Chương 57
—
Mục Nhiên xới bát cơm, lại chan thêm chút nước dùng, gắp ít cải bẹ mình mang đi từ nhà sau đó mới ngồi ở cửa phòng bếp cà lăm ăn cơm trưa.
Từ phòng ở phía sau truyền đến tiếng Vương Cầm quở trách Lý Bình, ngẫu nhiên còn có tiếng Lý Bình nức nở phản bác, đều bị Vương Cầm lớn tiếng át đi.
Đây không phải lần đầu tiên mẹ con hai người cãi nhau. Lý Bình thi trượt đại học, không có ý định ôn lại mà muốn đi học makeup. Vương Cầm mở nhà hàng, cảm thấy Lý Bình không đọc sách cũng được, có thể phụ giúp cửa hàng, về phần đi học cái gì makeup một phân cũng đừng mơ tưởng tới.
Hai mẹ con cứ như vậy ba ngày cãi nhau hai bữa. Ban đầu Mục Nhiên còn khuyên phủ, sau lại bị một câu “Cậu là cái gì mà xen vào chuyện nhà của chúng tôi” của Vương Cầm trả về, từ đó về sau mỗi khi hai người cãi nhau đều tự giác chạy ra xa, không hé răng hỏi đến một câu.
Giữa những tiếng chửi mắng the thé của Vương Cầm, bên ngoài đột nhiên có tiếng túi nilon sột soạt một trận, Mục Nhiên lăng lăng nghe, sau đó lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Sát chân tường chất đầy túi rác, một con mèo hoang chui nửa mình vào túi nilon tìm thức ân, nghe tiếng chân người cảnh giác vươn đầu ra, dỏng tai nghe ngóng.
Mục Nhiên vừa mới chạy tới cửa, chỉ thấy mèo hoang nhún một cái, nhảy vụt lên tường, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Chung quanh không có ai, trên mặt đất chỉ toàn rác rưởi, Mục Nhiên trong lòng thất vọng. Nhiều ngày như vậy cậu vẫn chưa nhìn thấy đứa bé khất cái kia, giờ nghỉ trưa quán vắng cũng đi loanh quanh tìm nhưng vẫn không thấy bóng người. Có đôi khi cậu lại đoán có phải đứa bé đó đã được người nhà tìm thấy rồi hay không, hoặc là đã có một nơi để ở. Chính là càng tự an ủi như thế lòng cậu lại càng thêm bất an.
Có lẽ là bởi thân thế của mình mà cậu vô pháp thờ ơ với đứa nhỏ, mỗi lần nhớ tới tâm can lại như bị thứ gì đó đâm vào.
Hơn nữa bé còn quá nhỏ, nếu vẫn như cũ lưu lạc ngoài đường, hoặc bị kẻ xấu dẫn đi… Mục Nhiên quả thực không dám nghĩ tiếp.
“Mục Nhiên? Đi đâu rồi?” Trong phòng truyền đến tiếng Vương Cầm mất hứng, Mục Nhiên lấy cất chổi trong tay, đáp lời cô chạy vào phòng.
Buổi tối nhà hàng bận bịu đến tận tám giờ.
Hôm nay Vương Cầm và con gái cãi nhau, suốt buổi chiều Lý Bình dỗi không phụ giúp, đến giờ cũng chưa về. Vương Cầm tâm tình không tốt, đương nhiên cũng không thèm cấp cho Mục Nhiên sắc mặt tốt. Mục Nhiên không để trong lòng, dọn dẹp mọi thứ cẩn thận xong mới ly khai nhà hàng.
Hiện tại bên ngoài là thời điểm náo nhiệt nhất, học sinh tụ ba tụ bốn thành từng chỗ, nói cười vui vẻ. Mục Nhiên đi ngang qua đám đông ồn ào, bị đám học sinh nhốn nháo đụng vào, nghe đối phương vội vã xin lỗi cũng cười cười nói không vấn đề.
Ở cái lứa tuổi đó, thời gian đó cậu cũng đã từng trải qua, nhưng lại không thể giống bọn họ thoải mái cười đùa như vậy. Trước kia cậu luôn luôn vội vã, lo kiếm học phí, rồi trang trải cuộc sống. Một ngày bị xẻ năm xẻ bảy, nơi này một lúc nơi kia một lúc, cố gắng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Cho đến một ngày, cậu gặp được người kia…
Nghĩ đến đây Mục Nhiên không nhịn được bật cười.
Luôn là như vậy, đương những lúc lơ đãng, những lúc cậu không đoán trước được, người đó sẽ lại xuất hiện trong tâm trí, dù có bị cất giấu xuống tận nơi sâu nhất, cuối cùng vẫn bằng cách nào đấy lại được mang lên.
Kì thật nửa năm trước khi cậu rời trại an dưỡng, lúc ấy thư kí Giang đã nói vô luận cậu muốn đi chỗ nào, muốn bao nhiêu tiền, hoặc là có điều kiện gì khác tất cả đều có thể đồng ý.
Nhưng là cậu cái gì cũng chưa muốn. Cậu ở trại an dưỡng hai tháng, bác sĩ, y tá, hỗ công, mọi thứ đều là tốt nhất, Dịch gia cũng không nợ cậu cái gì.
Thư kí Giang ngược lại cũng không không miễn cưỡng, để lại số điện thoại liên hệ, sau đó theo ý nguyện của cậu mà an bài cậu đến phía nam này. Nhiều lần thay đổi, cuối cùng cậu cũng lưu lại Cẩm Khê, tìm một công việc ở bên cạnh trường học.
Nơi này tuy kinh tế không phát đạt, ít câu thông với bên ngoài, cũng luôn bần cùng lạc nhau. Nhưng nơi này thanh sơn lục thủy, cuộc sống cứ bình đạm chậm rãi, Mục Nhiên cảm thấy, nơi này là thích hợp nhất để cậu sống nốt quãng đời còn lại.
Miên man suy nghĩ không biết khi nào đã về đến nhà, cậu tìm chìa khóa mở cửa, bật đèn, vào phòng.
Căn phòng cũ kĩ không quá lớn, chia một gian để ngủ, ban công xây kín lại thành phòng bếp, bên cạnh là nhà vệ sinh nhỏ hẹp đơn sơ. Nơi này người ta thường dùng bếp lò, bên trên là ống khói dẫn ra ngoài phòng, mỗi khi đun nấu hơi bốc lên sẽ hun ấm cả nhà mà không lưu lại quá nặng mùi.
Mục Nhiên cởi áo khoác, gắp than đặt lên bếp rồi ra ngoài tìm ít than đá. Nhưng vừa mới đến cửa nhà củi, nương theo ánh đèn từ trong hắt ra, cậu liền nhìn thấy bên cạnh là chiếc túi bện rách nát. Túi rất to giống như va li học sinh dùng để sách vở. Mục Nhiên buông cặp gắp than, tò mò vươn tay nhặt túi lên, nào ngờ vừa mở ra chỉ thấy một đứa bé chui rúc ở bên trong.
Đèn mập mờ sáng, không thấy rõ mặt đứa nhỏ nhưng Mục Nhiên nhận ra chiếc áo khoác đen rách nát kia. Cậu vội vàng mở túi, thử vươn tay ôm đứa bé, nó cũng không phản kháng, thậm chí nửa điểm phản ứng cũng không có. Cậu kinh hãi sờ mặt đứa nhỏ, làn da nó nóng hầm hập.
Mục Nhiên nhanh chóng ôm người vào phòng, lúc này mới thấy mặt bé đỏ ửng, miệng khô khốc, cả người nóng bừng bừng. Cậu lập tức cởi chiếc áo khoác ướt nhẹp của bé ra, lấy áo mình bao đứa bé lại, cầm ví và chìa khóa ôm nó chạy ra ngoài.
Bệnh viện cách đây quá xa, Mục Nhiên tìm đến phòng khám trên đường. Thời tiết này rất dễ bị cảm mạo, trong phòng khám cũng không ít người đến truyền nước. Bác sĩ Lưu đang cắm kim tiêm nghe thấy tiếng động lớn ở phía sau, nhìn thấy Mục Nhiên đầu đầy mồ hôi hộc tốc chạy vào, quay đầu tiếp tục động tác trên tay, ngoài miệng liên tục trấn an, “Đừng hoảng hốt, tôi sẽ tới ngay.”
Mục Nhiên thở dốc không nói lên lời, chỉ biết ôm đứa nhỏ đứng tại chỗ gật đầu.
Bác sĩ Lưu treo ống thuốc của người bệnh lên xong lúc này mới đi tới bên cạnh Mục Nhiên, một bên cởi bỏ áo khoác bao quanh đứa trẻ, một bên hỏi Mục Nhiên tình huống cụ thể. Chờ khi nghe đến đứa nhỏ là khất cái Mục Nhiên nhặt được, hơi kinh ngạc ngẩng đầu liếc cậu một cái.
Đứa nhỏ sốt tới 39 độ, người mê man không tỉnh, bác sĩ không dám chậm trễ trực tiếp truyền nước. Phòng bệnh nhỏ chỉ có hai giường đã bị người nằm hết, Mục Nhiên chỉ có thể ngồi ở ghế chờ ôm bé. Đứa nhỏ trên người có mùi, nữ nhân ngồi cạnh Mục Nhiên mất hứng nhìn cậu, dịch dịch cách xa ra một chút. Mục Nhiên ôm chặt đứa nhỏ, chính mình cũng dịch sang một bên.
Thời gian từng chút qua đi, người đến khám ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ. Mục Nhiên nhìn bác sĩ có phần mệt mỏi, liên thanh nói lời xin lỗi.
Bác sĩ Lưu cũng không ngại, đi tới kiểm tr.a nhiệt độ đứa nhỏ, thấy tình huống tốt hơn liền an ủi Mục Nhiên vài cậu, thậm chí còn cười cùng cậu hàn huyên tâm sự.
Con bà ấy so với đứa nhỏ Mục Nhiên đang ôm cũng không lớn hơn bao nhiêu, nghe chuyện cậu nhặt được nó đáy lòng có chút rung động, “Như vậy đi, nếu cậu muốn yên tâm, chờ lát nữa truyền nước xong tôi sẽ đưa bé đi tắm qua, thuận tiện kiểm tr.a toàn diện.” Dừng lại một chút, “Những đứa trẻ lưu lạc hoặc ít hoặc nhiều sẽ gặp khó khăn, cũng không biết đứa nhỏ này trên người còn có vết thương nào khác hay không.”
Mục Nhiên lăng lăng nghe bà ấy nói xong, sau đó cơ hồ lập tức hạnh phúc cảm ơn rối rít, đứng lên ảnh hưởng đến đứa bé trong ngực, lại vội vàng cẩn thận ngồi xuống, đỏ mặt không ngừng nói lời cảm tạ.
Bác sĩ nhìn bộ dáng cậu kích động nói năng lộn xộn không khỏi bật cười, trong lòng còn cảm thán, không ngờ mình lại có cơ hội gặp người tốt chỉ xuất hiện trong mấy tin tức trên tivi…
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vốn là muốn viết hoàn nhanh không nhiều lời, nhưng thật sự là… Cái kia… Ta viết Mục Nhiên và đứa nhỏ không phải muốn thể hiện cậu có bao nhiêu thánh mẫu hay thánh phụ, ta chính là muốn cậu nhóc có được thứ mà cậu cả đời mong muốn mà thôi, không để cậu nhóc phải thương tâm nữa. Tái sử dụng tình tiết Kẻ thứ hai càng không có ý nghĩa. Tình yêu của cậu vĩnh viễn không viên mãn, thụ thương quá nhiều nhưng chí ít vẫn còn ấm áp và chờ mong. Cho nên liền cho cậu đi. Trước kia cũng đã bao nhiêu cẩu huyết rồi… Tạm thời nghỉ ngơi một lát đi.
Mở màn là mấy câu đối thoại kinh điển “Theo anh trở về” “Tôi không quay về” nhàm chán lại càng không có ý nghĩa. Cho nên chuyện về Dịch Thiên khóc ra mấy dòng sông hãy cứ đẩy về sau. Thật sự nếu không phải quá thích thằng nhóc Mục Nhiên kiên cường như vậy thì đã cho truyện end lâu rồi. Đảm bảo HE, yên tâm ha~