Chương 83: Mất cân bằng
Ngày hôm nay, vì lý do gì đó không rõ mà hầu như tất cả những chỗ làm thêm của Lưu Song Ngư đều đóng cửa và cho nhân viên nghỉ, trừ duy nhất một quán ăn nhanh nằm gần trường. Vì vậy, ngay sau khi tan học cậu lập tức phóng như bay đến đó, thậm chí bắt đầu ca làm việc của mình sớm hơn một chút. Tất cả đều là để dành thời gian đến thăm người mẹ thân yêu vẫn đang được điều trị ở bệnh viện thành phố.
Ngồi trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, Song Ngư dùng tay lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán mình, rồi lại thở hắt ra một cái để lấy lại sức. Cậu vui vẻ nở nụ cười, cả đôi mắt cũng thích thú híp lại.
Cốlên! Chỉcònmộtchút xíu nữathôi, mình sẽcóđủtiềnchocuộcphẫu thuật sắptớicủamẹ.
Suy nghĩ vui mừng của Song Ngư vừa xẹt qua vô tình mang thêm nhiều suy nghĩ khác, khiến tâm trạng đang hạnh phúc của cậu có chút chùng xuống, cả nụ cười cũng tắt đi từ bao giờ. Song Ngư dựa người ra sau, đôi mắt nhìn lên trần nhà trên kia ra chiều nghĩ ngợi.
Dạo gần đây cậu không gặp Ngư Nhân, đúng hơn là không còn thường xuyên như trước nữa. Nếu trước đây cô nàng luôn lon ton chạy tới quán với một nụ cười tươi rói và đu bám lấy cậu mỗi ngày thì bây giờ, Ngư Nhân chỉ lui tới nhiều nhất là hai ngày mỗi tuần. Điều đó đã lặp đi lặp lại suốt hai tuần qua, đến mức khiến các đồng nghiệp của cậu - những người đã quen với một khách hàng luôn miệng gọi "Trà Xanh! Trà Xanh!" - cảm thấy lạ lùng.
Nhưng Song Ngư thì không, cậu có thể phần nào hiểu được lý do tại sao. Nếu đặt trường hợp là cậu, sau khi trải qua ngần ấy chuyện và phát hiện ra người mình quý mến bấy lâu lại lừa gạt mình, có lẽ Song Ngư cũng không thể bình tĩnh và tỏ ra như không có gì xảy ra được. Nói thật, cậu cũng có chút khâm phục Ngư Nhân.
Có trách thì trách bản thân cậu quá xấu xa, trách cậu vì chuyện của mình mà nhẫn tâm lừa dối một cô gái trong sáng như Ngư Nhân. Mặc dù thú thật, nếu có thể quay lại từ đầu, chắc chắn Song Ngư vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Không chỉ vì người mẹ đáng kính của cậu, còn là vì chính cậu, vì cả cái gia đình đã sớm tan vỡ của Song Ngư nữa. Cậu, vẫn sẽ lại chọn lừa gạt Ngư Nhân.
Vì mục đích của mình, Song Ngư có thể làm tất cả mọi thứ.
"Ngư Vũ! Mau lên nào, đừng có chậm chạp nữa!! Mau mau mau, chúng ta có rất nhiều khách đấy!"
Dòng suy nghĩ của Song Ngư bị cắt đứt bởi đàn chị cùng chỗ làm - người đang đứng bên ngoài cánh cửa mở và hối thúc cậu.
"Ơ dạ, em xin lỗi! Em ra ngay đây!"
***
Ngày hôm nay, như mọi ngày, bà Lâm vẫn không bước ra khỏi phòng mình. Bà cứ ở trong đó, yên tĩnh, và chỉ quẳng một thứ gì đó vào cánh cửa mỗi khi Lâm Sư Tử đến để đặt thức ăn trước phòng bà với vài câu hỏi quan tâm. Một cách tức giận cùng những lời lẽ căm ghét, như để nói rằng bà vẫn ổn.
Gần đây, chẳng hiểu sao bà Lâm dần thay đổi. Bà không còn bắt ép Sư Tử thường xuyên với việc luyện đàn, không còn cấm tiệt việc cô ra ngoài vì lý do gì đó không liên quan đến dương cầm. Và hơn hết, bà không gặp cô.
Bà ghét cô, cô biết. Có thể Thiên Bình đã tha thứ cho cô, nhưng mẹ thì không. Và hơn cả, chính cô cũng chưa thể tha thứ cho mình. Nhưng tình trạng của bà như vậy không thể không khiến cô cảm thấy lo lắng.
Thay vì báo cho anh trai biết về mẹ, Sư Tử im lặng và liên tục nở nụ cười với cậu như chẳng có gì xảy ra. Cô đã thấy những khi cậu tới rồi lại rời khỏi nhà, những khi cậu nấn ná trước cửa rồi lại bỏ đi. Sư Tử biết, anh trai vẫn chưa thể đối diện với mẹ được.
Vì vậy, cô không ép cậu.
Đó là những gì mà cô cứ mãi suy nghĩ nãy giờ.
"Sư, con sao vậy? Không khoẻ sao con gái?"
Khẽ giật mình cùng đôi mắt thoáng dao động, Sư Tử nhanh chóng trở lại vẻ bình thường của mình với một nét mặt rạng rỡ. Nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, cô vui vẻ nở nụ cười tươi, hai tay nắm lấy đôi bàn tay của bà.
"Có gì đâu cô. Con nghĩ vớ vẩn thôi! Con không sao."
Dù nhận ra sự kì lạ trong cách hành xử của con bé, bà Lưu vẫn mỉm cười đáp lại. Rút một tay khỏi tay Sư Tử, bà chợt xoa đầu cô một cách dịu dàng. Ngoài điều đó, bà hoàn toàn không hỏi thêm gì nữa.
Bàn tay của người phụ nữ đang đặt trên đầu mang đến cho Sư Tử cảm giác ấm áp kì lạ, một thứ cảm giác mà cô chắc chắn chưa bao giờ nhận được trước đây. Và nó phần nào khiến Sư Tử thấy lòng mình bình yên vô cùng.
"Cô có yêu Ngư không cô? Khi bế cậu ấy trên tay lần đầu tiên, cô có vui không cô?"
Ban đầu, sự ngạc nhiên hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của bà Lưu, cho đến khi người phụ nữ mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt của cô gái ngồi cạnh mình.
"Có chứ con. Thằng bé là món quà tuyệt vời nhất mà cô nhận được từ người cô yêu, là kết tinh quý báu nhất mà cô muốn bảo vệ. Khi cô lần đầu bế Tiểu Ngư trên tay mình, cô đã thấy cực kỳ hạnh phúc! Cô mừng vì sau ngần ấy chuyện, đứa trẻ ấy vẫn ra đời. Cô rất vui, thực sự rất vui!"
Nhìn người phụ nữ liên tục dùng ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn xa xăm, Sư Tử thấy lòng mình rung động một chút. Dù không biết "sau ngần ấy chuyện" là gì, cô cũng không quá bận tâm về nó quá nhiều. Sư Tử chỉ biết rằng, cô nhận ra bà ấy yêu con trai mình như thế nào, nhận ra bà ấy chính là một người mẹ có thể sẵn sàng hy sinh mọi thứ cho con mình ra sao.
Song Ngư thật may mắn khi có một người mẹ tuyệt vời như thế này. Cậu ta khiến cô bỗng cảm thấy ganh tỵ.
Sư Tử chợt nghĩ, liệu mẹ cô đã bao giờ thật sự hạnh phúc khi bà bế cô lần đầu tiên hay chưa, liệu mẹ cô đã bao giờ âu yếm cọ vào má cô với một nụ cười nhẹ nhõm hay chưa.
Liệu mẹ cô, đã bao giờ yêu thương cô hay chưa?
"Cô hỏi này Sư Tử, con thật sự ổn có đúng không?"
Sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua vài giây trước khi Sư Tử gật đầu, và kèm theo một nụ cười híp mắt quen thuộc của mình. Tuy nhiên, nét mặt của bà Lưu dù dịu dàng nhưng vẫn có phần đanh lại, bà thở ra một tiếng, mắt nhắm khẽ.
"Con và Tiểu Ngư thật sự rất giống nhau. Hai đứa luôn giấu mọi thứ vào bên trong, chỉ để mọi người thấy rằng mình vẫn ổn."
Thay vì mở lời phản bác, tất cả những gì Sư Tử làm lại là sự im lặng. Cùng với nụ cười trên môi có phần nhạt đi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài chợt vang lên, ngay sau đó cánh cửa mở ra và một người bước vào. Sau khi đặt túi thức ăn cùng balo trên một cái bàn gần đó, cậu mới quay sang nhìn mẹ và cô bạn đang hướng mắt về phía mình.
"Con chào mẹ! Và chào, Sư Tử."
"Chào, bốn mắt!"
"Câm đi, đồ nấm lùn!"
Trước màn chào hỏi không mấy thân thiện của con trai và cô bé nói chuyện với mình nãy giờ, bà Lưu đưa tay che miệng cười một tiếng.
Sự xuất hiện của Sư Tử bên giường bệnh của mẹ cậu không khiến Song Ngư quá thắc mắc, đơn giản là vì đây không phải lần đầu. Cách đây khoảng vài tuần, cậu vô tình bắt gặp mẹ và cô bạn đang vui vẻ nói chuyện với nhau khi đến thăm bà. Chuyện đó dần trở nên thường xuyên hơn, một tuần vài ngày, có khi là cả tuần, Sư Tử lại đến để cùng mẹ Song Ngư bầu bạn.
Ban đầu cậu liên tục đuổi cô về, nhưng Sư Tử không những cứng đầu không nghe, mà cả bà Lưu cũng về phe nói đỡ cho cô. Căn bản là thà làm khó mình còn hơn làm khó bé Nắng và mẹ, Song Ngư nhượng bộ lúc nào không hay, dần dà lại thành ra quen. Sư Tử có thể năng nổ quá mức cần thiết, nhưng cô hoàn toàn không xâm phạm vào chuyện của cậu, vào bất kì điều gì thuộc về đời tư của Song Ngư, nếu như cậu không nói.
Nhưng dù cho như vậy, Song Ngư và Sư Tử vẫn chưa lúc nào cho tới bây giờ thực sự nói chuyện cùng nhau, hay chí ít là nhìn vào mắt nhau. Chuyện xảy ra cuối năm học trước vẫn còn khiến hai người họ không tự nhiên, đặc biệt là Song Ngư.
Dù sao, có Sư Tử ở đây, mẹ cậu phần nào cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn.
"Hôm nay bạn của cậu sao rồi? Vẫn còn nằm viện hả?"
Câu hỏi của Song Ngư có phần mỉa mai nhiều hơn là quan tâm. Vì đây chính là lý do cô đem ra để nói với mẹ con cậu, kể cả khi cậu chưa hề hỏi tại sao Sư Tử lại có mặt tại bệnh viện.
Đáp lại cậu bạn, đôi mắt màu nâu cafe liếc xéo một cái rồi cười vui vẻ như không hề bận tâm tới.
"Cũng gần khoẻ rồi, cảm ơn vì đã quan tâm!"
"Cậu ở đây không sợ bạn trai khó chịu sao? Này, nói trước là tôi không có hứng thú đón nhận cơn ghen tuông của con rắn khốn nạn đó đâu."
"Rắn không nhỏ mọn như cậu, nghe rõ chưa!"
Bênhbạntraighê gớm! Thấyghét.
"Hai con thân thiết hoà thuận ghê!"
Nhìn người phụ nữ đang vui vẻ mỉm cười đắc thắng, bằng cách nào đó không hiểu sao, cả Sư Tử và Song Ngư đều im bặt, đến cả phản bác cũng không nói được, hoàn toàn cứng họng. Cuối cùng, mắt nâu cafe và mắt hổ phách lại tiếp tục lườm nhau.
***
Ngày hôm nay, hiện tại lúc này, Khương Ngư Nhân đang ngồi ở một bàn phía góc của quán cà phê, gần như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới ồn ào nơi cửa tiệm. Dù cơ bản là một người ưa thích sự nhộn nhịp náo động, cô lại cứ ngồi đó và im lặng uống ly trà sữa của mình.
Dạo gần đây cô không gặp Ngư Vũ, đúng hơn là không còn thường xuyên như trước nữa. Lịch trình hằng ngày của Ngư Nhân đã luôn là chạy đến gặp cậu mỗi ngày, ôm lấy cậu mỗi ngày, nói chuyện với cậu mỗi ngày. Và bây giờ thì không. Thay cho rất nhiều cách, Ngư Nhân lại chọn giữ khoảng cách với Ngư Vũ.
Vì mỗi lần nhìn thấy cậu, tim cô đau. Nó giống hệt với cảm giác khi cô đón nhận ánh mắt lạnh lùng từ Xà Phu. Đau đớn hệt như bị ngàn mũi kim đâm vào trong mỗi nhịp đập. Lần đầu tiên kể từ chuyện của Sư Tử, cô mới nhận lại cảm giác đau đớn đó. Dù rằng căn bản, nó dường như không hề giống nhau.
Ngư Nhân luôn bị phản bội, luôn bị lừa dối, luôn đáng thương hại, phải không?
"Tôi có thể ngồi ở đây chứ?"
Trước mặt Ngư Nhân là một người đàn ông trên dưới ba mươi, đầu đội mũ lưỡi trai kéo thấp, khoác bên ngoài một chiếc áo dày cộm, và hai tay cứ đút vào trong túi áo. Mặc kệ sự kì lạ đó, cô vẫn vui vẻ mỉm cười.
"Tất nhiên rồi!"
Khi anh ta ngồi xuống ghế đối diện, biểu cảm trên gương mặt Ngư Nhân vẫn không hề thay đổi, trừ mỗi việc cô đẩy ly trà sữa của mình sang một bên. Hai tay chống lên bàn và đỡ lấy cằm, cô tiếp tục mỉm cười.
Anh ta chợt thò tay vào túi là lấy ra một phong bì hồ sơ, đẩy nó tới trước mặt Ngư Nhân. Thay vì ngạc nhiên, cô bình thản nhận lấy nó, với đôi mắt chớp nhẹ.
"Cô đã nhờ tôi điều tr.a về người tên Lưu Song Ngư, và đây là tất cả những gì tôi tìm được."
"Cảm ơn, anh vất vả rồi! Đây là phần tiền như đã hứa từ trước."
Không hề bận tâm đến người đàn ông vừa cầm bao thư mình đưa và rời khỏi ngay sau khi kiểm tr.a kĩ càng, Ngư Nhân dường như chỉ tập trung sự chú ý của mình vào tập hồ sơ kia. Cô chợt mím chặt môi mình.
Em xin lỗi, NgưVũ. Emkhông hỏi vìkhôngmuốnlàmkhóanh. Nhưng, em muốn biết. Emphảibiết! Thậtsự anhchỉvìtiền mà tiếp cận em thôi ư?
Tay Ngư Nhân thận trọng rút từng tờ giấy bên trong chiếc phong bì, và đôi đồng tử bắt đầu di chuyển theo từng dòng chữ trên đó. Cho đến khi, nó đột nhiên mở to.
"Ngư Nhân?"
Đôi bàn tay vì sự giật mình của chủ nhân mà buông hẳn ra, khiến cho những tờ giấy đang cầm rơi xuống đất. Khi Ngư Nhân vội vàng cúi xuống nhặt, cô bắt gặp ánh mắt của người vừa lên tiếng đang nhìn mình.
Cô biết người này. Là bạn của cô, à không, bạn của Sư Tử trước đây. Một trong những kẻ đã quay lưng với cô ngày trước.
***
Ngày hôm nay, Đinh Xà Phu như mọi khi lại cùng Sư Tử đến bệnh viện. Trong khi cô ở phòng bệnh cùng bầu bạn với mẹ của Lưu Song Ngư, cậu ở lại trò chuyện với vị bác sĩ quen thuộc thay cho Thiên Yết không thể đến được hôm nay. Một lúc sau thì đến gặp Sư Tử, và cùng cô ra về, sau khi trải qua một màn đấu mắt cực kì khó chịu với tên bốn mắt khó ưa. Dù vậy, tâm trạng của Xà Phu nhanh chóng được cải thiện khi đi cùng với Sư Tử trên đường đưa cô về nhà.
"Vậy gặp sau nhé, Rắn!"
"Ngủ ngon, Sư Sư!"
Nhìn theo chiếc mô tô cùng bạn trai nhanh chóng khuất bóng, Sư Tử mỉm cười vui vẻ. Bỏ qua cảm giác kì lạ không rõ lý do trong lòng, cô quay người bước vào nhà mình.
"Thưa mẹ, con mới..."
Khi Sư Tử vừa mở cửa và bước vào trong nhà, cô đột nhiên bắt gặp mẹ mình đang đứng cách đó không xa, nhìn cô, và mỉm cười dịu dàng.
"... về."
"Mừng con đã về, con gái!"
Trước khi kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, tay Sư Tử đã bị mẹ mình nắm chặt lấy và kéo vào trong. Trong lúc còn đang tần ngần ngồi trên ghế sofa một cách ngơ ngác, bà Lâm lại lần nữa chạy ra sau khi vừa đi vào bếp, cùng với một ly sữa trên tay.
"Con của mẹ chắc mệt lắm rồi phải không? Uống đi con!"
"Mẹ ổn chứ ạ? Ý con là- Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?"
"Mẹ thì có làm sao chứ hả? Nào, con, uống đi!"
Dù cảm thấy có sự kì lạ ở mẹ mình, Sư Tử lại không suy nghĩ quá nhiều về hành động có phần kì quặc của bà. Cô mỉm cười, đón lấy ly sữa từ bà Lâm, và ngoan ngoãn uống sạch.
Có lẽ tâm trí mẹ mình đã thảnh thơi hơn một chút. Đó chính là điều Sư Tử đã nghĩ, cho đến khi cả người bỗng dưng mất hết sức lực và sự tỉnh táo.
Nụ cười dịu dàng vốn luôn luôn dành cho anh trai từ mẹ là điều duy nhất Sư Tử nhìn thấy và nhớ được trước khi mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Chuyện gì vậy?
Hình như, cô đúng là mệt thật rồi.