Chương 15: Phượng trên trâm
Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Văn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiều, xuyên qua thuỷ tinh, chiếu lên hai gương mặt anh tuấn.
"Lạc Lạc bảo tôi đưa mười bạn này cho anh." Cố Tử Thanh nói với Trịnh Vũ Hạo đang mang vẻ ôn hoà trước mặt. Trong ánh mắt thâm trầm không lộ ra chút tâm tư nào.
"Trước giờ tôi chưa từng bắt cô ấy trả, cũng không cần cô ấy phải trả." Trịnh Vũ Hạo từ trong ra ngoài đều như một ngọn gió xuân, nhẹ nhàng, rạng rỡ, không có khuyết điểm.
"Cô ấy là của tôi." Cảm nhận rõ ý tứ trong lời nói của Trịnh Vũ Hạo, Cố Tử Thanh lạnh lùng tuyên bố.
"Chỉ là đã từng thôi, bây giờ không thể nói chắc được." Trịnh Vũ Hạo cười nói, nhưng lại tỏ ra bất đắc dĩ.
Cố Tử Thanh cười lạnh, "Vậy thì hãy xem thử xem?" Giọng điệu êm dịu mà đầy ý khiêu khích.
"Tử Thanh, nói thật, tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ yêu Lạc Lạc, tôi sẽ không buông tay đâu." Giọng điệu của Trịnh Vũ Hạo rất kiên định, anh biết rõ quá khứ của họ, nhưng anh tin thời gian và khoảng cách đã lung lay tình yêu của họ. "Năm năm nay, giữa hai người có khoảng cách, mà tôi thì luôn ở bên cô ấy."
"Anh ở bên cô ấy, vậy anh có ở trong lòng cô ấy không?" Cố Tử Thanh lạnh nhạt nói. Cố Tử Thanh lạnh nhạt nói. Hơn nữa bây giờ cô ấy đã trở lại bên cạnh tôi, cả đời này tôi cũng quyết không để cô ấy rời xa tôi lần nữa. Đây là những lời Cố Tử Thanh không nói ra, trong bóng dáng cao thẳng lộ ra vẻ ung dung và bình tĩnh. Nói xong liền bước đi. Đối với Trịnh Vũ Hạo, anh vẫn luôn kính trọng, nhưng Lạc Lạc của anh anh tuyệt đối sẽ không tặng cho người khác.
Trịnh Vũ Hạo nhìn bóng lưng của Cố Tử Thanh, nắm chặt tay, quả thật anh vẫn không chắc, anh có thể đi vào trong lòng Mai Lạc hay không.
Nhưng Trịnh Vũ Hạo anh đã thích gì thì sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
"Tử Thanh, hôm nay mấy giờ về?" Khi tin nhắn của Mai Lạc đến tay Cố Tử Thanh, anh vừa mới ra khỏi văn phòng của Trịnh Vũ Hạo.
"Bảy giờ." Anh nhanh chóng nhắn lại hai chữ.
"Được. Em chờ anh." Mai Lạc vừa cười, vừa gửi tin nhắn. Nói chuyện với Trịnh Vũ Yên, khiến cô hiểu rõ bản thân hơn. Nếu đã yêu anh, vậy thì cô quyết định sẽ không trốn tránh nữa. Bởi vì cô đã nghe thấy anh nói anh yêu cô, thế là đủ rồi.
Đã từng lạc đường, cuối cùng cũng vẫn biết quay đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trước giờ Cố Tử Thanh vẫn luôn về nhà rất khuya, dù sao cũng chỉ có một mình, về sớm hay muộn cũng không quan trọng, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người đang đợi, nên hôm nay anh về sớm hơn, sáu giờ đã về đến nhà.
Vừa mở cửa, đã thấy Lạc Lạc cuộn mình trên sofa màu trắng gạo, nước mắt đầm đìa. Trên TV đang chiếu đoạn bày tó kinh điển của Tôn Bảo với Tử Hà Tiên Tử trong Đại Thoại Tây Du.
Đã từng có tình cảm chân thành đặt trước mặt anh nhưng anh không biết quý trọng, đến khi mất rồi mới hối tiếc thì đã không còn kịp nữa, chuyện đau khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, kiếm của em hãy đâm vào cổ anh đi, đừng do dự nữa! Nếu trời xanh cho anh cơ hội làm lại lần nữa, anh sẽ nói với cô gái ấy ba chữ: Anh yêu em, nếu phải ra một kì hạn cho tình yêu này, anh hi vọng sẽ là một vạn năm!
Mai Lạc đang trách trước kia mình quá ngốc, không kiên trì với tình yêu của họ để phải khóc suốt năm năm, thấy Cố Tử Thanh trở về, cô thẹn thùng vùi đầu vào gối, nức nở: "Sao mới sáu giờ đã về rồi."
Cố Tử Thanh biết cô đang xấu hổ. Rút khăn giấy trên bàn.
"Ngẩng đầu." Mở miệng ra lệnh.
Mai Lạc giằng co một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt đẫm nước mắt.
Cố Tử Thanh thấy khuôn mặt ngốc ngếch của cô bất giác bật cười, "Bộ dáng em khóc xấu ch.ết mất." Miệng vẫn không tha cho cô.
Mai Lạc càng khóc càng hăng say, mà Cố Tử Thanh thấy cô khóc không ngừng nghỉ, lại càng ngang ngược áp người lên, ngậm lấy đôi môi anh đã nhớ nhung từ lâu, hôm mạnh mẽ mà thổn thức.
Mai Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã đắm chím trong nụ hôn sâu. Anh dịu dàng hôn đi nước mắt trên mặt cô. Mai Lạc mở to mắt nhìn khuôn mặt của Cố Tử Thanh gần trong gang tấc. Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt cô. Cô bất giác hít thở chậm lại, cảm giác tuyệt mĩ như vậy như là sảy chân rôi vào một kết giới bị đóng băng, khiến con người ta tiến không được mà lùi cũng không xong.
Môi lưỡi của Cố Tử Thanh bắt đầu tiến quan thần tốc, dây dưa không ngừng. Đôi tay dài của anh không ngừng lưu luyến trên cơ thể cô.
Một bàn tay phủ lên bộ ngực sữa của Mai Lạc, một tay kia dễ dàng luồn vào tà áo, dịu dàng vuốt ve eo cô, cảm xúc dưới tay nhẵn nhịu mềm mại, lúc này Cố Tử Thanh cảm thấy như có dòng điện chạy dọc từ cột sống rồi đánh thẳng lên đại não, động tác càng lúc càng điên cuồng.
Đây là người anh đã nhung nhớ năm năm, dục vọng bị lắng đọng đã lâu nay bạo phát.
Không khí vốn yên tĩnh đột nhiên nồng đậm, Mai Lạc cảm thấy đầu như tê dại, Cố Tử Thanh luôn có cách vây cô lại, khiến cô sa vào.
Cố Tử Thanh còn nhớ rất rõ lần đầu có được Mai Lạc, cô an tĩnh như thế, tuy cơ thể anh run rẩy vì sợ hãi, nhưng trong mắt cô vẫn tràn đầy thuần khiết và tin tưởng.
Anh ôm tâm tình vô cùng trân trọng, hôn lên mỗi tấc da thịt cô, còn cô thì nghênh đón anh như thiêu thân lao đầu vào lửa, một giây kia anh đã âm thầm thề, sẽ giữ cô thật chặt cả đời này.
Khi hai người cuối cùng cũngkhông mặc gì quay cuồng lên giường, Mai Lạc đã thanh tỉnh trong chớp mắt, muốn nói dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đắm chím trong đó.
"Lạc Lạc của anh..." Anh dịu dàng cắn cánh môi mềm mại của cô, "Lạc Lạc" Nụ hôn của anh dịu dàng đậu lên trán cô, sau đó đi dọc xuống dưới, rơi lên đôi mắt đẹp của cô, mũi cô, vành tai mẫn cảm, cổ trắng ngần.
Anh dần không khắc chế được sự điên cuồng, cuối cùng vẫn liên tục để lại ấn ký trên cổ và xương quai xanh của cô.
Cô là của anh, bất kể quá khứ hay sau này, vĩnh viễn là như vậy.
Nhận thấy người phía dưới không kháng cự, động tác của Cố Tử Thanh cũng dần cuồng dã hơn, "Lạc Lạc... Nói đi, em là của anh!" Ngay lúc này, Cố Tử Thanh động mình, mạnh mẽ tiến vào cô, chút lí trí còn sót lại của Mai Lạc chỉ kịp ngâm một tiếng, tiếng ngâm bị vùi lấp không còn bóng dáng tăm hơi.
"Em... Em yêu anh." Khoái cảm mãnh liệt đánh úp Mai Lạc, chiếm giữ tất cả suy nghĩ của cô, giờ phút này cô chỉ có thể trầm luân trong đó.
Anh yêu, con đường tương lai, cho dù là thiên đường hay địa ngục, em cũng không sợ, bởi vì đã có anh ở đây.
Mà quan hệ của chúng ta thật giống xếp gỗ biết bao, không chịu nổi một đả kích, mà lạ xảy ra trăm ngàn biến hoá.