Chương 24: Tộc hội

Xa xa thấy bọn nha hoàn bưng thức ăn đi tới,“Ta thật sự phải đi. Nên chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ không là một ngày bình tĩnh a.” Hoắc Bái Đình vội vàng rời đi.
Lời nói của đại bá phụ là có ý gì?


Sau khi dùng qua ngọ thiện, Vũ Sinh lại biến trở về bộ dáng buổi sáng, ngơ ngẩn, như là mất hồn lạc phách.
“Bích Tình, Sinh chủ tử tại sao lại như vậy? Rõ ràng lúc ông đến còn tốt lắm mà.” Tử Quỳnh kéo kéo áo của người bên cạnh.


“Đúng vậy, sợ là ông nói cái gì đi?” Bích Tình phụ hoạ.
“Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy……”


“Tỷ tỷ, không liên quan chuyện đại bá phụ, ta chỉ là đang nghĩ một chút sự tình mà thôi. Còn có, đại bá phụ là người tốt.” Không đợi Tử Quỳnh nói xong, Vũ Sinh liền cắt lời nàng.“Vãn Thúy tỷ tỷ đâu?” Vũ Sinh còn muốn hỏi nàng chút sự tình.


Bích Tình cùng Tử Quỳnh nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
“Vậy thì các tỷ tỷ đi xuống nghỉ ngơi đi, ta nơi này không có sự gì.” Cho lui bọn nha hoàn, Vũ Sinh một mình ngồi ở trước bàn, nghĩ đến chuyện hôm nay vừa nghe được. Đến tột cùng chân tướng chuyện năm đó là như thế nào?


Hắn bị mua về làm quân cờ trả thù, nếu năm đó người kia trên thực tế là bị hiểu lầm, thế thì sự tồn tại của hắn vốn không có ý nghĩa, như vậy hắn có thể cầu xin được rời đi hay không? Vũ Sinh đều suy tư vấn đề này trong suốt thời gian còn lại. Rời khỏi là có thể đi tìm đệ đệ, Vũ Sinh cảm thấy cuộc sống lại có hy vọng, nhưng mà hắn quên Hoắc Ngạn đối hắn có hứng thú.


available on google playdownload on app store


Ngày hôm sau quả thật giống như lời đại bá phụ đã nói, là một ngày không bình tĩnh.
Sáng sớm, Bích Tình đã đem Vũ Sinh kéo đứng lên, nói là các lão gia muốn triệu tập hội nghị gia tộc. Vũ Sinh là chủ mẫu Hoắc gia, đương nhiên phải cùng gia chủ Hoắc Ngạn tham gia.


Ở trong phòng, nha hoàn sau một khắc luống cuống tay chân, Vũ Sinh đã được thay y phục chủ mẫu hoa lệ. Bích Tình một bên vừa làm bước tân trang cuối cùng vừa nói,“Bộ khởi phượng này là dành riêng cho chủ mẫu Hoắc gia mặc, bởi vì Sinh chủ tử cùng chủ mẫu trước bất đồng, lão gia riêng sai người sửa lại, mấy ngày trước đây vừa đưa tới, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể sử dụng.”


Vũ Sinh không biết khởi phượng đại biểu cho cái gì, chỉ biết là quần áo trên người tuy rằng hoa lệ, nhưng mà cũng là thiên nam tính hoá. “Vãn Thúy tỷ tỷ đâu?” Trước đây y phục của hắn đều là do Vãn Thúy chọn lựa, vì cái gì hôm nay không có nhìn thấy nàng?


“Tỷ tỷ cầu lão gia lưu lại ông, lão gia không đồng ý, tỷ tỷ ngay tại thư phòng quỳ một đêm.” Tử Quỳnh trả lời.
“Cái gì? Tỷ tỷ nàng……” Vũ Sinh bất chấp Bích Tình còn đang vì hắn sửa sang lại truỵ sức, vội vàng lao ra khỏi cửa. Một cô nương sao chịu được một đêm tr.a tấn!


Ở ngoài cửa thư phòng, Vũ Sinh quả nhiên thấy Vãn Thúy tiều tụy rất nhiều.“Tỷ tỷ, ngươi mau đứng lên!” Nói xong, Vũ Sinh định bước tới nâng Vãn Thuý.


“Không cần dìu nàng! Thay vì tiêu tốn thời gian ở trong này cầu cạnh ta, không bằng ngẫm lại nên làm như thế nào có thể thuyết phục hắn mang ngươi cùng rời đi.” Hoắc Ngạn ngăn lại động tác của Vũ sinh, nói xong không để ý tới phản ứng của Vãn Thúy, nắm thắt lưng Vũ Sinh rời đi.


Từ sau ngày Hoắc Ngạn tức giận, Vũ Sinh rốt cuộc chưa thấy qua y. Hiện tại Hoắc Ngạn giống như chuyện gì cũng không phát sinh qua, vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng Vũ Sinh làm cho Vũ Sinh không được tự nhiên.
“Lão gia, chúng ta đây là muốn đi đâu?” Vũ Sinh thử bỏ ra bàn tay to hữu lực bên hông.


“Vọng Tùng Thính.” Hoắc Ngạn ngắn gọn trả lời. Làm như muốn cùng Vũ Sinh đối nghịch, Hoắc Ngạn cố ý bỏ thêm nhất thành lực đạo, ôm chặt Vũ Sinh.


Vũ Sinh bị lực đạo đột nhiên khống chế, dựa sát vào trong lòng Hoắc Ngạn. Lúc này Vũ Sinh mới chú ý tới y phục mặc trên người Hoắc Ngạn cùng kiểu dáng với chính mình, chất liệu đều giống nhau, vô cùng hoa mỹ.
“Đây là?” Vũ Sinh từ trong lòng Hoắc Ngạn ngửa đầu hỏi.


“Đằng giao, cùng với khởi phượng của ngươi là một đôi, ngụ ý phu xướng phụ tuỳ.” Hoắc Ngạn cúi đầu nói.
Vũ Sinh giống như cảm giác được hơi thở Hoắc Ngạn. Không khí ái muội làm cho Vũ Sinh đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu nữa. Y nhất định là cố ý! Vũ Sinh thầm khẳng định.


Vũ Sinh cảm thấy thời gian dài như là qua một năm, bọn họ rốt cục đến Vọng Tùng Thính. Đại sảnh đã muốn ngồi đầy các lão gia, Hoắc Ngạn cùng Vũ Sinh đến khiến cho xôn xao.


“Gia chủ thật sự cưới một nam tức phụ.”“Hắn như thế nào có mặt đi ra gặp người.” Linh tinh nghị luận không dứt, cũng có một người nhà đứng ra nói,“Gia chủ, khởi phượng bị sửa thành như thế chẳng ra cái gì cả?”


“Như thế nào? Sinh nhi mặc khó coi sao?” Hoắc Ngạn buông thắt lưng Vũ Sinh ra, cẩn thận quan sát một phen, sau đó phân phó Trác Anh đi theo phía sau,“ Tay nghề may không tồi, bộ quần áo này rất xứng với Sinh nhi, về sau quần áo Sinh nhi mặc đều giao cho hắn làm.” Nói xong, liền dắt tay Vũ Sinh đi hướng vị trí chủ toạ ngồi xuống.


Vừa mới nghe được lời nói làm cho Vũ Sinh không dám nâng đầu lên, chỉ có thể tuỳ cho Hoắc Ngạn nắm mà đi về phía trước. Sau khi ngồi xuống, Hoắc Ngạn cũng không buông tay Vũ Sinh ra, mà là cầm thật chặt.
“Làm vợ của ta cho ngươi cảm thấy không dám ngẩng mặt nhìn người sao?” Hoắc Ngạn thấp giọng hỏi Vũ Sinh.


“Không, không phải.” Vũ Sinh cuống quít ngẩng đầu nhìn hướng Hoắc Ngạn.


“Vậy ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi xuống. Ngươi là chủ mẫu Hoắc gia, là thê tử mà Hoắc Ngạn ta cưới hỏi đàng hoàng, ta cũng muốn nhìn xem ai dám làm khó dễ ngươi!” Hoắc Ngạn cố ý đề cao âm lượng khi nói câu sau, to như vậy Vọng Tùng Thính nháy mắt lặng ngắt như tờ.


“Như thế nào? Các ngươi liên danh yêu cầu triệu tập hội nghị gia tộc là vì đến trừng mắt với ta sao? Hay là rất nhớ ta, muốn đến nhìn ta?” Hoắc Ngạn có chút vô lại hỏi. Một bên Trác Anh cố gắng nhịn cười, nhớ y? Y cũng biết tìm lý do quá chứ, ai lại vội vã muốn đi gặp diêm vương?


Lão giả ngồi ở tay trái nhìn một lượt mọi người liếc mắt một cái, sau đó đứng lên,“Về chuyện tiền gia chủ muốn đi xa, không biết gia chủ định đoạt như thế nào?”


“Chuẩn.” Hoắc Ngạn lười biếng trả lời. Này tính cái gì? Tiên lễ hậu binh? Vậy thì y liền bồi đám lão già này chậm rãi ngoạn.
“Gia chủ như thế nào có thể……”


“Ta như thế nào không thể?” Hoắc Ngạn cắt đứt lời nói của lão giả,“Phu tử chỉ dạy qua có cha mẹ không nên đi xa. Nay, đại bá phụ không chỉ không có cha mẹ, ngay cả thê tử đều không có, vô âu vô lo. Ta vì cái gì không chuẩn hắn đi xa? Chỉ vì việc nhỏ này, các ngươi liền triệu tập hội nghị gia tộc?” Hoắc Ngạn nheo lại mắt.


Lão giả không nhìn Hoắc Ngạn, hướng về phía người ngồi đối diện Hoắc Ngạn hỏi:“Bái Đình tiểu tử nhất định phải đi?”


“Nhị thúc, cổ ngữ có câu:‘Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường’, Bái Đình muốn kiến thức một chút phong thổ dân tình các nơi.” Vẫn không có ra tiếng Hoắc Bái Đình đứng dậy cung kính trả lời. Gã làm tiền nhiệm gia chủ tuy rằng địa vị cao hơn lão giả, nhưng ấn bối phận gã phải xưng lão giả là thúc thúc.


“Năm đó kinh thương các nơi chạy còn không có kiến thức đủ sao? Nay nói phải rời khỏi, là muốn nhìn cơ nghiệp trăm năm của Hoắc gia bị tên tiểu tử không hiểu chuyện này phá đổ sao?” Lão giả không chút khách khí.


“Ngạn nhi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng từ khi hắn cầm quyền tới nay việc kinh doanh của Hoắc gia phát triển không ngừng, sao có thể nói là phá đổ?”


“Cưới một nam tức phụ, làm mất hết mặt mũi Hoắc gia, là ngươi luôn luôn tiến cử hắn, chúng ta mới cho hắn làm gia chủ, nếu ngươi nhất định phải đi, vậy làm cho hắn giao quyền lại.” Lão giả trung niên ngồi ở hạ vị đứng lên nói.


Giao quyền? Chính mình tồn tại lại làm cho lão gia rước lấy phiền toái như vậy! Vũ Sinh lo lắng nhìn về phía Hoắc Ngạn, y phải xử lý như thế nào?






Truyện liên quan