Chương 28: Thân thụ
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, đại bá phụ liền chuẩn bị xuất phát. Vãn Thúy thay đổi trang phục nam tử cùng Vũ Sinh nói tiếng “bảo trọng” liền cũng không quay đầu lại đi theo ly khai.
Đến tận đây, trì độn như Vũ Sinh cũng nhìn ra tình ý mà Vãn Thúy đối với Hoắc Bái Đình. Tuy rằng không hiểu tại sao Vãn Thúy lại thích đại bá phụ lớn hơn nàng hai mươi tuổi, nhưng Vũ Sinh vẫn chân thành chúc phúc bọn họ. Về phần hai người sau khi rời khỏi đã xảy ra cái gì, đó lại là một câu chuyện khác.
Trước mắt, chúng ta tiếp tục chuyện của Hoắc Ngạn cùng Lục Vũ Sinh.
Tiễn bước Hoắc Bái Đình, Hoắc Ngạn chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới. Lúc đi ngang qua bên cạnh Vũ Sinh, y nhớ tới quyết định tối hôm qua của chính mình, vì thế, “Còn thất thần làm gì? Theo ta đến thư phòng thôi.”
Vũ Sinh mềm mại nghe lời theo phía sau Hoắc Ngạn đi vào thư phòng.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo bên cạnh ta học tập việc buôn bán như thế nào, xem trướng, cho đến khi ngươi có thể một mình gánh vác chức trách chủ mẫu mới thôi.” Hoắc Ngạn nói cho Vũ Sinh biết quyết định của chính mình.
Vũ Sinh thật không ngờ Hoắc Ngạn muốn đích thân dạy hắn, khẩn trương đứng lên,“Ta, ta rất ngốc, học được rất chậm……” Hắn muốn làm cho Hoắc Ngạn đánh mất ý niệm này trong đầu.
“Học được chậm không có nghĩa là ngươi ngốc. Ta nghe Trác Anh nói đại bá phụ rất xem trọng ngươi, ngươi muốn cho hắn thất vọng sao?” Hoắc Ngạn nâng mặt Vũ Sinh lên.
“Nhưng mà ta sợ……” Vũ Sinh muốn nói sợ chậm trễ công việc của Hoắc Ngạn.
“Sợ cái gì? Ta cũng không đem ngươi phóng tới trên bàn mà ăn luôn.” Chỉ biết phóng tới trên giường mà ăn luôn thôi. Một câu phía sau Hoắc Ngạn không có nói ra, y hy vọng bé cam tâm tình nguyện làm cho chính mình ăn, mặc dù có một lần không khống chế được cảm xúc, nhưng lúc này đây y nhất định muốn bé “nguyện ý” nói ra.
Lão gia là đang nói đùa sao? Vũ Sinh vẻ mặt không rõ nhìn về phía Trác Anh đang ở một bên cười trộm.
“Cứ quyết định như vậy đi!” Hoắc Ngạn bất mãn khi Vũ Sinh đang cùng chính mình nói chuyện lại nhìn người khác, vì thế thừa dịp Vũ Sinh phân thần mà vỗ bàn tuyên bố.
“Cái gì?” Lúc này Vũ Sinh còn không biết bởi vì một lần phân thần, liền đem hắn lâm vào gian nan bên trong như thế nào.
Vũ Sinh ngày đầu tiên học tập liền đụng phải mười hai chưởng quầy hiệu buôn thành nam, nửa năm một lần kiểm kê báo trướng.
“Hôm nay học được cái gì?” Thời điểm dùng bữa tối Hoắc Ngạn liền hỏi Vũ Sinh.
Vũ Sinh khó xử cúi đầu, hôm nay người đến rất nhiều, hắn ngay cả chưởng quầy nào quản lý cửa hàng nhà ai cũng chưa nhớ đầy đủ, làm sao có thể học được cái gì khác nữa chứ?
Hoắc Ngạn vươn tay nâng cằm Vũ Sinh lên,“Ta nói rồi không cho phép ngươi cắn môi dưới nữa.”
“Thật xin lỗi…… Ngô……” Nói chưa xong đã bị Hoắc Ngạn phong ấn bằng môi chính mình.
Sau khi quyến luyến ɭϊếʍƈ duyện,“Nếu ngươi đã không nhớ được, không bằng từ nay để ta đến giúp ngươi, về sau mỗi lần phạm một lỗi ta liền hôn một cái! Đã biết chưa?”
Vũ Sinh đỏ mặt gật đầu.
Hoắc Ngạn hài lòng thấy người này bộ dáng thẹn thùng,“Biết người đến hôm nay là những ai chăng?”
Tuy rằng không biết Hoắc Ngạn vì cái gì hỏi như vậy, nhưng Vũ Sinh vẫn thành thật trả lời,“Thành nam chưởng quầy mười hai hiệu buôn.”
“Mười hai gia cửa hàng này đều là làm nghề nghiệp gì?” Hoắc Ngạn hỏi tiếp.
“Một nhà bố trang, một nhà cửa hàng thợ may, hai nhà trà lâu, hai nhà tửu lâu, ân, một nhà du phô, một nhà đồ cổ, một nhà hiệu cầm đồ,” Vũ Sinh chần chờ một chút “Còn lại tất cả đều là khách sạn.”
“Không sai, làm chủ mẫu Hoắc gia, đầu tiên phải biết Hoắc gia có những sản nghiệp nào. Sản nghiệp nào dễ kiếm tiền. Có vấn đề?” Nhìn ra Vũ Sinh có vấn đề, Hoắc Ngạn dừng lại hỏi.
“Vì cái gì phải ở thành nam mở nhiều khách sạn như vậy? Không phải cửa hàng đồng dạng càng ít càng dễ kiếm tiền sao?” Vũ Sinh không hiểu đạo lý việc buôn bán, chỉ biết là hàng năm vào thời kì gieo hạt, cây giống hảo quý, bởi vì toàn thôn trấn chỉ có nhà hắn còn có cây giống, cho nên mọi người chỉ có thể mua ở nhà hắn.
“Ân, nhưng nếu ở trọ nhiều người, một khách sạn thì không thể nhận cùng lúc nhiều người như vậy, nếu không có thêm phòng thì cũng chỉ có lợi cho nhà khác.” Hoắc Ngạn vì Vũ Sinh giải thích. Hắn so với trong tưởng tượng thông minh hơn nhiều lắm.
Vũ Sinh lại hỏi,“Làm sao chúng ta biết được nơi đó có nhiều người ở trọ?”
Hoắc Ngạn mỉm cười,“Ngươi cũng biết trên Tùng Tuyền Sơn ở thành nam có toà Vụ Ẩn Tự? Nghe nói phía sau núi Vụ Ẩn Tự thường có phật tích hiện ra.”
“Như vậy sẽ có rất nhiều người đến xem phật tích?”
“Ta hướng về phần đông tín đồ Phật giáo, người đến xem phật tích, khẩn cầu thần phật chúc phúc tự nhiên không phải ít.”
Vũ Sinh hiểu rõ điểm đầu, lập tức lại thắc mắc,“Nếu chúng ta biết ở thành nam mở khách sạn dễ kiếm tiền, vậy thì người khác cũng nhất định biết a……”
“Cho nên khách sạn của chúng ta phải trở thành lớn nhất, tốt nhất.” Hoắc Ngạn thong dong nói.
“Vậy thì khi nào thì mới làm được?” Vũ Sinh có chút chờ mong.
Thật sự là vật nhỏ giấu không được tâm sự,“Ngươi nói thử xem?”
“Ngươi đã làm được?” Vũ Sinh giật mình hỏi.
Trả lời hắn là nụ cười bí hiểm của Hoắc Ngạn.
“Lão gia, ngài hảo lợi hại!” Vũ Sinh sùng bái nhìn Hoắc Ngạn.
Chẳng qua chỉ là tam gia khách sạn, là một trong phần đông sản nghiệp của Hoắc gia, có thể xem là bé nhỏ không đáng kể, nhưng mà ánh mắt sùng kính của Vũ Sinh làm cho Hoắc Ngạn có cảm giác thành tựu chưa hề có trước đây. Liền ngay cả thời điểm được Hoàng Thượng tứ phong y cũng không có tự hào như vậy.
Hoắc Ngạn bắt đầu thích vật nhỏ này. Hắn làm cho thói hư tật xấu của nam nhân hoàn toàn biểu hiện ra ngoài: Nắm trong tay dục cường, hảo mặt mũi còn có chính là — háo sắc.
Hoắc Ngạn rốt cuộc hiểu được vì sao các kỹ nữ biết rõ khách làng chơi thật sự là đồ mặt dày vẫn biểu hiện ra một bộ dáng sùng bái, không đơn giản là lấy lòng, mà bởi vì dạng này có thể kích thích dục vọng.
Tỷ như hiện tại, Hoắc Ngạn liền sốt ruột muốn lần nữa tinh tế thưởng thức một phen tư vị ngọt ngào vừa mới hưởng qua.
“Tài khoản khách sạn mỗi ngày cùng khoản ra vào trong nhà có chút tương tự, chúng ta bắt đầu học từ nơi này trước.” Hoắc Ngạn kiềm chế tâm tư bắt đầu dạy Vũ Sinh xem trướng.
“Hảo.” Vũ Sinh không biết tâm tư Hoắc Ngạn, thống khoái mà trả lời.
Hoắc Ngạn cầm sổ sách cùng Vũ Sinh sánh vai mà ngồi, lúc này y đã muốn bắt đầu hối hận quyết định lúc trước. Hắn là thê tử của chính mình, quang minh chính đại là có thể đụng chạm, làm gì phải tự tìm tội mà chịu, cần gì phải đợi đến lúc người này cam tâm tình nguyện chứ? Nhất là khi trên người Vũ Sinh hình như có vô số hương khí tươi mát bay tới, Hoắc Ngạn hận không thể đem hắn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương.
Ngay lúc Hoắc Ngạn nhịn không được muốn biến ý tưởng thành hành động thì–“Hắt xì.”
“Cảm lạnh?” Hoắc Ngạn cảm thấy cái hắt xì này của Vũ Sinh phi thường đúng lúc, làm cho y có thể phá tan mê chướng,“Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta đi thị sát hiệu buôn. Sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.”
Khẩn cấp làm cho Vũ Sinh rời đi, Hoắc Ngạn cho rằng chính mình nên hảo hảo bình tĩnh một chút. Y đối Vũ Sinh chú ý cùng khát vọng đều đã muốn vượt qua hạn độ bình thường, đây là chưa bao giờ từng có. Hoắc Ngạn không ngừng nói cho chính mình phải duy trì tâm tình thường ngày, không thể làm cho bất luận kẻ nào lại có cơ hội thương tổn chính mình.
Ngày hôm sau, Hoắc Ngạn lại biến trở về một gia chủ Hoắc gia lạnh lùng, vô tình, mặt không chút thay đổi mang Vũ Sinh thị sát mấy nhà hiệu buôn.
Sau đó Vũ Sinh trở thành cái đuôi nhỏ của Hoắc Ngạn. Về sau, mặc kệ là hiệu buôn, cửa hàng hay là trà lâu, tửu quán, thời điểm người ta nhìn thấy lão gia Hoắc gia anh tuấn vĩ ngạn đều nhìn thấy phía sau y là một tiểu nam hài tuấn tú.
Ngày lâu, cũng liền xảy ra vấn đề.