Chương 5

Edit: Heo



Đêm đó cuối cùng không xảy ra chuyện gì hết, trong lúc Quý Hân Nhiên đang ý loạn tình mê thì Đỗ Trường Luân đột nhiên dừng lại. “Anh không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn”. Giọng nói lộ rõ sự kìm nén.


Quý Hân Nhiên phản ứng lại, vừa thẹn vừa quẫn, như vậy khác nào là mình đang rất nóng lòng. Nhưng vừa nghĩ lại, đây mới chính là phong cách của Đỗ Trường Luân, lý trí, bình tĩnh. Trường hợp không khống chế như vậy trước đó cũng chỉ xuất hiện một lần. Đó là lần đầu tiên Quý Hân Nhiên đến nhà Đỗ Trường Luân.


Đỗ Trường Luân không phải là người thành phố này, cha mẹ anh đều ở trên tỉnh, cách Vân Hải mấy trăm km. Bình thường bọn họ ở bên nhau rất ít khi đề cập đến gia đình mình. Có đi thì Quý Hân Nhiên mới biết, thì ra cha mẹ anh đều là quân nhân, cha anh Đỗ Vân Châu làm ở quân khu tỉnh, mẹ là Thượng Mai là một quân y.


Bọn họ rất nhiệt tình với Quý Hân Nhiên, nhất là Thượng Mai, luôn nắm tay cô thân thiết, vẻ mặt luôn tươi cười: “Thằng bé Trường Luân này, tính tình lãnh đạm, không ưa nói chuyện, Hân Nhiên, nó có làm cháu tủi thân thì cứ nói cho bác biết…”. Đỗ Trường Luân ở bên nghe hai người nói chuyện thì cũng từ chối cho ý kiến, dường như không liên quan đến mình.


available on google playdownload on app store


Buổi tối cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài tản bộ. Nơi đây phong cảnh tao nhã, hai bên đường là hai hàng cây phù dung, đúng mùa hoa nở, những đóa hoa tròn tròn màu hồng nhạt phối với những cành lá xanh biếc, từ xa nhìn lại như những chú khổng tước đang trổ mã, rất đẹp.


“Lúc trước sao anh không tham gia quân đội hoặc là thi vào trường quân chính?”. Đỗ Trường Luân là người duy nhất trong nhà không mặc quân trang. Cô từng thấy ảnh chụp gia đình bọn họ. Anh của anh là Đỗ Trường Côn, là thượng tá trong trung đoàn tỉnh Võ Cảnh.


“Không thích”. Đỗ Trường Luân vẫn thản nhiên như cũ. Quý Hân Nhiên cảm thấy từ khi về nhà, ngữ điệu của anh lúc nào cũng chỉ như vậy.
Cô nghiêng đầu đánh giá anh, Đỗ Trường Luân trông giống mẹ thanh tú, nhã nhặn còn anh trai anh có vẻ giống cha, có khí chất uy vũ của một quân nhân.


“Anh là thư sinh yếu ớt như vậy, chắc mặc quân trang vào thì cũng chỉ có thể làm quân y linh tinh thôi nhưng anh trai anh lại rất có khí chất này, giống như là trời sinh để mặc quân trang vậy…” Cô trêu chọc anh.


“Quý Hân Nhiên!” Giọng Đỗ Trường Luân lạnh lùng, đột nhiên nắm chặt bả vai cô, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ: “Ai bảo em anh là thư sinh yếu ớt?”


Cô còn chưa phản ứng lại thì hơi thở nam tính đã dồn đến. Cô theo bản năng lui về phía sau, dùng sức lực mà ép cô dựa vào gốc phù dung bên cạnh rồi bá đạo mà hôn cô, giống như muốn cắn nuốt cô. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy lại khiến cô cảm thấy rất lạ. Người trước mặt này tuyệt đối không giống anh bình thường, ánh mắt tối tăm đó khiến cô vô cùng bối rối, không khỏi đẩy đẩy anh ra nhưng những cái đẩy của cô lại càng khiến anh ra sức hơn. Cô chỉ cảm thấy vai mình đau đớn, lại thêm chút tủi thân, nước mắt lập tức trào ra. Nhìn thấy nước mắt của cô, người Đỗ Trường Luân cứng lại, sức lực trên tay anh cũng rút đi rất nhiều, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Hân Nhiên, Hân Nhiên…”


Quý Hân Nhiên vừa tỉnh lại thì bữa sáng đã được dọn sẵn. “Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đến trường”. Đỗ Trường Luân đã bắt đầu ăn sáng.
“Không cần đâu, em tự bắt xe bus đi là được rồi, anh cũng phải đi làm mà”. Trường cô ở rất xa nơi này, lái xe cũng mất hơn nửa tiếng.


Quận Hoàn Dương thì ra chính là một huyện gần thành phố Vân Hải, mấy năm trước sáp nhập vào Vân Hải, thật ra cũng chỉ là sửa từ huyện Hoàn Dương thành quận Hoàn Dương mà thôi, cũng không có thay đổi thực chất gì. Không giống vùng núi gần Hoàn Dương, có đủ các loại chính sách, kinh tế phát triển nhanh, tài chính thu nhập gấp đôi Hoàn Dương. Dùng cách nói của Lưu Lâm thì chính là “Cách một con đường mà chia làm hai thế giới”. Cái này cũng không hề khoa trương, đều là giáo viên, tiền lương và đãi ngộ của khu vùng cao bao giờ chẳng tốt hơn chỗ các cô.


Đỗ Trường Luân nhìn nhìn đồng hồ: “Anh đi kịp, em mau ăn đi”.


Đỗ Trường Luân luôn đúng giờ, cô cũng không muốn vì mình mà khiến anh muộn làm nên bữa sáng này có thể nói là dùng tốc độ thời học quân sự trong đại học mà ăn. Ăn xong miếng cuối cùng, cô đứng lên nói: “Đi thôi”. Đỗ Trường Luân cầm khăn giấy đưa cho cô: ‘Lau miệng đi”.


Đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân đến trường của cô. Thứ hai, ngoài cổng trường đều là các học sinh về trường. Quý Hân Nhiên bảo anh đỗ ở đối diện trường. “Em xuống ở đây, đằng kia nhiều học sinh”


Thật ra là cô sợ đụng mặt đồng nghiệp của mình, cô chưa từng nói chuyện mình có bạn trai, đến lúc đó chẳng biết phải giới thiệu thế nào. Ai ngờ, cô vừa sang đường, Đỗ Trường Luân lại đuổi theo: “Quý Hân Nhiên!”. Anh đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Chìa khóa nhà anh”.






Truyện liên quan