Chương 114: Chết ngay lập tức

Tần Mục bắt mạch, nói: "Bốn tháng trước tỷ tỷ luyện công, có phải từng có một lần đau sốc hông đúng không? Là mầm họa lưu lại khi đó."
Phó Khánh Duẫn liên tục gật đầu, nói: "Quả thực từng có một lần đau sốc hông, ta cho rằng là bệnh vặt nên không để ý."


Thấm thoát, màn đêm thâm trầm, trong kinh thành hoa đăng bay lên, sáng sủa như ban ngày, cái gọi là làng chơi, chính là nơi danh sĩ kinh thành thường lui tới, còn có vài vị quan to, quý nhân cũng thường thường nhân màn đêm tìm tới. Hẻm Hoa cũng không phải đều là nơi bán mình, càng tiến vào nơi sâu liền càng không phải bán mình, mà là làm xiếc, tuyệt sắc của hẻm Hoa, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thật là có thể đánh động tâm tình của những người nổi tiếng.


Mà đêm nay, từng nhóm nhân vật có tiếng tăm đi tới hẻm Hoa chỉ thấy thanh lâu trống không, trong ngõ hẻm đầy những cô gái đang xếp hàng, không ai trong thanh lâu hành nghề, hỏi thăm thì người thân mật của mình nói: "Bên trong Thính Vũ các mới đến một vị thánh thủ phụ khoa, bọn tỷ muội chính đang xếp hàng đợi khám bệnh, không có thời gian tiếp khách. Xin công tử ngày mai trở lại."


"Một vị thánh thủ phụ khoa mới đến hẻm Hoa?"
Ngoài ngõ nhỏ, một cái kiệu lớn, trong kiệu đi ra một ông lão mặc thường phục, kinh ngạc nói: "Các ngươi đi hỏi thăm một chút, y thuật của vị thánh thủ phụ khoa này ra sao."


Sau một lát, có tôi tớ đến báo, nói: "Lão gia, các cô nương hẻm Hoa đều nói rất tốt, y thuật xưng thần."
Ông lão mặc thường phục kia trầm ngâm, một vị trợ lý bên cạnh thấp giọng nói: "Lão gia là nghĩ tới vị trong cung kia..."
"Tai vách mạch rừng, không nên nói nhiều."


Ông lão mặc thường phục thở dài, nói: "Vị trong cung kia bệnh lâu quấn thân, thái y bó tay toàn tập, không nhìn ra chứng bệnh, chỉ phán có thể tìm được một vị thần y kéo dài tính mạng, chỉ là tháng ngày e rằng không lâu. Nói miệng không có bằng chứng, ngươi đi gọi Tiêu thái y, để hắn đến kiểm tr.a vị thần y hẻm Hoa này."


available on google playdownload on app store


"Dạ!"
Không lâu sau đó, Tiêu thái y đến, khom người nói: "Lão đại nhân gọi ta đến có chuyện gì?"
"Bên ngoài hẻm Hoa không cần đa lễ."


Ông lão mặc thường phục căn dặn một phen, nói: "Trong hẻm Hoa mới đến một vị thần y, kính xin Tiêu đại nhân đi xem bản lĩnh của hắn một chút, có năng lực chữa bệnh cho vị trong cung kia hay không."


Tuy tóc Tiêu thái y trắng phơ, thế nhưng lông mày lại là màu xanh, trong mắt có chút tơ máu, cười lạnh nói: "Trong hẻm Hoa có thể có thần y gì? Đơn giản là hàng ngũ mua danh chuộc tiếng lừa gạt phụ nữ trẻ em thôi, không cần đi gặp hắn?"


Ông lão mặc thường phục cau mày, Tiêu thái y giật mình trong lòng, vội vàng nói: "Lão đại nhân, ta không cần gặp hắn, chỉ cần nhìn toa thuốc hắn kê là được." Dứt lời đoạt lấy toa thuốc từ trong tay cô gái hẻm Hoa vừa khám bệnh đi ra, liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: "Mời lão đại nhân xem, hắn kê đều là loại thuốc rẻ tiền nhất, loại thủ đoạn này, há có thể vào cung xem bệnh cho vị kia?"


Ông lão mặc thường phục không nhanh không chậm nói: "Thuốc không kể sang hèn, đều là đồ vật xem bệnh cứu mạng, những cô gái trong hẻm Hoa này đều không phải quý nhân, không có bao nhiêu tiền, dùng thuốc rẻ chữa bệnh mới là bản lĩnh. Ngươi cùng ta vào xem xem, ngươi kiểm tr.a hắn."


Tiêu thái y bất đắc dĩ, chỉ đành vâng dạ, theo ông ta đi vào hẻm Hoa. Hẻm Hoa rất sâu, bên trong đều là gái lầu xanh đang xếp hàng chờ trị liệu, hai người thật vất vả mới chen vào Thính Vũ các, chờ tiến vào bên trong các, chỉ thấy một vị thiếu niên áo gấm mi thanh mục tú chính đang đốt đèn chẩn đoán bệnh.


Tiêu thái y cười lạnh nói: "Nhìn hắn mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, liền đi ra lừa gạt tiền, hiện giờ lão đại nhân hết hy vọng rồi chứ? Ngươi nhìn khí mạch hắn tuy rằng trầm ổn, thế nhưng là thỉnh thoảng rối loạn một chút, nói rõ hắn tẩu hỏa nhập ma, ngay cả mình đều không có chữa khỏi, còn đến giả danh lừa bịp! Lão đại nhân, chúng ta có thể trở về."


Mặt ông lão mặc thường phục không chút thay đổi nói: "Bảo ngươi đi, ngươi liền đi."
Tiêu thái y chỉ đành tiến lên, đẩy mấy cô gái ra đi tới trước mặt Tần Mục, bệ vệ ngồi xuống, xòe bàn tay ra, giọng như chuông đồng nói: "Ngươi xem ta có bệnh gì?"


Tần Mục kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt này, không có bắt mạch, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lão tiên sinh, ngươi bị bệnh cũng không nhẹ!"
Tiêu thái y cười gằn, đứng dậy: "Tên lừa đảo còn dám ở trước mặt lão phu... "
"Ngươi là dược sư đúng không?"


Tần Mục nói: "Trên người ngươi có vạn loại mùi thuốc, có thể thấy được ngươi quanh năm đắm chìm trong dược vật, hô hấp dược tính, hơn nữa chính ngươi luyện thuốc cho mình, thường ngâm tắm thuốc, dùng các loại linh đan diệu dược chính mình luyện chế. Thế nhưng dược thuật của ngươi không tinh, không có điều hòa tốt độc tính trong thuốc, hiện nay bên trong cơ thể ngươi đã tích lũy mấy trăm loại độc tính. Ngươi mày xanh mắt đỏ, độc tính đã đến bên trong da, tóc, tiến sâu vào trong mắt, đến một bước này, cứu không được. Bệnh của ngươi, ta trị không hết, trừ phi đến Diêm Vương mới có thể cứu ngươi."


Tiêu thái y giận tím mặt, tức điên mà cười: "Tiểu dược sư, ngươi nói ta còn có bao nhiêu tuổi thọ?"


Tần Mục chần chờ một lát, nói: "Nếu như ngươi không tức giận, còn có thể sống thêm một quãng thời gian. Nếu là nổi giận mà nói thì lửa giận công tâm, độc khí công tâm, dược tính hỗn hợp, liền còn có mười... "


Tiêu thái y giận quá, lạnh lùng nói: "Ngươi nói tính mạng ta còn có mười ngày? Nếu mười ngày mà ta không ch.ết thì sao?"
Tần Mục nhíu nhíu mày, nói: "Chín, tám, bảy... "


Tiêu thái y giận không nhịn nổi, khí tức chấn động, đập vỡ tan bàn bốc thuốc trước mặt Tần Mục, cười lạnh nói: "Ngươi là nói ta ch.ết ngay bây giờ? Nếu ta không ch.ết, liền để ngươi ch.ết!"
"Ba, hai, một."


Tần Mục mới vừa đến chữ "một" thì đột nhiên ruột Tiêu thái y như đao cắt, phảng phất như trái tim bị phá nát vậy, tu vi lập tức mất khống chế, da dẻ toàn thân nổ tung, băng huyết như cây cột, đã biến thành huyết nhân, sau đó thân thể thối rữa, biến thành một bãi bùn nhão.
"Ta cứu không được ngươi."


Tần Mục lắc đầu nói: "Lẽ ra ngươi không nên nổi giận. Y thuật của ngươi không tinh, cho mình ăn thuốc luyện chế bậy bạ, chỉ có thể có kết cục này. Duẫn Nhi tỷ, cổ thi thể này phải báo quan sao?"
Trong hẻm Hoa rối loạn, ông lão mặc thường phục kia cũng sợ hết hồn, âm thầm gật đầu, sau đó xoay người đi ra hẻm Hoa.


Cuộc rối loạn này đi qua rất nhanh, Tần Mục cũng không tiếp tục trị liệu cho bệnh nhân khác, mà là trở về phòng nghỉ ngơi.


Đến ngày thứ hai, hắn chữa trị xong chứng bệnh tẩu hỏa nhập ma của chính mình, không có để lại hậu hoạn, lúc này mới tiếp tục trị liệu cho người khác, cũng không lâu lắm trong hẻm Hoa lại xếp hàng dài. Phó Khánh Duẫn âm thầm phát sầu, nơi này của nàng là thanh lâu, không nghĩ tới hiện nay trở thành y quán.


Đến buổi chiều, Phó Khánh Duẫn vội vàng nói: "Công tử, ngày mai là kỳ thi mở viện, không thể tiếp tục trị liệu, vẫn nên lưu lại chút tinh thần đối phó kỳ thi ngày mai mới đúng!"
Tần Mục gật đầu, nói: "Cũng được, chờ thì xong sẽ giúp những người này trị liệu."


Phó Khánh Duẫn dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Công tử, chức trách của ngươi không phải là làm một tên thầy thuốc!"


Tần Mục nói: "Ta cũng không phải là đơn thuần làm người chữa bệnh, tuy sở học của ta đối với y đạo rất nhiều, thế nhưng kiến thức quá nông cạn, chữa bệnh cho những người này, có thể tăng thêm kiến thức của ta. Dược sư gia gia dạy cho ta vô số dược lý, ta ở Đại Khư hơn mười năm đều không có cơ hội kiểm nghiệm, hiện nay mới hơn một ngày, ta liền kiểm nghiệm ngàn loại dược lý."


Phó Khánh Duẫn đau đầu, đường đường là Thiếu giáo chủ Thiên Ma giáo, sao có thể như một tên lang trung lang thang chạy đến hẻm Hoa xem bệnh cho gái lầu xanh?


Cuối cùng cũng đến ngày Thái học viện kiểm tra, trời vừa sáng Tần Mục liền rời khỏi hẻm Hoa, một đường hỏi dò vị trí và phương hướng của Thái học viện.
"Thái học viện, ở trên núi trong thành!"


Tần Mục đi tới trước cửa Thái học viện, ngẩng đầu nhìn lên, thầm khen một tiếng, Thái học viện chính là thư viện chí cao của đế quốc, quả thực là khí thế, ngôi học viện này vậy mà được xây dựng trên ngọn Ngọc Sơn. Ngọn núi này ở vào trung tâm của Cửu Long sơn mạch, vị trí miệng rồng ngậm châu.


Chín con rồng, cùng nhau ngậm lấy Long châu, có thể tưởng tượng được là cỡ nào kỳ diệu.
Khí tức Cửu Long tụ tập ở đây, tất nhiên là địa linh nhân kiệt, long khí làm cho ngọn núi đều đã biến thành chất ngọc, toàn thân tạo thành từ mỹ ngọc.


Trên núi có bao nhiêu cung điện, ngói xanh, ngói đỏ, tới gần chỗ cung điện còn có mấy chiếc thuyền lớn dừng trên không trung, chưa thu lại cánh buồm.


Giờ phút này trước cổng Thái học viện tụ tập đến hàng ngàn sĩ tử các nơi, đều đang đợi tiến vào Thái học viện. Dưới sơn môn nguy nga có mười mấy chủ bộ của Thái học viện đang đăng ký, ghi chép sĩ tử đến đây dự thi tới từ nơi nào, từ học viện thư viện nào.


Tần Mục xếp hàng tiến lên, đến phiên hắn đăng ký thì mặt trời đã lên cao.
Tần Mục lấy thư tiến cử ra, nói: "Học sinh đến từ phủ Lệ Châu... "
"Không không, hắn không phải người phủ Lệ Châu!"


Đột nhiên, một tên thiếu niên to mọng chen đến bên người Tần Mục, cười nói: "Hắn giống như ta, đến từ Giang Lăng. Chủ bộ đại nhân, ghi Giang Lăng!"
Chủ bộ kia ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Thư tiến cử từ nơi nào liền ghi nơi đó, không thể thay đổi hộ tịch lung tung."


Thiếu niên kia chính là Vệ Dung, nhìn Tần Mục đăng ký xong họ tên và hộ tịch, ảo não nói: "Thảm rồi. Chúng ta cùng thuyền tới, nếu như ngươi cũng là Giang Lăng, sẽ dễ dàng thi vào Thái học viện hơn."
Tần Mục buồn bực hỏi: "Vì sao?"


Vệ Dung liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ngươi không nghe tin tức gì sao? Sĩ tử từ Giang Lăng đến hơn nửa đều ch.ết ở trên đường. Ngoại trừ chiếc thuyền của chúng ta bị Ngự Long môn tập kích, những người khác đi đường bộ, đi đường hàng không đều bị tập kích, rất ít người sống sót đi tới kinh thành. Có người nói là có vài tông phái tạo phản dự định mạnh mẽ gọt mặt mũi quốc sư, dù sao quốc sư là xuất thân tự Giang Lăng... "


"Ngươi đến từ học viện nào? Tu vi ra sao?" Chủ bộ kia hỏi.
Tần Mục nói: "Học ở nhà, không có học viện. Ngày hôm trước vừa tu luyện tới cảnh giới Ngũ Diệu."
Chủ bộ kia lắc lắc đầu: "Mới vừa tiến vào cảnh giới Ngũ Diệu vậy mà cũng dám đến thi... "


Sau khi Tần Mục và Vệ Dung đăng ký xong thì đi vào sơn môn, rất nhiều sĩ tử chen chúc ở đây. Đến khi toàn bộ sĩ tử đều đăng ký vào danh sách, chỉ nghe một vị đạo nhân cao giọng nói: "Thần thông giả lên núi, những người khác lưu lại."


Cũng không lâu lắm, bên dưới ngọn núi chỉ còn dư lại võ giả cảnh giới Linh Thai và cảnh giới Ngũ Diệu, ước chừng hơn hai ngàn người.
Trung niên đạo nhân kia mang theo mọi người đi về trong ngọn núi, chưa đi được bao xa thì trước mặt là một sườn đồi, cao chừng ba mươi, bốn mươi trượng.


Sườn đồi này không có bậc thang, cũng không có cáp treo, hoặc là bay lên, hoặc là chạy tới. Nếu có năng lực nhảy một cái ba mươi, bốn mươi trượng, cũng có thể nhảy tới.


"Không lên nổi liền về nhà." Trung niên đạo nhân đứng ở một bên sườn đồi, nhìn sĩ tử đến từ các nơi, lạnh như băng nói.
"Chuyện này không đơn giản?"


Một vị sĩ tử lùi về sau vài bước, đột nhiên hai chân phát lực lao nhanh thẳng lên vách núi, cố gắng chạy lên đỉnh dốc, tuy nhiên chân của hắn vừa rơi vào trên vách đá liền bị trượt một cái, cả người bộp một tiếng kề sát trên ngọc bích, vỡ đầu chảy máu.


Toàn thân mặt vách đá là mỹ ngọc hoàn mỹ, máu của hắn rơi vào trên vách đá vậy mà trực tiếp trượt xuống dưới, nửa điểm vết máu cũng không có lưu lại.
Bên dưới vách núi, sĩ tử đều rùng mình trong lòng: "Trơn thật!"






Truyện liên quan