Chương 52
—
Từ lần trước sau khi nghe Giản Ninh nói, mẹ Dịch Thiên vẫn cảm thấy không yên lòng, sau cùng nhịn không được tìm người hỏi rõ ngọn ngành. Nghe được Dịch thiên hiện tại mỗi ngày đều ở bệnh viện, trong lòng lại càng bất an.
Bà đi tìm Dịch Hải Chiêu nói chuyện, Dịch Hải Chiêu ban đầu cũng không để trong lòng, dù sao Mục Nhiên vì Dịch Thiên mà bị thương nặng như vậy, hắn chiếu cố cậu cũng là việc hoàn toàn hợp tình hợp lí. Nhưng càng về sau, trong nhà vài lần sắp xếp để Dịch Thiên đi gặp mặt tiểu thư của một vài thương gia hắn đều lấy lí do các loại để từ chối, lúc này Dịch Hải Chiêu mới để ý mọi chuyện.
Buổi tối ông gọi Dịch Thiên về ăn cơm, cũng không hỏi hắn có lịch trình gì khác không, trực tiếp mở miệng nói, “Ngày mai Cao lão gia tử dẫn cháu gái đến nhà chơi, con nhớ về sớm.”
Động tác gắp đồ ăn của Dịch Thiên dừng một chút, “Ngày mai công ty có việc, khả năng lớn con không về được.”
Dịch Hải Chiêu trầm xuống, Dịch Thiên bây giờ ngay cả ngoài mặt có lệ cũng không nguyện ý làm. Ông không tỏ ra tức giận, bất động thanh sắc liếc Dịch Thiên một cái.
Dịch Thiên vốn tưởng rằng sẽ bị ông mắng mỏ, thậm chí còn chuẩn bị tốt tinh thần tối nay sẽ ngả bài, nào ngờ Dịch Hải Chiêu cứ như vậy dừng lại, nửa điểm ý tứ muốn truy vấn cũng không có.
Dịch Thiên nhíu nhíu mày, trong lòng thoáng có chút không yên.
Cơm nước xong, Dịch Thiên lấy canh gà hầm từ nhà bếp, tạm biệt cha mẹ nói mình đến bệnh viện.
Mẹ Dịch Thiên nhìn theo bóng lưng con trai, ngẫm lại khi về nhà việc đầu tiên hắn làm là dặn nhà bếp hầm canh, chinh mình cũng không yên tâm mà đi nhìn vài lần. Bà càng lúc càng nghi ngờ, Dịch Thiên lớn như vậy nhưng bà chưa hề thấy hắn để ý một người đến thế.
Bà ấy quay đầu nhìn Dịch Hải Chiêu, cau mày mất hứng nói, “Ông còn muốn mặc kệ?”
Dịch Hải Chiêu buông bát, dùng khăn mặt xoa xoa tay, lúc này mới lấy di động gọi cho thư kí Giang.
Thời điểm Dịch Thiên tới nơi, Mục Nhiên đang đi tản bộ vòng quanh hoa viên nhỏ của bệnh viện.
Lúc trước cậu chỉ được đi lại nhẹ nhàng trong phòng, cùng lắm là đi ngoài hành lang dài dằng dặc của bệnh viện. Hai tháng nay thân thể đã tốt hơn phân nữa, bác sĩ cũng đề nghị để cậu ra ngoài nhiều hơn, hoạt động chân tay hít thở không khí mới mẻ, có thế thì cơ thể mới mau chóng bình phục.
Trên người Mục Nhiên tuy có khoác áo khoác nhưng hiện giờ trời đã tối sầm, gió đêm cũng lạnh hơn ban ngày, Dịch Thiên cau mày cầm tay cậu xoa xoa thử độ ấm, mất hứng nói, “Sao muộn thế này vẫn ở bên ngoài.”
Mục Nhiên cười cười xin lỗi, “Lúc tối ăn hơi no, đi một chút coi như tiêu cơm.” Kì thật là nằm lâu khó chịu, thật vất vả mới được đi ra ngoài cho nên cậu kiên quyết không tái chôn chân trong phòng bệnh.
Dịch Thiên nhíu mày, dắt cậu ngồi xuống ghế đá cạnh hoa viên, “Ăn xong lập tức đi bộ luôn?”
Mục Nhiên nhẹ giọng giải thích, “Ngồi nửa giờ rồi mới ra đây.”
Dịch Thiên gật gật đầu, kéo áo khoác lên bọc kín cậu lại, “Tôi mang theo canh hầm từ nhà tới, chốc nữa uống nửa bát.”
Canh gà hầm đương quy thục địa bạch thược, Mục Nhiên hiện giờ thiếu máu thể chất kém, uống canh có thể bồi bổ khí huyết.
Mục Nhiên trong lòng không khỏi rầu rĩ, từ khi sinh bệnh tới nay không biết cậu đã uống qua bao nhiêu loại canh. Cậu hoài nghi không biết có phải tất cả loại canh trên đời này cậu đã uống hết rồi. Nhưng Mục Nhiên biết Dịch Thiên là vì cậu, cho nên đành gật đầu đáp ứng.
Sau đó hai người cái gì cũng không nói, cứ như vậy trầm mặc ngồi cạnh nhau.
Dĩ vãng cho dù trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ những mỗi người đều có việc riêng để làm. Dịch Thiên chuyên tâm làm việc, còn cậu thì đọc sách hoặc nghiên cứu một chút những thứ Từ Nhiễm đem tới.
Giống như hôm nay, thân mật như vậy mà ngồi cùng nhau một chỗ, hình như vẫn là lần đầu tiên.
Không hiểu sao Mục Nhiên chợt cảm thấy khẩn trương, xấu hổ ngồi yên trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mở miệng lí nhí nói, “Dịch Thiên, anh có việc thì đi trước đi.” Nói xong cảm thấy những lời này có ý đuổi người hơi rõ ràng, lại lắp bắp bổ sung, “Ý tôi không phải vậy, ý là tôi ở đây không có việc gì…” Càng nói hình như lại càng thêm kì quái, cậu còn muốn giải thích, Dịch Thiên đã cắt lời, “Tôi không có việc gì.”
Lời chưa nói ra bị ngăn ở yết hầu, nghĩ nghĩ không biết nói gì nữa, lại không nguyện ý ngồi yên như vậy, Mục Nhiên đành quẫn bách nói, “Vậy về phòng đi.” rồi vội vã đứng dậy.
Dịch Thiên đồng ý, cũng theo cậu đứng lên, nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi về phía trước.
Mới đi hai bước, Mục Nhiên không được tự nhiên muốn rút tay về, “Tự tôi đi được.”
Dịch Thiên quay đầu nhìn cậu, thản nhiên nói, “Một là tôi dắt, hai là tôi bế em lên, em chọn một cái đi!”
Mục Nhiên nhìn vẻ mặt anh biết anh không nói đùa, cùng với những việc trước kia đã trải qua, cậu cũng không dám hoài nghi việc anh nói được là làm được, vì vậy cũng không dám rút tay ra nữa.
Ra khỏi hoa viên, trước cửa bệnh viện phải lên mấy bậc thang, Dịch Thiên mỗi bước đều cúi đầu nhìn Mục Nhiên, mày hơi nhíu lại, ngoài miệng không ngừng dặn cậu đi chậm lại.
Từ góc độ của Mục Nhiên có thể nhìn thấy hình dáng anh tuấn của Dịch Thiên, rèm mi buông xuống ánh mắt chuyên chú, đột nhiên cậu có chút hoảng hốt, không cẩn thận bước hụt một bước, cả người cứ vậy ngã sấp về phía trước.
May mà đúng lúc đó Dịch Thiên kịp thời vươn tay ôm lấy cậu, cậu mới không té lăn trên mặt đất.
Mục Nhiên còn chưa kịp nói chuyện đã bị Dịch Thiên bế ngang lấy, cậu xấu hổ ngẩng đầu, vừa mới hô hai chữ “Dịch Thiên” liền bế chặt miệng không lên tiếng.
Sắc mặt anh quá sức đáng sợ, so với ngày đó cùng Lâm Hàm động thủ không kém hơn phân nào. Cũng là từ lần đó cậu mới phát hiện, Dịch Thiên nổi giận mắng người ngược lại không là gì, thời điểm anh chân chính nổi giận một câu cũng không nói, trên mặt cũng không có biểu tình, khiến người đối diện ngay cả nửa điểm âm thanh cũng không dám phát ra.
Dịch Thiên cúi đầu nhìn Mục Nhiên, vốn định mở miệng mắng, thấy cậu lộ vẻ sợ hãi đành nhịn lại, cắn răng bực dọc nói, “Đến cả đường cũng không biết đi.”
Mục Nhiên có chút bất đắc dĩ, không rõ vì cớ gì Dịch Thiên lại tức giận như vậy. Chỗ này nếu có ngã cũng không đến mức ch.ết người a… Đương nhiên cậu cũng chỉ dám nói thầm trong lòng.
Dịch Thiên ôm Mục Nhiên trở về phòng, thả cậu lên giường, bản thân cũng không rời đi mà trèo lên cùng. Hắn nghiêng người kéo Mục Nhiên vào trong ngực, để hai thân thể dính sát vào nhau, sau đó hai mắt nhắm lại không nói chuyện.
Mục Nhiên trợn tròn mắt nhìn anh, có phần không quen lui về phía sau.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, từ khi cậu có thể đi ra ngoài, Dịch Thiên chỉ cần không có việc gì buổi tối đều sẽ ngủ ở nơi này. Lúc mới đầu cậu còn thương lượng với anh, hoặc cùng anh nghiêm túc nói chuyện vài lần, chứng minh cậu không cần anh cũng làm được một số việc. Kết quả Dịch Thiên hoàn toàn không để tâm, mặc cậu tự nói tự nghe, ôm chầm hôn môi để chặn lời cũng không ít.
Cậu căng thẳng giữ khoảng cách mà ngủ thiếp đi, không phát hiện từ sáng sớm Dịch Thiên đã tỉnh lại, mở mắt mặc không lên tiếng mà nhìn cậu.
Mục Nhiên bắt gặp tầm mắt của anh, xấu hổ cười trừ một cái.
Còn chưa kịp nói gì, Dịch Thiên nghiêng người qua hôn lên trán cậu, sau đó dọc theo sống mũi chậm rãi trượt xuống, hôn lên khóe miệng. Đều là nụ hôn ôn nhu không chưa dục vọng, mang theo quý trọng cùng hương vị cẩn thận, nâng niu.
Khóe miệng cười Mục Nhiên chậm rãi biến mất, cậu thở nhẹ ra, không biết tiếp theo phải làm gì.
Dịch Thiên dừng động tác nhìn người trong lòng, vươn tay vuốt khóe mắt của cậu, khẽ gọi một tiếng tên cậu.
“Mục Nhiên…”
Cậu khẩn trương ứng thanh.
Dịch Thiên nhãn thần không lay động nhìn cậu, thanh âm trầm thấp thong thả, “Trước kia là tôi không phải, từ nay về sau sẽ đối tốt với em.”
Tâm Mục Nhiên giống như bị ai nhéo một cãi, mũi đau xót, trước mắt nhòe đi không thấy rõ.
Dịch Thiên ôm cậu vào ngực, chậm rãi lặp lại một lần nữa, “Từ nay về sau sẽ đối tốt với em.”
Thân thể Mục Nhiên run lên, cậu cắn chặt răng, cố gắng áp chế nước mắt. Cũng không biết qua bao lâu mới “Ừ” một tiếng, thanh âm cơ hồ nhẹ tới mức nghe không được.
Cậu không muốn tham lam, nhưng chỉ một giây này thôi.
Một giây này để cậu lừa gạt chính mình.
Lừa gạt mình một lần nguyện tin tưởng vào lời anh nói.