Chương 48
Ngày 29 tháng chạp, cô gọi điện hỏi Đỗ Trường Luân bao giờ thì về nhà.
“Chút nữa thị trưởng Trần còn có việc tìm anh, xong xuôi thì anh về”.
“À, thế anh đi cẩn thận nhé”, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “À, hỏi thăm mọi người trong nhà giúp em”
Chiều 30 Tết, cô và mẹ, cả Tiểu Lệ nữa cùng nhau làm bánh chẻo.
Cha mẹ Tiểu Lệ đều xuống miền Nam đón tết cùng anh trai, cô cũng chẳng quay về.
Quý Kiến Đông luôn bận rộn bên ngoài, về cũng rất muộn. Lúc sáng đi, Trữ Băng còn dặn ông về sớm một chút ăn bánh chẻo.
Lúc nấu xong, cô nhìn nồi đầy bánh chẻo, bỗng nhiên nhớ tới Mễ Kiều Dương.
Cô biết anh không về quê ăn tết cùng gia đình, cơm tất niên anh ăn ở đâu?
Gọi điện thoại qua, Mễ Kiều Dương vui tươi hớn hở nói: “Anh đang làm bánh chẻo đây này”.
“Là làm bánh bao à?” cô cũng vui vẻ.
“Với anh mà nói, chỉ cần ở trong có nhân thì đều là sủi cảo”, anh cười lớn qua đầu điện thoại.
Mễ Kiều Dương là người linh hoạt, có lẽ vì người phía nam nên anh hoàn toàn không biết gì về cách làm bánh chẻo.
Hồi còn học đại học, dịp Tết, có lần mấy người bọn họ mua đồ ăn về nấu bánh chẻo. Bánh chẻo anh làm khiến mọi người cười vỡ bụng, Lộ Hiểu Đằng nói: “Cậu làm thế này làm sao nổi lên được đây”
Cô lấy hộp đựng đồ, chọn khoảng 30 chiếc bánh chẻo rồi lái xe qua nhà Mễ Kiều Dương.
Địa chỉ của anh là do lần trước ăn cơm, nghe mấy người nhắc đến.
Cô giơ hộp đồ lên: “Bánh chẻo cho anh này!”
Sau khi vào nhà thấy quả thực anh đang tự làm bánh chẻo, “Trình độ của anh chả tiến bộ gì thế?”. Cô nhìn những chiếc bánh chẻo to to, nhỏ nhỏ không đều.
Mễ Kiều Dương có chút ngượng ngùng, thực ra hôm nay trong xí nghiệp có tổ chức tất niên cho nhân viên nhưng anh lại không muốn đi.
Quý Hân Nhiên đưa bánh chẻo cho anh: “Tự nấu đi”.
Mễ Kiều Dương đón lấy, đột nhiên nói: “Ăn bánh chẻo em làm, anh sẽ không nhớ nhà nữa”.
Quý Hân Nhiên chỉ đành coi như không nghe thấy, thực ra cô đưa bánh chẻo cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là nghĩ anh một mình đón tết rất cô đơn, nếu là người khác có lẽ cô đã mời về nhà ăn tất niên rồi.
“Được rồi, em phải về đây, xe còn để ngay dưới, mấy hôm nay cũng không dễ đi lại”.
Mễ Kiều Dương tiễn cô xuống lầu, ở góc lầu thì thấy Hồ Thiên Dao, Quý Hân Nhiên thấy cặp lồng trong tay cô thì quay đầu cười nói với Mễ Kiều Dương: “Xem ra em không đến thì anh cũng không đói được, sớm đã có người lo cho anh rồi”.
Cô vẫy tay với Hồ Thiên Dao: “Mau đi giúp giám đốc Mễ của cô nấu bánh chẻo đi”.
Lúc nấu bảnh chẻo, Quý Hân Nhiên và Tiểu Lệ đi đốt pháo, pháo là Quý Hân Nhiên chọn, không lớn lắm, chỉ có tiếng “tạch, tạch” vui tai, rất có hương vị của Tết năm nào.
Lúc bánh chẻo bưng lên bàn, Quý Kiến Đông cũng đã về.
“Cha uống rượu?”, Quý Hân Nhiên cảm thấy trên người ông thoáng có mùi rượu.
“Không có đâu, cha hận không thể bay về ăn bánh chẻo với mọi người, còn uống rượu gì chứ”.
Nhưng Quý Hân Nhiên tin ông đã uống rượu, cô rất mẫn cảm với cồn rượu. Ông nói như vậy có lẽ là vì không muốn Trữ Băng lo lắng.
Ăn xong bữa cơm tất niên, cùng cha mẹ xem TV xong, Quý Hân Nhiên thúc giục hai người đi nghỉ. Trữ Băng mới ra viện không lâu, Quý Kiến Đông cũng mệt mỏi, cô không muốn hai người quá mệt.
Quay về phòng, từ xa truyền đến tiếng pháo liên tiếp, cô chẳng hề thấy buồn ngủ. Cũng chẳng muốn xem TV, đơn giản là lôi laptop ra mà lên mạng.
Ngày này mọi người đều bận đoàn tụ, list bạn bè xám xịt.
Triệu Nghệ Hiểu lại online, hỏi ra mới biết cô đang phải trực cơ quan.
“Cậu muốn thăng quan thì cũng không thể ngược đãi người nhà được chứ, bảo Hách Lực phải làm sao đây?”, cô cố ý chê bai Triệu Nghệ Hiểu.
Đối phương khinh khỉnh: “Cậu nghĩ mình muốn sao, đồng nghiệp ở ngoài đều về quê, ở thành phố chủ yếu toàn là các bà bầu nên chủ nhiệm giao công việc vĩ đại này cho mình đây”.
Biết cô không về nhà Đỗ Trường Luân, Triệu Nghệ Hiểu nói: “Hay quá, chờ trực xong cũng có người đi dạo phố cùng mình rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì di động của Quý Hân Nhiên vang: “Mình có điện thoại, không chat với cậu nữa”
Là Đỗ Trường Luân, giờ hẳn anh ở cùng người nhà rồi.
“Ăn bánh chẻo?”, anh hỏi
“Ừm, ăn rồi, còn anh?”
“Anh cũng ăn rồi”
“Trong nhà ổn chứ?”, cô nghĩ rồi hỏi.
Đỗ Trường Luân chần chờ trong chốc lát: “Anh ở Vân Hải, không về nhà”
“Sao cơ? Anh không về?”, Quý Hân Nhiên thực sự giật mình, “Vậy anh ăn cơm đâu? Sao không qua đây?”
“Anh ăn với đồng nghiệp ở cơ quan”, giọng anh vẫn nhất quan, không chút cảm xúc.
Im lặng trong chốc lát, anh đột nhiên nói: “Hân Nhiên, công việc của anh có thể có chút thay đổi. Năm sau anh phải đến một huyện phía tây tỉnh, luân chuyển cán bộ”.
“Luân chuyển cán bộ?”, cái này cô từng nghe nói, “Có lâu không?”
“Khoảng năm rưỡi, hai năm”.
Hôm qua, thị trưởng Trần nói chuyện với anh rất lâu, việc tổ chức cán bộ về cơ bản đã xong xuôi. Qua năm sau, bí thư Hình đi tỉnh ủy, thị trưởng Trần tiếp nhận chức vụ bí thư, vị trí thị trưởng bên trên đã có sắp xếp, mà phó thị trưởng Lưu khả năng là sẽ được điều làm phó chủ tịch hiệp thương ở địa phương khác.
“Không thể tin được ông ta còn có căn cơ sâu như vậy, nếu không sẽ không đơn giản chỉ là điều động như vậy…”, hiển nhiên thị trường Trần không hài lòng với kết quả này.
Nhưng là có một số việc không có khả năng nói cho rõ ràng, không giải quyết được gì có lẽ là hi vọng của một số người.
“Trường Luân, cậu còn trẻ, cố gắng phấn đấu, trở về bộc lộ năng lực. Bây giờ cậu ra ngoài là thích hợp nhất, vụ án của cha cậu về cơ bản là chỉ thế thôi thì cũng sẽ có chút phiền toái, người khác sẽ nói ra nói vào, cậu cũng khó làm việc”.
Anh biết những lời thị trưởng Trần đều là lời tâm huyết, nhưng bây giờ rời đi, lòng anh thực sự không nỡ.
“Lâu như vậy?”, Quý Hân Nhiên nhất thời không phản ứng kịp.
Hai đầu điện thoại đều im lặng.
Thật lâu, giọng Đỗ Trường Luân lại truyền tới: “Hân Nhiên, nếu có thể, em có đi cùng anh không?”
Quý Hân Nhiên ngây ngẩn, cô không biết vì sao Đỗ Trường Luân lại hỏi như vậy nhưng trong đầu cô cứ vang lên câu nói đó của Đỗ Trường Luân “Cuộc hôn nhân đó vốn là theo mục đích…”
Cô im lặng hồi lâu, bên kia, dường như Đỗ Trường Luân thoáng thở dài: “Anh biết rồi, Hân Nhiên”. Anh cúp máy.
Điện thoại cúp hồi lâu mà Quý Hân Nhiên vẫn ngồi sững một tư thế.
Đã có lần cô nghĩ sẽ theo anh đi đến chân trời góc bể nhưng là anh, là anh đã khiến cô hiểu ra đó chẳng qua chỉ là giấc mộng đơn phương tình nguyện của cô.