Chương 37: Tớ đã gặp cậu dưới cơn mưa
Một gương mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh nhỏ nhất. Một đôi mắt màu khói tuyệt đẹp, đôi mắt sâu thăm thẳm thu hút tầm nhìn của bất kì ai. Ngày trước, đã từng có một cậu bé như vậy, một đứa trẻ được xem là một tạo vật hoàn hảo của Thượng đế.
Cái gì cũng đẹp đẽ, cái gì cũng tuyệt vời. Vậy mà, chỉ vì sinh ra không đúng thời điểm, cậu bé ấy lại bị ruồng bỏ bởi chính ba mẹ ruột của mình.
Đáng buồn thay, đứa nhóc ấy lại chính là tuổi thơ của Triệu Thiên Yết.
Một đứa con được sinh ra là minh chứng cho tình yêu giữa người cha và người mẹ, Thiên Yết cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, khi cậu được sinh ra, đấng sinh thành của cậu vẫn chỉ mới là những học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
Phải, Thiên Yết chính là hậu quả của một tình yêu không đúng đắn.
Đôi lúc cậu nghĩ, chỉ là sớm một chút, vậy thì có gì sai, cậu vẫn sẽ được sinh ra không phải hay sao? Để rồi cậu lại nhận ra, bản thân chẳng biết gì cả.
Khi đó, ba cậu đang học lớp mười một, với tương lai rộng mở khi là người thừa kế sáng giá của tập đoàn hùng mạnh nhà họ Triệu. Còn mẹ cậu, nhỏ hơn ông một tuổi, chỉ đơn giản là con gái của một gia đình phổ thông bình thường, một người mà dùng theo từ ngữ của giới thượng lưu chính là không môn đăng hộ đối.
Yêu nhau sâu nặng nhưng lại bị cấm cản kịch liệt, họ vẫn quyết không từ bỏ nhau. Nhưng chỉ là cho đến khi, ba cậu vì sức ép quá lớn từ gia đình mà trở nên khủng hoảng tinh thần nặng nề, cuối cùng bị ép ra nước ngoài du học. Từ đầu tới cuối, người mẹ của cậu không thể làm bất kì điều gì. Bà bất lực. Bất lực cho tình yêu của bà, cho bà, hay thậm chí cả cậu - đứa con trai bà khi đó đang mang trong bụng.
Mẹ Thiên Yết bắt đầu nghỉ học để đi làm xoay sở cho cuộc sống. Nhận được sự chấp thuận từ gia đình họ ngoại, Thiên Yết được sinh ra giữa những gièm pha của hàng xóm láng giềng xung quanh.
Nhưng, đời người chẳng ai biết trước được điều gì. Dù cho những tin đồn ác ý được dập tắt dần theo thời gian, năm Thiên Yết còn chưa đầy một tuổi, mẹ cậu đã bỏ nhà ra đi, bỏ lại luôn đứa con mà bà đã quyết định sinh ra. Bà mệt mỏi, bà còn quá trẻ, không đủ sức để chăm lo cho bất kì ai, kể cả chính mình, càng không muốn phí phạm tuổi trẻ vô giá của bản thân.
Thiên Yết bắt đầu sống cùng bà ngoại, người thân duy nhất còn lại của cậu. Cậu chưa từng giận bất kì ai, kể cả ba, hay mẹ. Thiên Yết đơn giản chỉ nghĩ, người cậu nên giận chính là bản thân mình, kẻ không được phép được tồn tại trên đời này,
Là kẻ phá huỷ mọi thứ.
Lẽ ra mình không nên sinh ra. Mỗi khi Thiên Yết buộc miệng nói như vậy, bà lập tức sẽ mắng cậu.
Đó cũng là khoảng thời gian cậu quen và chơi thân với anh em Thiên Bình và Sư Tử, cùng nhóc Mưa nữa. Đương nhiên là khi hai đứa nó vẫn còn hoà thuận và yêu thương lẫn nhau, đến mức khiến người ta phải ganh tỵ, đến mức khiến người ta nghi ngờ tình cảm của hai anh em kia.
Mình có bà, có Tiểu Sư Nhi và Thiên Bình, có cả một nhóc Mưa nghịch ngợm là bạn, bấy nhiêu là quá đủ rồi, mình không cần gì nữa cả. Thiên Yết đã từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi,
Bà cậu qua đời.
Đó là năm Thiên Yết sáu tuổi, còn đúng hai tuần nữa là sinh nhật lần thứ bảy của cậu.
Thiên Yết ngay từ nhỏ đã chai lì cảm xúc. Dù chỉ mới là một thằng nhóc con, cậu rất ít khi thể hiện ra ngoài rằng mình đang nghĩ gì, hay đang cảm thấy ra sao.
Duy chỉ lần đó, duy nhất khi ở đám tang của bà, cậu đã khóc. Khóc lớn. Khóc rất nhiều. Đến mức, Thiên Yết không còn nhớ nổi mình đã khóc bao lâu, thậm chí còn không để ý đến đôi mắt sưng húp và cổ họng khô khan.
Mình chẳng còn ai nữa cả, đó là suy nghĩ của cậu lúc đó.
Mình nên ch.ết đi thì hơn.
Trong tang lễ của bà ngoại không hề có bóng dáng của mẹ cậu. Thiên Yết thật sự không dám chắc, vì đến gương mặt của bà cậu còn không nhớ được.
Chỉ là, đó chỉ là cảm giác.
Tận khi khách đến viếng đã về gần hết, vẫn còn một cậu bé cứ kiên trì đứng trước mộ bà mình. Mặc cho cơn mưa như trút nước, mặc kệ cả cơ thể nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh, tất cả những gì cậu làm chỉ là đứng yên một chỗ, đưa mắt nhìn trân trân phần mộ của người bà quá cố.
Không một ai đi đến bên cậu. Họ bàn tán xì xào, họ tiếc nuối thương cảm, nhưng lại không muốn lãnh trách nhiệm về mình, rằng họ sẽ chăm sóc một đứa nhóc mồ côi.
Đối với một cậu bé sáu tuổi, nỗi mất mác này là quá lớn.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh đó!”
Lúc đó, Thiên Yết cũng không rõ bản thân có nghe nhầm hay không. Chỉ nhớ, trong tiếng mưa xối ù ù bên tai cậu chợt vang lên một giọng nói dịu dàng. Bỗng chốc sau đó, những giọt nước mưa đã không còn rơi lên cơ thể ướt đẫm của cậu nữa.
Khi Thiên Yết đưa đôi mắt vô hồn của mình nhìn sang, phản chiếu trong ánh nhìn của cậu là hình ảnh của một cô bé trạc tuổi. Một tay cầm dù che cho mình, một tay giơ cây dù khác che cho cậu.
Đến tận lúc này, Thiên Yết vẫn còn nhớ như in ánh mắt lúc đó của cô bé. Dịu dàng và ấm áp, hệt như sưởi ấm ngay trái tim lạnh giá của cậu. Và nụ cười kia, nụ cười chứa đầy sự thuần khiết như đang trấn an tâm trạng của cậu.
Không thể nhớ được khi ấy bản thân đã nghĩ điều gì, Thiên Yết chỉ nhớ, cậu đã đưa tay cầm lấy chiếc dù mà cô bé đó đưa cho mình. Lúc đó, cô đã cười.
“Đây là bà cậu sao?”
Trước mắt Thiên Yết, cô bé ấy gập gối ngồi xổm, hai tay chấp lại trong khi mắt nhắm nghiền, hệt như đang cầu nguyện. Một lúc sau, cô mới quay đầu ra sau nhìn Thiên Yết, miệng nhanh chóng nở nụ cười hiền.
“Cậu đừng nên dầm mưa lâu quá! Có thể cậu buồn, nhưng nếu vậy, bà cậu cũng sẽ không vui đâu!”
Nếu là bình thường, Thiên Yết nhất định sẽ mắng lại. Một con nhỏ như cô ta mà dám lên tiếng giảng đạo cậu?
Vậy mà lúc đó, cậu lại chỉ im lặng.
“Ban nãy tớ đến đây đã nhìn thấy cậu đứng vậy rồi! Từ cái lúc mà trời còn chưa mưa cơ!”
Mắt cô bé không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cậu, cuối cùng nhoẻn miệng cười.
“Tớ với em trai đi thăm ba mẹ đó mà!”
Trong một giây, Thiên Yết cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu luôn thắc mắc tại sao cô ta ở đây, cho đến khi biết rồi, cậu lại chẳng biết nói gì.
Ngay từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi mình cô bé ấy tự mình độc thoại. Kể cả như vậy, cô vẫn cùng cậu nói chuyện.
Lúc đó, trong trái tim chất chứa đầy nỗi buồn của cậu, trong đôi mắt bị phủ đầy sương đen, đâu đó len vào sự ấm áp kì lạ. Nó giống hệt lúc cậu ở cạnh bà.
Trước khi kịp nhận ra, Thiên Yết chợt cảm thấy hai bên má trở nên nóng hổi. Cậu không hiểu, tại sao nước mưa lại có vị mặn nữa.
“Uwahhh!!”
Tay cầm dù nói lỏng ra, Thiên Yết trong vô thức quỳ sụp xuống đất và khóc oà lên, cả cây dù mà cô bé đưa cũng trượt khỏi tay cậu và rơi xuống đất ẩm nước mưa. Thiên Yết khóc ngày càng nhiều, đến mức tưởng như không tài nào dừng lại được.
Cậu chẳng còn gì nữa cả. Chẳng còn bất kì thứ gì. Sẽ không còn ai dỗ dành khi cậu bướng bỉnh nữa. Sẽ không còn ai mặc kệ cậu cứng đầu ra sao mà hát ru cho cậu nữa. Từ bây giờ, Thiên Yết chỉ còn một mình, cậu sẽ trở nên cô độc.
Nghĩ đến đây, cậu lại khóc.
Không rõ từ bao giờ, Thiên Yết lại sợ cô đơn như vậy. Có lẽ từ khi người mẹ mà cậu còn không nhớ rõ mặt bỏ cậu đi mất, mặc kệ bàn tay yếu ớt của cậu lúc đó, mặc kệ những giọt nước mắt của cậu lúc đó, mặc kệ sự sợ hãi của cậu lúc đó.
Cô bé kia, kể cả khi không chút quen biết vẫn chạy đến bên cậu. Mặc cho nước mưa bắt đầu thấm ướt quần áo mình, cô dịu dàng ôm chầm lấy cậu, tay vuốt nhẹ lưng cậu trấn an.
Bởi vì, kể cả chính cô bé, chỉ mới vài tháng trước thôi, cũng đã từng y hệt như vậy.
“Cậu sẽ ổn thôi! Tớ chắc chắn đó!”
Thiên Yết phải mất một lúc rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Dù cho mắt cậu vẫn còn ươn ướt, ít ra Thiên Yết cũng đã kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Không ngờ mình lại có thể khóc trong vòng tay của một đứa con gái, khi đó Thiên Yết đã nghĩ như vậy. Thật đáng xấu hổ.
Thật mất mặt.
“Chị hai! Chị Kim Ngưu!!”
Cô bé từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gọi từ em trai mình lập tức quay lại ngay. Nhìn thằng nhóc lon ton chạy tới trong khi hai tay cầm chặt cái balo đang che đầu, cô cười khì.
“Chị làm "dì" mà ướt nhẹp "vại" hả? Em tưởng chị đi mua dù cơ!!”
Cái giọng ngọng nghịu trẻ con này trong ngữ điệu tức giận nó buồn cười thế nào ấy.
“Chị xin lỗi, lâu quá hén! Xin lỗi bé Mã nghen!”
Thằng nhóc lúc này mới để ý đến Thiên Yết. Nhìn đôi mắt màu khói nhìn chòng chọc vào mình, thằng bé tự nhiên thấy sợ.
“Ai? Ông "nà" ai? Ông anh định bắt cóc chị "gáy" "tui" phải "hông"?!”
Sợ nhưng vẫn mạnh miệng, không được để người ta biết mình sợ.
Tuy nhiên, ánh mắt Thiên Yết nhìn thằng nhỏ vẫn như vậy, chẳng có chút biểu hiện nào. Thằng nhóc đâm ra đã sợ càng thêm sợ, bắt đầu níu lấy tay chị gái.
“Đi đi! Đi mau! Ông anh này dữ "tựng" "lém"!! Em "hổng" thích thằng cha này!!”
“Bé Nhân Mã, đợi! Từ từ nào!!”
Cô bé chẳng còn cách nào khác ngoài nhanh chóng túm lấy cây dù của mình rồi chạy theo em trai. Như sực nhớ ra gì đó, cô vội quay ra sau nhìn Thiên Yết - người “dữ tựng” tội nghiệp còn chưa kịp hiểu gì.
“Cây dù đó cậu cứ giữ đi nghen! Hy vọng tụi mình sẽ gặp lại!”
Đó là lần đầu tiên cậu gặp Huỳnh Kim Ngưu, và bằng một cách nào đó không cần thiết cũng như không muốn nhắc tới, cả Huỳnh Nhân Mã nữa.
Thiên Yết không lâu sau đó được gia đình họ Triệu đón về. Bởi vì cậu còn quá nhỏ để tự lập, cậu không thể phản kháng hay từ chối những người duy nhất còn lại là giám hộ của cậu. Họ căn bản chưa bao giờ muốn nhận lại Thiên Yết, họ chỉ là muốn có con cháu nối dõi sự nghiệp.
Một trưởng nam thừa kế.
Thiên Yết ngay từ khi được đón về đã không nhận được thiện cảm từ những người trong dòng tộc. Đối với họ, một thằng nhóc từ thấp hèn không địa vị đột nhiên trở thành người thừa kế sáng giá cho một gia tộc hùng mạnh nhất nhì như cậu, hoàn toàn không xứng đáng.
Đứa con hoang! Thằng nhóc bẩn thỉu! Đồ cô nhi đáng thương hại! Đồ tầm thường đáng khinh! Đó là số ít trong những biệt danh mà họ ác ý gán ghép cho cậu.
Thiên Yết ban đầu ngây thơ không hiểu tại sao. Mọi người đều là người một nhà, tại sao không thể yêu thương nhau?
Thì ra, cái ý nghĩ mình sẽ lại có gia đình, có người thân trong cậu lại mơ hồ và ngu ngốc đến thế. Đó chỉ là một ước mơ điên khùng của chính cậu.
Nhưng không hẳn là tất cả mọi người đều như vậy. Người duy nhất yêu thương và quý mến cậu, người duy nhất xem cậu như con người, có lẽ chỉ có mỗi cô em họ Song Tử. Cô bé ấy luôn luôn chơi đùa cùng cậu, kể cả khi bị ba mẹ cô mắng đi nữa.
Mỗi khi Song Tử bị bắt về nhà, mỗi khi cô đơn một mình trong ngôi nhà xa lạ quá đỗi rộng lớn, Thiên Yết lại nhớ về khoảng thời gian trước kia. Không cần quá giàu có để rồi lạnh lẽo, cứ như trước có khi lại tốt hơn nhiều.
Khi đó cậu đã nhớ về rất nhiều điều. Nhớ đứa em gái kết nghĩa Tiểu Sư Nhi. Nhớ nhóc Mưa hiền lành nhưng độc mồm độc miệng. Nhớ một chút về thằng bạn thân Thiên Bình. Nhớ cả người bà quá cố của mình, để rồi nhớ cả cô bé với nụ cười và đôi mắt dịu dàng khắc sâu trong tim cậu.
Nếu bà không mất, cậu sẽ không phải bất hạnh như bây giờ, có lẽ. Nhưng nếu vậy, chính cậu sẽ không bao giờ gặp được cô bé ấy.
Một suy nghĩ nhất thời, một tình cảm vớ vẩn của một đứa con nít, đến mau cũng đi mau. Đó là suy nghĩ khi ấy của Thiên Yết.
Cho đến khi, cậu gặp lại cô một lần nữa. Đã quá lâu kể từ ngày đó.
Mười năm? Không quá lâu với cậu, không quá lâu cho những tình cảm bé nhỏ trở nên to lớn,
Nhưng đã đủ lâu để cô không còn nhớ cậu nữa.
Kể cả khi hai đứa đối diện nhau, để rồi bước qua nhau, cô vẫn không nhận ra cậu, cái thằng nhóc khi ấy cô đã ôm để vỗ về trấn an.
Một năm lớp mười buồn chán, khi cậu chỉ có thể lén đưa mắt nhìn cô, khi cậu phải tỏ ra như mình không quen biết cô.
“Mày lại suy nghĩ lung tung nữa đó hả?”
Thiên Yết lúc này mới sực tỉnh, mắt rất nhanh chóng đã trở lại bình thường và ngước lên nhìn Thiên Bình. Cậu lập tức nhíu mày.
“Mày đang làm cái trò khỉ gió gì đó hả thằng bệnh hoạn!?”
Nhìn Thiên Bình đang lục lọi gì đó đống đồ trong vali của mình, Thiên Yết nhướng mày nghi hoặc.
“Tao thử xếp đồ thôi mà! Vụ này vui vui~!”
Một cái gối rất nhanh chóng bay vào mặt Thiên Bình, khiến cậu ngã hẳn ra sau, ngã luôn xuống giường, kết quả đập mạnh đầu xuống sàn nhà.
“Thằng điên! Đau thấy bà nội tao luôn!!”
“Vui cái đầu mày! Làm chuyện ruồi bu! Để yên đó cho tao, tao-cảm-ơn!!”
Đúng là thằng dở hơi.
Thiên Yết chợt nhìn xuống quyển sách nãy giờ vẫn cầm trong tay. Mở ra mảnh giấy kẹp giữa những trang sách, đôi mắt màu khói trong vài giây thoáng dao động.
“Không biết nói với cậu thế này đúng không, chỉ là tớ muốn kể vậy thôi à!
Cậu biết không, gần đây tớ nghĩ, tớ bắt đầu thích một người bạn.. Chỉ là, cậu ấy lại không hề thích tớ...
Nhưng mà, không biết cậu tin không... Thật ra nói chuyện qua thư với cậu, dù cho không quen biết, tớ vẫn thấy rất vui và thoải mái đó!
Xấu hổ thật đó, tự nhiên lại nói với cậu chuyện này! Haha...”
Thiên Bình ngồi hẳn dưới sàn, hai tay khoanh lại đặt trên nệm giường ngước mắt nhìn Thiên Yết.
“Mày không định nói cho Tiểu Ngưu biết sao?”
Thái độ vẫn vậy, vẻ mặt vẫn vậy, chỉ có đôi mắt là thoáng rung động, Thiên Yết chợt nở nụ cười buồn trong khi vẫn nhìn chằm chằm mảnh giấy kia.
“Có cần thiết không? Đối với cô ấy, tao chỉ đơn thuần là một người bạn cùng lớp bình thường. Chỉ vậy thôi.”
“Chỉ vậy thôi? Kể cả khi mày thích Kim Ngưu? Thậm chí là rất thích?”
Thiên Bình có thể nhìn thấy ánh mắt Thiên Yết nhìn mình.
“Ừ, chỉ vậy thôi là quá đủ rồi.”
Một thằng bạn thân độc tài, nhìn Thiên Yết vốn như vậy lại bỗng dưng cười buồn dịu dàng, cậu không tài nào chịu được.
Còn lâu cậu mới để mọi thứ diễn ra như thế này.
Nhìn theo thằng bạn tự dưng nổi hứng rời khỏi phòng mình, Thiên Yết cũng không quan tâm nhiều cho lắm. Thay vào đó, cậu chợt bước xuống khỏi giường, từng bước chậm rãi đi đến bên bàn học. Lấy cây dù xếp đặt bên góc bàn, Thiên Yết bỗng dưng đụng nhẹ trán mình vào, cả mắt cũng nhắm hờ.
“Tớ thích cậu...”
Phải rồi, là cậu thích cô.
Phải rồi, là cậu thích nụ cười và ánh mắt dịu dàng đó.
Chỉ là, nó sẽ không thể nào đến được với cô cả.
Nhìn vào màn hình điện thoại chợt sáng lên, Thiên Yết chậm rãi bắt máy.
“Vâng. Con hiểu, không sao đâu ạ, mọi thứ cứ theo ý ông sắp xếp.”