Chương 16
Anh Hắc rõ ràng đã về hôm thứ 5, nhưng lại không có đến tìm cô.... Sau đó, Hắc đại nhân đến trường vào buổi trưa cùng ngày, ở phòng học tầng 5 tòa nhà thương mại...
Nghe tài xế áo đen kể lại, Bạch Mão Mão có chút lo sợ nghi hoặc, tình hình của bọn họ hình như có chút rối loạn thì phải.
Với tư cách đơn giản là làm một tấm bia đỡ đạn, trừ phi dưới tình huống cần phải đối đáp với người nhà họ Hắc, thì dường như bọn họ không hề có lý do nào gặp mặt, thế nhưng anh lại hôn cô, còn vì cô mà gây dựng một mảnh trời trong trường cơ mà.
Như thế, cô có thể gác những quan hệ lộn xộn này qua một bên, giống như trước đây, đơn thuần đi lén nhìn anh được không?
Trong lòng đã có quyết định, bạn học Bạch Mão Mão liền thản nhiên, được rồi, dù sao cô cũng không trông đợi gì nhiều vào Hắc đại nhân có tính cách lạnh lùng kia đối xử với cô kiểu nhiệt tình như lửa đâu, như vậy cô cứ tùy tiện làm theo ý mình cũng được mà, miễn là không quấy rầy đến anh là được rồi.
Vì vậy, ngay sau đó, trong phòng học tầng năm khoa thương mại, Bạch Mão Mão lại rơi nước mắt đầy mặt.
Mặc dù đã rất cố gắng cúi thấp đầu xuống dưới bàn mà đi, Bạch Mão Mão vẫn có thể cảm thấy mấy cái ánh mắt nóng hừng hực của các nam sinh tập trung trên người mình, huhu , không lẽ phô trương như vậy à? Trước đây cô cũng thường xuyên đến khoa thương mại nghe lén giờ học của giáo sư La, bởi Hắc đại nhân cũng chưa bao giờ vắng mặt trong giờ học của lão đầu này, thế nhưng trước kia đâu có nhiều người chú ý tới cô như hiện giờ?
Hôm nay cô mặc một chiếc váy xòe dài đến đầu gối, trên người còn mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn kiểu công chúa bó sát người, nhân tiện trang điểm tinh tế một chút, nhưng là, cũng không có tuyệt sắc đến nỗi hấp dẫn nhiều ánh mắt nhiệt tình như vậy chứ?
Được rồi, cô thừa nhận, mấy cái ánh mắt trêu chọc thật ra cũng không có gì đáng sợ, vấn đề là, cô đến khoa thương mại nghe giảng là để nhìn lén Hắc đại nhân, mà hôm nay bao nhiêu con mắt cứ nhìn cô chăm chăm như vậy, vì sao lại khiến cô có cảm giác mình rất không chịu nổi rất không chịu nổi vậy ta....
Sớm biết như vậy thì thà mặc nguyên bộ dáng quê mùa như lúc trước còn hơn, oán hận viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhưng sau lưng lại đột ngột có một cánh tay dài đưa ra, ném cho cô một tờ giấy nhỏ, Bạch Mão Mão mở ra xem, ngay tức khắc trợn tròn mắt.
Phía trên nét chữ như rồng bay phượng múa viết: Này, người đẹp, bất kể em từ đâu đến đây, bất luận em tên gì, đều không thể ngăn trở anh đối với em oanh oanh liệt liệt nhất kiến chung tình. Anh là Lôi Đằng khoa kiến trúc, thành tâm thành ý xin em cho anh một cơ hội theo đuổi em.
Sinh viên khối khoa học tự nhiên thực sự là thảm thương, "nhất kiến chung tình" lại có thể dùng "oanh oanh liệt liệt" để hình dung ư? Len lén quay đầu lại phía sau nhìn thoáng qua một cái, nhưng lại đón nhận một đôi mắt đào hoa đang nỗ lực phóng ra dòng điện cao thế ngàn vôn, Bạch Mão Mão nhất thời có chút đứng hình. Cô biết viên củ cải này, thường xuyên bắt gặp cậu ta phóng điện khắp nơi, trong Tứ đại nhân Đại học La Gia, người cô không bị giật điện nhiều nhất chính là anh ta, nhưng mà anh ta là đại nhân khoa Kiến trúc, đến khoa Thương mại nghe giảng cái cọng lông gì?
Như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Bạch Mão Mão, Lôi Đằng lại đưa tới một tờ giấy: "Anh bình thường luôn đến dự thính chương trình học của khoa Thương mại, hôm nay đến lại vô tình gặp được người đẹp, liền theo chân em đến nơi này nghe giảng."
Tại sao cô lại không chú ý tới nhỉ? Trước đây cô khẳng định mình không có cách nào miễn dịch với mỹ nam như thế này, huhu, chẳng lẽ bởi vì Hắc đại nhân tươi đẹp đã cắt đứt mọi hoa thơm cỏ lạ rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng anh tuấn bên phải cách đó không xa, Bạch Mão Mão lướt mắt mơ màng.
Khẽ thở dài một cái, cô từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ tay, rồi lấy ra một tờ, cô trả lời: "Tôi không phải là lần đầu tiên tới đây đâu, trước kia chúng ta cũng đã từng gặp mặt, cho nên nhất kiến chung tình của anh có chút không thích hợp rồi. Lôi đại nhân, hỏi anh một vấn đề nha, trước kia cũng không có ai chú ý tới tôi, chẳng lẽ hôm nay toàn bộ nam sinh đều trúng gió tập thể sao?"
"Trúng gió tập thể...Người đẹp rất không hiểu phong tình mà, bọn tôi chẳng qua là bị vẻ đẹp với khí thế của em hấp dẫn thôi. Xin phép được hỏi một chút, em phẫu thuật thẩm mỹ à? Nếu như trước kia đã tới đây, theo như sắc đẹp quyến rũ của em, thì làm sao lại có thể không bị bầy sói để mắt tới? Dù sao thì khoa Thương mại Đại học La Gia cũng nổi tiếng là Đường Tăng thì nhiều mà cháo ít."
Phẫu thuật thẩm mỹ... Trên trán rơi xuống đầy vạch hắc tuyến, Bạch Mão Mão hung tợn trả lời: "Bà đây hôm nay chẳng qua chỉ uốn tóc, thay đổi trang sức, tiện thể đổi luôn lớp da ngoài chứ bộ."
"Người đẹp vì ai mà mang mặt nạ vậy hả?"
Tên khốn anh mới mang mặt nạ....
Đúng là không có tiếng nói chung với tên củ cải này mà. Đem giấy bỏ lại vào trong túi xách, Bạch Mão Mão quyết định không khai thông tên củ cải này nữa, cô là thỏ, tại sao lại phải hạ mình nói chuyện với thực vật như anh ta?
"Người đẹp này tính toán quá đi mà, chẳng lẽ vì người nổi bật nhất khoa Thương Mại à, Hắc Thương Kình?"
Thấy tờ giấy kia, Bạch Mão Mão kinh ngạc lướt mắt quét qua cây củ cải họ Lôi ở phía sau, vẫn còn có người không biết scandal của cô và Hắc Thương Kình, vị này chính là người sao Hỏa phải không?
Mặc dù có chút không hiểu tại sao người đẹp trước mặt lại khó chịu thở hổn hển, Lôi Đằng ngược lại cũng không tức giận, kiên trì nỗ lực tiếp tục đưa giấy: "Hắc hắc, người đẹp, em có thấy phía sau phòng học đều là những bóng dáng có đôi có cặp hết rồi không? Những người đẹp đó lúc đầu cũng toàn vì Hắc Thương Kình mà tới, bất quá cuối cùng lại bị những súc sinh kia bắt làm tù binh hết rồi, cho nên mới nói, không cần vội vã cự tuyệt anh đâu, tất cả mọi thứ đều có thể....”
Có thể em gái ngươi.... Dưới đáy lòng lén trả lời một câu, Bạch Mão Mão ngẩng đầu nhìn lên vị giáo sư đang nhìn về phía bọn họ bên này, vội vàng ngồi thẳng người.
"Bạn học phía bên phải kia, đúng rồi, chính là em, nữ sinh uốn đầu hoa lê đấy, em trả lời cho tôi một vấn đề."
Thấy giáo sư La râu hoa râm đưa tay chỉ tới mình, vậy mà thực sự lại đem cô trêu chọc, Bạch Mão Mão nhất thời trợn tròn mắt, không phải chứ? Cô thực sự thực sự đã đến rất nhiều lần, từ trước kia cho tới bây giờ, chưa từng có vị giáo sư nào chú ý tới cô, thực sự cho tới bây giờ cũng chưa từng có mà....
"Tôi biết rõ các búp bê như các em cũng không phải là một điều dễ dàng, cho nên cũng không muốn làm khó em, chỉ hỏi em một định nghĩa đơn giản nhất, xí nghiệp hiện đại là cái gì?" Lão đầu kia trái lại như có hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt nhìn ra người khác là liền tới châm chọc, còn ngụ ý liếc mắt Hắc đại nhân lạnh lùng bên kia.
Nghe vậy, Bạch Mão Mão rối người điên lên. Cái cây củ cải họ Lôi kia, bà đây nhất định phải vẽ vô số vòng tròn nguyền rủa ngươi, hôm nay bị ngươi hại ch.ết rồi đấy. Thằng nhóc ch.ết tiệt, không biết bà đây mù thương mại kiêm mù chữ hả? Vì sao lại hỏi người ta một vấn đề không giải thích được như vậy?
Dưới đáy lòng nhốn nha nhốn nháo mà gầm thét, trên mặt lại treo một nụ cười ngọt ngào nhất, Bạch Mão Mão đứng lên, bình tĩnh mở miệng: "Thầy à, vấn đề của thầy khiến em rối như tơ vò, suy đi nghĩ lại, em quyết định sẽ trở về chuẩn bị thật tốt, lần sau sẽ trả lời thầy."
Phốc....
Thanh âm rơi xuống, trong phòng học lớn không ngừng vang lên tiếng cười, Hắc Thương Kình rốt cuộc đào từ đâu lên loại hàng chất lượng thế này vậy nhỉ?
Cúi đầu, vừa khéo thấy được cái mặt củ cà rốt phách lối kia đưa cái chân dài trước mặt, Bạch Mão Mão bình tĩnh mà đạp lên, cô bình tĩnh mà thở dài, Loan Hoảng Hoảng, cảm ơn cậu, hôm nay đã ép bà đây mang giày cao gót.
Kèm theo thanh âm hít không khí rõ to, củ cải phía sau "bùm" nhảy dựng lên, Bạch Mão Mão hơi nghiêng người, muốn cười mà không cười liếc Lôi Đằng một cái: "Đàn anh à, anh muốn giành trả lời sao?"
Len lén hướng Bạch Mão Mão giơ lên ngón tay cái, Lôi Đằng nhanh nhẹn lên tiếng: "Giáo sư La, em có thể trả lời thay được không ạ?"
"Nếu như em hiểu vấn đề này sẽ không vũ nhục đến chỉ số thông minh của em, thì cứ tùy ý." Giáo sự La hiển nhiên biết vị sinh viên này đến đây dự thính là chủ yếu.
"Xí nghiệp hiện đại thông thường là chỉ một kiểu giống như hình thái xã hội, cần phải có tổ chức và sắp xếp hàng hóa (bao gồm hàng hóa vật chất và phi vật chất) sản xuất, lưu thông, hoặc phục vụ chờ hoạt động, tiến hành tự chủ kinh doanh, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, gánh chịu mạo hiểm, thực thi độc lập hạch toán, là đơn vị kinh tế căn bản có đủ tư cách pháp nhân." Dứt lời, anh cũng không nhìn mọi người đang liếc xéo, trực tiếp tự đắc nhìn về phía Bạch Mão Mão: "Thế nào?"
"Quá ngu ngốc.." Quả nhiên là một cây củ cải. Nhẹ nhàng cúi đầu, Bạch Mão Mão lại lần nữa bình tĩnh thở dài. Cô hôm nay rất là viên mãn, trước khi ch.ết cũng kéo được một cái đệm lưng.
Mặc dù, Hắc đại nhân, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô đến một cái.
————Bỉ Bỉ làm một cây củ cả ngây ngốc——————
Sau khi tan lớp, trơ mắt nhìn bóng lưng Hắc Thương Kình đang vội vàng rời đi, Bạch Mão Mão vô lực ngồi tại chỗ, suy nghĩ một chút vẫn là không muốn đi theo, anh dường như, cũng chẳng hề vui mừng khi nhìn thấy cô....
Thấy Lôi Đằng sau lưng cũng ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, làm như đang đợi cô cùng đi, trên trán Bạch Mão Mão có vài cái hắc tuyến, quả quyết giữ nguyên bộ mặt ban nãy, dự định quay trở về ký túc xá.
Không nghĩ tới Lôi Đằng lại không thuận theo cứ theo sát không buông, còn mang một vẻ mặt cười đến sáng lạn: "Người đẹp, cùng nhau ăn cơm trưa, thế nào?"
"Anh mấy ngày nay không có trong trường phải không?” Chắc không phải cũng giống như Ân Mặc ở vùng khác đấy chứ? Nếu không thì nhà ăn Đệ Tam phát sinh chuyện lớn như vậy, anh ta không thể nào không biết, Hắc đại nhân, dường như không thích có người đàn ông khác đến gần cô.....
"Có, làm sao vậy?"
"Chuyện xảy ra ở nhà ăn Đệ Tam, anh không biết gì sao?"
"Biết, không phải Hắc Thương Kình giận dữ vì người đẹp sao? Nghe nói Bạch Mão Mão kia còn là một em gái quê mùa, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài được." Lôi Đằng nói đến đây, làm như nhớ ra cái gì đó, chợt kích động nói: "Em xem em xem, Hắc Thương Kình giờ cũng đã có người trong lòng rồi, em nên bỏ cậu ta đi thôi, thế nào? Suy nghĩ đến anh một chút đi?"
"....." Mặt không đổi nhìn nét mặt phấn khởi của Lôi Đằng, Bạch Mão Mão thật sự không biết nên ói hết hay là nuốt hết vào trong......
"Im lặng có nghĩa là đồng ý cùng anh ăn cơm trưa đúng không?" Lôi Đằng còn đang hoa chân múa tay vui sướng, nhưng lại không phát hiện ra sắc mặt quái dị của Bạch Mão Mão.
"Tôi chính là Bạch Mão Mão."
Cánh tay đang vung vẩy chợt dừng, Lôi Đằng ngây ngốc nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Mão Mão. Anh mới vừa rồi, có phải nghe nhầm cái gì rồi hay không?
Mặc kệ Lôi Đằng đã hóa đá, Bạch Mão Mão lượn qua anh, rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi tòa nhà, cái đồ âm hồn bất tán Lôi Đằng kia vẫn cứ đuổi theo: "Không đúng, nếu như em chính là Bạch Mão Mão, hôm nay Hắc Thương Kình vì cái gì mà không thèm để ý đến em? Này, em gái, cho dù em có say đắm Hắc Thương Kình như thế nào đi chăng nữa, nhưng giả mạo người khác rất là đáng xấu hổ đấy."
"Anh mới đáng xấu hổ! Cả nhà anh mới đáng xấu hổ!" Giống như mèo con bị chọc đến vết thương, Bạch Mão Mão hung tợn vứt cho anh một câu, lại rời đi!
Cô ăn mặc thật xinh đẹp để đến nhìn lén anh, mà anh lại không có bất kì phản ứng nào cô còn chưa tính, dựa vào cái gì lại để cho mấy kẻ không liên quan nói tới chứ, không cam tâm, không cam tâm.
"Chờ chút!" Theo bản năng đưa tay kéo Bạch Mão Mão lại, lại đột ngột bị một cái chân giơ ra trực tiếp đá văng, Lôi Đằng nhảy lùi lại, tránh được cái chân đánh lén, lại thấy người áo đen kia không chịu bỏ qua mà tiếp tục tấn công, da đầu Lôi Đằng tê dại, hiện tại, anh vô cùng tin tưởng cô chính là Bạch Mão Mão.
"Người con gái của tôi, là để anh đụng vào sao?"
Giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng, Bạch Mão Mão ngạc nhiên xoay người, thấy Hắc Thương Kình hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa trên trụ đá ở một khúc quanh của tòa nhà, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng lại tinh tường biết, anh đối với cô, cũng không phải là hoàn toàn không hứng thú.
Bước chân không biết tại sao lại tăng dần lên, Bạch Mão Mão bước nhanh đi về phía ấy, mãi cho đến khi đứng vững trước người anh, cô mới ngẩng mặt lên, vui vẻ kêu: "Hắc đại nhân, anh đã trở lại rồi."
"Ừm." Đứng thẳng người, Hắc Thương Kình thản nhiên nắm lấy tay cô, cũng không nói cái gì, đi về phía sân trường.
"Đi đâu?" Cô ngoan ngoãn đi theo bước chân anh, hoàn toàn quên mất còn có người đang phải bị chịu đòn.
Xoay mặt nhìn Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình lại cũng không nói nói gì. Được rồi, cô hiểu, chỉ cần đi theo là được, không nên nói nhiều như vậy? Làm sao mà cô lại hiểu anh muốn nói cái gì.
"Này, Bạch Mão Mão, cứu tôi đã rồi hãy đi chứ, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao mà thắng được cái loại vệ sĩ chuyên nghiệp này được cơ chứ?"
Sau lưng truyền đến tiếng Lôi Đằng kêu gào, Bạch Mão Mão quay đầu lại, thấy Lôi Đằng mặc dù mọi chỗ đều bị đánh, có chút nhếch nhác, nhưng còn chưa đến nỗi bị thương vong trầm trọng. Vì vậy, cô rất vô lương, rất bình tĩnh theo sát Hắc Thương Kình rời đi.
Sau cùng, còn không quên ném cho Lôi Đằng một câu: "Ai xúc phạm tôi?"
E hèm, cùng đi với Hắc đại nhân, có thịt ăn, cô cảm thấy mình càng ngày càng có khuôn cách Ngự tỷ rồi.