Chương 79: Báo thù
“Vũ Sinh, ngươi làm sao vậy? Ngươi mặc kệ cha ngươi, cũng không quản Cửu nhi sao?” Đứng ở bên cạnh Vũ Sinh, Trác Anh phát hiện hắn dị trạng.
Vũ Sinh đờ đẫn nhìn nhìn Trác Anh, lại cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mới thẩn thờ lên tiếng.“Làm thế nào mới có thể thả cha ta cùng Cửu nhi?”
Hoắc lão Tứ không tin Hoắc Ngạn dễ dàng ch.ết đi như vậy. Nếu Hoắc Ngạn không thật sự ch.ết, như vậy về sau gã không thể sống yên ổn được. Cho nên gã phải bảo đảm rằng Hoắc Ngạn đã ch.ết thật.“Ngươi đâm thêm một đao vào ngực hắn, ta để lại người!”
“Không được, lão gia đã ch.ết rồi, ta không thể tiếp tục huỷ hoại thân xác y.” Hắn khóc sao? Vũ Sinh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt không biết khi nào tích lạc ở trên mặt Hoắc Ngạn.
“Ngươi đã không chịu, vậy cha ngươi cùng nhân tình của ngươi phải lưu lại.” Hoắc lão Tứ không sao cả nói. Cho dù Vũ Sinh không động thủ, gã cũng sẽ tìm người bổ thượng một đao.
“Nhất định phải làm như vậy ngươi mới có thể thả người sao?” Vũ Sinh cẩn thận đem thi thể Hoắc Ngạn đặt xuống một bên, không cho chuỷ thủ sau lưng đâm vào càng sâu, sau đó chậm rãi đứng dậy đi hướng Hoắc lão Tứ. Không ai nhìn thấy ở trong ống tay áo rộng thùng thình, Vũ Sinh nắm chặt chuỷ thủ vừa rồi bị ép phải cầm lấy.
“Ngươi đã đáp ứng với lão gia, nói nếu y ch.ết ngươi sẽ đem chúng ta thả, ngươi nói không giữ lời!” Vũ Sinh chậm rãi đi hướng Hoắc lão Tứ.
Vũ Sinh lên án làm cho Hoắc lão Tứ cười ha ha,“Tướng công ngươi không dạy qua ngươi buôn bán thì không nên thật thà quá sao?”
“Ngươi đã có thể bội ước một lần, ta làm sao tin tưởng ngươi sẽ không bội ước lần thứ hai?” Vũ Sinh tiếp tục tới gần Hoắc lão Tứ.
“Ngoại trừ tin tưởng ta ra, ngươi còn có lựa chọn nào khác sao?” Hoắc lão Tứ khinh bỉ nhìn Vũ Sinh. Chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa còn muốn cùng gã đàm điều kiện?
“Không có,” Đi thêm ba bước nữa là đủ rồi,“Chỉ cần nơi ngực đâm thêm một đao, phải không?” Vũ Sinh ở vị trí cách Hoắc lão Tứ nửa cánh tay liền dừng lại.
“Đúng!” Hoắc lão Tứ vừa thốt xong, chỉ thấy Vũ Sinh huy cánh tay hướng gã đánh tới. Bị biến cố thình lình xảy ra doạ đến, Hoắc lão Tứ theo bản năng lui về phía sau.
Tất cả mọi người thật không ngờ Vũ Sinh dịu ngoan như con thỏ nhỏ lại huy đao giết người. Nhưng thật ra bảo tiêu bên cạnh Hoắc lão Tứ phản ứng nhanh, giơ đao ngăn cản chuỷ thủ của Vũ Sinh, cũng phản thủ bổ lại một đao.
“Cẩn thận!” Nhanh hơn là một thân ảnh đánh về phía Vũ Sinh, thay hắn đỡ một đao trí mạng kia.
Té ngã trên đất sau khi Vũ Sinh nhìn rõ người kia, tê tâm liệt phế hô lên:“Cha ~!” Không ai biết vì sao Lục lão cha ngày ngày trầm mê rượu hương đột nhiên có thân thủ nhanh nhẹn như thế.
Khi lực chú ý của đám người Hoắc lão Tứ bị phụ tử hai người hấp dẫn qua đi, một đám đại hán đã bao vây đỉnh núi. Sau một lát tiếng kêu nổi lên bốn phía, mọi người đều tự bảo mệnh. Không đến nửa nén hương, người Hoắc lão Tứ mang đến không phải tàn chính là hàng, mà Vũ Sinh ngồi trên mặt đất bất động thì giờ mới có khí lực lên tiếng.
“Cha?” Vũ Sinh nhẹ giọng gọi, như là sợ doạ đến người kia,“Cha, ngươi tỉnh tỉnh!” Lão thiên gia xin không cần tàn nhẫn như vậy, trong cùng một ngày làm cho hắn thừa nhận hai lần tang thân chi đau.
“Vũ Sinh?” Lục lão cha nghe Vũ Sinh gọi chậm rãi mở mắt, nhưng tất cả mọi người biết Lục lão cha bất quá là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Tầm mắt Lục lão cha lướt qua Vũ Sinh, tiếp tục nói:“Mấy năm nay ta sống, là vì ta muốn tìm một người có thể chiếu cố ngươi, hiện tại, ta yên tâm! Không biết, hiện tại đi tìm nương ngươi, có thể nàng sẽ không nhận ra ta. Mau, mau giúp cha sửa sang lại một chút, cha phải thật gọn gàng đi gặp nương ngươi. Bộ dáng của cha có phải rất lão hay không?”
“Không, cha một chút cũng không lão, vẫn là phong nhã giống như xưa.” Vũ Sinh hàm chứa lệ nói.
“Hài tử ngốc, vì sao phải rơi lệ chứ? Cha mấy năm nay vẫn không yêu thương, chăm sóc tốt cho ngươi, sợ có một ngày như vậy ngươi sẽ khóc.” Lục lão cha tựa hồ là dùng hết khí lực, nhẹ nhàng gạt lệ cho hắn,“Đừng khóc, hài tử ngốc, đừng khóc. Cha rốt cuộc có thể đi tìm nương ngươi, đây là hỉ tang! Cha đi thật an tâm……” Cuối cùng một câu thanh âm càng ngày càng thấp, rốt cuộc, Lục lão cha rời khỏi nhân thế mà hắn đã không còn chỗ nào vướng bận.