Chương 57
Thủ tục xin nghỉ cũng không quá phức tạp, chỉ là mọi người rất bất ngờ với quyết định này của cô. Giáo viên dù không khiến mọi người hâm mộ nhưng tốt xấu gì cũng là một công việc tốt, mấy năm qua rất ít người xin nghỉ, ngược lại có rất nhiều người chọn ngành nghề này.
Hiểu trưởng vẫn nói năng đầy vẻ quan cách: “Cô Quý, đội ngũ giáo viên thiếu đi một người như cô thực sự rất đáng tiếc. Nhưng mong là “người hướng lên cao, nước chảy xuống thấp”, cô có chỗ tốt hơn, mọi người cũng không thể ngăn cản”. Trong lòng anh ta, chắc chắn nghĩ Quý Hân Nhiên vì có công việc tốt hơn nên mới từ chức.
Lúc làm thủ tục ở Sở giáo dục, mấy người lớn tuổi hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Tương lai hối hận cũng không có cách nào đâu đấy”.
Quý Hân Nhiên cười khổ, sao cô không hiểu rằng tên đã bắn đi sẽ không quay lại được nhưng có rất nhiều chuyện vốn không thể hối hận.
Mọi thủ tục đều đã xong xuôi, cô đến trường thu dọn đồ đạc, thuận tiện tạm biệt đồng nghiệp cũ. Mọi người cũng nghĩ cô có lựa chọn tốt hơn nên mọi người đều chúc mừng, chỉ có Quý Hân Nhiên nghe mà thấy chua chát.
Kí túc xá của cô cũng không có gì nhiều, hành lý đơn giản, đồ dạy học cũng chỉ là một số sách tham khảo. Thu dọn xong, cô ngồi trên giường nhìn căn phòng trống rỗng. Nhớ lại lúc vừa đến, cô và Lưu Lâm hay đùa giỡn, cảnh như ngay trước mắt mà cuộc sống của hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi tốt nghiệp cô vẫn dạy tại ngôi trường này, mấy năm qua, từng nhành cây ngọn cỏ cô đều rất quen thuộc, kí túc xá gần với sân thể dục, buổi sáng luôn nghe được tiếng bước chân của học sinh tập thể dục, còn cả tiếng bọn trẻ hô hào khẩu hiệu. Nhìn căng tin của trường học, cô từng vô số lần oán trách thức ăn nơi đó quá tệ nhưng về sau cũng chẳng còn cơ hội mà ăn.
Lúc rời đi, khu tự học đang sáng đèn, các học sinh bắt đầu giờ tự học. Cô không đi tạm biệt học sinh của mình, thực sự cô không có dũng khí đó, học sinh có lẽ sẽ trách cô giáo đi đào ngũ vào lúc này.
Ngoài cổng trường, đang định vẫy xe thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại trước mặt cô, cửa xe mở ra, là Mễ Kiều Dương.
Anh bước xuống giúp cô cất đồ vào cốp xe, “Lên xe đi.”
Quý Hân Nhiên không hỏi vì sao anh biết hôm nay cô đến trường học dọn đồ, cô lên xe, cả đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Mễ Kiều Dương biết lòng cô không vui, phải thích ứng với sự thay đổi lớn trong cuộc đời, tạm biệt quãng thời gian vui vẻ, mọi chuyện đều cần thời gian để cô từ từ điều chỉnh, ai cũng không giúp được cô.
Đến trước nhà, Mễ Kiều Dương xách đồ giúp cô: “Anh không vào nhà đâu, có chuyện thì cứ gọi cho anh”.
Quý Hân Nhiên gật gật đầu, “cảm ơn anh”.
Cô mang đồ vào cửa.
“Là Mễ Kiều Dương đưa con về?”, Trữ Băng đứng bên cửa sổ, hiển nhiên đã nhìn rõ chuyện bên ngoài.
Quý Hân Nhiên hiểu ý mẹ, “Mẹ, bọn con chỉ là tình cờ gặp”.
“Hân Nhiên, từ chiều nó đã gọi điện thoại đến”.
Quý Hân Nhiên có chút quẫn, cô nói vậy vốn là không muốn để Trữ Băng nghĩ nhiều, giờ ngược lại lại thành ra có chuyện mờ ám.
Nghĩ nghĩ, cô nói rất thật: “Mẹ, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, con và Mễ Kiều Dương đều không có khả năng tiến xa hơn, trong lòng con chỉ coi anh ấy là người bạn tốt”.
“Con nghĩ thế là tốt nhất”, Trữ Băng thở phào.
Nửa đêm, Đỗ Trường Luân bị cơn đau đánh thức, cảm giác bụng đau như bị đâm, anh đứng dậy uống ngụm nước, tưởng cố nhịn sẽ qua, ai ngờ càng ngày càng đau, đến cuối cùng không thể đứng thẳng nổi, anh đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Tề.
Bệnh viện chẩn đoán: viêm ruột thừa cấp tính, phải lập tức phẫu thuật.
“Phó chủ tịch Đỗ, em báo cho người nhà anh nhé, bảo chị dâu đến đây?”, Tiểu Tề khẽ hỏi anh.
Đỗ Trường Luân đau đầu đến toát mồ hôi, anh nghĩ nghĩ rồi đọc số của Đỗ Trường Côn cho Tiểu Tề: “Gọi số này đi, Vân Hải quá xa, nhất thời cũng không đến được”.
Đỗ Trường Côn ở gần hơn, rạng sáng, Đỗ Trường Côn và Thượng Mai đã đến.
Thượng Mai vừa thấy anh, mắt đã đỏ hoe: “Trường Luân, sao con gầy đi thế này?”.
“Mẹ”, lòng Đỗ Trường Luân có cảm giác như trẻ con ra ngoài bị bắt nạt gặp lại mẹ.
Tiểu phẫu làm cũng rất nhanh, rất thuận lợi chỉ là vết mổ có hơi đau, vì để tránh bị dính ruột mà phải tích cực đi lại.
Lục tục có lãnh đạo cùng đồng nghiệp tới thăm.
“Có phải Hân Nhiên không biết, sao không gọi điện thoại đến?”.Thượng Mai nhỏ giọng hỏi Đỗ Trường Côn.
“Có phải là Trường Luân không nói cho em ấy?”, Đỗ Trường Côn lấy diện thoại, “để con gọi cho em ấy”.
Quý Hân Nhiên không ngờ Đỗ Trường Côn lại gọi cho mình, “anh cả”.
“Hân Nhiên, em không đến thăm Trường Luân sao?”
“Anh ấy làm sao?”, Quý Hân Nhiên không hiểu ý của Đỗ Trường Côn.
“Thằng nhóc này, quả là nó không nói cho em, nó đang nằm viện”.
“Nằm viện? Anh ấy làm sao rồi?”
Quý Hân Nhiên không khỏi cao giọng.
“Hân Nhiên, em đừng lo, không có gì lớn, là viêm ruột thừa cấp tính, vừa phẫu thuật xong”.
“Anh ấy có khỏe không?”, lòng Quý Hân Nhiên thoáng thoải mái lại.
“Nếu em không bận đến thăm nó đi, tính nó ấy à, muốn em đến còn ngại mở miệng”.
Đầu bên kia, Đỗ Trường Côn đang vui mừng.
Quý Hân Nhiên trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Anh ấy không sao em cũng yên tâm, anh cả, em không đến đâu”.
Đơn ly hôn cũng đã ký, cô còn đến làm gì?
Cách một ngày, Đỗ Trường Côn rốt cục nhịn không được, nhân lúc Thượng Mai không có ở đấy, anh hỏi Đỗ Trường Luân: “Em và Hân Nhiên làm sao thế?”
“Anh gọi cho cô ấy?”. Đỗ Trường Luân không đáp mà hỏi ngược lại.
“Ừm”
“Cô ấy nói sao?”
“Cô ấy bảo bận, không thể đến”. Dựa vào sự hiểu biết của anh, nhất định là hai người bọn họ xảy ra vấn đề, nếu không sao cô có thể không đến.
Trong lòng Đỗ Trường Luân vốn đang ôm một tia hy vọng, kỳ thật một khắc trước khi mổ anh vẫn luôn mong, mong có thể được gặp Quý Hân Nhiên mà bây giờ, cô đã nói cho anh một điều rằng hai người đã không còn quan hệ gì nữa.
“Chúng em chuẩn bị ly hôn.” Anh lạnh lùng nói.
“Ly hôn?” Đỗ Trường Côn không thể ngờ sẽ là như vậy. Anh chỉ nghĩ là vợ chồng son cãi nhau, giống như anh và Quản Dĩnh vậy.
“Trường Luân, em làm sao thế? Hân Nhiên cũng bị sao vậy? Hai đứa ly hôn?”. Nếu không phải anh còn bị bệnh thì chắc đã bị Đỗ Trường Côn túm cổ áo mà hỏi thăm rồi.
“Anh, là cô ấy đòi ly hôn với em”, thoáng ngừng lại, anh chậm rãi nói, “Đơn ly hôn cô ấy cũng đã ký rồi”
“Sao có thể như vậy? Thế còn em nghĩ thế nào?”
“Em? Em vốn còn có chút hi vọng, muốn quay về nói chuyện với cô ấy nhưng giờ, không còn quan trọng nữa”.
Giọng nói của anh hiện rõ sự thất vọng cùng nản lòng.
Đỗ Trường Côn biết anh luôn luôn kiêu ngạo, không thích người khác can thiệp sâu vào cuộc sống của mình. Bao năm nay sống một mình bên ngoài, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều tự giải quyết, không có thói quen nhờ vả người khác. Chính anh cũng không hiểu, rõ ràng là hai người yêu nhau, sao lại đi đến bước đường này?