Chương 11: Lỗi lo vô hình
Bước vào nhà thấy phòng khách vẫn để điện cửa phòng ngủ mở bên trong không bật đèn ngủ trong lòng anh bỗng nhiên thấy âm áp đi vào phòng ngủ bật đèn ngủ đến giường hôn lên trán ai kia đang giả vờ ngủ nhẹ nhàng thì thầm vào tai
* " đợi tôi sao " "sau này không cho phép em hư như thế nữa phải nghĩ đến con chứ "
Sau đó cằm quần áo đi vào nhà tắm một lúc sau đi ra liền lên giường chưa biết trời đất gì thì liền bị ai đó lao vào lòng như tên lửa không chống đỡ. Đành cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô dịu dàng vỗ về trong ánh mắt đầy yêu thương
Sáng hôm sau khi tỉnh đậy cô vẫn không thấy người đâu cả cảm thấy thực sự mất mát trong lòng dịu dàng xoa bụng 7 tháng của mình thở dài. Lại một ngày như mọi ngày cô bắt đầu thay quần áo, ăn tạm thứ gì đó rồi tiếp tục cày phim truyền hình điều lạ là mắt phải của cô cứ nhái liên tục đến 10 giờ mời lười biến đứng dậy đi nấu cơm
Đang lục sục trong bếp thì có tiếng mở cửa cô liền chạy ra
* " Sao anh về sớm vậy "
* " Tôi về lấy ít đồ, tiện ăn cơm vời em luôn " anh tiện tay ôm lấy cô vào lòng
* " ư..... Trên người anh có mùi khét khét "lúc này cô thấy bên áo anh có dích chút máu bất giác run nhẹ, thấy cơ thể nhỏ cô có chút không bình thường liền cúi xuống giật mình
* "Không phải của tôi đâu " thấy cô không tin anh liền buôn cô ra kéo khoá áo xuống, kéo áo bên trong ra để lộ bộ ngực cường tráng của mình đúng là có nhiều vết sẹo mờ nhưng lại không có vết nào mời đang chảy máu cả lên cô mời yên tâm
* "Tôi đi tắm một cái đã"
* "Ukm "
Cô nhìn anh đi vào phòng tắm thực sự muốn hỏi anh có phải mùi thuốc súng không nhưng lại sợ, đây vỗn dĩ là truyện không lên hỏi nhưng cô thực sự lo lắng cho anh.sau khi tắm xong cũng là lúc cô nấu cơm xong vừa ngồi vào bàn cơm thì điện thoại anh đổ chuông,anh liền khó chịu bắt máy giọng mang chút lạnh lùng và tàn nhẫn
* "Nói"
* ".........."
* "Ở đâu "
* ".........."
* "Được, tao đến ngay"
Sau khi tắt máy anh đưa mắt nhìn cô có vẻ ái láy đứng dậy đi đến chỗ cô hôn lên trán cô chất giọng dịu đi đánh kể
* " xin lỗi, tôi có việc phải đi chỉ nốt hôm nay thôi "
* "Ukm"
Anh vừa bước một chân ra ngoài liền bị cánh tay ai đó kéo nhẹ áo anh một cái
* " Dương Phong cận thẩn"
Anh đưa mắt nhìn cô một tay kéo áo anh một tay đang sờ bụng bầu của mình ngước lên nhìn anh, anh cười nhẹ
* "Không sao đâu, mau vào ăn cơm đi"
Cô nhìn anh mất nửa ngày trong mắt có chút lo lắng không yên mời nói được một chữ
* "Ukm"
Nói vậy nhưng cô không buôn tay ra ngay mà 5 phút sau mời buôn tay liền bị anh ôm vào lòng vỗ về rồi mời quay người dời đi