Chương 14: Nữ hùng cứu mỹ nam
Ma Kết và Bạch Dương ngồi đối diện nhau, trong khi đó ánh mắt lại cứ chú ý về hai con người ngồi ngay cạnh mình.
Mặc kệ đang bị nhìn chằm chằm liên tục, có thể nói là không hề để tâm hay biết, hai con người nọ vẫn cứ thoải mái huyên thuyên với nhau đủ thứ trên trời dưới đất.
Ma Kết đưa tay day day thái dương. Dù quen biết Sư Tử đã lâu, thực sự thì cô nói nhiều đến thế này thì cậu rất hiếm khi nhìn thấy. Mà, cũng không phải chuyện gì quá kì lạ khi người đối diện Sư Tử là thằng Nhân Mã.
Bạch Dương uống một ngụm nước cam, bỏ qua mấy ánh mắt cứ hướng về phía mình từ các học sinh trong căng tin, cô đưa tay phe phẩy trước mặt Ma Kết. Nhìn thấy ánh mắt cậu chú ý đến mình, Bạch Dương mới dùng tay trỏ vào Nhân Mã.
"Có quen hả?"
Nhân Mã thì cô có biết, dù sao cũng học cùng lớp, với cả gương mặt cũng thuộc dạng ưa nhìn nên Bạch Dương khá để ý. Nhưng chuyện có quen biết với hai người (có lẽ là) bạn của cô đặc biệt là Sư Tử mới là điều Bạch Dương thắc mắc.
Đôi mắt tinh anh uyên bác thường ngày của Ma Kết trong phút chốc đục ngầu tia nhìn khinh bỉ.
"Học cùng lớp với tớ và Sư Tử suốt năm cấp hai, một tên cá biệt điên khùng quậy phá đầu óc không bình thường lúc nào cũng cùng Sư bày trò phá hoại!!"
Bạch Dương chớp mắt mấy cái. Nói luông tuồng một lèo luôn, lại còn đôi mắt nhíu lại kia nữa.
Nhân Mã và Sư Tử đang nói chuyện với nhau lại vểnh tai nghe rõ từng câu từng chữ một của Ma Kết, lập tức quay phắt sang mà sưng sỉa mặt mày.
"Ê, tao không bình thường chỗ nào?!"
"Và tớ không có phá hoại gì hết!!"
Thay vì trả lời, Ma Kết chỉ đơn giản cười nhẹ. Một nụ cười hiếm khi xuất hiện khiến Bạch Dương ớn lạnh sống lưng.
"Vậy luôn cơ? Vậy hai đứa nào năm lớp sáu đi chọc phá giáo viên để lên phòng hiệu trưởng uống trà? Vậy hai đứa nào năm lớp bảy quậy tưng phá banh lễ khai giảng của người ta?! Vậy hai đứa nào sáng thứ hai đầu mỗi tuần đều cầm bản kiểm điểm nhăng cuội đọc cả trường nghe?! Vậy hai đứa nào năm lớp chín đã khiến cả lớp mang danh cá biệt?!! Hả?! À đừng lo, còn-nhiều-lắm!!!"
Nhân Mã và Sư Tử đồng thời nuốt ực một cái, cả người cứ như toát cả mồ hôi hột. Cái tên này không lên tiếng thì thôi, chứ đã nói thì bất kì ai đều bị chặn họng không thương tiếc. Hai đứa đồng loạt liếc nhìn nhau, lại nhìn Ma Kết đầy kiêng dè. Cái đầu kia làm từ cái gì mà nhớ rõ từng chi tiết một vậy chứ?!!
Mặc kệ ánh nhìn của hai đứa bạn, Ma Kết thản nhiên nở nụ cười híp mắt "thân thiện".
"Năm nay còn dám gây chuyện thì chầu ông bà sớm đi!"
Hai người nào đó vừa nghe đã lập tức chột dạ thay vì sợ sệt. Đúng là tụi nó vừa nảy ra ý tưởng cho mấy trò nghịch ngợm mới..
Bỏ đi! Dẹp hết!!
Bạch Dương vẫn ngồi một bên, miệng ngậm ống hút trong khi mắt dõi màn kịch vui nhộn kia. "Chiến tích" cũng hùng hồn rõ ra ý nhỉ~"Mà Nhân Mã, tớ nhớ cậu trong đội bóng rổ mà? Không đi tập sao?"
Mắt Nhân Mã nhìn Bạch Dương một lúc, cuối cùng nhe răng cười ranh mãnh.
"Hôm nay đội được nghỉ một bữa, nên mới ngồi đây nói chuyện với mấy cậu nè!"
"Biến! Ở đây cóc cần cái bản mặt của mày!"
Sư Tử nghiệm ra một điều, dù bao năm trôi qua đi chăng nữa thì Ma Kết với Nhân Mã vẫn chả khác nào nước với lửa, đụng đến là cãi nhau, đụng đến là gây lộn. Cơ mà ôi dào, đã không nói đến cô thì việc gì phải đâm đầu vào chi nhể~
***
Sư Tử lúc này đang trên đường về nhà. Thường thì Ma Kết sẽ chở cô về, nhưng chẳng may hôm nay xe đạp cậu lại bể bánh. Vốn nhà cậu hoàn toàn không thuận đường với nhà cô lắm, nên Sư Tử cũng chả làm phiền Ma Kết làm gì. Bạch Dương lại có ba đột nhiên đến đón nên thành ra cô phải về một mình.
Thật sự thì đối với Sư Tử, về nhà một mình cũng chả có gì to tát lắm. Trước khi cùng Ma Kết kết bạn, cô vốn dĩ vẫn luôn đơn độc đấy thôi. Với lại,
Cũng sẽ chẳng bao giờ có bất kì ai đến đón cô cả. Đó đã là chuyện hoàn toàn bình thường rồi.
Nhưng mỗi khi một mình về nhà, Sư Tử lại không tài nào bỏ được cái tật xấu ngàn năm của mình. Chỉ cần bước được vài mét thì cô lại dừng lại, không truyện tranh cũng là hàng ăn uống. Điển hình là dù đã ba mươi phút hơn trôi qua từ lúc tan học, Sư Tử vẫn còn lảng vảng ở khu vực gần trường.
Cô không cưỡng được sức hấp dẫn của đồ vặt!!
Một tay cầm xiên que cá viên, một tay cầm cây kẹo bòn bon thơm ngon, vẻ mặt Sư Tử cực kì mãn nguyện. Chân vốn đang đi chợt khựng lại, mắt cũng theo đó nhìn về phía trước mắt. Cô nhớ chỗ này, là quán karaoke hôm đó Sư Tử cùng Bạch Dương và hai cô bạn kia đến.
Khuôn mặt vẽ một nụ cười tươi tắn, chuyện hôm đó vừa bất ngờ vừa vui. Rất vui~
"Thằng khốn!!"
Trong lúc Sư Tử còn miệng nhai cá viên và mắt nhìn đâu đâu, âm thanh hỗn độn cùng những tiếng mắng chửi vang đến bên tai. Âm thanh của tức giận, của một cuộc ẩu đả đánh nhau.
Người thường có lẽ sẽ làm lơ cho qua chuyện, có lẽ sẽ mặc kệ để không liên luỵ bản thân, nhưng rất tiếc Sư Tử luôn là ngoại lệ trong bình thường. Đúng là, bản tính tò mò là thứ cô không tài nào dập tắt được!
Thần tốc ăn nốt cây kẹo bòn bon và xiên que cá viên, nhai nhai nuốt nuốt một hồi rồi bắt đầu len lỏi để xía vào chuyện thiên hạ. Nấp nấp ló ló bên ngoài và dòm vào trong con hẻm nhỏ tối tăm, Sư Tử thấp thoáng nhìn thấy ai đó đang ngồi bệt dưới sàn trong khi bị cả đám người vây quanh.
Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu! Không được đâu nha!!
"Mấy chú ơi! Mấy chú à~!!"
Nắm đấm vừa định tung ra lập tức khựng lại, một trong số chúng "hử" một tiếng rồi khó chịu quay mặt ra sau. Vốn đang điên tiết định đập cho đứa phá đám một trận lại chợt nhận ra đó chỉ là một đứa con gái. Hạ nấm đấm xuống, khoé miệng hắn nhếch lên cùng ánh mắt gian xảo khinh thường."Sao thế cô bé? Cô em định làm anh hùng hả?"
Sư Tử có thể nghe rõ tiếng cười rộ lên từ bọn chúng. Tuy nhiên, đáp lại chỉ là nụ cười tươi tắn trong khi ánh mắt vừa rời khỏi người đang ngồi dưới đất.
"Mấy chú dừng lại đi! Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu là không tốt đâu!"
Chân hắn không chút thương tiếc đạp mạnh lên bàn tay cái người kia, trong khi miệng lại nhoẻn nụ cười khinh thường pha lẫn tức giận.
"Mày dễ thương đấy! Nhưng khôn hồn thì biến đi!!"
Vốn định cùng cô bé nọ chơi đùa một chút sau khi xử xong tên này, nhưng lời nói đó thật khiến hắn mất bình tĩnh.
Muốn dạy đời?
Ngư Vũ hơi nhăn mặt, răng cắn chặt lấy môi cố không phát ra âm thanh rên rỉ vì đau. Chân của hắn ta đạp tay cậu đến muốn vỡ vụn, cả người lại đau nhức ê ẩm vì bị đánh. Thở hồng hộc vì mệt mỏi, mắt hổ phách của cậu liếc sang cô gái đằng kia. Vì những tên kia chắn tầm nhìn khiến Ngư Vũ chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt cô ta.
Bỏ qua chuyện đó, cậu nhếch môi cười khẩy.
"Tụi bây không hèn đến mức định đánh một cô gái chứ, bọn súc vật?"
Chân của một tên trong chúng đá thẳng vào bụng Ngư Vũ.
"Thằng chó ch.ết!! Mày còn sức để lên tiếng cơ đấy?!"
Tay cầm gậy sắt định vung lên đánh vào Ngư Vũ chợt khựng lại. Mắt hổ phách vốn nhắm lại chờ đòn hơi mở ra, vừa ngạc nhiên vừa khó tin.
Sư Tử luôn ghét bản thân là người ngoài cuộc, bây giờ cũng vậy. Lơ cô nãy giờ thật sự khiến cô bực mình mà.
"Con nhỏ này... Mày!!"
Tay ôm lấy tay kia và mặt nhăn lại đau đớn, hắn không tin một đứa con gái có thể đá bay cả cây gậy sắt hắn đang cầm.
"Đã bảo là mấy chú đừng có bắt nạt kẻ yếu rồi cơ!"
Bọn chúng tức giận, bọn chúng đang điên tiết vì bị một đứa con gái qua mặt, Ngư Vũ có thể biết điều đó. Cậu nhếch mép cười khẩy. Một cô bé muốn làm anh hùng, thật dễ thương.
Mắt hổ phách vẫn tiếp tục nhìn chuyện xảy ra nãy giờ. Kể cả dù chiều hướng chuyển biến khá khác với suy nghĩ của cậu, Ngư Vũ chỉ đơn giản cảm thấy thú vị.
Trước khi bọn chúng kịp chạy đến và dùng mấy cây sắt kia đánh vào một đứa con gái, Sư Tử đã nhanh chân lộn nhào ngược ra sau và kẹp cổ tên cầm đầu. Chân cô, rất nhanh chóng bẻ hắn ngã đập mạnh lưng xuống đất.
"Chân tôi!!"
"Tay tôi!!"
"Đừng.. Đừng có bẻ cổ!!"
"Lần sau mày nhất định ch.ết với tao!!"
Nhìn cô gái nhỏ rất gọn lẹ xử đẹp ba tên đàn ông bặm trợn to con hơn cả mình đến mức khiến chúng phải co giò bỏ chạy, Ngư Vũ không biết nên có nên khâm phục hay không. Vì kể ra, được một đứa con gái cứu cũng chẳng phải oai phong lẫm liệt gì.
Sư Tử nhoẻn miệng cười tươi trước "chiến công" của mình, vài giây sau mới nhớ ra người bị hại. Ngồi xỏm cho bằng với cậu, đôi mắt màu nâu cafe hiện nét cười.
"Anh không sao chứ? Ôi dào, bầm dập cả rồi này!"
Trong lúc Ngư Vũ còn nhìn vào khuôn mặt kia mà ngạc nhiên, Sư Tử đã dùng khăn tay lau đi mấy vết bẩn trên mặt cậu.
"Đ-Đau!! Này.. Này!!"
Chuyện đời thực chẳng lãng mạn như tiểu thuyết tình cảm đâu. Rất tiếc là Sư Tử chẳng có chút nữ tính hay nhu mì hiền thục nào, cách cô lau cho Ngư Vũ đã biểu hiện rõ nhất.
Chẳng khác nào như dùng giẻ lau lau sàn cả!!
"Tôi cứu anh, lại có ý tốt giúp anh lau vết bẩn! Tỏ ra biết ơn một chút đi!!"
Thái độ kia khiến cô chẳng thoải mái chút nào.
"Vậy cô muốn sao? Muốn tôi quỳ xuống tạ ơn cô hả?!"
Ngư Vũ có thể tử tế và lịch thiệp, nhưng đó là vì cậu đang làm việc. Ít nhất hiện tại đây, con nhỏ khó ưa này không phải là khách của cậu!
Tay lau vừa dừng lại lại còn lau mạnh hơn.
Đến lúc này, Sư Tử mới nhận ra anh ta mặc đồ phục vụ. Nghĩ ngợi một lúc, nhìn kĩ vào mặt anh ta một chút, cô khó lắm mới nhớ ra.
"A! Anh là cái người phục vụ già mồm hôm đó!"
Ngư Vũ nhướn mày, lòng có chút không đồng tình. Già mồm? Ai già mồm? Thằng nào già mồm?
"Cô đúng là đồ con nít mù cảm nhận!"
"Haha! Xin lỗi đi, đứa con nít mù cảm nhận này vừa mới cứu anh đấy, đồ thần kinh khó ưa!"
Mắt hổ phách và mắt cafe đều hiện nét cười, cả miệng cũng nhoẻn lên làm như vui vẻ lắm.
"Gây sự với bọn chúng chi cho bị đánh đến không nhận ra luôn!"
Nụ cười chợt đông cứng lại, Ngư Vũ đột nhiên hất mạnh tay Sư Tử ra, ánh mắt nhìn cô cũng chuyển sang đầy khó chịu.
"Chuyện của tôi, không mượn cô phải quan tâm!!"
Ngư Vũ mất một lúc để nhận ra mình vừa nói gì. Nhìn gương mặt kinh ngạc của cô, cậu cắn chặt môi.
Dù sao cũng tại cô ta chọc tức cậu trước. Một cách khó khăn, Ngư Vũ chống tay vào tường và đứng dậy.
Sư Tử cũng chả bận tâm lắm về lời của anh ta, chỉ là có chút khó chịu khi mình chả nhận lại được điều xứng đáng. Cứu người còn bị mắng, đúng là làm ơn mắc oán!
Bước chân khập khiễng của Ngư Vũ khựng lại, tay vẫn còn chống lên tường vì chân đau.
"Nhưng mà, chuyện khi nãy cũng phải cảm ơn cô một tiếng! Cảm ơn vì đã cứu tôi, bé con!"
Đối với nụ cười đầy tính sát thương kia, Sư Tử có chút chú ý.
Mà khoan, anh ta vừa gọi cô là gì? Bé con
Sư Tử chợt chạy lại, dúi vào túi áo Ngư Vũ chiếc khăn tay ban nãy dùng lau mặt cậu rồi quay lưng bước đi
"Giữ mà lau cái mặt khó ưa của anh, đồ thần kinh già mồm! Tôi về đây!"
Nhìn theo cô gái nhỏ nhanh chóng khuất bóng, Ngư Vũ từ ngạc nhiên nở nụ cười. Nhắm hờ đôi mắt hổ phách, khoé miệng cậu hơi nhếch lên.
Bản mặt khó ưa? Thần kinh già mồm? Gì chứ, cậu đẹp trai thế này cơ!
Cầm chiếc khăn tay ban nãy, thay vì vứt đi, Ngư Vũ lại bỏ lại vào túi áo.
Với những vết thương này, cậu nghĩ hôm nay không thể làm việc tiếp được rồi.
Chán thật đấy!