Chương 32: Hẹn hò
Edit: Tịnh Hảo
Phòng giáo vụ là nơi rất quen thuộc đối với Phương Huỳnh, khi cô học cấp 2. Cô là người ngang tàng, bình thường hai ba câu phê bình không hề để vào trong lòng.
Nhưng lần này không giống, lúc này là cùng với Tưởng Tây Trì. Tưởng Tây Trì là “con nhà người ta”, từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong sự khen ngợi.
Phương Huỳnh sợ anh không chịu nổi, trên đường đến phòng giáo vụ, cứ củng cố tâm lý cho anh”
—— “Không có việc gì, cậu là người đứng đầu khối, họ sẽ không làm gì cậu đâu.”
—— “Tất cả giáo viên đều là hổ giấy, thành tích mới là đồng tiền có giá. Cậu xem, cấp 2 tớ nghịch ngợm gây sự như vậy, sau khi tớ thi đứng top 5 của lớp, Trương Quân không dám hó hé gì với tớ…”
—— “Nếu như phê bình cậu, cậu cứ đẩy lên người tớ, nói là tớ cưỡng hôn cậu…”
Tưởng Tây Trì không nhịn được nở nụ cười, “Tớ sẽ không đẩy lên người cậu, nào có dám làm không dám chịu “
Phương Huỳnh vội nói: “Thật sự không có việc gì, tớ đều bằng lòng vì cậu...”
“Tớ sẽ không như thế” Tưởng Tây Trì nắm lấy tay cô, “Bất cứ chuyện gì tớ cũng sẽ không để cậu một mình gánh vác.”
Phương Huỳnh: “...”
Một lát, nhỏ giọng cười nói: “Quá buồn nôn đấy.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Chủ nhiệm Hà của phòng giáo vụ chờ đã lâu, nhìn thấy hai người họ đi vào, xử lý phần tài liệu cuối cùng xong, mới chỉ hai cái ghế đã sớm bày ra trước bàn làm việc, “Ngồi đi.”
Tưởng Tây Trì: “Tụi em không ngồi, đứng nghe thầy giáo huấn ạ.”
Chủ nhiệm Hà nghẹn lời, bạn học này, sao không giống như những người thường vậy?
“Tốt lắm, thái độ này không tệ, các em cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này chứ? Trường ngoại ngữ Mặc Thành, là trường dạy học đã lâu đời, là truyền đạo thụ nghiệp (*), bắt nguồn từ xa xưa, nơi vang vẳng tiếng lật sách, không phải là nơi để cho các cô cậu, các em…” Chủ nhiệm Hà cảm thấy nói ra chuyện này giống như có một nỗi xấu hổ, “… Rõ như ban ngày, vẫn ở trên sân thể dục trường học, bạn Tưởng, em vẫn là học sinh đứng đầu khối, em tự nói xem, em làm ra chuyện này sẽ phá hỏng tấm gương đến cỡ nào?”
(*) Thầy giáo có thể chân thành hiến thân cho sự nghiệp học thuật giáo dục, nhiệt tình và quan tâm đến sự trưởng thành của học sinh, thực hiện chức trách giáo dục.
Tưởng Tây Trì: “Không ở trường học thì được ạ?”
Chủ nhiệm Hà: “...”
Phương Huỳnh sắp không nhịn được, liều mạng kiềm chế, căng mặt ra, mới không cười ra tiếng.
“Trường học cũng không được! Các em mới bao lớn, còn thiếu niên đi học mà không làm chuyện đàng hoàng, càn rỡ quan hệ nam nữ…”
“Chủ nhiệm Hà, tụi em không càn rỡ…”
Phương Huỳnh lén kéo ống tay áo Tưởng Tây Trì, hắng giọng, ngăn anh chọc tức chủ nhiệm giáo vụ sắp tức xỉu vì sự nghiệp vĩ đại, “Chủ nhiệm Hà, tụi em sai rồi ạ…”
“Tự em nói, sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ không hiểu chuyện làm ra chuyện hồ đồ, không học tập ý thức cách mạng của các bậc hiền triết đã khuất phấn đấu chịu đựng gian khổ trong những năm qua, không biết kiềm chế, không biết được tình yêu thực sự trong thời kỳ còn ngây ngô, không phân định rõ mâu thuẫn chủ yếu và mâu thuẫn thứ yếu…”
Tưởng Tây Trì nghe đến sửng sốt.
Chủ nhiệm Hà liên tục gật đầu, “Trẻ con dễ dạy! Chúng ta là trường học nổi tiếng về tiêu chuẩn giáo dục có liên thông với quốc tế, chưa đến nỗi phải phủ định toàn bộ, đều là người từng trải, các em ở độ tuổi này, có chút yêu mến lẫn nhau, cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà…” Ông liếc nhìn hai học sinh ngoan ngoãn đứng trước mặt, “Phải giải quyết cho thỏa đáng, biến nó thành động lực thúc đẩy giúp đôi bên tiến bộ…”
Phương Huỳnh cũng liên tục gật đầu, “Tụi em biết sai rồi, tụi em sẽ cùng nhau thúc đẩy tiến bộ…”
“Vậy được.” Chủ nhiệm Hà hài lòng vặn mở bình giữ nhiệt, uống ngụm trà, “Viết giấy cam đoan đi. Cam đoan từ ngày hôm nay, cho đến khi kết thúc cuộc thi, hai em không được có bất kỳ quan hệ tiếp xúc gì vượt quá mức bình thường, một khi phát hiện, trường học sẽ tiến hành xét xử phạt không giới hạn trong bản ghi lỗi…”
Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì tựa như muốn chuẩn bị bác bỏ, vội nói: “Vâng, tụi em viết liền ạ.”
Chủ nhiệm Hà chỉ chỉ bàn trống phía trước, “Đến chỗ đó viết đi, bây giờ viết liền. Phải xin lỗi thật chân thành, đầy đủ nhận thức mình phạm sai lầm.”
Hai người ngồi xuống, mặt đối mặt ở bàn làm việc, Phương Huỳnh đưa giấy cho Tưởng Tây Trì, nhìn thấy mặt anh không vui, nhỏ giọng nói: “Mau viết đi, viết xong chúng ta đi xem phim.”
Tưởng Tây Trì nhếch miệng.
Hai người viết rẹt rẹt lên giấy cam đoan, Tưởng Tây Trì viết một hàng, nhìn Phương Huỳnh, vừa nhìn liền biết cô từng làm chuyện này rất nhiều lần, các loại lời nói “tình cảm chân thành” đều có hết.
Bên kia, không biết chủ nhiệm Hà đang lật cái gì, “Phương Huỳnh, thi tháng lần này em được hạng mấy toàn khối?”
“Hạng 130 ạ.”
“Vậy không được, em đã cam đoan thúc đẩy nhau học tập, cuộc thi lần sau em đứng top 100 thử xem?”
Phương Huỳnh: “...”
Chủ nhiệm Hà chậm rãi uống trà: “Làm được không?”
“Em...”
Chủ nhiệm Hà nhìn Tưởng Tây Trì, “Bạn Tưởng, đạt tắc kiêm tế thiên hạ (*), một mình em chỉ thi được hạng nhất thì không được, người giàu trước phải giúp người giàu sau, mang theo bạn Phương cùng nhau thoát khỏi nghèo khó vượt lên giàu có nhé!”
(*) Đạt tắc kiêm tế thiên hạ: Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta
Tưởng Tây Trì: “... Em sẽ phụ trách nâng cao thành tích của Phương Huỳnh.”
“Vậy thì được rồi! Bạn Phương, còn em? Em cũng nên tỏ thái độ đi, mỗi lần thi tiến lên mười hạng, được không?”
Phương Huỳnh nghiến răng nghiến lợi: “... Được.”
Mười lăm phút sau, chủ nhiệm Hà vừa lòng thu giấy cam đoan của hai người, “Viết không tệ, thái độ của các em tốt như vậy, vậy…”
Phương Huỳnh âm thầm chờ đợi.
“... Thứ hai gọi phụ huynh hai bên đến đây đi.”
Ra khỏi phòng giáo vụ, Phương Huỳnh tức giận đến sắp phát điên, “Quá gian xảo! Giấy cam đoan đã viết rồi, tại sao còn muốn gọi phụ huynh?”
“Gọi thì gọi, không sao cả, dì Đinh sẽ không nói gì cậu đâu.”
Phương Huỳnh bĩu môi, “Sao cậu biết mẹ sẽ không nói gì tớ. Mẹ thường dặn tớ, bảo tớ…”
“Bảo cậu cái gì?”
Phương Huỳnh do dự một lát, “... Bảo tớ không được quen với cậu, cậu, bà ngoại Ngô và ông ngoại Nguyễn đã giúp chúng ta nhiều như vậy, tớ như vậy là có lỗi với mọi người.”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, “Vậy không phải là vừa đúng sao, tớ giúp cậu nhiều như vậy, cậu lấy thân báo đáp.”
“...” Phương Huỳnh nhảy dựng lên, “Oa cậu không biết xấu hổ quá đấy!”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, nắm lấy tay cô, “Không sao cả, chúng ta đi xem phim.”
“Thứ hai mẹ tớ đến, nếu chủ nhiệm nói nặng lời gì đó thì làm sao bây giờ? Còn có, cậu phải gọi bà ngoại Ngô đến đây sao?”
Phương Huỳnh do dự, “... Đừng gọi bà ngoài Ngô được không? Gọi phụ huynh bẽ mặt quá, hẻm Kiều Hoa lại xa như vậy…”
“Tớ gọi cha tớ đến.”
“Cha cậu… có trách tớ không?”
Vẻ mặt Tưởng Tây Trì lạnh nhạt, “Ông ấy không có tư cách này.”
Đến cái ao ở cuối hành lang lầu một.
Mồ hôi trên áo T-shirt của Tưởng Tây Trì đã thấm khô, anh vươn đầu xuống vòi nước, rửa sạch đầu, rút khăn lông trong cặp ra lau mặt.
Quay đầu nhìn, Phương Huỳnh còn có một chút bất mãn không vui.
“Đừng không vui nữa, một lát mời cậu ăn kem.”
Phương Huỳnh đứng dựa vào vách tường gạch sứ, “Nói chuyện yêu đương với cậu quá vất vả! Một lần tiến lên 10 hạng, đến sang năm, có phải tớ sẽ phải vượt qua cậu không?”
Tưởng Tây Trì cười ra tiếng.
“Cậu làm gì mà thành tích tốt như vậy?”
“... Thói quen.”
Phương Huỳnh không phục, “... Hơn nữa sau này không thể gần gũi với cậu.”
“Về nhà cũng như nhau thôi.”
“Đúng là không có lời.” Cô quay đầu nhìn Tưởng Tây Trì, “Dù sao đã viết giấy cam đoan rồi, phụ huynh cũng phải mời, vậy hôn một cái nữa đi, thu hồi lại vốn.”
Tưởng Tây Trì phản ứng kịp, mặt như thiêu cháy, nhìn Phương Huỳnh đang tới gần, “Đừng lộn xộn…”
Trên tóc và mặt cậu thiếu niên còn thấm vài giọt nước, đứng thẳng tắp, như cây tùng giữa đêm trăng, sáng rực.
Lòng Phương Huỳnh ngứa, nắm lấy cổ tay anh, kiễng chân.
Gió từ sau lầu phòng học len vào giữa bóng cây rậm rạp, thổi bay vạt áo T-shirt màu trắng.
Lướt qua bên tai, chốc lát lại quay về yên lặng.
Ánh trời chiều chiếu xuống từ phía tây, hai cái bóng kéo ra thật dài, dán chặt vào nhau.
Rời khỏi trường học đến đường dành riêng cho người đi bộ, mặt trời đã hoàn toàn lặng xuống, đèn đuốc dọc theo ven đường đã sáng rực, tiếng náo nhiệt rộn ràng. Hai tuần này Phương Huỳnh đều dí đầu vào học tập, chợt vừa đi ra, giống như tên tội phạm đang bị cải tạo được hóng gió, cái gì lạ hay không lạ đều muốn đi xem một chút.
Hai người đến trước rạp chiếu phim cầm thẻ học sinh mua vé, tháng năm có chiếu phim “King Kong”, sắp không chiếu nữa, rạp chiếu phim tổng cộng chỉ xếp hai đợt, một đợt buổi chiều, một đợt buổi tối.
Mua vé xong, Tưởng Tây Trì thực hiện lời hứa, mời cô ăn kem ly.
Lúc chọn vị, Phương Huỳnh lại khó khăn.
“Vị việt quất này hình như không tệ, nhưng tớ cũng thích vị hương thảo…”
“Vậy mua hai cái đi.”
“Hai cái ăn không hết.”
“Ăn không hết thì tớ ăn.”
Phương Huỳnh cảm thấy vừa lòng giơ hai ly kem lên, bên trái cắn một miếng, bên phải lại cắn một miếng, so sánh, vẫn là vị việt quất ngon hơn, đưa vị hương thảo cho Tưởng tây Trì.
Tưởng Tây Trì nhìn ly kem có một lỗ hổng nhỏ bị cô cắn, “Cậu không ăn cái này à?”
Phương Huỳnh do dự một lát, lại đi qua cắn một miếng, “Còn dư lại cho cậu.” Liếc anh một cái, “... Cậu sẽ không ghét bỏ tớ chứ?”
“...” Tưởng Tây Trì cúi đầu cắn một miệng, thấp giọng nói, “... Ghét bỏ cậu thì sẽ không hôn cậu.”
Ăn cơm xong, đến rạp chiếu phim
Phương Huỳnh không thích coca, hai người đến cửa hàng trà sữa xếp hàng mua trà sữa.
Sau khi gọi món, đầu Phương Huỳnh dựa vào cánh tay anh, nghiêng người một lát, lại đứng thẳng, lại nghiêng người, lại đứng thẳng.
Một lát, cô nhìn thoáng qua ở phía vỉa hè bên kia, hai hình bóng chợt tiến vào trong một cửa hàng.
“A Trì.”
“Hả?”
“Hình như tớ thấy Lương Yến Thu và Cố Vũ La.”
“...”
“Nhưng mà cũng có thể là tớ nhìn lầm rồi, sao họ có thể đi chung với nhau chứ?”
Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn cô, “Đi qua xem không?”
Phương Huỳnh vội lắc đầu, “Không cần, Lương Yến Thu quá phiền.”
Tưởng Tây Trì cười cười.
“Cười cái gì.” Phương Huỳnh trừng anh, “Có phải cậu muốn đi gặp Cố Vũ La không.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phim rất hay, nhưng từ lúc bắt đầu chiếu được một nửa hai người có chút không yên.
Khi phim sắp hết, ở rạp chiếu cũng không còn nhiều người, máy điều hòa lại lớn, thổi vù vù làm cánh tay Phương Huỳnh nổi da gà.
Tưởng Tây Trì thấy cô sờ cánh tay mấy lần, hạ giọng hỏi: “Lạnh à?”
“Cũng ổn.”
Anh khựng lại một lát, sau một lúc, vẫn giúp Phương Huỳnh đặt ly trà sữa vào trên giá đỡ ở tay vịn, đưa tay, ôm bả vai cô, “… Không có áo khoác, tạm như vậy.”
Nói chuyện dán chặt bên tai cô, Phương Huỳnh vừa ngẩng đầu, gò má liền lướt qua môi anh.
Hai người đều giật mình.
Trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, hô hấp nông sâu, trái tim nhất thời căng lên.
Hình ảnh trên phim đã tắt, Jackman đẹp trai đang nói gì đấy, hai người cũng không quan tâm nghe hết.
Trong bóng tối, Tưởng Tây Trì cúi đầu.
Phương Huỳnh hơi nghiêng người, tay khoát lên ngang hông của anh.
Dịu dàng và mềm mại, càng về sau, Phương Huỳnh nghe thấy Tưởng Tây Trì hít một hơi thật sâu, tay đặt trên lưng cô căng thẳng, sau đó, đầu lưỡi chậm rãi thâm nhập vào một chút, đụng phải răng nanh của cô.
Toàn thân cô đều cứng lại, máu nóng chạy thẳng lên mặt, thoáng chốc luống cuống, hai gò má hóp vào.
Cánh tay Tưởng Tây Trì chặt chẽ, giọng nói thấp gần như không nghe rõ: “… Huỳnh Huỳnh, há mồm.”
Phương Huỳnh thở hắt ra, cơ thể run run.
Rốt cục, đầu lưỡi Tưởng Tây Trì đi vào, chạm nhẹ vào lưỡi cô một chút, lại nhanh chóng lui ra.
Tạm dừng chốc lát, đi vào lần nữa.
Không lưu loát, không theo trình tự.
Anh không dám, ngượng ngùng, cũng không biết dùng sức ra sao, chỉ là lướt qua rồi thôi.
Nhưng mà Phương Huỳnh, cảm thấy trong miệng anh đều là vị ngọt của trà và đậu đỏ, không nhịn được, cuốn lấy lưỡi anh, ʍút̼ một cái.
“...”
Vừa tê dại vừa đau, mấu chốt là...
Vừa mới lần này, đột nhiên phía dưới lại cứng lên phát đau.
Tưởng Tây Trì lùi lại, ngồi thẳng người, điều chỉnh dáng ngồi một chút.
Phương Huỳnh không hiểu: “... Làm sao vậy?”
Mặt Tưởng Tây Trì nóng lên, lắc lắc đầu, trả trà sữa vào trong tay cô, “Uống đi, sắp lạnh rồi.”
“... Còn thêm đá nữa hả!”