Chương 7: Trong hang ổ quỷ
Tôi trải qua một đêm không ngủ, cố nhớ lại tất cả những điều anh đã nói. Anh có nghiêm túc không? Tôi vẫn như thấy khuôn mặt anh ánh lên vẻ nhiệt tình. Tôi nhớ lại đôi lông mày anh nhướn lên, cái cách mà mái tóc đen xõa xuống vầng trán cao, đôi mắt long lanh rực sáng trong lúc anh nói về tinh yêu.
Cảm xúc của tôi thế nào? Khó có thể diễn tả chính xác được. Tôi quá bối rối, tất cả những điều mà tôi biết là muốn ở bên anh, chưa bao giờ tôi cảm thấy hứng thú, xao xuyến như là lúc tôi ở sát bên anh, nghe giọng nói đầy nhiệt tình của anh về tu viện, rồi khi anh hôn tôi thì tôi còn chưa chuẩn bị cho tình thế đó.
Là một người từng trải cho anh biết rõ tác động của anh đối với tôi, trong khi tôi chẳng biết một cái gì như thế bao giờ.
Nếu tôi có khả năng chống lại anh trong cuộc đấu khẩu của chúng tôi thì đó là vì tôi bao giờ cũng dễ dàng diễn đạt suy nghĩ của mình một cách rành mạch. Chẳng phải tôi là cô giáo dạy tiếng Anh sao? Nhưng khi cần hiểu về cảm xúc của mình thì tôi hoàn toàn thiếu kinh nghiệm.
Tôi cần phải dập tắt niềm hạnh phúc lâng lâng như ngọn lửa mới nhóm này. Tôi phải nhắc nhở mình nhớ là có thể là anh cũng rót đường rót mật vào tai những người con gái khác mà anh muốn quyến rũ. Tôi phải hiểu rõ ý đồ của anh và nâng cao cảnh giác.
Ngày hôm sau, Daisy gọi tôi đến chỗ bà để hỏi về cuộc gặp gỡ hôm trước.
“Tôi không có dịp nói chuyện với cháu tối hôm qua, nhưng tôi hi vọng là mọi việc đều tốt.”
“Dạ, rất tốt ạ. Ông ấy thực lòng muốn góp một tay vào lễ kỉ niệm ở tu viện. Ông ấy cho cháu xem mấy tấm bản đồ rất quý và chắc chắn là có kiến thức về lịch sử nơi đây. Cháu nghĩ ông ấy muốn chắc chắn là chúng ta không phạm một sai sót nào về niên đại.”
“Ông ta có nói gì về trang phục không?”
“Có…có, ông ấy có nói về điều này…Cháu nghĩ ông ấy sẽ vui lòng cho chúng ta mượn.”
“Vậy thì chúng ta đã đánh giá ông ấy sai.”
“À mà…hai trò đó có đi coi ngựa.”
“Vậy cháu ở với ông ta một mình?”
“Không lâu đâu ạ. Đó là lúc ông ấy cho cháu xem tấm bản đồ.”
“Thôi được rồi.” Bà gật đầu. “Có một việc thú vị đã xảy ra. Cháu cũng biết là tôi đang tìm một người phục vụ kể từ khi Lizzie Garnett rời đây vào học kì trước.”
“Dạ có. Thế cô tìm được chưa?”
“Rồi, và có một điều lạ trùng hợp cô ta cũng đã từng ở Schffenbrucken.”
“Thế ạ?”
“Tên cô ta là gì?”
“Elsa hay cái gì đó. ồ phải... Elsa Kracken.”
“Elsa ư? Có một người phục vụ tên là Elsa. Nhưng đó là một cái tên thông thường. Cháu không nghĩ là có bao giờ nghe nhắc đến họ cô ta.”
“Sẽ rất tốt nếu cháu biết cô ta từ lúc ở Schffenbrucken.”
“Cô ấy có phải là người Anh không?”
“Cô ta viết bằng tiếng Anh. Cái tên thì không thật là…”
“Elsa. Phải, cô ta là một người hay chuyện, không giống như một người giúp việc, nhưng ai cũng thích cô ta.”
“Tôi nghĩ cô ta viết thư đâu ra đấy lắm.”
“Khi nào cô ta đến ạ?”
“Cuối tuần này.”
Tôi đăm chiêu suy nghĩ. Câu chuyện này đã làm sống lại kỉ niệm ở trường cũ. Elsa chính là người kể cho chúng tôi nghe sự tích về đỉnh Pilcher và bảo nếu chúng tôi đến đấy vào mùa trăng của người thợ săn thì chúng tôi sẽ gặp được người chồng tương lai.
Thật là một sự trùng hợp nếu đúng là Elsa ấy. Nhưng cũng có thể là một Elsa khác.
Chẳng bao lâu sau tôi đã gặp cô ta. Tôi đi lên cầu thang và đây cô ta đang đi xuống.
“Elsa!” tôi kêu lên. “Là chị đấy à?”
Mặt cô ta trắng bệch ra đến nỗi tôi nghĩ cô ta sắp ngất đi. Cô ta bám chặt lấy tay vịn cầu thang trừng trừng nhìn tôi làm như tôi là một bóng ma không bằng.
“Tại sao?” Cô ta lảm nhảm không ra lời. “Là…?”
“Cordelia Grant. Chúng ta đã quen nhau ở Schffenbrucken.”
“Cordelia Grant!” Cô ta thì thầm đọc tên tôi. “Tại sao? …Tất nhiên.”
“Tôi thừa nhận tôi không đến nỗi ngạc nhiên như chị. Miss Hetherington có bảo tôi rằng có một người tên là Elsa từng làm việc ở Schffenbrucken sẽ đến làm việc ở trường. Tôi đã nghĩ đến chị, nhưng không tin là lại có thể như thế.”
Màu hồng trở lại trên khuôn mặt Elsa. Cô ta mỉm cười và lại giống cô gái vui nhộn mà tôi từng biết.
“Thật kì lạ. thời của những điều màu nhiệm còn chưa chấm dứt. Thế cô làm gì ở đây?”
“Làm việc. Tôi dạy học.”
“Ồ! Nhưng tôi nghĩ….”
“Tất cả đều thay đổi. Khi ra trường, tôi phải tìm một công việc. Cô tôi quen biết Miss Hetherington và tôi đến đây.”
“Trời ơi, tôi không thể hình dung được.” Elsa cất tiếng cười. “Những ngày tươi đẹp ở Schffenbrucken!”
“Chị còn nhớ các bạn tôi…”
“Những người bạn đặc biệt của cô. Một cô gái người Pháp, một cô người Đức và Lydia…có phải là tên cái cô người Anh không?”
“Đúng, tôi nghĩ Frieda và Monique sẽ ra trường năm nay. Có thể tốt nghiệp rồi cũng nên. Tôi có viết cho Lydia nhưng không nhận được hồi âm.”
“Chắc là quá bận rộn.”
“Phải, tôi nghĩ là cô ấy rời khỏi đấy sau tôi ít lâu.”
“Vậy hả?”
“Nhưng Elsa, chị từ đâu đến đây vậy?”
“Tôi sang Anh. Tôi đi khỏi trường sau cô một khóa. Tôi có một công việc…nhưng nó không thọ được bao lâu…và rồi trôi nổi đến đây. Trái đất tròn mà!”
“Miss Hetherington rất nghiêm. Chị phải làm tốt phần việc của mình.”
“Thế cô nghĩ tôi không làm tốt ở Schffenbrucken à?”
“Tôi chỉ nhớ là chị ưa chuyện vãn hơn bất cứ người nào khác.”
“Ồ đây là chuyện ngày xưa. Gặp cô… Tôi không thể nói gặp cô tôi vui đến thế nào đâu.”
“Vậy mà vừa trông thấy tôi, chị đã có vẻ mặt hãi hùng như thể trông thấy ma ấy.”
“Tôi chỉ bị bất ngờ quá thôi. Thật là một ngạc nhiên và bây giờ tôi nhận ra đó là một ngạc nhiên thú vị.”
“Phải, tôi sẽ gặp chị sau.”
“Tôi đang mong có dịp làm quen với các cô nữ sinh. ở đây có những cô gái mà tôi quý mến như ở Schffenbrucken không?”
“Miss Hetherington không muốn chị thân thiện quá với các nữ sinh đâu.”
Ngài Jason gửi một lá thư đến trường, anh tìm thấy một số tư liệu thú vị mà anh nghĩ có thể bổ ích cho cuộc tập dượt của chúng tôi cho ngày trình diễn. Nếu cô Grant có ý quan tâm, anh sẽ vui lòng trao lại cho cô giáo ấy.
Daisy gọi bọi tôi đến phòng làm việc. Bà lập tức nhận ra vẻ bối rối của tôi.
“Tôi nghĩ cháu nên đi nhưng đem theo cô Barston. Có lẽ ông ta đang muốn rút ngắn khoảng cách và ai là người trong cuộc cần phải cẩn trọng. Tôi đã kể cho cháu nghe về cô Lyons chưa? Chuyện đó cũng mới xảy ra vài năm thôi. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, kháu khỉnh. Cô ấy dạy khiêu vũ – người tiền nhiệm ông Bathurst. Ngài Jason để ý đến cô ta. Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Ông ta theo đuổi cô giáo trẻ và cô bé tội nghiệp là người ngây thơ nhất trần đời. Chắc cô ta tin vào tất cả những điều ông ta nói. Và thế là chỉ còn lại một trái tim tan nát khi khám phá ra thực chất mối quan hệ mà người đàn ông này tìm kiếm. Tất nhiên tình cảm của ông ta chỉ là chuyện lửa rơm. Tôi và cháu, chúng ta biết rõ về loại đàn ông ấy như thế nào, nhưng cô Hilda Lyons tội nghiệp thì tin vào những chuyện tình lãng mạn. Cô bé tuyệt vọng đến nỗi suýt tìm đến cái ch.ết. Tôi phải đưa cô ta ra khỏi đây ngay vào giữa khóa học. Cháu thì khác.” Bà mỉm cười với một vẻ hài hước hiếm hoi. “Không phải tôi muốn so sánh cháu với… Nhưng bản chất của sự việc là thế. Tôi biết cháu sẽ phải hết sức thận trọng. Ông ta rất thích cháu…và ít nhất thì cháu cũng không phải là Hilda đáng thương… hoặc bà Martindale. Ông ta rõ ràng là một người thích đủ kiểu người và cùng một lúc có thể đèo bòng nhiều người….Chắc cháu hiểu ý tôi muốn nói.”
“Cháu nghĩ cháu hiểu cô rất rõ. Xin cô yên tâm, cháu biết cách cư xử với ngài Jason.”
“Đó là điều phiền nhiễu nhất trong bất cứ những chuyện mà chúng ta phải đối phó. Và như người ta thường nói, hãy giữ một khoảng cách an toàn đối với ông ta. Nếu ông ta có làm điều gì không nên không phải…Cứ hình dung là ông ta sẽ có thể làm như thế lắm.”
“Mặc cho những lời đồn đại, cháu không nghĩ ông ta lại là người như thế.”
“Ồ!”
“Phải, cháu muốn nói đến tất cả những lời đàm tiếu trong thị trấn về ông ta với bà Martindale. Ông ấy biết tất cả những chuyện này, tuy vậy ông ta vẫn khoan dung với những người nói xấu mình. Cháu cho rằng ông ấy có thể làm cho họ phải sợ Chúa nếu muốn.”
“Hừm…Thôi được, cháu không thể từ chối, vậy cô Barston sẽ đi với cháu, và sẽ là một người bà vệ tốt.”
“Cháu sẽ đến đấy chiều nay.”“
“Thôi được. Nếu cháu đi vào lúc 2 giờ thì có thể trở về vào lúc 4 giờ. Tôi nghĩ là cháu có tiết vào 4 rưỡi.”
“Vâng, đó là tiết cuối.”
Vấn đề cũng không đến nỗi ghê gớm như Daisy nhìn nhận. Tôi phải thừa nhận là không phải là tôi hoàn toàn buồn bực trong lúc cưỡi ngựa đến điền trang dù rằng trước lúc đi tôi lại biết thêm một chuyện về anh mà chuyện này là một chuyện khiến tôi dị ứng nhất. Bây giờ thì cô Hilda Lyons xinh xẻo lại xuất hiện trên “sân khấu”.
Bà Keel đứng đợi để chào đón chúng tôi. Không nghi ngờ gì, bà đã nhận được chỉ thị của chủ.
“Tôi sẽ đưa cô đến những căn phòng mà ngài Jason muốn cô xem. Ngài sẽ gặp cô trong vòng 5 hoặc 10 phút nữa.”
“Cảm ơn bà Keel.”
“Ngài rất vui lòng vì cô Barston đã đến. Ngài có một vài món đặc biệt muốn mời cô xem. Nó ở trong thư viện. tôi sẽ dẫn đường cho cô, cô Barston và sau đó cô sẽ xem cùng với cô Grant sau khi đã xong việc ở thư viện.”
“Tôi có hứng thú xem bất cứ cái gì.” Barston nói.
Bà Keels dẫn chúng tôi đến thư viện nơi có những tập bản thảo cũ để trên bàn. Cô Barston lập tức bị thu hút vào đấy.
“Tôi sẽ dẫn đường cho cô Grant, rồi sẽ quay lại với cô ngay thưa cô Barston. Cô sẽ có thời gian xem qua đống tài liệu này. Có nhiều bức tranh về trang phục ở phòng bên cạnh… ở thế kỉ trước, ngài Jason bảo thế. Thưa cô Grant, mời cô đi theo tôi.”
Tôi theo bà ra khỏi thư viện. chúng tôi đi dọc một hành lang dài, đến một cầu thang làm bằng đá.
“Tôi không biết cô đã đến khu vực này chưa ạ. Thưa cô Grant.”
“Chưa.”
“Chiếc cầu thang này dẫn đến những căn phòng mà chúng tôi còn chưa dùng đến, ngài Jason bảo chúng có một ý nghĩa lịch sử.”
“Thật thú vị.”
Bà Keels mở một cánh cửa. tôi bước vào một căn phòng thấp, dài hun hút có những cái dầm nặng nề chạy dọc trần nhà. Các cửa sổ rất bé nhưng chúng tôi đang ở tầng trên cùng nên căn phòng vẫn đủ sáng.
“Đây thực sự là một căn hộ, biệt lập với toàn bộ lâu đài. Tôi sẽ đưa cô Barston lên đây sau khi cô ấy xem xong tranh.”
Bà bỏ đi để lại tôi với một chút băn khoăn. Cô Barston đi với tư cách một người bảo hộ thế mà chúng tôi đã bị chia cách.
Anh muốn cho tôi xem cái gì ở trên này? Tôi đi quanh quẩn trong phòng. Nơi tôi đứng giống phòng khách với những cái ghế và ghế tủ chạm trổ nặng nề. Tôi thấy một cửa thông dẫn đến một phòng ngủ trong đó có một cái giường, một cái tủ và bốn cái ghế. Tôi giật mình nhận thấy các cửa sổ đều có rào chắn làm cho nơi này trông như một phòng biệt giam.
Tôi nghĩ tôi phải tìm đường xuống chỗ cô Barston và cùng nhau chúng tôi có thể xem có điều gì đáng chú ý không. Tôi ra khỏi phòng ngủ, thấy anh đứng bên ngoài cười với tôi. Tôi nói với tất cả vẻ bình tĩnh có thể tạo ra được. “Chào ông. Bà Keels dẫn tôi lên đây.”
“Tôi biết. Anh thấy em đến với người đồng nghiệp của em, thế là anh sắp đặt để cô ta vào thư viện.”
“Ông muốn cho tôi xem cái gì ở đây?”
“Em có nhận thấy có điều gì khác thường ở chốn này không?”
“Chỉ có một điều là cửa sổ ở đây đều có rào chắn.”
“Đây là một loại nhà tù ngày xưa. Đến đây, ngồi xuống đi em.” Anh dẫn tôi đến một băng ghế dài và chúng tôi ngồi xuống bên nhau. Tôi cảm thấy sự gần gũi về mặt thể xác giữa hai chúng tôi và điều đó làm cho bầu không khí trong phòng tăng thêm vài độ. Thật là ngốc nghếch, tôi đã để cho mình tách khỏi cô Barston, rồi bước thẳng vào bẫy trong lúc hoàn toàn nhận thức được rằng nó được giương sẵn cho tôi. Có một cái gì đó thật khuôn thước trong con người bà Keels khiến cho bà chạm đến cái gì là làm cho nó trở nên bình thường ngay. Bà đã làm thế một lần rồi.
“Tại sao ông lại cho mang tôi đến đây?”
“Anh biết em sẽ muốn chứng kiến điều đó. Em sẽ hứng thú nghe câu chuyện của anh.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện về ông tổ ba đời bị quỷ ám của anh. Tương truyền chỗ này là nơi giam giữ người tù… quỷ sứ khi ông tổ của tôi cố gắng bắt y cưới con gái mình. Nó được gọi là Hang ổ của Quỷ.”
“Thú vị thật. Nhưng đấy là tất cả những điều ông muốn cho tôi xem sao?”
“Anh có nhiều cái muốn đưa cho em xem lắm.”
“Vậy thì tôi chắc là cả cô Barston cũng muốn xem. Sao không đưa cô ấy đến đây?”
“Thế thì em sẽ phá hỏng thú vui của cô ấy với những họa phẩm tuyệt vời. Những căn phòng này chỉ được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt. em muốn anh kể cho em nghe không?”
“Có.”
“Nghe nói rằng có một bầu… không khí… đặc biệt nơi đây. Có thể em cũng cảm thấy.”
Tôi nhìn quanh phòng. Tôi nhận ra một sự cách biệt với bên ngoài, những thanh chắn ngang cửa sổ làm cho nơi đây có một vẻ nguy hiểm, đáng sợ.
“Người ta nói có một cái gì như là chất kích dục trong những căn phòng này… một cái gì mà quỷ sứ để lại khi hắn trả nợ chúng tôi.”
Tôi cười, cố giấu sự bối rối trong lòng. Tôi lấy làm ngượng ngùng khi anh lại nói chuyện với tôi bằng cách ấy và đoán rằng anh sẽ làm một cái gì đó đặt tôi vào thế tự vệ nhưng cũng lúc đó lại kích thích tôi dễ sợ. Có một cái gì đó trong anh thật khác biệt với tất cả những người tôi biết, một cái vừa làm tôi sợ lại vừa hút tôi như nam châm hút sắt.
“Câu chuyện bắt đầu từ quá khứ xa xưa. Rằng nếu một cặp vợ chồng hiếm muộn đến ngủ ở đây thì họ… chắc chắn sẽ thụ thai. Một nhân vật quan trọng như quỷ Lucifer không thể sống ở đâu đó dù trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà không lại để lại dấu vết phía sau, phải không?”
“Phải, tôi cho rằng nếu ông quả thực tin vào điều đó thì nó hết sức thú vị.”
“Em cũng tin chứ, phải không?”
“Không.”
“Thế còn người lạ mặt trong rừng thì sao? Em thấy đấy, ở một thời điểm nào đó chúng ta trải qua những điều không thể giải thích được. Bà Keels bao giờ cũng chỉ lên đây với mấy người hầu gái khi họ sạch sẽ. bà ta nói mấy cô gái ngu ngốc hay tưởng tượng ra mọi chuyện. Một cô nói cô gặp quỷ sứ và hắn ta buộc cô lên giường với hắn. Rồi mọi chuyện hóa ra là cô ta có bầu với một trong những tên ở chuồng ngựa, và bởi vì hắn không có danh phận gì, quỷ sứ dường như là một vật thay thế thật tốt.”
“Thì ông thấy đấy, người ta dùng các truyền thuyết phù hợp để biện minh cho họ.”
“Anh em anh thỉnh thoảng cũng đến đây. ở lại đây một đêm…chỉ để chứng tỏ rằng chúng tôi không sợ. Rồi anh ấy cá là anh không thể ngủ lại đây một mình.”
“Tất nhiên ông đã làm thế và gặp quỷ.”
“Có và không. Anh đến, nhưng quỷ Satăng quyết định không hiện hình vào đêm ấy.”
“Tôi chắc cô Barston cũng muốn xem điều này. Hay là chúng ta xuống mời cô ấy lên?”
“Anh đã chỉ thị cho bà Keels giúp đỡ cô Barston.”
“Chẳng có gì nhiều để xem ở đây cả,” tôi nói. “Ngoài sự tích trên, nó chỉ là một căn phòng bình thường.”
“Có nhiều cái anh muốn em chứng kiến.”
“Vậy thì cho tôi xem đi.”
“Đó là vấn đề hiểu biết. Em biết anh bị em cuốn hút như thế nào.”
“Tôi nhận thấy ông bị thu hút bởi khá nhiều người.”
“Anh còn có thể làm được điều gì nữa để em nhận ra anh là một gã đàn ông khả ái?”
“Ông không cần thường xuyên thông báo với tôi về điều đó. Tôi nghe chuyện của ông mãi rồi. Như là chúng ta đã nói trước đó, ông là chủ đề chính trong các câu chuyện trong vùng. Nhưng điều tôi có thể nói là việc ông theo đuổi tôi, bày đặt những cuộc gặp gỡ như thế này là một việc làm đáng xấu hổ. Chắc ông đã hiểu rằng tôi không phải là một người như bà Martindale hoặc cô Lyons…”
“Lạy Chúa lòng lành. Chuyện đó đã lâu lắm rồi.”
“Ông có thể chắc chắn là những chuyện lặp đi lặp lại như thế chán lắm.”
“Rõ ràng là thế. Hilda Lyons là cô gái nhỏ xinh nhưng không biết nói chuyện.”
“Tôi biết đó là một cô giáo. Dễ hiểu là cô ấy thiếu cái vẻ mê li, hớp hồn của một người như bà Martindale.”
“So sáng khập khiễng. hãy lấy cô Grant làm ví dụ.”
“Tương lai của cô ấy làm tôi quan tâm nhiều nhất.”
Tôi đứng lên, anh cũng làm vậy, đưa một tay ôm quàng lấy lưng tôi.
“Làm ơn…đừng đụng vào người tôi.”
Anh đặt hai tay lên vai tôi xoay mặt tôi về phía anh.
“Đôi môi em đang run lên, nó tố cáo em.” Thế rồi anh áp môi mình vào miệng tôi. Anh làm tôi hoảng sợ. tôi cảm thấy anh sẽ nghiền nát người tôi. Đó là một vòng ôm bạo liệt.
Tôi chống cự, vùng ra.
“Ông thật bỉ ổi”, tôi nói, thở hổn hển.
“Nhưng nó thật tuyệt phải không?”
“Làm ơn đừng dùng những tiểu xảo ấy với tôi.”
“Anh biết em không phải là bà Martindale cũng không phải cô Lyons. Em một trăm lần hấp dẫn hơn, trăm lần say đắm hơn….và ngàn lần đáng ao ước hơn.”
“Những người tình cũ của ông không làm tôi bận tâm.”
“Em không bao giờ nói điều mình nghĩ phải không? Tôi nghĩ các cô giáo là thế. Để tôi cho em biết một điều. họ là điều quan tâm bậc nhất của em.”
“Bao giờ ông cũng bảo người khác điều người ta phải nghĩ, việc người ta phải làm, đúng không?”
“Bao giờ cũng thế.”
“Vậy thì không phải trong trường hợp này.”
“Anh nhận ra anh cần phải nỗ lực hơn.”
“Và chẳng đạt được điều gì. Tôi đi xuống dưới nhà bây giờ đây. Đừng bao giờ đưa tôi đến đây vì những lý do giả tạo nữa. Tôi sẽ không đến đâu. Ông có thể trả đũa nếu muốn. Nhưng tôi sẽ không đến đây khi ông mời mọc đâu.”
“Vậy anh lại phải dùng đến biện pháp van nài ư?”
“Không điều gì có thể khiến tôi bước chân đến đây lần nữa.”
“Đừng thề độc Cordelia, bởi vì em là một loại phụ nữ không muốn phản lại lời thề. Đến đây ngồi xuống đi. Anh hứa sẽ không hôn em, chạm vào người em hoặc làm bất cứ điều gì khiến em khó chịu trong khi chúng ta nói chuyện.”
“Làm ơn hãy nói điều ông muốn và nói nhanh lên.”
“Em là một thiếu nữ rất quyến rũ, đáng yêu. Em có tất cả những đặc tính đáng ao ước. Sau cùng em đã trải qua bao nhiêu năm ở Thụy Điển? Có lẽ nó đã làm được một điều gì đó. Anh không rõ. Anh cho đó có thể là một sự cứng cỏi trong tính cách, một khát vọng trước sau như một, muốn làm điều tốt, dù là ở trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đó là những điều họ đã làm được để biến em thành một thiếu nữ có thể làm đẹp cho bất cứ nơi nào.”
“Vậy ư?”
“Thậm chí cho một nơi như nơi này.”
“Thật vậy sao?” Tôi nói giọng mỉa mai.
“Anh muốn nói thế đấy.”
“Nếu vậy tôi thật sự lấy làm hân hạnh khi nghe những lời phỉnh nịnh như vậy, và cùng với nó tôi xin cáo từ.”
“Nhưng anh còn chưa nói hết, em đã học được từ cái trường siêu việt – lúc này anh lại quên mất tên – một điều là các thiếu nữ không quay đi khi chủ nhà đang nói chuyện với họ, mà ở lại, tỏ vẻ hào hứng, gây cho người xung quanh ấn tượng đang lắng nghe trong khi đầu óc đang nghĩ chuyện khác. Có phải vậy không?”
“Đúng thế.”
“Vây thì theo quy tắc vàng ấy của trường, anh có thể cưới em.”
“Thật sao thưa ngài? Sự hạ mình của ngài làm tôi vinh hạnh lắm. Nhưng tôi buộc phải từ chối.”
“Tại sao?”
“Tôi nghĩ lí do khá rõ ràng, một thiếu nữ con nhà không bao giờ nói đến những vấn đề tế nhị như thế này.”
“Hãy nhìn lại chỗ này. Em sẽ có một chỗ xứng đáng với tư chất của mình. Sau cùng Schffenbrucken làm gì cho em nếu không phải là đưa em đến vị trí chủ tọa trên bàn tiệc của một người đàn ông giàu có?”
“Thế là ông đã nhớ được cái tên ấy, tôi rất mừng. Đó chính là mục đích của Schffenbrucken, nhưng cũng ở đấy còn có những học sinh cá biệt được đào tạo một vận mệnh khác.”
“Em muốn nói trở thành cô giáo?”
“Đúng như thế, trong một số trường hợp.”
“Đừng ngớ ngẩn như thế Cordelia. Em sẽ không đi gõ đầu những đứa con gái ngốc ngếch suốt đời, phải không? Hay là em muốn trở thành một Miss Hetherington khác?”
“Miss Hetherington là một người phụ nữ phi thường. Nếu tôi được như bà, tôi nghĩ tôi cũng đã làm được một điều kì diệu.”
“Vô lí. Em không có cái chất của một cô giáo thật sự. Đừng nghĩ anh không biết gì về đàn bà.”
“Tôi nghĩ ông biết quá nhiều là khác…về mặt thể xác. Về tinh thần ông không biết nhiều đâu. Chắc chắn là ông chẳng hiểu gì về tôi hết.”
“Em đang ngạc nhiên. Em đang ở thời kì của một cô giáo trinh nguyên… nghiêm nghị, bám khư khư lấy các định kiến, hoàn toàn phớt lờ mọi chuyện đời thường. Em Cordelia thân yêu ơi, dưới cái bề mặt bên ngoài của một nhà sư phạm, trong em là một phụ nữ nồng nhiệt, háo hức muốn trốn thoát cho đời.”
Tôi cười, anh cũng cười theo nhưng anh nói với một vẻ trách móc nhẹ nhàng: “Em thấy anh nực cười lắm à?”
“Phải. và tôi biết mối quan tâm của ông đối với tôi chỉ dẫn đến một mục đích.”
“Em nói đúng.”
“Và mục đích đó là dụ dỗ quyến rũ tôi. Có phải ông có các công thức sẵn? Một cho bà Martindale. Một cho cô Lyons. Còn bây giờ là cho Cordelia Grant. Cô ấy được ông dành cho số thứ tự bao nhiêu?”
“Em đa nghi quá lắm. Em không cho là anh có khả năng có những tình cảm sâu sắc khác sao?”
“ Không.”
“Em thân yêu, em làm cho anh thật hứng thú. Nhất định anh sẽ cưới em.”
“Ông có nông nổi quá không đấy? một cô giáo không một xu dính túi…”
“Anh không cần tiền.”
“Cả tôi cũng vậy. Tôi hài lòng với những gì mình đang có. Vì thế ông thấy đấy, việc ông mang tôi đến đây và chứng minh bằng cái tính cách trâng tráo của ông rằng tất cả của cải của ông sẽ là của tôi chẳng có ích gì.”
“Ai cũng thích giàu mà.”
“Người ta có thể làm được nhiều việc với đồng tiền, đúng. Những nghĩ đến cái giá phải trả để trở thành phu nhân Verringer và tô điểm cho điền sản của ông, và ông nữa làm cho tôi sợ hãi.”
“Lời em nói không có sức thuyết phục, em đang run cả người vì kích động bởi lời đề nghị.”
“Đấy không phải vì hứng thú,” tôi đốp lại. “Mà vì giận dữ.”
Tôi đứng lên nhưng anh nắm cánh tay tôi thật chặt, buộc tôi phải ngồi xuống.
“Em biết vấn đề của anh. Anh cần một người thừa kế. một đứa con trai…”
“Tôi cũng đã nghe nói đến điều đó.”
“Anh cần một đứa con trai. Anh sẽ cưới em nếu em có thể cho anh một đứa con trai.”
Tôi nhìn anh trừng trừng với ánh mắt không tin được dù đó là sự thật: “Ồ… bây giờ thì tôi hiểu rồi. Anh cần một bằng chứng trước khi anh thực hiện điều đó. Khôn ngoan quá nhỉ. Người ta ai cũng lập gia đình và mong có con nhưng không theo cái cách của nhà Verringer. Tôi nói có đúng không?” Tôi bật cười như điên: “Tôi không thể hiểu nổi đấy, chỉ cần hình dung những người đàn bà ông đã chọn… giữ họ ở Nhà của Quạ cho đến khi họ chứng minh khả năng đẻ con trai. Giống như hậu cung của người theo đạo Hồi hoặc thời kì khôi phục lại chế độ quân chủ. Hãy tưởng tượng đi.”
Anh cố nhịn cười nhưng không thể làm thế và trong một lúc cả hai chúng tôi đều ôm bụng cười. Tôi nói: “Sẽ thú vị nhất đấy. Hiện tại ông mới chỉ có một người ở đây. Cứ gọi là sự thuần hóa đi. Tôi có thể thấy đội quân ấy gồm đủ loại người. Ai đẻ con trai người ấy sẽ thắng phải không? Tội nghiệp Marcia, bà ấy chỉ đẻ con gái. Thật đáng xấu hổ.”
Tôi chộp được cơ hội và đi ra cửa. Anh đứng chặn, quay lưng lại cánh cửa đối mặt với tôi. “Cordelia, anh muốn em, cần em. Anh càng yêu em hơn sau mỗi lần gặp em. Cordelia, em là người tối quan trọng đối với anh.”
“Tôi muốn xuống chỗ cô Barston.”
Anh đứng tránh sang một bên, tôi mở cửa, nó đã bị khóa trái.
Tôi quay sang anh, anh nhìn tôi cười và tôi nghĩ: Phải, họ đúng là con của quỷ. Bất chợt tôi đâm hoảng vì tôi thấy mục đích ấy trên mặt anh, và tôi biết rất có thể anh có khả năng làm… chuyện ấy.
“Nào, bây giờ thì giải quyết làm sao?” Anh hỏi giọng mỉa mai.
“Ông sẽ mở cửa,” tôi nói cố tỏ ra cương quyết nhưng bằng một cách nào đó lại để lộ ra rằng tôi đang hoảng sợ.
“Không thưa tiểu thư Grant, tôi không mở đâu.”
“Để cho tôi ra khỏi đây ngay lập tức.”
“Không, thưa cô.”
“Ông đã lừa tôi lên đây.”
“Cô tự nguyện đi với bà quản gia của tôi đấy chứ.”
“Thế ra bà ta… là một loại tú bà?”
“Bà ấy thuận theo mọi ý muốn của tôi như tôi chờ đợi tất cả những người hầu của tôi đều phải làm thế. Em không còn bình tĩnh nữa phải không, Cordelia? Có phải anh cảm thấy một chút run rẩy của sự chờ đợi không? Anh sẽ chứng minh cho em biết em là ai. Chúng ta sẽ có một người đàn bà rực lửa, tuyệt vời. Chúng ta sẽ khiến cho nàng gạt sang một bên cái cô giáo mô phạm dễ sợ ấy.”
“Ông phải để cho tôi ra ngoài ngay.”
Anh lắc đầu. “Anh đã thèm muốn em từ lâu lắm rồi. nhưng anh muốn em… sẵn lòng.”
“Sẵn lòng. Ông dám nghĩ…”
“Một khi em đã hiểu anh có thể làm em sung sướng thế nào thì đúng đấy. Nhưng em, em thật là bướng bỉnh. Cô giáo này sẽ khó vượt qua bước đầu. anh bắt đầu cảm thấy rằng anh đến phải giúp em bứt phá thôi.”
Với đôi tay run rẩy tôi nhìn vào chiếc đồng hồ gắn trên áo.
“Bao giờ cũng để ý đến thời gian. Chúng ta thì như thế cần gì để ý đến thời gian trong những hoàn cảnh này?”
“Tôi phải đi ngay bây giờ.”
“Chưa đâu.”
“Ông không nhận ra là…?”
“Anh chỉ nhận ra một điều. Nó ám ảnh anh ngày đêm. Anh khao khát em và nếu em cứ bướng bỉnh từ chối điều tốt đẹp nhất dành cho em thì anh đến phải cưỡng bức em…để em hiểu lí lẽ hơn.”
“Tôi căm ghét ông. Chẳng lẽ ông không thấy thế sao? Ông tưởng rằng tất cả mọi người đàn bà đều rơi vào vòng tay ông sao? Không phải là tôi đâu nhé. Còn nếu ông dám chạm vào người tôi, ông… ông là một kẻ tội phạm và tôi sẽ chứng kiến cảnh ông bị trừng phạt vì điều đó.”
“Lửa giận phừng phừng”, anh nói giọng chế nhạo. “Thật đẹp! Cordelia, anh và em chúng ta yêu nhau mà…”
“Về phía tôi là sự căm thù”, tôi la lớn.
“Nếu em muốn đánh nhau…thì cứ việc. em sẽ sớm nhận ra là anh mạnh hơn em. Lại đây, để anh cởi áo khoác cho em. Cordelia, tình yêu của anh, em sẽ hạnh phúc… Cả hai ta sẽ hạnh phúc.”
Anh buộc tôi phải cởi áo khoác. Tôi đá anh ra còn anh chỉ cười.
“Ông dám làm chuyện này à,” tôi lắp bắp. “Tôi không phải là đầy tớ của ông, cũng không phải là người làm thuê mà sợ không dám chống lại ông. Gia đình tôi sẽ báo thù và cả tôi cũng thế. Cưỡng hϊế͙p͙ là một chuyện tày đình, Jason Verringer, kể cả đối với những thằng đàn ông như ông.”
Anh túm lấy vai tôi, cười nhạo.
“Anh sẽ phản bác rằng em tự nguyện đến đây, rằng em khiêu khích anh, cố quyến rũ anh, chẳng thế là gì.”
“Ông là đồ quỷ.”
“Thì anh đã chẳng cảnh cáo em rằng cụ tổ anh là quỷ sứ là gì.”
Bất thình lình tôi làm anh nhãng ý, rồi vùng bỏ chạy về phía cửa sổ. đúng cái cửa không có rào chắn. Anh bám theo sát và trong lúc tuyệt vọng tôi dùng cả hai bàn tay trần đấm vào cửa kính.
Kính vỡ, máu chảy từ cánh tay ra tay áo và loanh hết xuống vạt áo.
“Ôi lạy Chúa tôi,” anh kêu lên, giọng hoảng hốt. “Ôi, Cordelia, chẳng lẽ em căm ghét tôi đến thế sao?”
Tôi cảm thấy choáng váng. Các cảm xúc lẫn lộn rối tung vào nhau và tôi cũng không hiểu mình nốt. Tôi sợ anh, đúng thế, nhưng tôi cũng muốn cùng anh. Có một ý nghĩ mà tôi cũng không dám thừa nhận với mình nữa, nhưng tôi biết rằng một nửa trong tôi muốn anh bế tôi vào căn phòng có những cửa sổ có then ngang. Tuy vậy, tôi đã làm một cố gắng vô ích đập vỡ cửa kính để trốn thoát. Tôi đã phải đối mặt với sự thật là tôi cũng không hiểu rõ bản thân nữa.
Anh nhìn hai bàn tay chảy máu của tôi và thái độ anh thay đổi. Anh trở nên rất mực dịu dàng, nhẫn nhục. “Ôi Cordelia, Cordelia!” rồi anh ôm tôi vài giây. Tôi vùng ra. Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt trên má, tôi chỉ muốn anh ôm tôi thật chặt, nói với tôi rằng bằng một cách nào đó anh hiểu rõ tôi hơn chính bản thân tôi. Tôi không phải là một cô giáo đúng nghĩa và tôi muốn mình là như thế. Có một phần nào đó trong tôi đang tìm cách thoát ra.
Anh cầm tay tôi. “Phải băng bó ngay lập tức.”
Anh quàng một tay quanh người tôi rồi dẫn tôi ra cửa, thò tay móc trong túi ra một chiếc chìa khóa để mở cửa.
Chúng tôi đi xuống cầu thang. Bà Keel đi ra khỏi thư viện có cô Barston theo sau.
“Chúng ta sẽ bị trễ mất cô Grant. Ơ kìa…” cô nhìn thấy vết thương trên tay tôi.
“Đó là một tai nạn,” Jason nói ngay. “Cô Grant cứa tay phải cửa kính cửa sổ. Bà Keel mang ngay lại đây thuốc sát trùng, bông băng…và một ít thuốc bôi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi ngồi xuống một cái ghế. Tôi nhận ra vẻ tò mò nghi hoặc của cô Barston. Jason hoàn toàn bình thảng. Tôi rất ngạc nhiên và nỗi tức giận lại trở về.
“Cô làm gì mà kì cục vậy,” cô Barston hỏi. “Cô làm tay mình bị đứt sâu lắm…”
“Tôi không nghĩ là nó tệ như vẻ bên ngoài,” Jason đáp. “khi máu đã cầm, chúng ta có thể xem vết thương. Bà Keel giỏi vụ này lắm. Chả là chúng tôi thường có những vụ này xảy ra trong nhà bếp và bà Keel giải quyết đâu vào đấy. cô cảm thấy thế nào cô Grant? À, trông cô khá hơn nhiều. Bà Keels sẽ tới ngay.” Anh quay sang cô Barston. “Tôi chỉ cho cô Grant xem một số phòng gắn liền với truyền thuyết trong gia đình… Chúng tôi đang nói cô có thể cũng thích xem thì điều đó xảy ra. Tôi sẽ phái một người đến chỗ Miss Hetherington báo với bà là các cô sẽ về trễ một chút. Như vậy, cô có thể ở đây đợi để cùng về với cô Grant trên xe ngựa. Cô Grant có thể cảm thấy hơi bị choáng sau sự cố này. Một trong những người quản ngựa của tôi sẽ dắt ngựa của các cô về trường khi anh ta mang thư nhắn đến cho Miss Hetherington.”
Anh ta giải thích mọi việc mới trơn tru, gọn gàng làm sao và không cần dụng công có thể bình thường hóa một sự cố đầy kịch tính như thế. Tôi vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy bất bình vì nghệ thuật điêu luyện của anh trong việc đẩy tôi vào những tình huống bối rối, khó xử. Không còn nghi ngờ gì nữa anh đã quen thuộc với những việc quỷ quái như vậy. Tôi căm ghét anh vì lời đề nghị khiếm nhã và vì cố gắng bắt chẹt tôi, nhưng tôi cũng lấy làm ngạc nhiên là anh đã mau chóng từ bỏ ý định khi nhìn thấy máu chảy.
Tôi ghét anh, tôi tự khẳng định với mình một cách kịch liệt…quá kịch liệt nữa là khác.
Tôi hoàn toàn rã rời sau sự kiện trên và không thể khiến mình nói về chuyện đó. Tôi trả lời mọi chuyện ngắn gọn như thế này: Ngài Jason cho tôi xem một khu vực trong tòa lâu dài, tôi đã vô ý đưa tay ra và làm vỡ kính và chảy máu. Vâng chắc chắn là tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi không biết là kính giòn như vậy. Phải, tôi chống tay ra ngoài hơi mạnh. Không, ngài Jason không làm chuyện gì hết. Ông ấy rất quan tâm đến hậu quả của việc tôi tự gây ra cho mình. Bà quản gia của ông ấy đã băng bó cản thận sau khi sát trùng vết thương và bôi thuốc lên, rồi ngài Jason đưa chúng tôi về.
Daisy nhìn tôi đầy nghi hoặc nhưng không điều tr.a thêm. Tôi nghĩ có một ý gì đó mà nếu bà nói ra thì sẽ gây nên một điều gì đó khó chịu vì vậy khôn ngoan hơn là hãy giữ cho riêng mình.
Tôi được nghỉ dạy một ngày.
“Chắc chắn đó là một cú sốc.” Daisy kết luận.
Thế là tôi nằm một mình trong phòng điểm lại tất cả những gì đã xảy ra. Người đàn ông này là một con quỷ, rõ quá rồi còn gì. Tôi sẽ không bao giờ ở cạnh anh ta một mình nữa. Tôi phải tự cứu mình thoát khỏi cái gọi là “sống mà tồi tệ hơn là cái ch.ết.” Cái cụm từ bao giờ cũng làm tôi cười, nhưng lúc này tôi nhìn nhận dưới một khía cạnh bi lụy hơn. Trí tưởng tượng không để cho tôi yên nghỉ. Tôi cứ nghĩ mãi không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tự đấm vỡ cửa kính. Tôi lấy làm kinh sợ… mà không biết có thật là thế không. Anh đã nói gì về một cô giáo khổ hạnh nhỉ? Tôi là một người như vậy ư? Tôi cho rằng điều đó có vẻ hiện thực lắm. Nghề nghiệp làm cho tôi như thế và càng ngày tôi sẽ càng mô phạm hơn, cứng rắn hơn. Tôi hình dung thấy mình nhiều năm sau: tóc bạc trắng, kiêu hãnh và đường hoàng như Miss Daisy Hetherington …và làm việc cũng có hiệu quả như thế. Tôi có thể chắc chắn về điều này, cho dù có lúc tôi cũng làm những chuyện ngu ngốc. Miss Daisy có bao giờ…
Chỉ một mình đối diện với bản thân, tôi có dịp trở nên chân thực. Anh đã đúng. Có một người đàn bà khác ẩn náu trong cái vỏ cô giáo. Anh biết rằng có người đàn bà ấy và đã làm hết sức mình để giải thoát cho cô ta. Tuy vậy anh đã dừng lại khi nhìn thấy máu. Thực sự anh quan tâm đến tôi, một cái gì gần như là trìu mến, dịu dàng… Ồ thôi đi, đừng có ngu ngốc nữa. Tôi đang cố biện hộ cho anh sao?
Không được nghĩ về anh ta nữa, tôi ra lệnh cho mình. Và không bao giờ tạo cho anh một cơ hội như thế nữa.
Ba ngày sau tai nạn, vết thương đã lên da non nhờ được điều trị kịp thời và loại thuốc mỡ mà bà Keel đã cho. Tôi trở nên bình tâm hơn, tự tin hơn, tự nhủ rằng tôi sẽ bóp ch.ết được những cảm xúc ngu xuẩn bởi vì tôi đã vượt qua tình trạng căng thẳng.
Bây giờ với tôi, anh hiện nguyên hình là một kẻ trác táng ngạo mạn, nghĩ bất cứ người đàn bà nào có vẻ ngoài hấp dẫn đều là trò chơi của mình.
Không phải Cordelia này đâu nhé, tôi tự nhủ một cách cứng rắn.
Tôi ra thị trấn và ghé qua bưu điện mua tem. Bà Baddicombe đang bán hàng cho một ai đó, nhưng bà ta ngước lên sung sướng khi nhìn thấy tôi.
Bà chủ bán hàng xong thì chờ cho tiếng chuông cửa bặt tiếng sau khi người khách hàng đi khỏi.
“Chào cô Grant, thật vui khi lại được gặp cô. Tay cô thế nào rồi? Tôi có nghe nói về vụ tai nạn. Thật là đáng sợ phải không?”
Tôi hơi đỏ mặt. chẳng lẽ người đàn bà này cái gì cũng biết hay sao?
“Vết thương đã lành rồi. Cũng không nặng lắm.”
“Các cô học trò tốt cả chứ? Cô có nghe được tin mới không?”
“Tin à? Tin gì?”
“Bà ta đã đi… biến mất… tiêu rồi, sạch sẽ.”
“Ai vậy?”
“Bà Martindale chứ còn ai vào đây nữa.”
“Mà bà ta đi đâu?”
“Đó là điều chúng tôi muốn biết lắm.”
“Tôi tin rằng bà ta thường xuyên lên London.”
“À, lần này thì bà ta đi… hẳn.”
“Sao bà biết?”
“Ngôi nhà đã bị niêm phong. Bà Keel ở điền trang đã cho người đến dọn dẹp. người ta kháo nhau là Gerald Coverdale sẽ dọn đến đấy. Ngôi nhà của ông không đủ rộng, bởi vì ông ta đã cưới một bà có hai đứa con. Người ta nói ông ta đã thèm muốn ngôi nhà này lâu rồi. Điều đó chỉ có nghĩa là bà ta sẽ đi biệt.”
“Nhưng làm sao bà dám chắc?”
“Tôi nghe việc bà Keel làm cho nhà Coverdale vừa mới sáng nay thôi. Bà ta bảo ngài Jason bảo họ có thể chuyển đến Nhà của Quạ khi nào họ muốn. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra cho bà… Martindale.”
“Tôi không nghĩ bà ta ra đi chỉ vì thế.”
Bà Baddicombe nhún vai trề môi, “Có trời mà biết được. Bà ta bị ra rìa nhanh quá.”
Có một cái gì hiểm ác trong đôi mắt ti hí của bà chủ cửa hàng làm tôi cảm thấy không thể nán lại lâu hơn nữa. Tôi muốn đi ra ngoài suy nghĩ về những điều bà ta vừa mới nói. Bà ta có ngụ ý gì?
Tôi bảo bà ta một cách lặng lẽ và nhanh gọn: “Tôi hi vọng rồi chúng ta sẽ biết rõ. Tôi cần mua một ít tem, bà Baddicombe, và tôi phải quay về gấp.”
Tôi bước ra, bên ngoài chói chang ánh mặt trời mà lại rùng mình ớn lạnh. Tại sao? Chắc chắn là nếu Marcia Martindale quyết định vội vã ra đi thì chẳng có gì liên quan đến tôi cả.
Daisy tổ chức một hội nghị thảo luận về cái mà bà gọi một cách khoa trương là “đại nhạc hội”. Bà nhắc nhở chúng tôi là quỹ thời gian không còn được bao nhiêu và nó phải đạt được hiệu quả nghệ thuật tối đa khi đem ra trình diễn vào giữa mùa hè. Chúng tôi chỉ còn một tháng để chuẩn bị, một công việc không kéo dài mà Daisy cũng không muốn việc này kéo dài bởi vì nó sẽ cản trở đến việc dạy và học ở trường, như chúng tôi có thể thấy rõ trong trường hợp vở Lọ Lem.
“Chúng ta vẫn còn một ít trang phục đã được dùng trong những buổi trình diễn trước đây và ngài Jason đã hứa cho chúng ta mượn thêm một số trang phục nữa. Thông thường, chúng ta sẽ đóng vai tu sĩ. ..một số học sinh lớn sẽ đảm nhiệm vai trò này. Các học sinh nhỏ hơn sẽ không thích hợp với những vai như thế. Chúng ta sẽ đóng một vở kịch ba màn. Màn đầu tiên dẫn đến Giải thể; màn thứ hai thời đại Elizabeth và sự hồi sinh và cuối cùng là thời hiện đại với mái trường này. Tất cả các nữ sinh sẽ tham gia vào đội đồng ca. Nếu trời ấm áp và thời tiết đẹp thì có thể tổ chức ngoài trời. Nếu đúng đêm trăng tròn là lí tưởng nhất. Cảnh hoang phế nơi đây sẽ là một cái phong tuyệt vời. Tôi hi vọng và cầu trời không làm mưa. Nếu không chúng ta sẽ phải tổ chức trong phòng ăn lớn hoặc có thể ngài Jason sẽ cho chúng ta mượn phòng tiếp khách ở điền trang. Điều đó là thích hợp nhất nhưng tôi sẽ phải đợi ngài Jason ngỏ ý. Ông Crowe, ông có thể giúp chúng tôi tổ chức đội đồng ca không? Đây là một hình thức sinh hoạt mà ai cũng có thể tham gia. Cô Eccles, cô phụ trách việc dàn dựng cảnh và trang trí phông màn. Tất nhiên cô Grant có nhiệm vụ chọn các đoạn thơ để biểu diễn và tập dượt cho các em. Cô Parker, tôi nghĩ màn cuối cùng sẽ cần một vài bài luyện tập hình thể thật hấp dẫn. Chúng ta cũng cần vài điệu dân vũ, ông Bathurt ạ. Chúng ta sẽ làm nên một sự kiện thật nổi bật và nếu thành công chúng ta sẽ lặp lại những điểm đặc sắc nhất trước khi nghỉ hè là lúc các bậc phụ huynh có khả năng dành thời gian đến xem. Không có nhiều người đi cả một đoạn đường dài vào lúc giữa hè đến đây đâu, kể cả khi có được cái thú xem con mình trình diễn. Bây giờ cần phải hành động ngay không được chậm trễ. Có câu hỏi nào không?”
Có một vài ý kiến và người ta không nói điều gì ở trường ngoài việc tập dượt cho buổi trình diễn. Tôi lao vào công việc này với tất cả nhiệt tình và sự tha thiết để quên đi khoảnh khắc vừa sợ hãi vừa đầy kích thích trong Hang ổ của Quỷ. Tôi biết là anh đã đi đến chỗ đối xử với tôi một các thô bạo đầy thú tính nhưng tôi vẫn lấy làm ngạc nhiên là vết thương của tôi đã tác động đến anh tức thì và khơi gợi một cái gì đó tốt lành, nhân bản ở trong anh. Có lẽ cho đến tận lúc ấy anh vẫn thực sự tin rằng tôi muốn anh ép buộc tôi, khống chế tôi như anh đã đe dọa sẽ làm thế. Có thể tôi đã làm thế thật. Nhưng mặt khác tôi đã làm một nỗ lực tuyệt vọng, thiếu suy nghĩ để trốn chạy, bời vì rõ ràng là tôi không thể bỏ trốn qua lối cửa sổ….
Tôi không thể quên chuyện này. Nó ở lại trong giấc mơ của tôi. Bây giờ lại có chuyện Martindale biến mất. Điều này có nghĩa gì?
Anh đến trường bàn luận mọi chi tiết với Daisy trong phòng làm việc của bà. Tôi cũng được mời đến cùng với cô Eccles. Tôi có gắng không nhìn anh. Khi anh hỏi thăm tôi về đôi tay, tôi bảo anh là chúng đã hồi phục rất nhanh. Chúng tôi trao đổi về buổi lễ hội, tôi tin là mình tỏ ra hoàn toàn tự chủ và lạnh nhạt. Anh cố gắng làm cho tôi nhìn anh, như có ý tha thiết cầu xin tôi tha thứ.
Daisy ra tận cổng để tiễn anh và trong những ngày kế tiếp, tôi không cưỡi ngựa ra ngoài một mình nữa. Tôi sợ gặp anh và tôi luôn nhắc nhở mình rằng tôi không bao giờ được để cho mình gặp anh tay đôi một lần nào nữa.
Từ Teresa, tôi biết được rằng người giúp việc mới, Elsa, được hầu hết bọn con gái khoái vì “rất tếu”. khác với những người hầu phòng khác, Elsa không bao giờ than phiền về phòng ngủ bừa bộn và khi biết rằng Miss Hetherington sẽ đi kiểm tra, cô ta bèn chạy vội đến phòng Charlotte dọn dẹp. Bọn con gái nghĩ rằng “như thế mới biết điều”.
Cô ta có vẻ khoái chơi bộ tứ và bao giờ cũng tìm dịp tán chuyện với Fiona, Eugenie và Charlotte. Tôi rất ngạc nhiên bởi Charlotte là đứa rất mực kiêu kì có đời nào thèm nói chuyện với người hầu bao giờ, nhưng rõ ràng là cả con bé cũng bị Elsa chinh phục.
“Cô vẫn còn nhớ rõ,” tôi bảo Teresa, “cô ta cũng như thế ngày còn ở Schffenbrucken, rất khoái trò chuyện với bọn con gái.”
Khoảng một tuần sau khi bà Martindale biến mất tin đồn bắt đầu khuấy lên. Tôi chắc là bà Baddicombe thổi phồng những khía cạnh kì lạ của vấn đề và khi một thằng nhỏ đưa thư về nói với bà rằng trong lúc đi ngang qua Nhà của Quạ nó nhìn thấy một thiếu phụ đứng ở ngưỡng cửa bế một đứa bé, bà Baddicombe bèn chế ra một tình tiết đầy kịch tính từ chi tiết đó.
Người thiếu phụ mà thằng nhỏ nhìn thấy có thể là bà Coverdale, đang nuôi con nhỏ và nếu bà có ý muốn bế đứa con nhỏ ra ngoài hiên chơi thì chẳng có gì bình thường hơn.
Tuy vậy, bà Baddicombe sẽ không đời nào chấp nhận một lời giải thích đơn giản như vậy.
“Tội nghiệp thằng Tom Leo! Nó sợ cuống lên. Nó nói người đàn bà đứng trong một làn khói mờ mờ ảo ảo, giơ cao đứa bé lên như thể đang kêu cứu.”
“Tôi hi vọng bà ta không đánh ngã đứa con,” tôi nói. “Vậy tai sao Tom Leo không giúp bà ta hoặc ít nhất cũng tìm hiểu xem bà ta muốn gì?”
“Tại sao à, cô thật may mắn, cô chưa bao giờ chứng kiến một cái gì phi tự nhiên à?”
“Chưa.”
“Nếu cô đã thấy rồi, cô sẽ hiểu. Thằng Tom đáng thương nhà ta chỉ còn biết ra roi vút ngựa chạy thục mạng.”
“Nhưng gia đình Coverdale đã dọn đến đấy, phải không?”
“Chưa. Mà nghe đâu không muốn đến nữa.”
“Bà Baddicombe, bà muốn nói gì?”
“Phải, bà ta ra đi quá bất ngờ, đúng không?”
“Bà Baddicombe,” tôi nói vẻ nghiêm nghị. “Bà nên thận trọng đấy.”
Bà già lắm điều có vẻ rụt lại nhìn tôi nghi ngờ.
“Cẩn thận? Tôi ư? Chẳng phải tôi bao giờ cũng cẩn thận sao?”
“Tôi muốn biết bà ám chỉ điều gì.”
“Đơn giản như cái mũi trên mặt cô ấy, cô Grant ạ. Bà ta đến đây… rồi khi không còn giá trị sử dụng nữa… bà ta biến.”
“Không còn được cần đến?”
Bà Baddicombe nhếch mép. “Tôi nghe phong phanh…”
“Và dựng lên một kịch bản?”
Bà chủ nhà không nói gì, ngớ người nhìn tôi.
“Chào bà”, tôi nói.
Ra đến bên ngoài rồi mà tôi vẫn còn run bắn cả người. Tôi nghĩ mình mới ngu ngốc làm sao. Đáng lí tôi một cô giáo phải bỏ ngoài tai tất cả những thông tin vỉa hè này nhưng mạc dù một nửa những thông tin này là giả tạo, tôi cũng vẫn muốn nghe.
Sự ngu ngốc của tôi còn trở nên rõ ràng hơn khi Eileen Eccles gặp tôi ở phòng giáo viên và nói, “Em đang dính dáng vào những vở kịch ở Colby này đấy Cordelia ạ. Bà chủ bưu điện to nhỏ với tôi rằng em “có gì đó” với ngài Jason Veringer, bà ta biết rõ là ông ta đang để mắt tới em và không phải là điều tức cười sao khi bà Martindale, người đã đặt quá nhiều hi vọng từ bất lâu nay bỗng nhiên, như có phép màu, lại biến mất khi người ta không còn cần đến nữa.”
“Thật ngớ ngẩn!” tôi nói, mặt đỏ bừng lên.
“Vấn đề là những câu chuyện đàm tiếu như thế này thường có một vài yếu tố sự thật. Tôi nghĩ rằng ngài Jason có chú ý đến em thật, và không có gì phải nghi ngờ là bà Martindale đã từng là người bạn “thân thiết” của ông ta. Càng nhiều càng tốt. Những cơ sở mỏng mảnh đó đã cho phép bà B. thêu dệt những điều tưởng tượng của mình. Vô nghĩa thật nhưng mà vẫn có một vài cơ sở nhất định và đó là chỗ nguy hiểm nhất.”
“Chị đang cảnh cáo em đấy à?”
Cô ngoẹo đầu sang một bên nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị đầy giễu cợt. “Chỉ có em mới biết rõ mình muốn gì. Tất cả những điều tôi có thể nói với em là ông ta có nhiều tiếng xấu. Có những lời đồn đại xung quanh cái ch.ết của bà vợ. Bây giờ lại là vụ mất tích của người tình cũ như người ta đang kháo nhau. Ông ta là người dễ gây ra những vụ xì-căng-đan mà trong nghề của chúng ta những lời ong tiếng ve có thể giết ch.ết sự nghiệp. Tôi muốn khuyên em…nhưng tôi cũng rõ rằng, cũng như em, tôi biết lời khuyên là một cái gì dễ cho và nhận chỉ khi nó phù hợp với những tâm nguyện của đối tượng. Phải, tôi sẽ tránh xa ông ta ra và sau kì nghỉ hè tất cả những lời dị nghị sẽ tắt ngấm.”
Tôi trìu mến nhìn Eileen. Đó là một người bạn tốt và là một người phụ nữ nhạy cảm. Tôi muốn bảo chị rằng tôi không cần chị phải nhắc. Tôi đã quyết định không bao giờ gặp Jason Verringer một lần nào nữa.
Miss Hetherington gọi tôi đến phòng làm việc của bà. Rõ ràng bà ta đang ở trong tâm trạng bực bội không giấu được và chỉ chờ dịp để thoát ra.
“Thật là một hành vi đáng xấu hổ. Tôi cho gọi cháu, Cordelia, bởi vì Teresa là một học trò cưng của cháu.”
“Teresa! Nó đã làm gì ạ?”
“Nó tấn công một đứa khác.”
“Tấn công!”
“Phải. Đánh… một học sinh khác.”
“Đứa nào ạ? Tại sao?”
“Đó là Charlotte Mackay. Lí do thì không đứa nào mở miệng ra nói. Tôi cho rằng chỉ là những xích mích lặt vặt, nhưng việc một học sinh của tôi lại có thể có hành động bạo lực như thế…”
“Cháu không thể tin được là Teresa có thể hành động như thế. Nó là một đứa dịu đàng.”
“Sau này nó trở nên quyết liệt hơn. Trong cơn giận nó đã vớ một chiếc giày ném vào mặt Charlotte, để lại một vết thương khá sâu. Bọn nữ sinh hoảng hồn khi nhìn thấy máu, bèn gọi cô Parker tình cờ đi ngang qua.”
“Bây giờ chúng đang ở đâu ạ?”
“Charlotte thì đang nằm. Cũng may mà chiếc giày không phạm vào mắt nó. Và tạ ơn Chúa nỏ chỉ là một vết thương phần mềm. Teresa đang bị giam để chịu phạt. Nhưng điều làm tôi sốc là trong trường này mà có những hành vi như thế sao? Tôi chỉ còn biết hi vọng là chuyện này không đến tai các bậc phụ huynh.”
“Cháu đến gặp Teresa được không?”
“Mặt nó cứ lì ra và không chịu mở miệng nói bất cứ điều gì. Nó ngồi đó hai môi mím chặt và nếu có mở miệng ra thì bảo Charlotte đáng bị như thế.”
“Tất nhiên Charlotte là một cô gái hay gây sự. Tính cách của nó rất khó chịu và trước đây nó hay chọc ghẹo Teresa.”
“Nhưng Teresa không bao giờ hung hăng như vậy.”
“Không ạ…”
“Nó đã trở nên tự tin hơn và tôi nghĩ đó là một điều tốt. Bây giờ… tôi cũng không rõ nữa. Phải, đến gặp nó đi và cố mà tìm hiểu xem do đâu mà nó có một hành vi nguy hiểm và không thể chấp nhận như vậy.”
Tôi mở khóa phòng phạt. Đó là một phòng trông như một xà lim nhỏ trước dùng làm nơi chứa đồ của các tu sĩ. Cái tên phòng Khước từ thích hợp với nó hơn. Có ba cái bàn giấy, một bàn nước và một cái ghế. Học sinh bị đưa vào đây để học bài hoặc chép bài phạt và phòng chỉ được dùng đến khi có một hành động vi phạm nghiêm trọng không thể tha thứ được.
Teresa đang ngồi trên một trong những chiếc bàn.
“Teresa!” tôi gọi.
Nó ngập ngừng đứng dậy và nhìn tôi gần như là phòng vệ.
“Kể cho cô nghe đi. Cô chắc là có thể có một lời giải thích.”
“Em căm thù Charlotte Mackay.”
“Không cần phải như thế. Đó chỉ là một cô gái ngạo mạn, ngốc nghếch.”
“Em ghét nó, một con người độc ác.”
“Nói cho tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra.”
Teresa im lặng.
“Miss Hetherington cần một lời giải thích, em cũng biết đấy.”
Nó vẫn làm thinh.
“Có thể chỉ là một cái cớ. có lẽ nó cũng nhỏ thôi, rồi em nhớ lại tất cả những giận dữ của em bấy lâu nay … Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn li nước, phải vậy không?”
Nó nói: “Không nhỏ đâu.”
“Vậy thì là cái gì?”
Lại im lặng.
“Có thể nếu em giải thích Miss Hetherington sẽ hiểu. Bà hiệu trưởng, em cũng biết đấy. Nếu em có lí do chính đáng bà ấy sẽ nhận ra là lúc đó em mất tự chủ. Tất cả mọi người đều biết rõ Charlotte.”
Teresa - chuột con vẫn một mực im lặng. Tôi đã thử thăm dò nhiều lần nhưng mặc dù tôi biết chắc tình cảm của nó dành cho mình tôi vẫn không sao moi được điều gì.
“Nó là đứa độc ác, rất độc ác lại điêu ngoa, em căm ghét nó. Em cho nó một trận là đáng đời lắm.” Teresa trước sau cũng chỉ nói vậy.
“Đừng nói với Miss Hetherington như thế, em sẽ bị trừng phạt. Hãy bảo cô ấy là em rất tiếc, rằng em hứa em sẽ không lặp lại điều này nữa. Tôi dám chắc em sẽ phải chép bài phạt. Chắc chắn là em sẽ phải ở đây cả ngày mai để chịu phạt.”
“Em không quan tâm. Em sung sướng là đã làm như thế.”
Tôi chỉ biết thở dài. Teresa ở trong trạng thái tâm lí cực đoan, tôi lấy làm phiền lòng là con bé thậm chí từ chối không cho tôi biết nguyên nhân.
Tôi quay lại chỗ Miss Daisy, thừa nhận mình đã thất bại.
Những ngày khó chịu rồi cũng qua. Charlotte làm mình làm mẩy về vụ này. Một lần tôi vào phòng nó thấy Fiona, Eugenie và có cả Elsa. Tất cả đang trên giường cười đùa vui vẻ.
Khó có thể trách cứ chúng khi tôi nhớ rằng cách đây chưa lâu tôi đã tham gia vào một cảnh như vậy ở Schffenbrucken.
Tôi vẫn tiếp tục tránh mặt Jason nhưng dù sao thỉnh thoảng tôi vẫn có việc phải ra ngoài. Khi đi ra ngoài phố tôi đánh một con đường vòng, như vậy tôi không đi qua điền trang. Con đường này lại dẫn tôi qua Nhà của Quạ. Tôi nhìn thấy những dấu hiệu của sự hoạt động và đoán rằng nhà Coverdale đã dọn đến đây. Tôi không muốn ló mặt đến bưu điện nhưng rồi có hôm tôi phải đến và cố thu hết can đảm bước vào. Bà Baddicombe rất mừng khi trông thấy tôi. Bà ta không tỏ vẻ giận dỗi sau phản ứng của tôi lần trước. Bà để tôi phải đợi vì có vài người khách trong bưu điện, sau đó đưa mắt nhìn tôi vẻ đặc biệt tò mò, cúi người qua quầy, thân thiện.
“Rất vui được gặp cô. Tôi nghe nói nhà trường đang chuẩn bị một buổi diễn tập lớn lắm.”
“Phải, đó là ngày kỉ niệm thành lập tu viện bởi vì đây là một dịp đặc biệt.”
“Tuyệt nhỉ. Bao nhiêu năm rồi còn gì. Này này, tôi mới nói với bà Taylor sáng nay ngay ở đây rằng tôi tự hỏi không biết con chuột láu ấy thế nào. Chắc là vui vẻ, ấy thế mà Jane Gittings và con bé hiện ra cùng với Ada Whalley.”
“Là ai?”
“Chị của Jane. Họ nhà Whalley sống ở đây lâu rồi. ông già Billy Whalley là quản đốc ở nhà mấy rượu táo. Ông ta làm việc khá lắm. được cử về vùng nông trại, ông đưa cả con gái và bà ngoại chúng về sống ở đây từ khi mấy cô con gái còn nhỏ. Khi nghỉ hưu, ông ta về ở hẳn đó. Sau đó, người mẹ qua đời. Jane cưới Gittings và Ada đi theo bố để chăm sóc cha già. Nhà họ ở đâu mạn Bristonleigh, ở ngay vùng phía ngoài đồng hoang. Họ bao giờ cũng nói về vùng đồng hoang này, ấy cái nhà họ Whalley là thế đấy. Percy Billing đã có thời kết Ada lắm nhưng rồi cũng chả có chuyện gì xảy ra bởi vì cô ta phải phụng dưỡng bố rồi bất thình lình, Percy cưới Jenny Markey.”
“Nghe cứ như trong tiểu thuyết.”
“Phải là thế đấy, cô Grant thân yêu ạ. Ada sinh ra để làm từ mẫu. Tôi đoán cô ấy hết lòng chăm nom con bé Miranda và người em gái. Jane cũng không có con nữa. Thật buồn cười ông trời kia thật trớ trêu đến điều, người yêu trẻ con thì không có con, người chẳng thích có con thì lại đẻ sòn sòn. Đấy như Sophie Prestwich ấy, dễ thấy cô ta sẽ đi đến đâu. Sẽ có một đám cưới chớp nhoáng, cứ nhớ lời tôi đi. Sophie chỉ đùa chơi và có…. Thế là họ muốn cái họ không thể có. Hay cứ lấy ngài Jason làm ví dụ…”
Bà ta nhìn tôi một cách ranh mãnh.
Tôi bảo bà loại tem tôi cần và gần như miễn cưỡng, người đàn bà lấy tem đưa cho tôi.
“Phải mở mắt ra mà chứng kiến bây giờ người đàn bà đẹp đã mất, cô có thể nói thế.”
“Mất à?”
“Chúng ta không biết bà ấy đi đâu, đúng không? Tất cả những điều mà chúng ta biết là hiện nay bà ta không có mặt ở đây, ở chính Colby này. Để tôi nói cho cô biết một chuyện cô Grant, không có gì đứng yên hết phải vậy không? Cuộc đời vô thường mà. Tôi thường nhủ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây.”
“Bà có vẻ biết tường tận mọi chuyện đang diễn ra,” tôi nói mỉa.
“Cô có thể nói thế, vì đấy là đặc điểm của một chỗ đông người lui tới như thế này. Như tôi thường nói với ông nội tôi: Công việc này chẳng ăn thua gì…. làm thì nhiều mà nhận chẳng bao nhiêu… nhưng tôi cũng nói: May mà còn có mọi người… đó mới là điều đáng giá.”
Bà ta nhướng mắt lên với một vẻ từ bi đối với toàn nhân loại rồi bỏ tập tem vào ngăn kéo.
Tôi đi ra ngoài cảm thấy nhẹ cả người khi bà già lắm lời này không tỏ vẻ khó chịu với tôi và tự hỏi tại sao lần mới rồi bà ta không hiểu được sự bất bình của tôi. Buổi chiều, tôi ra ngoài mấy bức tường còn lại của tu viện đi dạo loanh quanh, để mắt coi chừng xem có thấy Jason không, bởi vì có thể anh cũng muốn đi dạo. Anh ta dễ dàng làm điều đó vì tôi đoán anh sẽ đón đường tôi chẳng chóng thì chầy.
Tôi lại đến chỗ mấy cái đầm đứng ngắm nhìn nước chảy từ đầm nọ sang đầm kia thành một dòng chảy, tạo nên một âm thanh nghe như được an ủi. Tôi đi lang thang ra đến sông và bắt đầu đi dạo trên bờ. Khi nhận ra rằng tôi phải quay lại nếu không sẽ trễ giờ, tôi rảo bước quay về và khi đến gần ao cá tôi nhìn thấy Teresa.
Tôi lên tiếng gọi và nó quay về phía tôi.
“Em cũng đi dạo à?”
“Vâng, em nhìn thấy cô đi hướng này.”
“Chúng ta phải quay về ngay. Tôi không thể trễ giờ dạy mà cả em cũng vậy. em đã làm xong bài phạt chưa?”
“Dạ rồi. Em phải đọc thuộc đoạn từ “Một lần nữa bước đến đây” cho đến “Chúa phù hộ Harry! Nước Anh và thánh George!”
“Đó là một đoạn dài.”
“Nhưng em đã thuộc gần hết rồi.”
“Ồ, Teresa. Cô rất tiếc về chuyện đã xảy ra. Em có chắc là em không muốn nói về điều này không?”
Nó gật đầu quả quyết.
Tôi thở dài: “Tôi đã nghĩ là có thể em cảm thấy tin tưởng nơi tôi.”
Nó vẫn lặng thinh, khuôn mặt tỏ vẻ ngoan cố, ương ngạnh.
Chúng tôi im lặng đi bên nhau.
“Em có đóng một vai nào trong cuộc trình diễn không?”
“Không ạ. Nghĩa là chỉ ở đoạn cuối… làm các động tác thể thao và hát bản đồng ca thôi ạ. Thưa cô… em có một điều muốn hỏi cô.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ bây giờ thì nó sẽ cho tôi biết điều Charlotte đã làm khiến cho nó cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc đến như thế.
“Cứ hỏi đi, có chuyện gì thế?”
“Thật khó nói ạ, bởi vì em nghĩ cô thích ông ta… em nghĩ cô thích ông ta thật nhiều.”
“Ai? Em đang nói gì vậy?”
“Đó là về bà Martindale.”
Tôi cảm thấy giọng mình lạc đi một chút khi đặt câu hỏi: “Có chuyện gì về bà ta?”
“Em nghĩ… bà ấy đã ch.ết. Em nghĩ bà ấy bị giết ch.ết.”
“Teresa! Sao em có thể nói một điều như thế. Đó là điều em không được phép.”
“Em chưa nói với ai hết.”
“Tôi hi vọng thế.”
Nó dừng lại, thò tay vào túi áo và chìa ra trước mắt tôi. Khi những ngón ta xòe ra tôi thấy một chiếc bông tai có hình dạng kì lạ, lấp lánh dưới ánh mặt trời và tôi nhận ra ngay.
“Đó là của bà ấy. Em đã thấy bà ấy đeo.”
“Vậy hả?”
“Em tìm thấy ở đây… cạnh đầm… Chắc nó rơi ra trong lúc vật lộn.”
“Teresa thân yêu, em tưởng tượng quá nhiều đấy. Em cũng giống bà Baddicombe.”
“Đó là chiếc bông tai của bà ấy. Em biết bởi vì Eugenie đã trả lại cho bà ấy cách đây không lâu. Nó cho chúng em xem mà. Em tìm thấy cái này… ở đây… Chắc là bà ta đã đánh rơi.”
“Phải, bà ấy đã đánh rơi. Đã mất nó. Ai cũng có thể mất bông tai và sự thật là bà ta đã đánh mất một cái trước khi bà ấy biến mất và có thể có một sự nhầm lẫn nào đó.”
“Em nghĩ bà ấy đánh rơi trước khi bị ném xuống sông.”
“Teresa, cái gì đã xảy ra với em vậy? Đầu tiên thì em tấn công Charlotte, bây giờ em đưa ra những lời buộc tôi điên rồ về… về ai, hả Teresa?”
“Về ông ta. Em sợ rằng cô thích ông ta, cô Grant. Em biết nhiều người phụ nữ có thể… Nhưng không… em… em không thể chịu được cảnh ông ta nói chuyện với cô…và lôi cô vào chuyện này. Nó phá hủy tất cả mọi thứ… tất cả niềm vui mà chúng ta có với cô Patty và Violet. Cô Grant, xin cô đừng để ý đến ông ta nữa. Đó là một người độc ác. Eugenie nói…”
“Em đã nói điều này với bất cứ ai chưa?”
Nó lắc đầu một cách quyết liệt.
“Hứa với tôi, em sẽ không nói với ai.”
Nó gật đầu quả quyết.
“Điều này thật ngớ ngẩn. Đã có nhiều lời đồn đại đầy ác ý rồi. Bà Martindale đi khỏi đây bởi vì bà ta chán sống ở quê, có thế thôi.”
“Tại sao bà ấy không nói bà ấy đi đâu?”
“Tại sao lại phải nói? Điều này chẳng liên quan đến ai ngoài bà ấy. Chẳng có gì nghi ngờ cả, bà ấy sẽ nói với người nào quan tâm đến chuyện này.”
“Ôi, cô Grant, xin cô đừng dính vào chuyện này. Hãy để cho ai muốn làm gì thì làm, nhưng chúng ta hãy tránh xa chuyện này. Xin cô hãy nghĩ đến mùa hè, đàn ông, những luống hoa, cái nón của cô Patty và bánh nhân táo của Violet.”
“Teresa, bình tĩnh lại. Em tưởng tượng ra tất cả những chuyện này. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bà Martindale quay lại.”
“Không thể nào. Ông ta không cần bà ấy. Ông ta đã kết thúc với bà ấy rồi. đó là điều ông ta muốn. Ông ta thải người khác khi xong việc với họ… rồi giết họ. Đấy, vợ ông ta cũng vậy.”
“Đấy chỉ là những lời đồn đại.”
“Đúng mà.”
“Không.”
“Đúng đấy, và em sợ lắm. Em không muốn cô…”
Tôi quàng một tay quanh người nó. “Tôi không quan tâm đến ông ta đâu,” tôi nói giọng an ủi. “Người đàn ông này không có liên quan gì đến chúng ta. Ông ta chỉ làm chủ mảnh đất này, thế thôi. Mọi chuyện đã qua rồi. Em sẽ đi với cô về nhà nghỉ hè và chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau.”
“Vâng… vâng…”
“Hãy cam đoan là em không làm gì để Miss Hetherington nổi giận. Bà có thể quyết định phạt em bằng cách giữ em lại trường.”
Mặt con bé tái nhợt hẳn đi.
Tôi nói nhanh. “Ồ, cô ấy không làm thế đâu. Nhưng đừng liều lĩnh. Và Teresa, không được nói một lời nào về chuyện này với bất cứ ai. Điều đó không đúng…và có thể là sai trái khi bàn chuyện này. Mà em đã nói với ai chưa?”
“Không, không…”
“Còn cái bông tai?”
Nó xòe bàn tay ra. Nó nằm đấy, viên hồng ngọc lấp lánh sáng đỏ rực dưới ánh mặt trời.
Tôi tự hỏi phải làm gì với nó đây, tác động của nó sẽ ra sao nếu mọi người biết nó được tìm thấy cạnh ao nuôi cá.
Tôi không phải suy nghĩ lâu vì với một động tác bất ngờ Teresa vung tay ném chiếc bông tai xuống ao. Sững sờ, tôi quay sang nhìn nó. “Teresa, tại sao em lại làm thế?”
“Mọi chuyện đã qua rồi. Không cần nói thêm gì về nó nữa. Em không…. nếu cô không.”
Tôi cảm thấy áy náy nhưng cũng lại nhẹ cả người bởi vì chính tôi cũng không biết làm gì với nó nữa. Chúng tôi lặng lẽ quay về trường. Tôi thấy dường như Teresa trở nên bình tĩnh hơn, vui hơn kể từ ngày nó có chuyện với Charlotte.