Chương 90

Sáng thứ bảy, Quý Hân Nhiên ngủ rất ngon lành. Vì chân bị thương nên thời gian này cô rất nhàn rỗi, chuyện trong công ty phần lớn đều là do Trần Bỉnh Đức và Mễ Kiều Dương phụ trách. Điều này khiến cô nhớ lại trước kia khi làm giáo viên được nghỉ, ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy, buổi tối không lên mạng thì cũng xem phim, luôn ngủ rất muộn.


“Người ta ở công ty thì bận ngập đầu, em lại ở nhà thanh nhàn thế này, anh phải đi bảo với bọn họ mới được.” Đỗ Trường Luân đùa cô.
“Em cũng chỉ có được vài ngày lành thế này thôi, chú Đức đã nói, tháng sau em phải về công ty làm rồi”. Cô cố ý thở dài.


Đỗ Trường Luân thấy cô ngủ ngon như vậy, không nhịn được mà nhéo mũi cô: “Mèo lười, dậy đi, mặt trời chiếu vào mông rồi”.
Quý Hân Nhiên đang ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó đang cọ cọ ở mũi mình, mở mắt ra thì thấy Đỗ Trường Luân đang nhìn mình cười cười.


“Mèo lười dậy đi”.
“Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Cô có hơi ngây người, bình thường lúc ngủ dậy anh đã đi rồi.
“Xem ra ngủ nhiều hồ đồ rồi, ngay cả hôm nay là thứ bảy cũng quên?” Đỗ Trường Luân lại nhéo mũi cô, anh hình như càng ngày càng thích động tác này.


Quý Hân Nhiên bắt lấy tay anh: “Lại nhéo mũi em, em cắn anh bây giờ”. Động tác này của anh khiến cô nhớ lại khi mình còn bé suốt ngày bám đuôi mẹ.
Nói xong, cô khẽ cắn ngón tay anh, hồn nhiên không biết rằng động tác này trong mắt Đỗ Trường Luân quyến rũ cỡ nào.


Anh đột nhiên cúi xuống hôn cô: “Tiểu từ này…”, mãi đến khi sắc mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, hơi thở dồn dập thì mới buông cô ra.
“Thì ra em thích đánh thức kiểu này?” Anh khẽ thì thầm bên tai cô.


available on google playdownload on app store


Quý Hân Nhiên càng xấu hổ, véo tay anh một cái. Đỗ Trường Luân cười lớn: “Mau dậy đi, anh đưa em đến chỗ này”.
Xe tiến ra đường cao tốc, cô hỏi: “Đi đâu vậy?”, không phải là đường về tỉnh.


Sau khi Thượng Mai và Đỗ Vân Châu biết tin hai người tái hôn đều vui vẻ gọi điện nói muốn tới Vân Hải. Từ sau lần ngã ngựa, Đỗ Vân Châu không còn được khỏe như trước, Hân Nhiên và Trường Luân bàn bạc xong nên quyết định sẽ về nhà thăm bọn họ.


Đỗ Trường Luân cười cười: “Đừng vội, còn phải đi một lúc nữa cơ”
Lại đi được một đoạn, đã ra khỏi Vân Hải.
“Đi thăm bà ngoại sao?”
“Ừm, hẳn là phải đi thăm bà nhưng không phải hôm nay, hôm nay muốn dẫn em đến một nơi khác”.


Quý Hân Nhiên cảm thấy anh hoàn toàn không muốn nói cho mình là phải đi đâu nên cũng chẳng đoán thêm nữa, mở bản nhạc kinh điển “Going Home” lại rất phù hợp với tâm trạng lúc này.
Xe đi qua một đoạn đường quốc lộ rồi rẽ vào một làng chài ven biển, cuối cùng dừng trước một ngôi nhà.


“Xuống xe đi!”, Đỗ Trường Luân nói với cô.
“Nhà ai đây?” Cô chưa từng nghe anh nhắc tới có người quen ở đây.
“Là nhà của chúng ta”. Đỗ Trường Luân cười nói.


Quý Hân Nhiên nhìn anh, trông không giống nói đùa, quay lại nhìn căn nhà này, là kiểu nhà nông thôn bình thường, ngói đỏ tường xanh, không khác gì những ngôi nhà xung quanh.
“Thật sao?” Cô cảm thấy rất khó tin.


“Chẳng phải em đã nói, chờ chúng ta già rồi, tìm một làng chài nhỏ rồi mua nhà, ở bên bờ biển, đi câu cá bắt hải sản, nghe gió biển, nghe sóng biển…


Đó là lần cùng anh đi ra biển câu cá cô đã nói nhưng cô chưa từng nghĩ anh sẽ nhớ đến vậy. Thậm chí đến cả cô cũng chỉ cho rằng chỉ tiện miệng nói vậy mà thôi dù cô cũng rất thích.
“Mở cửa đi”, anh đưa chìa khóa cho cô.


Mở cửa ra, là một khu vườn nhỏ, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ, phía tây có một nhà trệt, phía đông dùng hàng rào ngăn cách lại, giữa vườn có một con đường đất men về phía ngôi nhà.


Trong nhà có phòng bếp, có đồ nấu nướng đơn giản, phía tây là một phòng khách có một bộ bàn ghế bằng mây, phía đông là phòng ngủ, là một chiếc phản, bên trên có trải chiếu…


Quý Hân Nhiên đột nhiên xoay người ôm lấy Đỗ Trường Luân, nước mắt rơi lên áo T-shirt trắng tinh của anh. Cô nhìn thấy hoa cỏ trong phòng khách, đều là những chậu hoa ở nhà cũ mà cô từng chăm sóc, cô từng nghĩ chúng đã ch.ết từ lâu rồi.


Đỗ Trường Luân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: “Sao thế? Không thích?”
“Thích, đương nhiên là thích, thích muốn ch.ết”. Khuôn mặt cô còn ngấn lệ, cười hỏi: “Anh mua từ bao giờ?”


“Lần đó đi câu cá rồi, anh có hỏi qua chú Lâm nhưng không tìm được nhà phù hợp, sau này hai ông bà ở đây muốn đến Bắc Kinh ở cùng con cái nên anh mua lại. Vốn định cho em bất ngờ nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện. Nhưng giờ nói cũng không muộn, trông em không vui?” Anh cười nhìn cô.


Quý Hân Nhiên vùi đầu vào ngực anh nói: “Đỗ Trường Luân, cảm ơn anh”.
Chiếc áo này của Đỗ Trường Luân chắc chắn là không thể mặc nữa, đã bị nước mắt của cô làm cho loang lổ.


Tuy rằng nhà không có người ở nhưng đầy đủ mọi đồ dùng, hơn nữa cũng không có mùi khó ngửi của nhà bỏ không.
“Thím Lý ở bên có chìa khóa, vẫn là thím ấy trông coi giúp anh. Hoa cỏ ở đây đều là thím ấy chăm đó”. Đỗ Trường Luân kéo cô sang bên chào hỏi thím Lý.


Thím Lý này béo tròn, tính cách thoải mái, vừa thấy Đỗ Trường Luân đã nói: “A, Tiểu Đỗ đến à, mấy hôm nay không thấy cậu đến đây?”
“Đúng thế, dạo này cháu hơi bận”. Đỗ Trường Luân giới thiệu Quý Hân Nhiên cho bà.


“Đây là thím Lý, đây là vợ cháu, Quý Hân Nhiên”.
“Cháu chào thím”, Quý Hân Nhiên chào hỏi.
“Vợ cháu xinh quá”, thím Lý khen ngợi: “Tiểu Đỗ thật có phúc”.
“Đúng thế ạ, cháu cũng thấy thế”. Đỗ Trường Luân cười hì hì.


Thím Lý nhiệt tình lại phúc hậu, tặng cho bọn họ chút rau dưa và gạo: “Vốn định bảo hai đứa qua nhà thím ăn nhưng hai đứa đều là người thành phố, thím cũng chẳng biết hai đứa thích ăn gì nên mang cho hai đứa ít gạo, tự nấu lấy mà ăn”.
Quý Hân Nhiên cảm thấy hơi ngại.


“Mọi người ở đây đều sống đơn giản, rất hòa hợp, em đừng từ chối, nếu không thím sẽ cảm thấy em khách sáo đó”. Đỗ Trường Luân xem ra đã rất quen rồi.


Thôn tuy không lớn nhưng mọi mặt đời sống đều đầy đủ, hai người đi quanh thôn, có một siêu thị nhỏ, phía nam còn có một chợ lớn, hầu như mọi thứ cần dùng đều có thể mua được.


“Đằng kia có một bến tàu nhỏ, chạng vạng ngày nào cũng có thuyền đánh cá trở về, hải sản gì cũng có, hơn nữa còn rất tươi”. Đỗ Trường Luân chỉ ra bờ biển cách đó không xa.


Hai người làm cơm đơn giản. Quý Hân Nhiên chỉ vào bếp lửa nói: “Sao không dùng cái đó? Nhóm lửa nấu cơm thích lắm”.
Đỗ Trường Luân đang xào rau: “Tiểu thư ơi, em nhóm lửa nấu cơm thì tối còn ngủ được sao?”


Lúc này Quý Hân Nhiên mới hiểu, giờ đã sang đầu hạ, thời tiết này mà đốt lửa bừng bừng thì chắc không cần ngủ thật.
Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi bên bàn uống trà, nói chuyện phiếm.
“Sao lại tìm được đây?” Quý Hân Nhiên thấy lạ, nơi này không phải trong địa giới Vân Hải.


“Trước kia bà ngoại anh ở thôn đằng trước, anh vốn định đến đó tìm nhưng vì muốn xây cảng nên thôn đó đã bị di dời. Xung quanh chỉ còn lại thôn này, vì vị trí đặc thù nên không phải di dời”.


“Nhưng mà…” Đỗ Trường Luân cười bổ sung: “Lúc anh mua thì vẫn rất rẻ, hai năm qua cảng lớn được xây dựng nên, nhà ở xung quanh đều tăng giá lên không ít, xem ra anh mua cũng được lãi đấy chứ”.
“Ha ha, coi như không lãng phí bốn năm học đại học rồi”. Quý Hân Nhiên trêu chọc.


“Anh còn mua một chiếc thuyền gỗ nữa, sau này chúng ta có thể ra biển câu cá”, Đỗ Trường Luân lại tung ra một trái bom nhỏ.
“Thật sao? Sao hôm nay không đi?” Nhớ lại lần câu cá lúc trước, cô rất nóng lòng muốn đi.
“Lần này không được, chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa chân em cũng chưa khỏi hẳn”.


“Bác sĩ đã nói vận động một chút cũng không sao mà”. Cô cãi.
“Em không muốn bị di chứng gì thì ngoan ngoãn đi”. Đỗ Trường Luân uy hϊế͙p͙ cô.
“Nào, lại đây, anh còn có cái này muốn cho em xem”, Đỗ Trường Luân kéo cô ra vườn.


Anh mở cửa căn phòng phía tây, Quý Hân Nhiên vừa nhìn vào đã hét lớn: “Xe của em?” Quay đầu hỏi Đỗ Trường Luân: “Anh còn giữ?”


“Thứ em thích sao anh để mất được?” Nhìn vẻ mặt không dám tin của cô, anh nói tiếp: “Lúc trước anh để nhờ trong gara một người bạn, sau mua nhà này thì mang qua đây”.
Quý Hân Nhiên vuốt chiếc xe: “Em còn nghĩ anh bán nó rồi cơ”.


“Nhưng về sau cũng không được chạy loạn khắp nơi”. Anh vội ra quy củ với cô.


“Biết rồi, hơn nữa hôm nay cũng không được đi, đúng không?” Quý Hân Nhiên làm mặt quỷ với anh: “Còn dông dài hơn cả mẹ em”. Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô cũng rất cảm động, một ngày này, Đỗ Trường Luân đã mang đến cho cô quá nhiều niềm vui.


Lúc chạng vạng, hai người ra bờ biển. Bờ cát nơi đây trắng mịn, hạt cát được ánh mặt trời sưởi ấm, đi chân trần trên cát, cảm giác ấm đến tận tim.


Đi mệt, bọn họ ngồi xuống bên bờ cát, trời chiều đã ngả về tây khiến biển lớn vàng rực, gió biển thổi qua tựa như có bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve, xa xa, những con thuyền đánh cá đang trở về…
Mọi thứ xung quanh đẹp tựa bức tranh mà bên cạnh lại là người mình yêu, thì ra hạnh phúc chính là như vậy.


Trong đầu Quý Hân Nhiên hiện lên một câu nói: Chỉ cần kết thúc đẹp, mọi thứ cũng đều là hoàn mỹ.






Truyện liên quan