảo Tử Thanh là của em." Trịnh Vũ Yên làm nũng với Trịnh Vũ Hạo, đương nhiên cô ta biết rằng chọc giận anh trai, cô ta sẽ không có kết cục tốt. Nhưng nỗi oán giận vẫn tích tụ trong lòng, không có cách nào xoá tan.
Trịnh Vũ Hạo gật đầu, "Ba vừa gọi điện thoại tới, nói là đi chơi ở Maldive với dì rất vui." Trịnh Vũ Hạo lại nói sang chuyện khác. Sau khi giao công ty cho Trịnh Vũ Hạo, Trịnh Sâm đã cùng vợ đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Bao giờ ba mẹ trở về." Lúc này tâm tình của Trịnh Vũ Yên cũng từ từ bình phục lại.
"Vẫn còn phải mấy tháng nữa." Trịnh Vũ Hạo xoa đầu cô ta nói.
"Anh, anh thích Mai Lạc từ bao giờ?" Trịnh Vũ Yên vẫn không thể hiểu nổi vì sao anh trai luôn lạnh lùng của cô ta cũng thích cô gái Mai Lạc này.
"Rất lâu về trước." Ánh mắt Trịnh Vũ Hạo dừng ở phía trước, không ai đoán được trông đôi mắt đem âm trầm của anh che giấu bao nhiêu bí mật.
Thật ra Trịnh Vũ Hạo và Trịnh Vũ Yên là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ Trịnh Vũ Yên là thiên kim đại tiểu thư, là vợ cả của Trịnh Sâm, còn Trịnh Vũ Hạo là con của bạn gái cũ, mẹ anh chỉ là một viên chức quèn, nhưng là tình yêu đích thực của Trịnh Sâm, ông bất đắc dĩ vì lợi ích gia tộc mới lấy mẹ của Trịnh Vũ Yên, nhưng sau này cũng có tình cảm.
Khi Trịnh Vũ Hạo lên tiểu học, mẹ qua dời vì bệnh, anh được nhà họ Trịnh đón về, nhận tổ quy tông.
Sau khi Trịnh Vũ Hạo quay về nhà họ Trịnh bề ngoài là đứa trẻ ngoan hiề, sống chung hoà hợp với mọi người, nhưng trong lòng anh vẫn luôn vướng mắc, anh chưa bao giờ hết lòng vì ai, kể cả cha hay em gái ruột. Nhưng anh lại động chân tình với Mai Lạc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Mai Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Nghe thấy bác sĩ đang trình bày bệnh tình với Cố Tử Thanh ở bên cạnh: Cố Thiếu, không phải lo lắng, bởi vì trước đây bệnh nhân từng bị loét dạ dày, đột nhiên bị rượu kích thích khiến dạ dày bị xuất huyết, may mà đưa đến kịp thời, đã không còn gì đáng ngại, đợi tỉnh lại là có thể xuất viện, mấy ngày nay ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, ăn đồ ăn lỏng là được."
Cố Tử Thanh gật đầu, bộ dáng có chút mệt mỏi.
Bác sĩ nói xong liền tươi cười rời khỏi. Mai Lạc thì tiếp tục nhắm mắt giảvờ ngủ, cô thực sự không biết phải đối mặt với Cố Tử Thanh như thế nào.
Cố Tử Thanh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao không chút huyết sắc của cô. "Lạc Lạc ngốc, nói cho anh biết đi, anh nên bắt em làm gì bây giờ, là em cố ý, cố ý khiến anh đau lòng, ỷ vào anh yêu em, đúng không."
Mai Lạc nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, anh nói anh yêu cô, cho dù trước đây khi bọn họ hẹn hò, anh rất cưng chiều cô, nhưng anh chưa từng nói ba chữ này.
Cô bắt anh nói rất nhiều lần, làm nũng, giận dỗi, chơi xỏ, anh cũng không chịu mở miệng, cuối cùng cô cũng nghe được anh nói anh yêu cô.
Cố Tử Thanh nói "anh yêu em", là câu nói êm tai nhất trên thế giới này.
Cố Tử Thanh nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô, Mai Lạc ổn định tâm tình mới từ từ mở mắt.
Thấy Mai Lạc tỉnh lại, Cố Tử Thanh khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: "Mai Lạc, nếu đa vứt bỏ tôi, vậy thì đứng xuất hiện trước mặt tôi với vẻ tội nghiệp như vậy."
Mai Lạc không trả lời, lúc này nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì một đêm không ngủ của anh, có chút áy náy nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
"Đã xin nghỉ giúp em rồi, nghỉ một tuần." Thấy cô không nói gì, Cố Tử Thanh nói tiếp.
"Ấy, không được, em không sao, bây giờ em muốn đi làm." Không đi làm cô lấy đâu ra tiền thuê nhà và ăn cơm, hơn nữa cô đã cảm thấy không sao nữa rồi. Mai Lạc nói xong liền muốn đứng dậy.
Cố Tử Thanh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào, Mai Lạc đành ngoan ngoãn ngậm miệng nằm xuống. Trước giờ chỉ cần Cố Tử Thanh tức giận với Mai Lạc, anh sẽ nhìn cô như vậy, Mai Lạc sẽ lập tức đầu hàng.
Cố Tử Thanh có vẻ rất vừa lòng vì chiêu này vẫn còn dùng được, lạnh lùng quay lưng lại, "Ăn xong bữa sáng là xuất viện được rồi."
"À." Mai Lạc nói xong, cũng không động đây, cô không muốn ăn.
"Sao hả, muốn anh đút cho em à?" Cố Tử Thanh yên lặng nhìn cô, sâu xa phun ra mấy chữ này.
Mai Lạc ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng dưới ánh mắt chăm chú của anh. Sau đó theo anh xuất viện như cô dâu nhỏ nhu mì hiếu thuận.
"Sao lại bị loét dạ dày." Về trong xe, Cố Tử Thanh lơ đễnh hỏi cô.
"Ban đầu là vì ăn không ngon, cũng không có tiền giải quyết ba bữa cơm, sau đó lại mắc chứng kén ăn. Nhưng bây giờ đã ổn hết rồi. Khi đó thật sự phải cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ."
Mai Lạc kể lại cuộc sống đen tối của cô như không có gì xảy ra. Khi đó cô mắc chứng kén ăn, được Trịnh Vũ Hạo đưa đến bệnh viện vẫn không ăn được, vừa ăn đã ói, chỉ có thể bổ sung dinh dưỡng bằng đường đơn. Vốn cô nghĩ cứ vậy mà ch.ết. Dù sao trên đời này cô cũng không còn gì đáng để bận tâm nữa.
Nhưng lại vô tình thấy lễ trao giải trên tivi, thấy Cố Tử Thanh nhận được giải thưởng kiến trúc sư lớn, thấy bộ dáng hăng hái nhận giải của anh, cô bỗng rất muốn sống tiếp, cho dù cứ ngắm nhìn anh như vậy cũng được.
Giây phút ấy cô hiểu ra, Cố Tử Thanh chính là nỗi lo duy nhất của cô trên đời này.
Nhưng anh là mặt trời trên cao, cô chỉ là một gốc cỏ nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Đúng rồi, Tử Thanh, em có thể mượn anh mười vạn không? Viện phí lúc đó, em muốn trả lại cho học trưởng. Mãi vẫn chưa trả được, nhưng thật sự không ngờ anh ấy lại là anh trai của Vũ Yên. Em không muốn nợ anh ấy quá nhiều." Mai Lạc rất biết ơn Trịnh Vũ Hạo, trước đây không biết anh là anh trai của Trịnh Vũ Yên thì không sao, bây giờ đã biết, như vậy cô khng thể nợ anh thêm nữa.
"Anh sẽ đưa cho anh ấy." Cố Tử Thanh nhìn Mai Lạc đang thoải mái kể chuyện một cách khó hiểu, Lạc Lạc ngốc này sao có thể nghèo túng đến nỗi không có tiền ăn cơm, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, còn cả chuyện của Trịnh Vũ Hạo nữa, tất cả đều nói cho Cố Tử Thanh biết nất định có chuyện kỳ quái.
"Em phải nhớ rõ em đã nợ tiền anh." Anh vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhưng tim anh đang thắt lại thật chặt.
"Yên tâm, em sẽ trả." Mai Lạc trả lời rất kiên định.
Cố Tử Thanh sẽ bắt cô trả, nhưng mà không phải trả tiền.
Xa Bentley màu trắng dừng trước cửa nhà Mai Lạc, "Đi thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay ở nhà của anh." Giọng điệu của Cố Tử Thanh tuyệt đối không phải đang thương lượng, mà là ra lệnh.
Mai Lạc vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đầu..."
"Hay em muốn anh thu dọn giúp em." Cố Tử Thanh kiên định nhìn Mai Lạc.
"Em sẽ quay lại ngay." Mai Lạc xuống xe, chạy về nhà nhanh như chớp. Cô biết rõ chuyện Cố Tử Thanh đã quyết sẽ không thể thay đổi.
Thật ra Mai Lạc cũng không có đồ đạc gì, chỉ có vài bộ quần áo thường mặc thôi, thu dọn một lát đã xong rồi.
Cố Tử Thanh không ở nhà họ Cố, mà tự mua một căn biệt thự gần phòng làm việc của mình.
"Tử Thanh, chỗ của anh thực sự không có phòng dành cho khách?" Mai Lạc hỏi, hai gò má phiếm hồng.
"Em thấy anh là loại người sẽ tiếp khách ở lại nhà mình sao?" Cố Tử Thanh nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên.
"Vậy, em ngủ sofa là được." Mai Lạc chỉ có thể yếu ớt nói.
"Giường của anh đủ lớn, hai chúng ta cũng không ngủ hết một cái giường." Cố Tử Thanh nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc này cả mặt Mai Lạc đã hồng từ đầu đến cổ, Cố Tử Thanh cũng rất hài lòng với phản ứng của cô, cười mị hoặc, quả thực có thể dùng "nghiêng nước nghiêng thành" để hình dung.
"Anh còn phải đến phòng làm việc, trên tủ lạnh có rất nhiều số điện thoại của các quán ăn, nếu em đói bụng thì cứ gọi đồ ăn bên ngoài."
Mai Lạc gật đầu liên tục, mãi đến khi bóng dáng của Cố Tử Thanh biến mất cùng với tiếng đóng cửa, Mai Lạc mới xác định toàn bộ chuyện này không phải mơ.
Cô đánh giá khắp nơi, căn biệt thự này, giông hệt căn nhà tương lai trước đây cô từng hình dung với Cố Tử Thanh, trong lòng tràn ngập ấm áp và cảm động.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau giờ tự học năm ấy, dưới đường mòn yên tĩnh không một bóng người, bầu trời đầy sao, gió đêm đưa nhẹ, tiếng ve kêu râm ran.
"Tử Thanh, sau này chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ bố trí nhà của chúng ta thật ấm áp." Mai Lạc cười xinh đẹp nói với Cố Tử Thanh.
"Lạc Lạc, rốt cuộc em có biết xấu hổ không vậy?" Cố Tử Thanh tức giận trả lời, nhưng cũng khó nến vẻ mặt khó xử, nghĩ thầm, cô gái bé nhỏ này nói đến chuyện kết hôn lại không hề thẹn thùng chút nào.
Mai Lạc cũng mặc kệ anh, vẫn chìm đắm trong thế giới giả tưởng của mình. "Rèm cửa màu vàng nhạt, sofa màu trắng gạo, phải có TV thật lớn. Sau đó, thư phòng phải có giá sách thật lớn, một bên là sách kiến trúc của anh, một bên là sách văn học của em. Ha ha... Thật ra chính là rất nhiề rất nhiều tiểu thuyết. Quan trọng nhất, là phòng ngủ phải có cửa sổ sát đất, buổi sáng vừa rời giường, kéo màn ra là có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp, nhưng mà, thật ra anh chính là mặt trời của em, đã rạng rỡ đến nỗi em không mở mắt nổi rồi..."
Mai Lạc đang nói hăng say không phát hiện Cố Tử Thanh đang từng bước từng bước tiến đến trước mặt cô, sau đó cúi người ấn một nụ hôn nhẹ lên môi cô, sau đó ngày càng sâu hơn. Đây là cách tốt nhất để cô khỏi ríu ra ríu rít nữa. Mà Mai Lạc cũng thích vậy, nụ hôn của anh triền miên và dịu dàng biết bao.
You are my sunshine.