Chương 41
Cả cơ thể Lăng Họa bị Cù Khê Ngưng đè mạnh lên bức tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm, bên tai lấp đầy những tiếng thở nặng nề của anh.
Mùi hương nam tính của anh ùn ùn kéo đến bao trọn lấy cô. Cho dù họ đã không gặp gỡ nhau suốt cả năm trời, nhưng nay đứng đối diện anh trong một khoảng cách gần như vậy, cơ thể cô vẫn cứ cứ từ từ buông lỏng cảnh giác, trở nên mềm mại hơn trước anh.
Từ tận đáy lòng, cô đã thầm khinh bỉ sự vô dụng của bản thân ngàn vạn lần. Cô cố gắng suy nghĩ xem còn cách gì có thể khiến con người đằng sau lưng mình bình tĩnh lại.
Cô biết anh đang giận.
Phải nói là rất tức giận. Cảm giác phẫn nộ ấy ngay cả khi đứng xoay lưng về phía anh, cô vẫn cảm nhận được rõ mồn một.
Ngay sau khi cô nói rằng mình đã đến nhà của Ngô Thiên Thu, cô phát hiện ra những cơ bắp trên người anh đã cứng đờ lại và căng ra trong giây lát.
"Cù Khê Ngưng..." Cô thử cựa quậy người, phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích được: "Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm chuyện bậy bạ. Anh đang sốt, còn tôi thì đến tháng, anh mà làm bừa cả hai chúng ta sẽ đều thương tích đầy mình."
"Ha..." Cô nghe thấy giọng cười trầm khàn, hơi lạnh của anh vang lên sau tai mình: "Khi anh cảnh cáo em không được tới nhà của Ngô Thiên Thu, em có từng nghĩ tới giới hạn mà anh đã lặp đi lặp lại nhiều lần không?"
Anh vẫn giữ cái khẩu khí bề trên ấy, khiến cô nghe xong mà ngọn lửa dồn nén trong lòng cũng phải bùng lên. Cô cãi lại một cách kỳ quặc: "Vẫn câu nói đó thôi, anh là cái thá gì của tôi? Và giới hạn của anh liên quan gì tới tôi?"
Cô nghe thấy một tiếng cười khẩy từ anh, sau đó vang lên tiếng anh kéo khóa quần.
"Cù Khê Ngưng!" Cô sốt sắng, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát được bàn tay khỏe như một chiếc kìm của anh. Sau đó, cô cảm nhận được có một thứ nóng bỏng chạm vào giữa hai chân mình.
Vừa nóng rực vừa cứng rắn.
Khuôn mặt cô trong phút chốc đỏ bừng. Tuy rằng trong tình huống này nó vẫn bị chặn bên ngoài chiếc quần trong của cô, nhưng anh đã bắt đầu động tác một cách xấu xa, liên tục cọ qua cọ lại nơi riêng tư ấy.
Động tác và mức độ giống hệt như khi trước lúc anh tiến vào trong cô.
Tuy rằng cô cũng không phải một tờ giấy trắng ngây thơ trong chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng những động tác như thế này cô thật sự chưa bao giờ thử qua. Cô thật không thể tưởng tượng nổi, con người này phải biến thái đến mức nào...
"Bây giờ đã biết, anh là gì của em chưa?" Anh dựa sát vào cô, cắn tai cô rồi nhẹ nhàng mơn man: "Còn ai dám làm chuyện này với em nữa...?"
"Anh, đồ ch.ết dẫm..." Cô xấu hổ đến mức vành tai đỏ lựng lên. Cô phẫn nộ quay đầu lại, há miệng cắn một cái rất mạnh lên bàn tay đang giữ chặt bả vai mình của anh: "Anh là gã khốn háo sắc..."
Cô biết mình cắn rất mạnh, nhưng anh không hề nhíu mày lấy một cái, tiếp tục lặp lại những động tác của mình với tốc độ nhanh hơn.
Anh làm càng lúc càng thuần thục. Một lát sau, anh bỗng thò tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quần trong của cô, rồi tựa sát vào tai cô, thì thầm: "Xem ra em rất thích đấy chứ..."
"ch.ết đi!" Cô tức đến sắp nổ tung tới nơi, cả người đều run lên. Cũng không biết là tức giận hay đang bị kích thích vì động tác của anh. Hốc mắt cô hơi đỏ lên.
Nếu nhất định phải nói thật thì đúng là cô cũng có cảm giác. Nhưng cô vẫn không muốn để anh được hời. Bởi vì người đàn ông ch.ết tiệt này thật sự có bản lĩnh châm lửa trên người cô chỉ trong khoảnh khắc, khiến cô ch.ết chìm vào đó, không thể thoát ra.
"Then I wanna die inside of you..."
Một giây sau, cô nghe được câu nói đầy gợi cảm này vang lên bên tai, sau đó cảm nhận được người ở phía sau dùng lực húc mạnh vài cái, cuối cùng trút hết ra ngoài.
Hơi thở nặng nề phả vào tai cô, khiến toàn bộ chân tay cô run lên từng hồi. Vừa cảm nhận được sức lực của anh yếu đi một chút, cô lập tức đẩy anh ra, đỏ mắt chỉ ra ngoài cửa: "Anh đi ra ngoài cho tôi."
Anh ngắm nhìn dáng vẻ hồng rực cả người, kiều diễm như nãy giờ đã được anh yêu thương của cô, bản thân mình cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, đồng thời xả được một chút bực bội nên không tiếp tục đấu khẩu với cô nữa, cứ thế quay người, chậm rãi đi sang một phòng tắm khác với bộ dạng bừa bãi ấy.
Lăng Họa đứng trong phòng tắm, sửa sang lại một chút, kéo chiếc khóa của bộ váy đã hỏng lên, lấy tạm thắt lưng giữ chặt cho váy không tuột xuống, đứng trước gương vỗ vỗ khuôn mặt đỏ lựng lên của mình rồi mới nghiến răng nghiến lợi mở cửa phòng tắm đi ra.
Cù Khê Ngưng cũng đã sửa soạn xong cho bản thân. Lúc này anh đã thay một bộ quần áo ngủ và nằm tựa đầu vào giường, nếu nhìn kỹ mới phát hiện anh vẫn đang nhíu mày rất chặt.
Cô biết anh đang sốt, người rất khó chịu, ban nãy sờ qua đã biết là sốt không hề nhẹ, nhưng cứ nghĩ đến việc anh đang ốm nặng còn giở trò với cô trong phòng tắm là cơn bực dọc lại dâng lên. Cô dỗi dằn nói với anh: "Cặp nhiệt độ để ở đâu?"
Anh nhắm mắt lại, chỉ vào chiếc tủ đầu giường.
Cô đi tới, lấy ra cặp nhiệt độ và thuốc hạ sốt. Sau khi mở nắp hộp, cô ra lệnh: "Giơ cánh tay lên."
Anh quả thực vẫn ngoan ngoãn làm theo, để mặc cho cô kẹp chiếc cặp nhiệt độ ấy xuống dưới nách mình.
Cô không nói lời nào với anh, cứ thế đi thẳng vào bếp, rót một cốc nước ấm rồi lại đi ra.
Một lát sau, cô rút cặp nhiệt độ ra, quan sát: "Ba mươi chín độ."
Cuối cùng anh cũng mở mắt ra, nhìn về phía cô.
"Uống thuốc không?" Cô cầm cặp nhiệt độ lên vẩy vẩy, nhìn anh bằng ánh mắt thản nhiên, không cảm xúc.
"Em tới nhà Ngô Thiên Thu để làm gì?" Anh không trả lời mà hỏi tiếp.
"Chơi game." Cô lườm nguýt, sốt ruột hỏi: "Anh nghĩ là làm gì? Ra mắt à?"
Cù Khê Ngưng đảo đảo đôi mắt đẹp, sau đó giơ tay ra, kéo cô về phía giường, giữ chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, miệng vẫn còn nói một lời khẳng khái: "Anh, quan trọng hơn game hay Ngô Thiên Thu."
Cô mỉm cười với anh: "Anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đi về ngay lập tức, xe cứu thương cũng không gọi giúp anh."
Vì đang sốt nên trông anh cũng bớt ngứa mắt hơn mọi ngày. Trán còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, miệng cũng nhợt nhạt, khiến anh khi cất lời bỗng có thêm chút dịu dàng khác lạ: "Sau này đừng gần gũi với bất cứ người đàn ông nào, sẽ khiến anh..."
Trái tim Lăng Họa chợt xôn xao, cô không giằng tay ra: "Sẽ khiến anh thế nào?"
Anh mấp máy môi, đôi môi mấp máy định nói câu gì đó nhưng vẫn không thể nói hoàn chỉnh.
"Tiếp tục đi chứ, Mạnh phiền phức còn dạy anh chiêu nào nữa?" Cô bình tĩnh nhìn anh: "Ghen tuông? Nổi đóa? Còn cô em gái Molly bé nhỏ làm chuyện khuất tất vừa rồi tôi cũng không nói đến nữa. Tạ Tu Dực mang cả con trai ra làm chi viện rồi. Ekip của anh hùng hậu thật đấy, sao không dồn toàn đi thi Olympic đi."
Lần đầu tiên cô bị anh nói đến câm nín. Người con gái ở trước mặt anh đây thì ra đã sớm nhìn thấu mấy trò mèo của anh rồi, chỉ là cô chưa buồn vạch trần mà thôi.
Một giây sau, bạn học Cù Khê Ngưng, một người luôn hỉnh mũi khinh trời, đánh ch.ết cũng không uống thuốc, không đến bệnh viện bỗng dưng chọn cách im lặng, còn tự động đón lấy thuốc và nước trong tay cô, tự giác nuốt viên thuốc xuống, động tác liền mạch nhanh lẹ không hề gượng gạo.
Sau đó anh đặt thuốc và nước lên đầu giường: "Em về đi, anh sợ em bị lây."
"Thôi đi." Cô trêu chọc, "Nửa tiếng đồng trước ở trong phòng tắm trông anh có lo lắng gì đâu."
"Lăng Họa." Lúc này anh nghiêm mặt, chân thành nhìn cô: "Anh thừa nhận một số hành động lúc trước của mình đích thực có diễn hơi quá đà một chút. Nhưng anh muốn nói với em rằng, cả đời anh chưa bao giờ làm chuyện gì tương tự như thế, nói những lời tương tự với một ai khác, cũng chưa ai khiến anh chủ động vì họ mà làm vậy."
Căn phòng lúc này vô cùng yên ắng, đôi mắt anh trong sáng hơn bất kỳ lúc nào khác. Trước giây phút này, cô luôn sợ nhìn vào ánh mắt ấy, bởi vì trong đó xen lẫn quá nhiều thứ phức tạp. Cô chỉ muốn vờ như không thấy, như vậy sẽ không cảm thấy đau khổ vì những u tối vô bờ đằng sau lưng anh.
"Em còn hận anh không?" Một lát sau, anh hỏi.
"Hận."
"Có ghét anh không?"
"Ghét."
Anh khẽ rướn môi, cong cong khóe mắt: "Vậy thì tốt."
"Có phải anh sẽ không bao giờ buông tha cho tôi không?" Cô cắn răng hỏi.
"Phải."
"Dù tôi đi tới đâu, anh vẫn sẽ tới tìm tôi?"
"Đúng."
"Cù Khê Ngưng, bây giờ tôi đã không còn giá trị lợi dụng nào với anh nữa." Giọng cô khẽ khàng cất lên: "Một chút cũng không còn nữa."
"Đúng vậy." Anh nắm chặt tay cô, đan tay mình vào tay cô: "Nhưng anh vẫn không thể rời xa em."
Cô nghe mà đôi đồng tử run lên, cô phải nghiến răng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
"Đúng là từ trước đến nay anh chỉ phân chia những người bên cạnh mình ra làm hai loại, giống như anh đã nói với em: Cá mập chỉ thích uống máu. Anh sẽ không cân nhắc tới bất kỳ tình cảm nào của đối phương, chỉ suy tính xem họ có thể mang lại cho mình bao nhiêu lợi ích. Ban đầu anh đối với em cũng như vậy, anh sẽ không phủ nhận những việc mình đã làm."
Anh nói rành mạch từng câu từng chữ, thanh âm trầm khàn vang vọng trong căn phòng lớn: "Nhưng Lăng Họa à, bây giờ tất cả những việc anh làm cho em, những tình cảm anh biểu đạt đã không còn xuất phát từ bất kỳ mưu đồ lợi ích nào cho bản thân nữa. Cho dù em không còn gì để anh lợi dụng, cho dù em không thể giúp anh tiến cao hơn trong sự nghiệp, anh vẫn cứ muốn ở lại bên cạnh em."
Lăng Họa ngồi yên nhìn anh.
Cô rất muốn lên tiếng công kích diễn xuất kinh người của anh. Cô biết anh là một diễn viên đại tài. Nhưng cô cũng biết, mỗi một câu anh nói hiện tại đều không phải đang diễn, vì chúng chẳng dễ nghe chút nào.
"Anh thật là đáng thương."
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Thì ra mấy lời đường mật "hoa tiền nguyệt hạ" tới miệng anh lại trở nên thảm hại như thế."
Nụ cười nơi khóe miệng anh càng trở nên nhạt nhòa hơn. Anh nắm chặt tay cô: "Hãy trở về bên cạnh anh đi, tiếp tục hận anh, ghét anh. Anh chấp nhận tất cả, từ từ bù đắp."
Cô cụp mắt xuống, không đưa ra một câu trả lời rõ ràng, cũng không còn phẫn nộ như trước, chỉ nói: "Anh ngủ đi."
Anh nhìn cô, chậm rãi nằm vào trong chăn, nghe lời như một cậu nhóc mới chỉ năm, sáu tuổi, mặc cho cô giúp anh dém lại chăn. Có một khoảnh khắc, Lăng Họa bỗng ngờ vực mình đang chăm sóc con trai của Tạ Tu Dực.
"Lộ Tân Viễn sắp đính hôn rồi." Anh nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói một câu như thế.
"Tôi biết rồi." Cô khẽ gật đầu.
Tuần trước cô đã nhận được tin tức Lộ Tân Viên gửi tới, sau đó Đốc Mẫn cũng thông báo với cô chuyện này. Vị hôn thê của anh ta là trưởng nữ của một gia tộc, tiểu thư khuê các, tính tình cũng ôn hòa dễ mến, nghe nói là nam tài nữ sắc, môn đăng hộ đối.
Lộ Tân Viễn đã đưa tin như thế. Sau khi nghe tin, cô bỗng dưng không hề cảm thấy kinh ngạc, hay có những cảm xúc buồn bã. Chỉ có một chút thổn thức thoáng qua. Họ đều đã từng nghĩ rằng không có nhau sẽ chẳng thể sống trọn vẹn đời này, vậy mà sự thật đâu phải như vậy.
Có người, bỏ lỡ là lỡ thật sự, cả đời này cũng không còn duyên phận gì nữa. Nhưng lại có người, dường như vòng vèo mãi, dù có đi xa cách mấy, dây tơ hồng cuối cùng vẫn chỉ về hướng nhau.
Cô không trả lời Lộ Tân Viễn về việc mình có tới hôn lễ hay không, chỉ chúc mừng anh ta, hy vọng anh ta sẽ hạnh phúc.
"Anh biết giữa hai người đã là quá khứ." Lúc này Cù Khê Ngưng vẫn chưa buông tay cô: "Nhưng anh vẫn muốn nói, mắt nhìn người của em thật sự có vấn đề."
"Dù sao thì trên đời này ngoài anh ra, gã đàn ông nào mà chẳng ẻo lả." Cô một tay chống cằm, lườm nguýt bổ sung nốt những lời anh nói.
Anh nhắm mắt lại, vẻ như không phủ nhận, rồi lại yên lòng dãn cơ mặt.
Vào lúc cô tưởng rằng anh đã ngủ rồi, anh bỗng nhiên cất tiếng nói một câu rất khẽ: "Anh khác với anh ta."
Cô sững người, sau đó mới hiểu ra anh đang ám chỉ Lộ Tân Viễn: "Gì? Không dịu dàng chu đáo như anh ta? Không thấu hiểu lòng người như anh ta? Đúng mà, chênh lệch quá nhiều."
Nếu để cô nói thì Cù Khê Ngưng là điển hình cho kiểu đàn ông bộc trực thẳng như ruột ngựa, mười con trâu cũng không thể kéo cong được. Anh chẳng hiểu gì về phái nữ, nói chi tới chuyện lấy lòng con gái, thế nên những lời "thật lòng" của anh ban nãy nghe mới thê thảm nhường ấy.
"Anh đang muốn nói rằng, giữa em và anh ta là quá khứ, còn giữa em và anh..." Một năm trước, anh cũng nói đến đây, sau đó dừng lại đột ngột.
Sau đó là tròn một năm trống vắng không có anh. Thời gian như ngừng trôi, cô không bao giờ dám nghĩ lại xem những lời dang dở của anh rốt cuộc là gì.
Nghe tới đây, trái tim Lăng Họa run lên, cô không lên tiếng.
Nhưng một giây sau, cô bỗng nghe thấy chất giọng khàn đặc của anh vang bên tai: "Còn anh và em, là kết thúc."
Đó là câu nói dịu dàng nhất của anh mà cô từng được nghe...
*Hết chương 41*