Chương 44: Thì ra anh vẫn luôn bảo vệ cô

🔥🔥🔥🔥🔥tại nhà lớn của Cố gia 🔥🔥🔥🔥🔥


Cố Dương Phong một tay ôm bé su một tay ôm vợ đang nắm tay bánh bao nhỏ bước vào nhà lớn của Cố gia dù sao bố anh cũng mở lới muốn hai người về nhà dùng bữa cơm đầy tháng cháu. Vừa bước vào phòng khách Thiên Bình đã thấy bố mẹ anh và cả vợ chồng Cố Thanh Hải đang ngồi trên ghế ăn hoa quả uống trà liền có chút sợ hãi lùi lại mấy bước chân liền chạm vào ngực anh, anh liền kéo sát cơ thể cô vào lòng khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía bố mẹ mình nhưng khi cúi xuống nhìn cô thì lại đầy yêu thương. Mạc Lam Lam thấy hai người và hai đứa bè cùng về nhà lớn thì có chút lo sợ nhìn cô rồi nhìn cái bụng bầu 4 tháng bất bình thường của cô thì thở dài. Không khí trong nhà cũng theo đó mà căng thẳng lên không ít thấy vậy Cố Thanh Hải tươi cười nói


- " Anh hai chị dâu về trời ơi con hai bé cưng của chú cũng về rùi nè" Cố Thanh Hải  vừa nói vừa đi đến gần bánh bao nhỏ để bế nào ngờ nó cứ như mọi khi không cho hắn bế mà bám chặt lấy cô


Cố Thanh Hải giở khóc giờ cười nhìn mọi người cười trứ, xem ra không chỉ có anh làm ông bố thất bại mà ngay cả em trai anh làm chú cũng không lên hồn


- " được rùi đến rùi thì mau vào ăn cơm đi cả nhà chỉ chờ hai vợ chồng con thui đó " Cố Lý điềm  đạm nói rồi đừng dậy đi trước mọi người cũng theo ông vào bàn ăn


Trên bàn ăn không biết là mọi người cố tình hay ông trời trêu người mà Thiên Bình lại ngồi giữa hai mẹ con anh , lần này đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thương rồi. Mọi người ruốc cuộc cứ thế lặng lẽ ăn cuối cùng ông Cố giả vờ ho vài tiếng rồi nhìn vợ mình ra hàm ý. Mạc Lam Lam đương nhiên là hiểu ý chồng mình bữa ăn này đâu chỉ là đầy thàng của cháu không đâu rõ ràng là muốn nối kết lại tình cảm hai mẹ con bà, năm xưa là do bà không đúng  Cố Dương Phong cũng nhũn nhường về nhà lớn bà cũng lên hiểu biết mà bắt đầu trước. Mạc Lam Lam ruốc cuộc cũng không tránh được mà gắp miếng thịt kho tàu vào bát Thiên Bình nhẹ nhàng nói


available on google playdownload on app store


- " Mang thai thì ăn nhiều một chút ""
- "À dạ" Thiên Bình ngẩn ngơ nhìn bà rồi nhìn miếng thịt trong bát mình, mặc dù không phải mất mẹ từ bé nhưng khi mang thai bánh bao nhỏ và bé su lại không có mẹ ở bên khiến cô cảm thấy thiệt thòi bâu giờ tự nhiên bà lại quan tâm cô, cô lại không cằm được nước mắt


- " con ngốc này sao lại khóc " Mạc Lam Lam vừa mắng nhẹ vừa lấy giấy đưa cho cô
- "Con..........không......."
Thấy vợ khóc Cô Dương Phong liền khó chịu ra mặt định ôm cô đứng dậy ra về thì có bàn tay nhanh hơn anh ôm lấy cô vào lòng vỗ về cô


- " Con ngốc có phải mang thai không có mẹ đẻ ở bên lên thiệt thòi lắm đúng không "
- " phu nhân con xin lỗi"
- " giờ còn gọi là phu nhân sao " bà dùng tay lau nhẹ nước mắt của cô dịu dàng cười thật ra cô cũng đâu có đáng ghét như bà nghĩ
- "......"


- "Được rồi đừng khóc sẽ không tốt cho đừa trẻ trong bụng đâu "
- "Con không sao rồi cám ơn phu........... mẹ"cô định gọi bà là phu nhân nhưng khi thấy bà chau mày liền e thẹ gọi một tiếng mẹ


- "Ha ha ha được rùi hôm nay ngày vui đừng có khóc lên khóc xuống nữa mau ăn đi " Cố Lý thấy vậy cũng thêm lời vào mọi người trên bàn ăn cũng theo vậy mà thả lỏng người, khuôn mặt anh lúc này cũng không còn khó coi nữa đã dịu đi rất nhiều


Thiên Bình ngồi quay lại bàn ăn đỏ chín mặt lần đầu ra mắt nhà chồng mà khóc thút thít thế này đây, Cố Dương Phong đưa tay vô nhẹ lưng cho cô sau đó đưa tay xuống gầm bàn nắm lấy tay cô  liền nhận nụ cười cô mời an tâm ăn tiếp. Trong lòng của Mạc Lam Lam cũng theo đó mà nhẹ nhõng đi rất nhiều bà liên tục gắp thức ăn cho cô.


Đêm đó, Thiên Bình nằm trong lòng anh hạnh phúc xoa cái bụng căng tròn của mình cô thật không ngờ sau khi trở về lại nhận được quá nhiều hạnh phúc đến vậy ( bội thực hạnh phúc nha)
🌨🌨🌨🌨🌨🌨🌨🌨🌨🌨🌨


Mặc dù chuyện cô mang bầu hoang đã kết thúc nhưng có chuyện động trời hơn chính là cô vợ chủ tịch lan truyền khắp công ty. Dương nhiên chuyện này chả mấy dễ chịu vời cô khi ai nhìn thấy cô cũng cúi người chào Cố phu nhân vì vậy mà cô đàng chuyển về phòng làm việc của anh dù sao công việc của cô cũng chỉ là thiết kế chỉ cần tập giấy là có thể ngoan ngoãn ngồi yên một góc rồi còn chưa kể việc có thể ngắm nhìn anh hàng giờ thoả sức lòng thương nhờ bấy lâu chỉ là đâu nhất thiết phải 3 tiếng bắt cô ăn một lần chứ cô sắn thành heo luôn rùi.


Sau khi tắm xong Thiền Bình trèo lên giường ôm lấy cơ thể cứng rắn ngồi trên giường đang sử lý tài liệu thì có tiếng chuông điện của cô, Thiên Bình cằm máy nhìn số lạ trên mày có chút  chau mày đứng dậy đi ra ngoài nghe, Cố Dương Phong cũng theo đó mà khó chịu nhìn bóng lưng cô rời đi. Đến lúc cô quay lai khuôn mặt thực sự quá khó coi đi về giường nằm quay lưng lại vời anh lại khiến ai đó càng thêm khó chịu chau mày cuối cùng vất tài liệu sang một bên ôm lấy bụng bầu cô kéo vào ngực mình


- " ai gọi vậy "
- " là Hà Trí Văn "
- " bố em "
- "Ukm" thật ra trong lòng cô đã không còn người bố đó rùi 5 năm trước cô trờ về nhà muốn ông ta giút cô sang nước ngoài thật không ngờ ông ta lại không nể tình cha con mà thẳng tay đuổi cô đi.


- " ông ta muốn gì " thấy khuôn mặt cô càng ngày càng xấu  anh dịu dàng xoay người cô lại để cô nhìn vào mắt mình hỏi
- " muốn em đưa anh và hai đừa nhỏ về ăn cơm "
- " em có muốn không"
- "......" Cô nhìn vào mắt anh lắc đầu
- " vậy thì không cần phải về"


- "Ukm, bao năm qua ông ta không thèm quan tâm đến đừa con gái này giờ gọi về nhất định là muốn làm thân vời anh, trước giờ ông ta luôn chèm ép Liễu gia chỉ sợ khi ông ta........ Nhất định Liễu gia sẽ không còn chỗ đứng trên đất nhà mình nữa " Thiền Bình áp vào ngực anh, cô không muốn ông ta lợi dụng anh quan hệ vời anh để chèm ép Liễu gia dù sao Liễu gia mời thực sự là người nhà cô còn ông ta không đáng


- " Thiên Bình, đánh bại Hà Trí Văn không khó đưa Liễu Khoa lên nằm quyền hành Liễu thi lại càng dễ chỉ là em có thực sự muốn hay không thôi "


- " dương nhiên là em rất muốn nhưng mà theo em biết trong tay ông ta hiện tại là 35 % cổ phần của Liễu thi còn Liễu Khoa chỉ có 25 %  còn chưa kể cổ phần Liễu gia trước giờ là công ty gia đình khônh bán cổ phần ra bên ngoài, nếu không phải 5 năm trước em bất đắc dĩ bán cổ phần ra ngoài để lấy tiền đi du học thì nhất định 30% của em sẽ không được bán cho người lạ may mà người đó trong mấy năm nay không gây bất lợi gì có Liễu gia nhưng em thực sự không thể tìm ra người nắm đó là ai"


Anh nhìn cô không vui liền buôn cô ra mở két sắt đầu giường lấy ra một tập tài liệu nói
- " em muốn nói 30 % cổ phần này "
Thiền Bình liền ngồi dậy cằm lấy tập tài liệu anh đưa cho liền tròn mắt nhìn cô đây không phải cổ phần mẹ cô để lại cho cô sao, sao giờ chúng lại trong tay anh
- " tại sao anh lại có "


- " thì mua lại từ tay em đó "Cố Dương Phong ngồi lên giường dùng tay vuốt mái tóc của cô " còn 10%  tôi có dùng chút thủ đoạn để có nhưng không còn quan trọng nữa, dù không có chúng tôi vẫn đảm bảo lấy Liễu thị về cho em nhưng giờ thì em có thể đường hoàng tự thân lấy về rùi "
- " Dương Phong à "


- " trời ơi, em lại thế nữa rồi hình như càng ngày càng mít ướt hơn thì phải " Cố Dương Phong đưa tay kéo đầu cô vào lòng


Thì ra người đấu mặt đó là anh lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây lên không hề tò mò về người mua cổ phần của mình  sau đó cô cũng rất thuận lợi làm thục tục để đi ra nước ngoài  còn nữa lúc ra bên đó rồi ngoài việc nhờ con nhờ quê thức ăn không hợp khẩu vị ra thì mọi chuyện đúng là rất may mắn như việc thêu chỗ ở tốt mà giá rẻ, tiền học của cô cũng không phải đóng nhiều như mọi người cái gì mà nhà trường hỗ trở cho học sinh du học, lúc cô đi làm quá bar cũng được nhận công việc ít tiếp xúc vời khách còn nhẹ nhàng  lúc đó cô đã nghĩ rơi xa anh đúng là lựa chọn đúng đắn nhưng đến ngày hôm nay thì cô có thể khẳng định bản thân không phải quá may mắn mà là luôn được anh bảo vệ  cô một cách quá hoàng hảo đến nỗi cô còn tưởng bản thân là chúa trời yêu đãi quá mức






Truyện liên quan