Chương 35
Quấn lấy Hắc Thương Kình hơn một tuần lễ, cũng ở trên giường bỏ ra một cái giá cao nặng nề lại đau đớn, Hắc Thương Kình rốt cuộc cũng đồng ý cùng Bạch Mão Mão đi thăm Ân Mặc.
Mặc dù Ân Mặc đã cấm cô không được đi thăm mình, nhưng cứ theo như tốc độ nhận điện thoại thần tốc của anh thì xem ra, vẫn rất là khó chịu a. Cho nên, cô vẫn nghe theo lòng mình, đi bệnh viện thăm anh. Dù sao thì giữa bọn họ cũng không phải là thâm thù đại hận gì, quả thực là không nên cứng ngắc đến tình cảnh sống không thèm nhìn đến mặt nhau như vậy.
Huống chi, hủ nữ thâm niên Bạch Mão Mão tin chắc rằng, đối phó với loại khó chịu này, nên tấn công quyết đoán, tấn công đến những thứ anh không tức giận, giữa bọn họ còn có thể làm bạn bè.
Đương nhiên, những lời này cô không dám nói với Hắc Thương Kình, bằng không nhất định sẽ bị cấm túc gắt gao.
Chỉ là, kế hoạch vạch ra rất tốt, nhưng lại không cản nổi biến hóa mau lường.
Ân Mặc thấy được Bạch Mão Mão đi vào phòng bệnh, con ngươi đen như mực thoáng hiện lên một tia ám quang mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy được Hắc Thương Kình đi theo sát sau Bạch Mão Mão vào phòng bệnh, mặt của anh lập tức trầm xuống.
"Anh tới làm cái gì?"
"Đến thăm anh a, người anh em." Không thèm để ý tới ánh mắt đối đãi lạnh nhạt của Ân Mặc, Bạch Mão Mão để Hắc Thương Kình đem đồ thăm hỏi đến đặt trên bàn bên cạnh giường, cười híp mắt trả lời.
"Ai là người anh em của em!" Nghe vậy, mặt Ân Mặc lại càng thúi hơn.
"Cũng có thể không phải là anh đi, hì hì, Ân Mặc, sống phải có tình có nghĩa một chút, không nên tuyệt tình như vậy nha." Da mặt dày đi đến bên giường Ân Mặc ngồi xuống, cô rất ân cần gọt táo cho Ân Mặc, mới vừa đưa ra, lại bị tay của Hắc Thương Kình cướp đi.
Ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy mặt Hắc Thương Kình trầm đến độ có thể nhỏ ra nước, cô ngây người.
"Em còn chưa từng cho anh một quả táo nào." Hung hăng cắn một cái, Hắc Thương Kình bất mãn lẩm bẩm.
Im lặng. Im lặng ni mã chính là vàng a.
Vì vậy, bạn trẻ Bạch Mão Mão lại im lặng cầm lên một quả táo gọt xong vỏ, đưa cho Ân Mặc, lại bị anh dùng vẻ mặt khó chịu liếc mắt xem thường một cái.
"Anh lại làm sao nữa đây?!" Bạch Mão Mão nổi giận, hai tên này ăn no rồi gây khó dễ cho cô rất vui sao?
"Không phải là người đầu tiên, không ăn." Hừ hừ, anh cho dù có là thụ, thì cũng phải kiêu ngạo thụ.
A a, được rồi, cô thừa nhận đối với một màn mỹ nam kiêu ngạo phong tình kia thật sự là không có chút sức nào chống cự a. Nhìn đến thanh ngạo trên khuôn mặt tuấn nhã của Ân Mặc, tim lập tức đập loạn lên, Bạch Mão Mão cố nén kích động muốn tiến lên chiếm đoạt, giọng mềm xuống khuyên nhủ: "Đừng khó chịu như vậy mà, Ân Mặc, anh hãy cầm lấy đi mà."
"Bạch, Lữu, Lữu." Từng chữ chữ một vang lên sau lưng, mỗi một chữ đều đầy ắp đe dọa.
"Anh lại làm sao vậy?" Nước mắt lã chã quay đầu lại nhìn về phía vị đại nhân vật trong nhà đang nhìn chằm chằm, Bạch Mão Mão rất là ưu sầu.
"Người phụ nữ của anh không được chiều theo người đàn ông khác." Ánh mắt lạnh lùng hung hăng trừng về phía Ân Mặc, Hắc Thương Kình mím môi.
"Đây chỉ là một quả táo thôi mà." Giọng nói nặng nề rơi xuống.
"Quả táo đấy cũng là do em gọt vỏ."
"Vậy thì giờ đổi lại chuối, cam nha?" Không cần phải gọt vỏ vậy thì được rồi chứ? Rốt cuộc cũng phát hiện ra được vị trong nhà này dĩ nhiên lại là một người tấn công bá đạo như vậy, Bạch Mão Mão mặt trâu rồi.
"...." Lặng lẽ nhìn Bạch Mão Mão đối với anh vô cùng bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời Hắc Thương Kình, hỗn loạn.
Vì vậy, anh rốt cuộc là bị sao vậy a? Mặc dù cũng biết tính cách mình từ trước đến giờ vẫn luôn mạnh mẽ vang dội, nói một là một, nhưng anh từ trước đến giờ vẫn luôn tôn trọng cũng như tiếp thu ý kiến của cấp dưới, cho dù có bá đạo như thế nào thì cũng không đến nỗi không biết nói đạo lý. Chưa từng lần nào giống như bây giờ, hận không thể chiếm lấy được toàn bộ mọi thứ thuộc về cô, không muốn để cho bất kỳ người đàn ông nào thấy được bất luận tư thái nào của cô, nếu không thì, anh liền khó chịu, khó chịu từ tận đáy lòng——
Thuận tay lấy luôn quả táo vẫn còn đang giơ ở trên tay Bạch Mão Mão, Ân Mặc lạnh lùng liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Hắc Thương Kình, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, ừm, quả táo này đúng thật là rất ngọt, Ân Mặc thỏa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi mình.
"Ai cho cậu ăn?!" Còn chưa lý giải rõ suy nghĩ của mình, Hắc Thương Kình đã bị động tác của Ân Mặc chọc cho xù lông.
"Đây là Mão Mão đặc biệt vì tôi mà gọt vỏ, tại sao tôi lại không thể ăn?" Không tỏ ra yếu thế chút nào quay qua trừng Hắc Thương Kình, ánh mắt lãnh tiếu của Ân Mặc còn liếc một cái đến quả táo còn chưa ăn xong trong tay Hắc Thương Kình, ý tứ rất rõ ràng: "Quả táo kia cũng là do Mão Mão "ĐẶC BIỆT" vì tôi mà gọt vỏ."
Mở mắt trừng trừng nhìn hai người đàn ông trong nháy mắt đã bắn nỏ rút thương, Bạch Mão Mão cúi đầu lau một giọt lệ chua xót, quả quyết xoay người ôm lấy thắt lưng gầy của Hắc Thương Kình, "Hắc đại nhân, Ân Mặc là bệnh nhân a."
"Bệnh nhân cũng là đàn ông." Động tác của Bạch Mão Mão mặc dù đã dập tắt đi tà hỏa của Hắc Thương Kình, nhưng trong lòng anh vẫn tức giận khó dằn như cũ.
"Vậy anh rốt cuộc muốn như thế nào a?"
Bị Bạch Mão Mão hỏi đến không còn lời nào để nói, Hắc Thương Kình cau mày, anh rốt cuộc là muốn như thế nào? Cho dù có đi theo anh, cô cũng phải có cuộc sống cùng các mối quan hệ xã hội của mình, anh dù sao cũng không có khả năng cấm đoán cô lui tới với tất cả đàn ông trên thế giới này, thế nhưng, nhưng là, nhìn cô đối với một người đàn ông mơ ước mình tươi cười xinh đẹp như vậy, anh dù thế nào cũng không có cách nào dễ dàng khoan dung được.
Chuyển mắt nhìn thấy Ân Mặc vẫn đang ngọt ngào hạnh phúc gặm táo, tà hỏa của Hắc Thương Kình lại bắt đầu bốc lên, "Sau này, mỗi ngày em đều phải gọt táo cho anh ăn!"
"...." Im lặng. Im lặng chính là ngàn vàng trần trụi a.
Bạch Mão Mão vùi đầu vào trong ngực Hắc Thương Kình, rất rất muốn hỏi, Hắc đại nhân, anh chẳng lẽ có cừu oán với táo sao? Chứng kiến động tác của Bạch Mão Mão, Ân Mặc đang gặm táo lại khó chịu, anh kéo ra một nụ cười khổ sở, lại giả bộ tà khí nói: "Mão Mão, có phải em vẫn muốn làm bạn với anh hay không?"
Đây là tình cảnh anh không muốn đối mặt nhất, làm bạn bè đơn thuần với người con gái mình yêu, người kiêu ngạo như anh, chưa từng nguyện ý ủy khuất chình mình như vậy a? Thế nhưng, nếu như không làm bạn bè, có phải thực sự sẽ không còn cần thiết gặp lại nhau nữa hay không?
Đột nhiên "Khổng Vũ hữu lực" mà đẩy Hắc Thương Kình ra, hai mắt Bạch Mão Mão sáng lên xoay người, tràn đầy mong mỏi hỏi: "Có thể không? Có thể không?"
Con ngươi màu mực khẽ chuyển, Ân Mặc nhìn về phía Hắc Thương Kình đang bộc phát tức giận sau lưng Bạch Mão Mão, người đàn ông luôn luôn lạnh lùng xa cách khó gần trong ấn tượng của anh, giờ phút này nơi nào còn một chút bóng dáng lạnh lùng đây chứ hả? Không khỏi, lộ ra nét tiếu ý tà khí, Ân Mặc nhìn về phía Bạch Mão Mão đơn thuần mang theo chút ngốc nghếch, "Vậy thì, anh có thể hiểu thành, anh là lam nhan tri kỷ của em hay không?"
Lam nhan tri kỷ?!
A ách, khẽ nhíu mày, Bạch Mão Mão có chút nghẹn họng, cái này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ chơi đến một cái trình độ nghệ thuật đầy cao thâm như vậy a, bạn bè thì là bạn bè, ở đâu lại phức tạp như vậy?
Nhưng mà, Bạch Mão Mão còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông phía sau đã không nén được tức giận.
Trực tiếp xốc Bạch Mão Mão lên, Hắc Thương Kình chào cũng không thèm chào một tiếng, xoay người rời đi.
"Hắc đại nhân, bình tĩnh! Bình tĩnh mà!"
Trong không khí còn quanh quẩn thanh âm lo lắng của Bạch Mão Mão, ánh mắt cô đơn của Ân Mặc khẽ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Trên ban công, được đặt mấy chậu hoa cúc, nụ hoa hé nở.
Trăm hoa đã hết, gió thu đìu hiu, lại là một mùa hoa cúc nở, cũng là, mủa đông, cũng không còn xa.
——— ————Hoa cúc, hoa hướng dương cái gì cũng đều là mây bay———— ———
Sau khi bị thẳng thừng cấm đi thăm Ân Mặc lần nữa, Bạch Mão Mão liền ở dưới sự bảo vệ cùng giám sát của vệ sĩ, bắt đầu cuộc sống cùng Hắc Thương Kình sống chung.
Có giờ học nhất định phải đi, Bạch Mão Mão liền đi học, lúc rảnh rỗi, liền ở nhà xem tivi hoặc cùng đi dạo phố, ăn ngon cùng đám người Loan Hoảng Hoảng, Hắc Thương Kình thỉnh thoảng khi đến giờ cơm sẽ tới đón cô, tiện thể mời luôn đám chị em tốt của cô đi ăn, cuộc sống bình thản nhưng cũng vô cùng hạnh phúc, Bạch Mão Mão rất thỏa mãn.
Hắc Thương Kình bận rộn nhiều việc, hơn nữa cũng thường xuyên phải ra nước ngoài công tác, nhưng anh lúc nào cũng dành ra chút thời gian cùng cô đi học, mỗi khi anh đến trường đi học, cô đều cùng nghe toàn bộ quá trình. Tính cách Bạch Mão Mão cũng không phải là vô cùng dính người, nhưng mà lại cảm thấy như vậy rất tốt, hai người ở cùng một chỗ, không nhất thiết lúc nào cũng phải dính sát vào với nhau, hai bên đều có không gian riêng nhất định, lại càng khiến cho thời gian ở bên nhau càng ngọt ngào hơn.
Giảng viên sáng tác gọi điện thoại cho cô, nói rằng buổi học hôm nay cô nhất định phải đến, vì vậy, Bạch Mão Mão vô cùng buồn chán đi đến trường. Sau khi tan lớp, đang muốn tìm đám người Loan Hoảng Hoảng cùng nhau đi ăn, có một bạn họ bộ mặt mờ ám nói cho cô biết có người tìm cô, cô nghi hoặc đi ra ngoài, lại thấy được vẻ mặt tiều tụy của Phong Dịch Dương đang chờ trong hành lang.
Bạch Mão Mão hơi sửng sốt một chút, lưỡng lự xem không biết mình có nên đi tới hay không.
"Anh có thể mời em ăn một bữa cơm được không, Mão Mão?" Thấy được Bạch Mão Mão dường như có chút kinh sợ, Phong Dịch Dương cười vô cùng khổ sở.
Nhìn về phía vệ sĩ của mình theo bản năng, Bạch Mão Mão có chút không
quyết định chắc chắn được.
"Mời anh trở về cho, Phong tiên sinh, thiếu phu nhân của chúng tôi không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với người nhà Phong gia nữa." Tiếp nhận được ánh mắt nhờ giúp đỡ của Bạch Mão Mão, vệ sĩ không chút do dự đứng ra.
"Anh đã từng làm hại em sao, Mão Mão?" Ánh mắt ôn nhu trong veo nhàn nhạt rơi lên mặt Bạch Mão Mão, Phong Dịch Dương nói tiếp: "Anh đã làm xong thủ tục ra nước ngoài du học rồi, tháng sau, chờ sau khi em gái anh từ trại tạm giam được thả ra, anh và nó sẽ cùng ra nước ngoài du học. Hắc Thương Kình đã ra lệnh, cả đời này cấm em gái anh trở về nước, nếu không thì, toàn bộ Phong gia sẽ cùng diệt vong với nó."
"Em gái anh đã không có chuyện gì rồi, anh còn đến tìm tôi làm cái gì?" Bạch Mão Mão cũng không cảm thấy giữa bọn họ tồn tại bất kỳ một giao tình nào.
"Xem như là tạm biệt đi, em gái anh nếu như không về nước, anh có lẽ chắc cũng sẽ không trở lại nữa."
Im lặng nhìn thoáng qua Phong Dịch Dương rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, Bạch Mão Mão do dự trong chốc lát, tiến lên phía trước: "Chúng ta tâm sự một chút đi, Phong Dịch Dương, không cần phải đi ăn, tìm một chỗ yên tình trò chuyện một lúc là được rồi."
Ngoài cửa phòng học dù sao thì cũng nhiều người lắm miệng, Bạch Mão Mão không muốn lan truyền đi những việc riêng tư của người khác, cho nên vẫn là đi chỗ khác tìm một nơi yên tĩnh thì tốt hơn.
"Được." Cười nhẹ nhàng, Phong Dịch Dương dẫn cô đi đến quán cà phê Bán Đảo cách trường không xa.
Ngồi bên trong quán cà phê, Bạch Mão Mão im lặng hồi lâu, mới ngẩng đầu thận trọng nhìn về phía Phong Dịch Dương, "Anh có biết Phong Tĩnh Nghiên có khuynh hướng yêu anh trai nghiêm trọng không hả?"
"Tính cách của nó chẳng qua là ngang ngược hung ác, đối với người và vật đều có ham muốn mạnh mẽ chiếm lấy mà thôi." Nhếch môi, Phong Dịch Dương giải thích.
"Ha ha, có tin hay không là tùy anh, tôi là người ngoài, đương nhiên không có gì hay mà cố chấp." Nhàn nhạt cười một tiếng, Bạch Mão Mão lại nói: "Có những điều, chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ nhất. Phong Dịch Dương, tôi cùng anh tới đây, chỉ vì muốn khuyên anh một câu, không nên cùng Phong Tĩnh Nghiên đi du học. Cho dù anh không muốn ở lại đại học La Gia nữa thì bất cứ chỗ nào trên thế giới này đều có thể, nhưng không nên quá nuông chiều em gái anh."
Im lặng giây lát, Phong Dịch Dương dường như cũng không nghĩ tới Bạch Mão Mão lại nói những lời như thế này, "Anh đã từng đi thăm em gái mình, tâm tình nó hiện tại rất không ổn định, không đi cùng nó, anh sợ nó sẽ lại
làm ra những chuyện sai lầm nữa. Nhưng mà, đi theo nó, thì anh có thể làm gì...."
"Loại tính cách này của Phong Tĩnh Nghiên nếu như là bẩm sinh thì không có ai có thể giúp được anh cả, nhưng điều các anh có thể làm là tuyệt đối không được tiếp tục theo cô ta, để cho cô ta muốn làm gì thì làm như vậy nữa. Hơn nữa, anh nếu như đi theo cô ta mà không thể làm được cái gì vậy còn theo làm cái gì? Chẳng lẽ anh muốn đem cả đời mình hủy diệt luôn hay sao?" Cô cũng có anh trai ruột, nhưng lại chưa bao giờ dính đến như vậy, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cho dù là người thân thì cũng không thể nào lấy tình thân làm lý do, ác ý phá hoại cuộc sống của người khác được.
"Nhưng mà, cũng không thể nào vứt nó ở nước ngoài mặc kệ sống ch.ết không hỏi được." Đáy lòng rất hiểu những điều Bạch Mão Mão nói rất có lý, nhưng chung quy vẫn là máu mủ tình thâm, Phong Dịch Dương muốn bỏ, cũng bỏ không được.
Im lặng một hồi, Bạch Mão Mão phát huy đầy đủ năng lực tưởng tượng của mình, cuối cùng lại đáp lại một chuyện không đâu vào đâu, "Bên cạnh Phong Tĩnh Nghiên có ai yêu cô ta hay không, người đàn ông có sức mạnh có thể ngăn cô ta lại ấy? Nếu thay đổi cô ta rất khó, vậy thì, thay đổi người đàn ông kia đi, để cho anh ta đi theo Phong Tĩnh Nghiên, xem chừng cô ta, cảm hóa cô ta."
Bạch Mão Mão trả lời vấn đề này như vậy, chỉ là do đã đọc tiểu thuyết nhiều rồi, tùy ý nói ra, nhưng lại không nghĩ tới, hai mắt Phong Dịch Dương lại sáng lên.
"Đúng vậy, để cho đại sư huynh đi không phải là tốt hơn sao? Em gái anh từ nhỏ đến lớn chỉ sợ mỗi mình đại sư huynh. Nhưng mà ông ngoại anh vốn muốn để đại sư huynh kế thừa y bát của mình, chắc chắn sẽ không để anh ấy đi ra nước ngoài không trở về như vậy đâu."
"Stop! Vậy còn không phải đơn giản hơn rồi sao. Em gái anh nếu như đã được ông ngoại anh cưng chiều như vậy, như vậy thì cứ để ông ấy chọn đi, là chọn cho cháu ngoại có được một cuộc sống bình thường hay là muốn chọn một người thừa kế bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi chứ hả." Từ trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Mão Mão không nhịn được cười.
Cà phê cũng chưa uống một ngụm nào, Phong Dịch Dương đã kích động đứng lên muốn chạy thật nhanh về nhà. Vừa chạy tới cửa, anh dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người lại cúi người thật sâu với Bạch Mão Mão một cái, tự đáy lòng nói: "Cảm ơn em, Bạch Mão Mão."
Bởi vì em gái, anh tiếp cận cô kỳ thực cũng không hoàn toàn là thiện ý, cô cũng không tính toán hiềm khích lúc trước, lại còn chỉ rõ cho anh phương hướng, phần ân tình này, anh sẽ khắc ghi suốt đời.
"Mau trở về giải quyết mọi chuyện đi." Tiêu sái phất phất tay, Bạch Mão Mão nhìn Phong Dịch Dương cơ hồ đột nhiên buông lỏng xuống, cũng rất vui vẻ vì mình làm được chuyện tốt.
Thấy Phong Dịch Dương gật gật đầu mạnh mẽ, lái xe chạy đi, Bạch Mão Mão nhàn nhã bưng tách cà phê của mình lên, vừa mới uống một ngụm, lại đột nhiên nghĩ tới một việc, chợt nhảy dựng lên, gào khóc nói: "Phong Dịch Dương, anh còn chưa trả tiền a!"
.....Mọi người trầm mặc.