Chương 3
Mục Nhiên (Thượng)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104
—
Người ta thường nói, một khi đã gặp vận đen thì xui xẻo sẽ còn theo ta mãi.
Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện nghỉ việc, nhưng lại không ngờ sẽ phải rời đi bằng phương thức nan kham như vậy.
Quản lí xanh mặt nhìn tôi, nói: “Sáng hôm nay, mỗi người trong công ty đều nhận được những bức ảnh này. Mục Nhiên, tôi không muốn kì thị tính hướng của cậu, nhưng tôi thực sự không muốn danh tiếng của công ty vì một người mà bị ảnh hưởng.”
Tôi mặt không đổi sắc nhìn vào bức ảnh.
Trong ảnh là hai nam nhân đang ôm hôn, do khoảng cách hơi xa nên có chút mơ hồ, nhưng khuôn mặt quay về hướng máy ảnh lại có thể khẳng định đó chính là tôi. Nếu không phải từ trước tới nay trừ bỏ Dịch Thiên, ngay cả tay nam nhân khác tôi cũng chưa từng sờ qua, thì ngay cả tôi cũng muốn hoài nghi liệu đây có phải chiến tích của một đoạn đào hoa ngày trước.
Kèm theo ảnh còn có một bức thư, đại loại viết tôi không những là một tên đồng tính ghê tởm mà còn không biết xấu hổ đi câu dẫn chồng của người khác.
Tôi cơ hồ muốn cười ra tiếng. Loại kịch bản truyền hình cẩu huyết quen thuộc không ngờ cũng có một ngày cư nhiên rơi xuống đầu mình, chẳng qua vai ác vô sỉ kia thay đổi giới tính, biến thành một nam nhân đáng khinh.
Loại thời điểm này tôi ngược lại không cảm thấy một chút tức giận, hèn kém.
Kì thật tôi rất muốn hỏi, loại người như tôi lấy cái gì để câu dẫn người khác bây giờ? Chính tôi tự nguyện nằm trên giường chờ có khi người ta cũng ngại tư sắc không đủ ấy.
Thu hồi suy nghĩ, tôi nhàn nhạt nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ đem đơn từ chức tới.”
Quản lí nhăn mày, không kiên nhẫn phất phất tay.
Đi đến cửa, tôi dừng lại một chút, khẽ xoay người hướng quản lí cúi chào: “Cảm ơn anh đã luôn chiếu cố.” Sau đó không đợi đối phương trả lời liền mở cửa đi ra ngoài.
Nội tâm vẫn không tránh được cảm thấy khổ sở, dù sao đây cũng là công việc tôi đã làm ba năm kể từ khi tốt nghiệp. Đi theo quản lí chạy sự kiện dù mệt ch.ết đi được nhưng đã học được rất nhiều điều. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu cứ như vậy tiếp tục công việc này, không chừng cuộc sống sẽ dần được cải thiện.
Đáng tiếc… Thôi, đừng nghĩ nữa.
Đây cũng là việc tôi nên làm.
Thu dọn xong đồ đạc rời công ty, dọc đường đều có người nhìn tôi xì xào bàn tán, thậm chí còn nghe được “Mau nhìn xem hắn là đồng tính luyến ái đấy!” “Đồng tính luyến ái là như vậy a…” Thực sự vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Vừa về đến nhà lại ngoài ý muốn lại gặp chủ nhà trọ, tôi vội vàng đi qua: “Dì có việc tìm cháu sao?”
Chủ nhà liếc mắt nhìn tôi một cái, ấp ủng nói: “Cái kia… Tiểu Mục à… Thật sự là không phải lắm nhưng… Cái này… Chính là… Dì không thể tiếp tục cho cháu thuê phòng được nữa.”
Tôi sửng sốt hỏi lại: “Không phải cháu đã kí hợp đồng một năm rồi sao? Xảy ra vấn đề gì ạ?”
“Tiền đặt cọc dì sẽ trả lại, phiền cháu một hai ngày tới nhanh chóng dọn ra ngoài đi.” Nói xong không chờ tôi đáp lại đã rời đi ngay lập tức.
Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn chiếc hòm lỉnh kỉnh vật dụng trong tay, lại nhìn cánh cửa cách đó không xa. Dùng sức hít sâu một hơi, rồi mới lấy chìa khóa mở cửa.
Sáng nay có chút gấp nên dép lê ở trước cửa vẫn lộn xộn giống như vội chạy ra ngoài.
Trên bàn còn nguyên túi bánh mì quên cất vào tủ lạnh.
Trên ghế sopha chăn đệm vương vãi, là do đêm qua tôi xem ngồi xem tivi quên chỉnh lại.
Mặc dù tịch mịch, nhưng mỗi nơi trong nhà đều như mang từng hơi thở của bản thân.
Chứng minh bản thân có tồn tại.
Đóng cửa lại đi vào phòng khách, tôi có chút mờ mịt mà đứng giữa phòng, nhất thời không biết mình nên làm gì. Đằng sau đột nhiên truyền đến thanh âm vặn vẹo, tôi quay đầu lại, cư nhiên lại là Dịch Thiên đẩy cửa đi vào. Anh cũng không liếc tôi một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Mấy phút sau anh đi ra, đen mặt hỏi: “Đồ của tôi đâu?”
Tôi hơi mệt mỏi, thở dài nói: “Mấy ngày trước tôi đã dọn dẹp một chút, tất cả đồ của anh đều đã ném đi.”
Dịch Thiên cười lạnh: “Văn kiện tôi để trong ngăn kéo cậu cũng ném?”
Tôi thất thần, văn kiện trong ngăn kéo? Anh sao có thể cất loại đồ vật này ở chỗ của tôi cơ chứ? Dịch Thiên luôn đề phòng tôi, ngay cả giặt quần áo cho anh, anh cũng rất sợ bỏ quên gì đó trong túi, sẽ bị tôi lấy ra mà bày mưu sắp đặt.
“Tôi luôn nhớ rõ mọi thứ ở đây, cho tới bây giờ tôi chưa hề nhìn thấy một văn kiện nào.”
Dịch Thiên cười nhạo: “Vậy sao, cùng lắm cũng chỉ là đồ bỏ đi, cậu muốn có thể giữ lấy.” Nói xong xoay người muốn bỏ về.
Tôi đột nhiên tiến lên một bước, giữ chặt lấy tay anh, bỏ qua hàn ý trong ánh mắt anh ném tới, cúi đầu khó khăn nói: “Dịch Thiên, nơi này… Nơi này để em ở lại được không… Coi như, coi như thương tình một chút tình cảm bao năm qua…”
Tôi giống như tên khất cái hèn mòn, lấy tận tâm mấy năm gần đây tưởng rằng có thể là lợi thế để cầu xin anh cho tôi một chỗ dung thân. Thế nhưng tôi lại quên mất, ngay từ đầu tôi đã là người đem tình cảm trở thành món đồ giao dịch, là tôi dùng thủ đoạn mà chiếm lấy đoạn ái ân này.
Dịch Thiên hất tay tôi ra, cười nói: “Tình cảm? Tình cảm cái gì? Tình cảm cậu ép tôi? Tình cảm cậu uy hϊế͙p͙ tôi? Hay còn tình cảm nào khác mà tôi không biết được?”
Tôi nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy. Trong nháy mắt đột nhiên có chút hối hận, sao còn chưa chừa cho mình một con đường lui, dùng chút tình cảm đó mà có thể van cầu Dịch Thiên buông tha cho mình sao, đừng buồn cười như vậy.
Dịch Thiên đi rồi, toàn bộ căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, giờ khắc này đáy lòng đã hoàn toàn nguội lạnh. Không sao hết, bất quá là làm lại từ đầu mà thôi. Chỉ cần người còn sống, không phải vẫn có câu khổ tẫn cam lai sao? Không phải người ta vẫn thường nói “Có đau khổ mới hiểu được hạnh phúc”, tôi hiện tại đã nếm đủ đắng cay, thống khổ cũng được mà bi thương cũng thế, đều là do mình lựa chọn. Chọn con đường này, dẫu có sai, cùng là tự tôi nên gánh lấy hậu quả.
Hai ngày sau, tôi dọn ra khỏi khu nhà trọ.
Đem chìa khóa giao cho chủ nhà, quay đầu lại thật sâu mà nhìn thoáng qua.
Nơi này từng gắn liền với sinh mệnh cuộc đời tôi, có hạnh phúc nhất cũng có thống khổ nhất. Giờ tôi đi rồi, không ai níu giữ cũng không ai nói lời tạm biệt, chính là những vật dụng vô tri vô giác, nếu chúng có cảm tình, liệu chúng có luyến tiếc tôi không?
Ngực chợt cảm thấy chua xót, nén lại nước mắt, tôi vội vã quay đầu rời khỏi.
Đến mức này, chính mình cũng cảm thấy bản thân thật thảm hại. Nhưng tôi lại không nhịn được mà muốn đem chút tình cảm còn lại đặt lên những đồ vật vô tri vô giác kia.
Trên thế gian này, không có ai trước khi tôi đi nói một câu “Tạm biệt”, ngay cả người bạn có thể dặn dò “Nhớ phải bảo trọng” cũng không hề có ai
Chỉ có mình tôi, cứ như vậy rời đi.
Mang theo hành lí đi trên đường cái, tôi cố gắng rũ bỏ mọi yếu đuối đau buồn ra khỏi tâm trí, hiện tại quan trọng nhất là tìm được một chỗ để ở. Trước mắt tôi chỉ có thể tìm một khách sạn giá rẻ, sau đó lên thành phố vừa tìm phòng vừa tìm một việc làm ổn định.
Lúc này trời đã muộn, nhà nghỉ nhỏ ven đường đều đã kín phòng, nhớ tới sâu trong ngõ nhỏ nọ còn có một nhà khách tư nhân, tôi liền rẽ vào ngõ tắt chật chội mà đi tới. Càng đi càng ít người qua lại, dần dần mới có thể nhìn thấy một tấm biển cũ kĩ đề bốn chữ “Nhà khách Tinh Nguyệt”.
Đang muốn kéo hành lí đi về phía cầu thang thì đột nhiên sau gáy nhói lên một cái, trước mắt nhanh chóng tối sầm, sau đấy mơ hồ liền ngất đi.