Chương 114: Phiên ngoại :Lời thề
Ta đi đến một ngôi miếu nhỏ cách đó không xa. Sau khi đi vào mới phát hiện, ta vào một toà miếu nguyệt lão.
Ta quỳ gối trước tượng nguyệt lão, hai tay tạo thành chữ thập, thành tín cúng bái, hy vọng lão nhân có thể nói cho ta biết…….
Nói cho ta biết cái gì chứ? Vì sao ta lại vì Cận bán đứng chính mình? Vì sao quán chủ thích ta lại thương tổn ta? Còn có vì sao Trác Anh lại cưới ta?
Ta cứ quỳ gối như vậy trước tượng nguyệt lão, nhìn thẳng vào lão nhân chưởng quản nhân duyên thế nhân.
“Thí chủ, nhân duyên không thể cưỡng cầu, không nhận được không có nghĩa là việc xấu……” Có thể là thấy ta quỳ lâu lắm, lâu đến chủ trì trong miếu không thể không khuyên bảo ta rời đi.
Ta chuyển động ánh mắt, đờ đẫn nhìn lão hoà thượng trước mắt,“Đây là tơ hồng nguyệt lão, đem nó cột trên ngón tay của ngươi cùng người trong lòng sẽ giúp cho nhân duyên các ngươi viên mãn……”
“Đa tạ đại sư đem tặng!” Một bàn tay to từ phía sau ta vươn đến, tiếp nhận sợi tơ hồng kia. Đồng dạng hồng sam……, là Trác Anh.
Người nọ bắt lấy tay của ta phải cùng tay trái gã mười ngón giao nhau, lại dùng tơ hồng quấn chặt, cuối cùng cột gút lại.
“Không phải buộc như vậy……” Lão hoà thượng đưa tay muốn sửa đúng, lại bị Trác Anh ngăn cản.
“Đại sư không biết, lão bà này của ta không trói chặt sẽ chạy trốn.” Nói xong Trác Anh quỳ gối ở bên phải ta.
Ta lẳng lặng nhìn động tác của Trác Anh, gã muốn làm gì?
“Nguyệt lão ở trên, hôm nay đệ tử Trác Anh nguyện cưới người bên cạnh làm vợ, từ nay cho tới răng long đầu bạc, sẽ luôn yêu thương chiều chuộng.” Trác Anh nhìn nhìn tơ hồng cột vào trên tay chúng ta,“Tơ hồng làm chứng, đời đời kiếp kiếp không chia lìa. Nếu phản bội lời thề, sẽ sống cơ khổ suốt quãng đời còn lại, sau khi ch.ết không người nhặt xác.”
“Ngươi……” Sao gã có thể thề như vậy?“ Trước mặt thần linh không thể nói dối!”
“Đúng vậy, trước mặt thần linh không thể nói dối. Hiện tại, ở trước mặt nguyệt lão, nói cho ta biết ngươi có nguyện ý gả cho ta không?” Trác Anh nhìn vào mắt ta nghiêm túc hỏi.
“Thu hồi lời thề của ngươi, nguyệt lão sẽ không……” Ta liếc mắt sang một bên không nhìn tới gã.
“Nguyện ý hay là không?” Trác Anh đề cao thanh âm, bướng bỉnh truy vấn.
“Ngươi nên cưới một cô nương gia đình đàng hoàng……” Miệng nói như vậy, nhưng tim của ta lại khổ sở không thôi.
“Ta chỉ muốn kết hôn với ngươi! Nhưng mà……” Trác Anh dừng một chút,“Ta không miễn cưỡng ngươi. Chỉ cần ngươi ở trước mặt nguyệt lão nói ngươi không muốn gả cho ta, ta liền cô độc cả đời, tuyệt không làm phiền ngươi nữa!”
Ta sao có thể làm cho gã cô độc cả đời?“Ta……”
“Vì sao? Mấy ngày hôm trước rõ ràng ngươi đã đáp ứng với ta, nguyện ý gả cho ta!”
Trong mắt Trác Anh tràn đầy bi phẫn, ta có tài đức gì mà lại được nam nhân này ưu ái?“Ta nguyện ý.” Ta hướng mặt về phía tượng thần,“Đệ tử Túc Quỳnh nguyện gả cho người bên cạnh, nguyện lấy thân báo đáp, làm bạn chung thân.”
“Chỉ có thân thôi sao?” Trác Anh bất mãn hỏi.
“Tâm cùng thân đồng hứa.” Ta đáp rõ ràng.
“Vậy kiếp sau thì sao? Kiếp sau của kiếp sau thì sao? Kiếp sau……” Trác Anh hỏi không ngừng.
“Nếu ta rất xấu thì làm sao bây giờ? Hay là……” Ta do dự.
“Ta so với ngươi xấu hơn, ngươi ghét bỏ ta không?”
Ta cùng với Trác Anh đối diện sau một lúc lâu, cuối cùng ta đành chịu thua,“Chỉ cần ngươi còn muốn ta, mặc kệ thế nào ta đều làm thê tử của ngươi……”
Trác Anh rốt cuộc vừa lòng mỉm cười, đem tay chúng ta cột vào nhau đặt bên môi khẽ hôn,“Cái gì đó tới tay, ta sẽ không buông ra, người cũng giống như vậy! Hiện tại, chúng ta nên đi bái đường, mọi người còn đang chờ chúng ta!”
Trác Anh nắm tay của ta ra đại điện, ngoài cửa là một bạch mã trát hồng trù. Trác Anh cẩn thận dìu ta lên ngựa.