Chương 93: Phiên ngoại : Khóc kể
Đầu lưỡi kiêu ngạo tuần tr.a mỗi một tấc trong khoang miệng ta, cuối cùng ôm lấy lưỡi của ta cùng dây dưa.
“Hô…… Hô……” Nụ hôn vừa chấm dứt ta chỉ có thể nghiêng đầu hô hấp.
“Không muốn câu dẫn ta? Dường như ngươi đã quên ta là chủ nhân của ngươi? Ta muốn ngươi, ngươi nhất định phải cho ta!”Namnhân tại bên tai ta nhẹ giọng nói. Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phun vào lỗ tai mẫn cảm của ta, ta cảm giác mặt càng nóng hơn.
Đột nhiên ta cứng ngắc thân thể.Tay gã đang vói vào trong quần áo của ta!
Bàn tay to ấm áp chậm rãi sờ soạng nơi ngực ta. Nhũ tiêm nho nhỏ bên trái bị bắt giữ, đầu ngón tay khe khẽ cấu,véo……
“Ân ~” Ta hừ nhẹ ra tiếng. Sao lại thế này? Nơi đó từng bị đối đãi vô cùng thô bạo, từng chịu đựng được đau đớn gấp nhiều lần khi bị kéo, tại sao có thể dễ dàng có cảm giác như vậy chứ?
“Thật mẫn cảm a!”Namnhân đang ngăn chặn ta không có hảo ý nói.
“……” Ta đưa tay chống đẩy.
“Đừng? Ngươi cự tuyệt ta?” Namnhân đem hai tay của ta kéo qua đỉnh đầu ngăn chặn,“Ai cho ngươi cái quyền đó? Hay là nói ngươi đang dục nghênh còn cự
(đã nghênh tiếp nhưng còn muốn cự tuyệt)
”
“Ta không có! Buông……” Ta vặn vẹo thân thể giãy giụa. Nếu ở trước kia ta nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy, nhưng hiện tại chi phối cơ thể ta chỉ còn bản năng cùng thói quen.
“Xoẹt ~” Trả lời ta là tiếng y phục bị xé rách. Sau đó là cái gì đó ấm áp mềm mại lướt qua lỗ tai, cổ cuối cùng tới điểm hồng anh trước ngực ta.
Ôn nhu ɭϊếʍƈ thỉ, vội vàng hút, rồi khẳng cắn làm cho nhũ tiêm bên trái đã trở nên sưng đỏ. Hơi chút đau kia càng kích thích thân thể ta một cách kịch liệt.
Ta có thể cảm giác được vật đang cọ vào đầu gối ta đang dần dần gắng gượng, gã thật sự sẽ đối ta làm chuyện đó? Không phải gã luôn luôn ghét bỏ ta sao? Vì sao còn muốn…… Ta cứng ngắc thân thể.
Trong lúc ta đang phân tâm, bàn tay to của gã đã tiến về phía hạ thân ta, linh hoạt vuốt ve xoa bóp làm cho ta chảy xuống nước mắt.
Đầu lưỡi đã muốn ɭϊếʍƈ lộng qua nửa thân mình của ta đảo ngược về nơi mắt tiệp ta, mang đi những giọt lệ đọng trên mặt,“Thoải mái đến rơi lệ sao?” Lời nói ɖâʍ tà lại ở trên người ta hung hăng chém một đao.
“Đừng,” Lệ trào ra hốc mắt,“Đau quá, cầu ngươi, cầu ngươi đừng thương tổn ta, ta thật sự đau quá……” Hai mắt ta sương mù cầu xin tha thứ.
Không giống những khách nhân khác làm nhục chính là cơ thể của ta, nam nhân này lần nữa chạm đến chỗ đau của ta, lần nữa ở trong lòng ta xát muối,“Ta biết ta là cỡ nào dơ bẩn đê tiện, cầu ngươi đừng lần nữa nhắc nhở ta! Ta sẽ nghe lời, sẽ không cãi lời ngươi, cầu ngươi đừng nhục nhã ta nữa……” Ta làm càn khóc rống. Tuỳ tiện trừng phạt cái gì cũng được, giờ phút này ta chỉ muốn khóc ra hết uỷ khuất.
“Nếu có thể lựa chọn, ta chỉ muốn sinh trưởng trong một gia đình bình thường, nghèo khó chút cũng không sao……, nhưng mà, từ khi ta có trí nhớ tới nay ta liền sinh hoạt tại nam phong quán! Người bồi ở bên cạnh ta, người luôn ôm ta chỉ có mỗi Cận, sao ta có thể làm cho hắn hồn vô định sở? Nếu có thể lựa chọn, ta sao có thể dùng thân thể của mình để đổi lấy cơ hội cho Cận yên giấc? Ta không nghĩ, ta không muốn, nhưng thân ở hang sói mà lại hoàn toàn không có vật dư thừa, ngoại trừ thân thể này ra ta còn có thể lấy cái gì để trao đổi? Ta không muốn bị những người đó bính, nhưng có ai thèm để ý đến ý nghĩ của ta……” Ta nói năng lộn xộn kể ra.
Không biết khi nào Trác Anh đã buông tay ta ra, đem ta ôm vào trong ngực, mặc nước mắt nước mũi của ta làm dơ quần áo gã,“Ngoan, là ta sai lầm rồi, đừng khóc nữa, ngoan, sau này ta sẽ không ……”
Trác Anh nhẹ giọng an ủi, ôn nhu vỗ về ta đang khóc thút thít.
“Ta không muốn ……”