Chương 18: Anh biết từ bao giờ
Thiên Bình nhìn bụng bầu 5 tháng của mình thở dài không ngờ nhái mắt một cái mà bụng cô đã nhô lên rồi. Cuộc sống này thực sự đã quá sự mong đợi của cô giờ ngoài anh ra cô còn bánh bao và tiểu thiên thần bành su này,dương như nó hạnh phúc đến nỗi cô đã quên mất mình là ai nhưng càng hạnh phúc cô lại càng sợ một ngày đó anh biết sự thật liệu có còn thương cô yêu chiều cô nữa không
Tiếng chuông điện thoại vang cắt đứt dòng suy nghĩ trong cô, cằm chiếc điện thoại lên khiến cô ngây người ruốt cuộc ngày này cũng đến rồi
* " Alo "
* "Tiểu Liễu, không lẽ em quên giao kèo giữa chúng ta " một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện khiến cô lạnh cả sống lưng
* " tôi......không......làm..... được "
* " hạn cuối tối nay"
Sau đó điện thoại truyền đền một tiếng "tút.......tút " khuôn mặt xinh xắn của cô lập tức trắng bạch nhìn bánh bao nhỏ đang ôm chú gấu nhỏ của mình , cả cơ thể liền toát hết mồi hôi nhưng cơ thể lại cảm vô cùng lạnh
Anh vừa bước vào nhà liền nhìn thấy khuôn mặt của cô lên đi tời gần ôm lấy cô
* " có chuyện gì vậy "
* "Không.........có gì "" sao anh về sớm thế "
* "Nhờ mẹ con em chứ sao nữa " anh hôn nhẹ lên má cô
🔪🔪🔪🔪🔪🔪🔪 trong phòng ngủ🔪🔪🔪🔪🔪🔪
Khi thấy người bên cạnh mình đã thực sự chìm trong giấc ngủ, cô đưa tay sờ khuôn mặt của anh nước mắt tràn ra trong vô thức, đã bốn năm rồi cô sống trong sự bao dung và yêu chiều của anh nhưng giờ thì hết rồi mọi thứ đều kết thúc rồi, cô thực muốn sinh đừa bé trong bụng mình rồi cùng anh tiếp tục nhưng ngày tháng yên bình nhưng trước đây, đối vời cô đó là ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời một giấc mơ hão huyền mà chân thực nhất. Cô lấy một con dao nhỏ dấu dười gối của mình.Năm đó hắn cứu cô một mạng giờ cô sẽ trả lại cho hắn sau nay bánh bao nhỏ phải nhờ anh chăm sóc vậy
* " Ruốc cuộc thằng ngu nào cử một sát thụ ngốc như đến ám sát tôi " giọng anh khàn khàn vang lên
Lật tức có một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô hướng múi dao vào tim anh cả cơ thể cô bị anh kéo áp sát vào người anh lúc này anh mời từ từ mở mắt ra nhìn cô nó không còn chừa đựng sự dịu dàng yêu thương mà sự lạnh lùng giận rữ bất giác cả cơ thể cô run lên vì sợ hãi. Anh dùng lực nắm chặt tay cô cằm con dao ấn mạnh vào ngực mình lập tức một một dòng máu đỏ chảy dính vào áo anh
* " không đừng mà.......mà.......anh làm.........mau buôn tay ra đi.............Dương Phong buôn......ra......đừng mà........xin anh đấy "
Thấy cô quá xúc động anh liền buôn tay cô ra lấy con dao trong lòng bàn tay cô vất sang một bên ôm cô vào lòng vỗ về
* "Được rồi, tôi chưa thấy một sát thủ nào như em đó
* "..........."
* "Được rồi là tôi không tốt không lên dạo em ngoan nào " anh dịu dàng vỗ về cô
* "......." Cô hất tay anh ra quay người lại xoay lưng về phía anh cả người run lên mà khóc
Cô không phải sát thủ gì cả chỉ là được sai lên giường anh lấy lòng tin của anh rồi nhân cơ hội giết anh, đêm đầu tiên đó cúng là do ngưới đó sắp xếp gần chỗ cô ở để cô cố ý đi qua đường để giút anh,cả nhà nghỉ đêm hôm đó cũng được sắp đặt từ trước tất cả là giả dối rối hết. Anh vòng tay ôm lấy bụng bầu của cô từ từ xoa cho cô thì lấp tức cô cằm cánh tay anh vất ra cô không xứng đáng được nhận những yêu thương này, sự chăm sóc của anh, cô không xứng làm mẹ hai đừa con anh.
Anh dùng tay kéo mặt cô lại hút lấy nhưng giọt nước mắt của cô
* " Đừng có khóc nữa, không đánh đòn giờ "
* "Anh biết từ khi nào "
* "Từ khi em gặp lại em lúc em đang mang thai bánh bao 5 tháng "
* " vậy sao anh còn "
* "Vì tôi yêu em, em là vợ tôi là mẹ con tôi chứ sao nữa" " đừng lo tôi sẽ bảo vệ mẹ con em, việc của em chính là sinh cho tôi một công chúa bánh su dễ thương giống em là được "
Anh kéo cô quay lại áp vào ngực mình vô về.