Chương 19

Khương Lâm Quyện rời mắt khỏi mặt Ôn Tố, cầm cặp sách ra ngoài, “Không nghĩ gì.”


Ôn Tố nhìn cậu đang vờ đứng đắn rồi từ từ thu đồ đạc. Cô biết Khương Lâm Quyện sẽ chờ mình, vì cậu còn phải khóa cửa lớp nữa. Một lúc lâu sau, Khương Lâm Quyện thấy cô vẫn chưa ra, quả nhiên cậu đứng cửa nhìn cô, “Cậu đang làm gì đấy?”
“Chờ cậu quay lại tìm tớ đó!”


Ôn Tố ra khỏi phòng học. Sau khi Khương Lâm Quyện khóa cửa lớp xong thì rất tự nhiên nhận lấy cặp sách của cô, động tác nhanh đến bản thân cậu cũng cảm thấy bất ngờ. Dường như nó đã trở thành thói quen của cậu.


Thiếu nữ lấy một cây kẹo ʍút̼ trong ba lô ra, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, “Nếu lần này thành tích của tớ tiến bộ, cậu lại đưa tớ ra ngoài chơi nữa nhé!”
Môi mỏng Khương Lâm Quyện mím lại thành một đường thẳng, một lúc lâu sau cậu mới trả lời, “Được.”


Khóe mắt Ôn Tố cong lên, “Cậu đang thất vọng à?”
“Không.”
“Không thật hả?”
Khương Lâm Quyện mím môi, nghiêm túc như con hổ giấy nhìn cô, “Ôn Tố!”


Trong lòng Ôn Tố như có một nhóc chibi đang cười điên. Đúng là trêu lớp trưởng vui thật đó. Cô không trêu cậu nữa mà ngoan ngoãn đi theo Khương Lâm Quyện ra ngoài. Đến trước thư viện của trường, Ôn Tố nhìn thấy Giản Hàm đằng xa đang cúi đầu trước một bạn nam cao lớn, vẻ mặt cô sợ hãi.


available on google playdownload on app store


Ôn Tố dừng chân lại, nhìn Giản Hàm cẩn thận kéo khóa cặp ra sau đó đưa tiền lẻ cho đối phương.
Chuyện này đã quá rõ ràng rồi. Ngoài trấn lột cướp tiền ra thì còn cái nào khác nữa?


Tuy rằng Ôn Tố không thân với Giản Hàm, nhưng cô vô cùng ngứa mắt trước hành vi bắt nạt con gái như này. Cô chậm rãi đi qua, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi từ phía sau, “Cậu thu phí bảo kê của cậu ấy đã được sự cho phép của tôi rồi à?”
“Ôn… Ôn Tố.” Cả… lớp trưởng nữa?


“Gọi chị.” Ôn Tố duỗi tay lấy tiền trong tay người kia rồi đếm đếm, “Kể cả kiếm tiền cũng phải để cho chị chứ? Chị đại còn chưa được uống nước canh, đàn em đã đòi ăn thịt trước rồi à?”
Bạn nam kia nuốt nước miếng, giải thích, “Tớ chỉ vay cậu ấy chút tiền…”


Ôn Tố nghiêng đầu nhìn vào mắt Giản Hàm, “Thế à?”
“……” Mắt Giản Hàm nhìn vào bạn nam kia theo bản năng. Nghĩ đến cái gì, cô đỏ mắt, lắp bắp nói, “Đúng vậy.”
“Vay bao nhiêu?”
“Ba… Ba trăm.”


Ôn Tố cười tủm tỉm nhìn bạn nam kia, cười nói, “Gần đây tôi cũng thiếu tiền, vay cậu chút tiền cũng không quá đáng đúng không? Cái này cũng không được tính là trấn lột nhỉ?”


Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán bạn nam kia. Người kia nghĩ thầm, đúng là người xen vào chuyện của người khác, nhưng vẫn nói, “Không tính, không tính.”
“Thế lấy ba trăm kia ra đi.”


Sau khi lấy được tiền, Ôn Tố trả cho Giản Hàm, giọng cô tinh nghịch, “Bây giờ có thể nói cho tôi lý do được chưa? Thừa tiền thì có thể chia cho tôi một chút, ít nhất tôi cũng đẹp hơn bạn nam kia đó!”
Giản Hàm ôm chặt cặp sách, làm vẻ sợ hãi.


Ôn Tố làm vẻ thất vọng, “Tôi giúp cậu hai lần rồi, đến cả nói cũng không muốn nói thật với tôi sao?”


“Không… Không phải.” Giản Hàm vừa nghe Ôn Tố nói vậy, cô lập tức sốt ruột. Cô vô cùng biết ơn đối phương, vì thế cô không muốn làm Ôn Tố tổn thương, lắp bắp nói, “Là vì cậu ta nhặt được sổ nhật ký của tớ. Nếu tớ không đưa cho cậu ta tiền, cậu ta sẽ làm trò nói trước mặt mọi người…”


“Quá đáng thế cơ hả?” Ôn Tố bảo Giản Hàm đưa điện thoại, sau đó lưu số của mình vào, “Nếu lần sau lại bị đòi tiền, nhớ gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ bảo kê cậu.”


Giản Hàm hơi ngẩn ra, cô cảm thấy trong ngực mình như có một dòng nước ấm chảy qua. Hai người chẳng phải bạn tốt, nhưng Ôn Tố đã giúp cô hai lần. Cô nâng mắt nhìn người trước mặt, cảm thấy như người đối phương lóe lên ánh sáng.
“Cảm ơn.”


Đột nhiên Ôn Tố nhớ tới gì đó, “Nhưng mà sổ nhật ký thì có gì để uy hϊế͙p͙ cơ chứ? Chẳng lẽ cậu thích bạn nam nào trong lớp à?”
Giản Hàm lập tức đỏ mặt, phủ nhận, “Không… Không phải!”


“Thích một người không phải chuyện không đáng để nhận.” Ôn Tố nhìn về phía Khương Lâm Quyện không chút rụt rè, nói, “Có phải không lớp trưởng? Giống như tớ thích cậu ấy.”


Cô cười ngọt ngào, làm người nghe không dám nói không. Trong cổ họng Khương Lâm Quyện như bị mắc thứ gì đó, cậu rời mắt đi. Ôn Tố cắn chặt không buông, “Cậu nói xem có phải không?”
“Không phải.” 
Nói rồi, hai tai cậu lại đỏ bừng lên.


Để chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, hiếm khi Ôn Tố nghiêm túc ôn bài. Vốn dĩ cho cũng có một ít gốc, hơn nữa lại được người học giỏi như Khương Lâm Quyện giúp cô ghi những trọng điểm trong chương trình học nên cô tiến bộ rất nhanh. Ôn Tố phát hiện người học giỏi học giỏi không chỉ do người ta chăm chỉ, có kỷ luật mà còn do họ có phương pháp học tập tốt nữa.


Vào hôm thi, chỗ thi của Ôn Tố ở cạnh chỗ Khương Lâm Quyện. Cậu giúp cô kiểm tr.a đồ đạc, bút chì kim, tẩy, thước. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì thì mới đưa cô, “Làm bài tốt nhé!”


Ôn Tố cong môi lên, cô rất thích dáng vẻ bận lòng vì mình của cậu, “Cậu có thể cổ vũ cho tớ một chút được không?”
“Hả?”
Cô nâng tay lên, đột nhiên nắm lấy ngón tay Khương Lâm Quyện. Khương Lâm Quyện như bị lửa đốt vào tay, vội rụt tay về, “Làm gì đấy?”


“Hít xíu khí vận của mọt sách.”
Khương Lâm Quyện cười nhạt một cái, có lẽ do cậu cảm thấy Ôn Tố đang ngụy biện cho hành động của mình.


Lúc Ôn Tố đến phòng thi, phần lớn mọi người đã về chỗ. Cô lại ngồi cạnh Trần Diệp, nhưng Trần Diệp là một người thông minh, cậu không còn ý định chép bài Ôn Tố vì sợ mình lại đội sổ lần nữa.


Hai ngày mới thi xong. Ôn Tố và Khương Lâm Quyện so đáp án với nhau, số đáp án đúng của Ôn Tố cũng không ít. Khóe môi Khương Lâm Quyện cong lên độ cong nhàn nhạt, hiếm khi cậu cười, “Cũng tốt đó chứ!”
“Không xem tớ là học trò của ai.” Ôn Tố xoay bút.


Khương Lâm Quyện cười nhẹ, “Ban đầu còn định nói nếu cậu không có thành tích tốt thì đừng bảo tôi dạy…”
Ôn Tố ngước mắt nhìn cậu, “Không ngờ cậu lại là người như này!”


Sau khi có kết quả thi giữa kỳ, Kỷ Phán Phán nhanh chóng kéo Ôn Tố đi xem kết quả của mình. Trên tờ giấy A4 ghi rõ điểm và thứ hạng của cả khối. Không bất ngờ khi Khương Lâm Quyện vẫn đứng nhất.
Kỷ Phán Phán lại nhìn, “Trời ơi Tố Tố, cậu đứng thứ 20 của lớp đó! Giỏi thật nha!”


Ôn Tố cong môi, ánh mắt cô nhìn thoáng qua Khương Lâm Quyện. Cô vừa quay đầu lại đã thấy đối phương rời đi. Có lẽ cậu xem xong kết quả của mình nên rời đi.
Về lớp, Ôn Tố lấy hai tay chống má, “Thầy Khương à, cậu đoán xem tớ thi như nào?”
“20.”


Ôn Tố như quả bóng bị chọc thủng. Ra là nãy cậu đã xem kết quả của cô rồi, vì thế cũng chẳng bất ngờ gì nữa. Nhưng mà cậu vẫn nên khen cô hai câu đi chứ?
Ôn Tố đến gần chỗ Khương Lâm Quyện hơn một chút. Khương Lâm Quyện nhíu mày, hỏi, “Sao thế?”


“Khen tớ đi, tớ giỏi thế còn gì…”
Khóe môi thiếu niên nhiễm ý cười, trong mắt có sự chiều chuộng, “Ừ, giỏi lắm.”
Lúc này Trần Diệp lướt vù vù tới, “Chị Tố lại thi được điểm cao như vậy. Sớm biết vậy em đã chép bài chị rồi!”


Mấy người khác nghe tiếng Trần Diệp nói to thì liếc mắt nhìn qua chỗ Ôn Tố một cái. Phần lớn người không tin kết quả này là kết quả thật của Ôn Tố.
Ôn Tố lười không thèm nói chuyện với Trần Diệp, “Với chỉ số thông minh này của cậu, có đưa bài cho chép cũng chưa lọt nổi top 30 của lớp.”


“Chị coi thường ai vậy?” Trần Diệp cãi lại.
Đang cãi nhau thì chuông vào lớp vang lên. Khương Nham tổng kết qua thành tích thi giữa kỳ của lớp, cuối cùng ông đặc biệt khen ngợi Ôn Tố, bảo rằng cô tiến bộ rất nhiều. Đã lâu lắm rồi Ôn Tố chưa được khen, vì thế cô cảm thấy không quen lắm.


Hiếm khi tâm trạng cô tốt lên, nhìn mấy bạn nam trong lớp cũng thuận mắt hơn nhiều.


Tiết sau, cô giáo tiếng Anh cũng khen Ôn Tố, còn cảm thấy trình độ của Ôn Tố phải như vậy mới đúng, còn tin về sau Ôn Tố sẽ thi tốt hơn. Chỉ là đến tiết vật lý, giọng điệu thầy giáo không vậy. Lúc nhìn kết quả, ông hơi nghi ngờ nhìn Ôn Tố, “Đây là điểm em tự thi hả?”


Vào giây phút đó cả lớp yên tĩnh lại. Ánh mắt tất cả mọi người dồn lên người Ôn Tố.
Thầy giáo nói tiếp, “Có một bạn bình thường thi được điểm rất cao, các thầy cô đều cảm thấy bạn ấy có thể thi được vào trường điểm. Cuối cùng suýt nữa không thi nổi vào trường hạng ba.”


Ý trong lời của thầy rất rõ, kết quả thi không nói lên trình độ thật sự, nói không chừng điểm cao là do chép bài.


Ý cười trên mặt Ôn Tố dần nhạt đi. Cô không hiểu. Có một số người là người lớn nhưng lại chẳng biết chịu trách nhiệm cho những lời mình nói, “Vâng, em chép. Nếu không làm sao em thi tốt như vậy được?”


Khương Lâm Quyện cạn lời, duỗi tay túm chặt lấy Ôn Tố, sau đó nghe cô nói tiếp, “Dù sao kẻ ngu như em cũng không bao giờ giỏi được.”
“Em…”
Khương Lâm Quyện không nhìn nổi nữa, “Thưa thầy, trong thời gian này em phụ đạo cho bạn Ôn Tố, em có thể chắc chắn kết quả của cậu ấy là kết quả thật.”


Cuối cùng thầy dạy vật lý không nói gì nữa, xấu hổ trả bài thi cho mọi người. Nhưng dù cho Khương Lâm Quyện có giải thích thì người khác vẫn chưa hết nghi ngờ. Dù sao thì một người có thành tích nằm ở phía cuối lớp, trong khoảng thời gian ngắn có tiến bộ thần tốc như vậy cũng là một điều rất khó tin.


Kỷ Phán Phán an ủi Ôn Tố, “Mấy người họ là những kẻ không muốn thấy người khác tốt, cậu đừng quan tâm làm gì.”


Khương Lâm Quyện vẫn luôn im lặng, cậu giơ tay, đặt nước lên trên bàn Ôn Tố. Cậu rất lo cho Ôn Tố, nếu cô đứng lên phản ứng lại, đánh tất cả mấy người nói cô này nọ một cái thì cậu thấy chẳng sao. Nhưng cô yên lặng một cách bất thường như này… Hẳn là cô rất đau lòng.


Giống như cái lần cậu làm Ôn Tố hiểu lầm. Ánh mắt Ôn Tố nhìn cậu như tan nát cõi lòng, nhưng sau đó lại cười bảo không có gì.


Dường như cô đã quen với việc người khác làm cô tổn thương, vì thế ép mình phải thừa nhận sự vu khống đó, thậm chí còn coi như đó là chuyện thường. Cứ như chỉ cần làm bản thân tê liệt thì những đau đớn về sau sẽ bớt đi.


Trước tiết thể dục, Khương Lâm Quyện cố ý đến văn phòng nói chuyện với thầy giáo. Sau khi nói xong cậu về lớp, vừa lúc thấy Ôn Tố đứng ở cửa. Trong lớp như có vài người đang nói về bài thi lần này, cả lời trong ý ngoài đều ám chỉ Ôn Tố đi chép bài.


Thái độ của Ôn Tố bất thường. Cô không vào trong gây chuyện với bọn họ mà xoay người rời đi.


Khương Lâm Quyện đuổi theo. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cô đứng ở lan can hóng gió. Thấy bóng cậu nhưng cô không xoay người lại, “Cậu xem, thi tốt thì làm sao? Cũng không vì vậy mà người ta thay đổi thành kiến với tớ đâu.”


Khương Lâm Quyện híp mắt. Hàng mi dài của cậu run lên trong gió, giọng cậu như bay ra xa, “Nhưng từ trước đến nay, chuyện trở nên giỏi hơn, tốt hơn này không phải vì để người khác thay đổi thành kiến với mình.”
Ôn Tố hơi giật mình.


“Nếu cậu vì thành kiến của người ta mà biến mình thành dáng vẻ như trong thành kiến của họ, không phải đã làm họ được như ý muốn rồi sao?” Giọng Khương Lâm Quyện chưa từng dịu dàng như vậy, “Cậu sẽ trở thành người xấu trong chính cảm nhận của cậu, nhưng người ta chỉ biết cười với nhau, nói rằng quả nhiên cậu giống như suy nghĩ của họ. Cuộc sống của cậu, làm sao có thể để người khác làm chủ được?”


Mắt Ôn Tố cay cay, sao Khương Lâm Quyện có thể nói được lời này vậy?


Ôn Tố cúi đầu, cứ như cô đang đứng ở vực sâu, có người kéo cô lại vậy. Chưa có ai từng tin tưởng cô như vậy, bảo cô rằng cuộc sống của mình, chỉ có mình mới có thể làm chủ được. Từ trước đến nay cô luôn sống bất chấp, luôn nghĩ rằng nếu người ta có thành kiến với mình thì mình sẽ dứt khoát sống theo thành kiến của họ.


Ôn Tố muốn khóc, nhưng cô nhịn. Sau đó cô cười, nói, “Nhưng tớ đang thật sự rất buồn, cậu có thể ôm tớ một cái được không?”
Khương Lâm Quyện nghe xong cứng đờ người. Nhưng thấy Ôn Tố buồn thì cậu mím môi, nói, “… Được.”


Ôn Tố giấu cảm xúc trong lòng mình đi, cười tủm tỉm, “Thật hả?”
Khương Lâm Quyện lập tức phát hiện mình bị lừa. Ôn Tố đang giả vờ đau lòng để dụ dỗ cậu. Thiếu niên đỏ mặt tránh khỏi tay Ôn Tố, “Giả.”
Tác giả có lời muốn nói: 
Tui mật báo, anh Quyện nói không giữ lời TAT






Truyện liên quan