Chương 38
Xí nghiệp tân dược của Mễ Kiều Dương được đầu tư, anh gọi điện thoại cho Quý Hân Nhiên: “Hân Nhiên, anh mời vài bạn học và bạn bè, xem như cảm ơn mọi người, mấy ngày anh bị bệnh đều phải nhờ vào mọi người cả”.
Quý Hân Nhiên vốn không định đi nhưng nghĩ mình từ chối thì như là đang lảng tránh, huống chi cũng không chỉ có hai người bọn họ nên đáp ứng.
Vì sợ phải uống rượu nên cô không lái xe.
Đến nơi gặp mấy người bạn học cũ, bạn đồng nghiệp trong xí nghiệp, khiến cô bất ngờ là lại gặp cô gái trẻ ở bệnh viện hôm đó.
“Cô giáo Quý đến rồi!”. Cô gái trẻ vui tươi chào hỏi, cho dù chỉ gặp qua một lần nhưng cô có ấn tượng rất tốt với người bạn học xinh đẹp, hiền hòa này của Mễ Kiều Dương.
Lúc Mễ Kiều Dương giới thiệu mọi người thì Quý Hân Nhiên mới biết cô ấy tên là Hồ Thiên Dao.
Bởi vì có cô gái trẻ này nên không khí rất náo nhiệt. Cô từ trước đến giờ đều là như vậy, miệng chẳng có lúc nào nhàn rỗi, chỉ trong chốc lát đã đào ra được rất nhiều chuyện thú vị của Mễ Kiều Dương khi còn học đại học từ chỗ Lộ Hiểu Đằng khiến cho Mễ Kiều Dương nhíu mày. Cũng may mọi người biết chừng mực mà không đem chuyện Mễ Kiều Dương và Quý Hân Nhiên nói ra.
“Hân Nhiên, lúc về cảm ơn Đỗ Trường Luân giúp anh, nếu không phải có anh ấy giúp thì cũng không được xúc tiến nhanh như vậy”. Sau này anh mới biết bọn họ được phê duyệt nhanh như vậy là vì “chủ nhiệm Đỗ đặc biệt đến thúc giục”.
“Cảm ơn cái gì, anh ấy chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi chút thôi”.
“Hi, nhìn hai người khách khí kìa, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà cảm ơn đến cảm ơn đi, xa lạ quá” Hồ Thiên Dao chen vào.
“Tiểu Hồ nói đúng lắm, hai người các cậu đừng khách sáo”. Triệu Nghệ Hiểu cũng nói.
Chỉ ăn một chốc mà Quý Hân Nhiên đã nhìn ra manh mối, ánh mắt Hồ Thiên Dao dính chặt lên người Mễ Kiều Dương. Trực giác của phụ nữ nói cho cô: Cô bé này thích Mễ Kiều Dương.
Lúc tan thì đã quá muộn, Lộ Hiểu Đằng nói với Hồ Thiên Dao: “Nào, chúng ta tiện đường, để chị đưa em về, tiện thể kể cho em mấy tin thú vị ít người biết của Mễ tổng nhà các em”.
Hồ Thiên Dao quay đầu nhìn Mễ Kiều Dương: “Mễ tổng, em đi đây”
“Được, để Hiểu Đằng đưa cô về”. Mễ Kiều Dương nói với Quý Hân Nhiên: “Anh đưa em về”.
Anh đi xe, vì người vừa khỏe nên đêm nay không uống rượu.
Quý Hân Nhiên thấy cũng chỉ đành như vậy nên gật gật đầu.
Xe đến dưới lầu, hai người xuống xe.
“Hân Nhiên, lần này thực sự cảm ơn em… nhưng anh không muốn nợ Đỗ Trường Luân một ân tình”. Ánh mắt Mễ Kiều Dương nhìn sang nơi khác…
Quý Hân Nhiên cảm thấy Mễ Kiều Dương khi mới chia tay đã quay trở lại: “Mễ Kiều Dương, chỉ là chút chuyện nhỏ anh có cần phải nghĩ thế không? Lòng tự trọng của anh đúng là không phải lớn bình thường thôi đâu”.
“Hân Nhiên, em không phải đàn ông, em không hiểu đâu”. Giọng nói anh chất chứa nỗi cô đơn sâu hun hút: “Anh không muốn thua anh ấy”.
Nhất thời Quý Hân Nhiên không biết nên nói gì.
Thật lâu sau, Mễ Kiều Dương nhẹ nhàng nói: “Hân Nhiên, anh không mong em phải cầu xin ai vì anh, anh muốn em được hạnh phúc”.
Cũng như trước kia, anh thấy Quý Hân Nhiên vì anh mà khắc khẩu với cha, nhìn cô cả ngày đầy tâm sự…
Anh nhớ lại lời Quý Kiến Đông: “Nếu cậu thích nó thì hãy suy nghĩ vì nó, chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn nó vì cậu mà cãi cọ với cha mẹ… Cậu có thể cho nó cuộc sống thế nào? Đúng, tôi tin Hân Nhiên không sợ khổ nhưng cậu nhẫn tâm nhìn nó ở trong căn phòng hơn 20m với cậu, ngày ngày vì cuộc sống mà bôn ba… như thế nó có hạnh phúc không? Hay là cậu thấy hạnh phúc…”
Anh nghĩ, lời Quý Kiến Đông rất đúng, anh không đành lòng để Quý Hân Nhiên sống cuộc sống như vậy.
Thực ra, sau khi gặp Mễ Kiều Dương từ hôn lễ của Triệu Nghệ Hiểu, Quý Hân Nhiên đã nghĩ, Triệu Nghệ Hiểu nói không phải không có đạo lý, trước kia mình đã không công bằng với Mễ Kiều Dương.
“Cậu chưa bao giờ nói bối cảnh gia đình cậu cho anh ấy, đột nhiên lại dẫn anh ấy về nhà sao anh ấy có thể không nghĩ lại? Nếu đổi lại cậu là anh ấy thì cậu sẽ nghĩ gì?”
Cô thực sự suy nghĩ về vấn đề này, nếu đổi lại là cô có lẽ cô còn có phản ứng mạnh hơn nữa.
“Giờ em sống rất tốt, thật đấy, Mễ Kiều Dương, em giúp anh chẳng có ý gì cả, em biết anh muốn chứng minh bản thân, em cũng mong anh thành công”. Thực ra cô còn muốn nói, quá khứ thực sự chỉ là quá khứ.
Mễ Kiều Dương nhìn Quý Hân Nhiên, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Anh muốn chứng minh bản thân, muốn cho Quý Kiến Đông biết, lúc trước Quý Hân Nhiên không nhìn nhầm người nhưng anh không biết, đến lúc này thì còn có ý nghĩa gì? Thành công đã gần trong gang tấc mà người anh mong cùng chia sẻ đã là vợ của người ta.
Quý Hân Nhiên lên lầu, cô đứng trước cửa, thấy xe Mễ Kiều Dương đỗ lại hồi lâu rồi mới rời đi.
Lúc trước khi còn đi học, mỗi lần đưa cô về kí túc xá, đều là cô lên lầu, đến ban công vẫy tay với anh thì anh mới đi khiến bạn cùng kí túc xá đều ở bên cạnh trêu chọc: “Hân Nhiên, đã quá cả “mười tám đưa tiễn” rồi”.
Quả thực cũng không có kết cục tốt.
Lúc chuông cửa vang lên cô còn có chút hoảng hốt, Đỗ Trường Luân không ở nhà, muộn thế này còn ai đến?
Nhìn qua mắt mèo, cô vội vàng mở cửa
“Sao anh lại về?”. Bất ngờ lại chính là Đỗ Trường Luân.
Vẻ mặt Đỗ Trường Luân chẳng có nhiều biểu cảm: “Có chút việc gấp cần xử lý, vừa khéo bên kia có xe về, anh cũng về cùng”.
“Vừa về?”
“Ừm, ở lại đơn vị một lát, lúc đi có hơi vội quên mang chìa khóa, sợ về sớm em không ở nhà”.
Quý Hân Nhiên định nói: “Anh gọi điện thoại cho em là được rồi mà” nhưng nhìn vẻ mặt anh rất mệt mỏi, nghĩ chắc thực sự bận nên quên chìa khóa, điều này cũng chẳng giống tác phong của anh chút nào.
“Chưa ăn cơm đúng không?” Cô đưa dép lê cho anh.
“Ừm”
“Thế anh nghỉ ngơi đi, em làm chút đồ cho anh ăn”. Cô vội đi vào phòng bếp.
Đỗ Trường Luân ngồi xuống sofa mà nhìn bóng Quý Hân Nhiên bận rộn trong nhà bếp, cảm thấy cô như gần như xa.
Kỳ thật vừa rồi anh ở ngay dưới lầu.
Vốn chẳng phải có việc gấp gì, là trong lòng anh có chút nhớ cô, lần đầu tiên vướng bận vì một ai như vậy. Cho nên khi đơn vị có xe trở về Vân Hải, hỏi anh có cần gì không? Anh lập tức theo xe trở về.
Trên đường đi, anh còn đang nghĩ có nên gọi điện cho Quý Hân Nhiên không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không gọi, thầm nghĩ sẽ tạo cho cô niềm vui bất ngờ.
Lúc về nhà, Quý Hân Nhiên lại chưa về, hẳn là cuối tuần bị Triệu Nghệ Hiểu lôi đi chơi, anh đi vội nên quên mang chìa khóa, vì thế ngồi ở vườn hoa dưới lầu chờ.
Quý Hân Nhiên về, lại là về cùng Mễ Kiều Dương.
Anh không phải thấy đàn ông đưa Quý Hân Nhiên về mà không vui nhưng người này lại là Mễ Kiều Dương.
Lần đầu tiên Quý Hân Nhiên đưa anh về nhà, chỉ vì Quý Kiến Đông nhắc đến một người mà cãi cọ, lúc ấy anh cũng chẳng biết người đó là ai nhưng sau này thì biết, là Mễ Kiều Dương.
Một Quý Hân Nhiên từng thiếu chút nữa trở mặt với người nhà, trong lòng cô, Mễ Kiều Dương có vị trí gì ai cũng hiểu.
Anh đứng đó nhìn hai người bọn họ, bọn họ nói gì anh không nghe rõ nhưng vẻ mặt hỗn loạn, đau lòng, thấu hiểu của Quý Hân Nhiên anh lại nhìn rõ, điều này khiến anh hỗn loạn, thoáng nhớ lại kì nghỉ hè năm thứ ba, anh kích động chạy từ nhà bà ngoại về nhà, muốn thổ lộ với người con gái anh thầm thích thì lại phát hiện, cô và anh trai đã là một đôi…
Quý Hân Nhiên bưng một chén vằn thắn qua, thấy Đỗ Trường Luân còn ngồi đó, vẻ mặt như có tâm sự.
“Sao thế?” Cô vươn tay sờ trán anh. “Tinh thần kém như vậy, không phải là bị ốm chứ?”
“À, không có gì, chỉ là hơi mệt một chút”
“Mau ăn đi, ăn xong đi tắm rồi đi nghỉ sớm”. Hiếm khi thấy anh mệt mỏi như vậy.
Đỗ Trường Luân ăn xong rồi đi thẳng vào thư phòng: “Em ngủ trước đi, đừng chờ anh, anh phải làm một số việc, chỉ sợ sẽ muộn”
Cũng không biết mấy giờ anh đi ngủ, sáng dậy chỉ thấy mắt anh toàn tơ máu, chiều hôm đó đã lại vội vã rời đi.
Quý Hân Nhiên cảm thấy sau lần trở về này, Đỗ Trường Luân hình như bận hơn nhiều, mỗi lần gọi điện đều vội vàng nói được đôi câu. Cô vì năm nay dạy khóa tốt nghiệp, công việc cũng rất bận rộn, bình thường cũng không về nhà ở Vân Hải, dù sao về cũng chỉ có một mình.