Chương 91: Phiên ngoại : Bằng hữu
“Thật xin lỗi……”
Bộ dáng mảnh mai thật sự là chọc người thương tiếc a! Đôi vai mảnh khảnh, đôi môi phấn nộn…… Thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tị a, nếu phá huỷ hắn, làm cho hắn cũng dơ bẩn giống như ta, như vậy……
Đáy lòng có một thanh âm đang nói với ta,“Dựa vào cái gì ngươi sống ở địa ngục, còn có người lại không biết quý trọng hạnh phúc bên cạnh? Huỷ diệt hắn, huỷ diệt hắn……”
Huỷ diệt hắn? Ta như mê muội hôn lên đôi môi mềm ngọt kia. Hai chúng ta đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau không nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn đã mở miệng trước,“Ngươi, ngươi rất đẹp!”
“Đẹp? Ngươi chưa từng gặp qua chân chính mỹ nhân đi?” Nếu ta đủ đẹp sẽ không trở thành Cửu vọng nô, sẽ không rơi vào tình cảnh hiện tại……
Đột nhiên nghĩ đến người nọ hôn, cuối cùng khẽ hôn làm cho người ta cảm giác được quý trọng. Không! Ta lắc lắc đầu, quăng đi ý tưởng làm cho ta yếu đuối. Ta chính là Cửu, là tiểu quan nhi không được ai thương tiếc! Ta không thể động tâm, không thể quên mất Cận!
“Ngươi làm sao vậy? Đau đầu sao?” Bàn tay nhỏ bé mềm mại của người bên cạnh khẽ vuốt trán ta.
“Hôn ta!” Ta bắt lấy cổ tay gầy đó yêu cầu. Ta không nên đối với nụ hôn của người nọ nhớ mãi không quên, không nên lần nữa mơ tưởng về hạnh phúc hư ảo kia. Người nọ đã chính mồm nói kia chỉ là trừng phạt, vì sao ta còn sa vào? Ta muốn quên đi! Phương pháp tốt nhất chính là……
“Ngươi không phải cảm thấy đối ta có lỗi sao? Vậy hôn ta, hôn, ngươi hôn rồi cái gì cũng không nợ!” Ta chờ đợi nhìn hắn.
“Ta……”
“Ha ha, ngươi là chê ta bẩn đi?” Ta buông tay ra bàn tay ấm áp kia, đem thân mình lui sát vào góc giường. Người như ta vậy……
“Không phải……”
“Hoắc phu nhân mời trở về đi, đừng cho một thân không sạch sẽ như ta làm dơ ngươi!” Ta nhìn mũi chân chính mình, thản nhiên nói.
“Không phải! Nếu ngươi bẩn, ta đây cũng tuyệt đối không sạch sẽ! Nhưng mà ta không thể, lão gia hắn……” Lại là một bộ dáng tiểu tức phụ!
“Quên đi……” Nam nhân được gọi là “người gian ác” kia sao có thể để cho người khác làm bẩn bảo bối của y chứ?
“Cửu, Cửu nhi, có thể bảo ta Vũ Sinh không?”
“Vì sao?”
“Ta muốn cùng ngươi làm, làm bằng hữu!”
“Ha ha ha ha ha ha……, đường đường chủ mẫu Hoắc gia lại muốn cùng một tiểu quan nhi làm bằng hữu……” Ta cười đến chảy nước mắt. Khi nước mắt chảy xuống, nụ cười cũng thu lại,“Ngươi cảm thấy ta xứng sao?”
Ta không muốn khinh thường chính mình, ta không muốn làm cho chính mình kém đi một bậc, nhưng có một thanh âm từ tâm tưởng luôn nói với ta: Ta không xứng! Không xứng có được cuộc sống bình thường, không xứng có thất tình lục dục của người bình thường, lại càng không xứng được người thương tiếc…… Bằng hữu với ta chỉ là thứ xa xỉ, không phải ta nên có được.
“Không xứng a?” Người trước mặt khổ sở cúi đầu,“Đúng vậy, ai muốn cùng một nam hồ ly tinh kết giao bằng hữu……”
Nam hồ ly tinh? Đúng rồi, một nam thiếp, là đủ kinh thế hãi tục, ta có thể tưởng tượng được bọn ngu dân tự xưng là người trong sạch kia sẽ nói cái gì.
“Có bằng hữu là cảm giác thế nào?” Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn ngập sáng ngời.
“Không biết!” Vì sao lại cho rằng ta biết chứ?
“Ngươi không có bằng hữu?” Ta còn nghĩ đến chỉ có người như ta mới không có bằng hữu, vĩnh viễn cô đơn.
Vũ Sinh ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía ta, nhẹ nhàng lắc lắc đầu,“Không có……”
Bóng dáng mảnh khảnh này làm cho ta nghĩ đến một thân ảnh cô đơn khác luôn một mình ngồi uống rượu.
Ta nhẹ nhàng di động thân thể, làm cho đầu chính mình có thể tựa vào trên lưng không tính là dày rộng kia,“Ta chỉ có một bằng hữu là ngươi, cho nên, đừng cho ta sau khi có được lại mất đi……”
Vũ Sinh xoay người, kinh hỉ nhìn ta, không đợi hắn mở miệng nói ra vui sướng —
“Các ngươi đang làm cái gì?”