Chương 62
Đàm Khánh Hạng đi nấu cơm, đuổi mọi người đến phòng khách ăn cơm, còn mình anh ta ở trong phòng bếp. Anh ta nhìn giàn nho nhà hàng xóm qua cửa kính, cắn một miếng bánh tổ xào.
Khung cảnh trong giấc mơ cũ phản chiếu lên tấm kinh như thước phim câm.
"Xin hỏi quý tiên sinh?"
"...Đàm."
"Đàm tiên sinh, chào anh, em là Tiểu Tô Tam."
"Tôi biết, tôi biết."
"Tiên sinh muốn uống rượu, nghe nhạc trước hay... cởi áo đi nghỉ?"
Khi ấy mình đã trả lời thế nào nhỉ? Đàm Khánh Hạng cũng quên rồi.
Cô được xưng là "Tiểu Tô Tam", sống trong Thì Hoa Quán mà Tô Tam1 từng sống ngày trước, nổi tiếng với vở Ngọc Đường Xuân. Đàm Khánh Hạng là người không am hiểu Kinh kịch, vậy mà đã nghe khúc kịch ấy hết lần này đến lần khác, kịch kể về danh kỹ thanh lâu và con cháu quyền quý từ quen biết đến thấu hiểu nhau, trải qua bao nhiêu gian khó, cuối cùng cũng về một nhà.
1Tô Tam là nhân vật chính trong vở Kinh kịch Ngọc Đường Xuân, một cô gái xinh đẹp nhưng cuộc đời phải chịu nhiều sóng gió, trong đó có cả án oan giết người.
Còn anh vốn chỉ là khách xem kịch mà thôi.
Đàm Khánh Hạng ăn thêm một miếng bánh tổ.
Trên cửa kính bỗng xuất hiện bóng dáng Chu Lễ Tuần.
Anh ta còn tưởng mình nhìn lầm, cho đến khi tiếng gõ cửa chính vang lên, anh ta mới đi mở cửa: "Sao cậu lại tới đây! Đồng Văn đâu?"
"Trên tầng hai."
"Vậy cùng lên rồi nói." Chu Lễ Tuần từng sống ở đây nên quen lối đi thẳng lên tầng.
Đàm Khánh Hạng theo sau: "Cậu không khách sáo tí nào nhỉ, cứ thế mà xông lên à?"
"Khách sáo làm gì?" Chu Lễ Tuần cười quay đầu lại, "Không kịp khách sáo nữa rồi."
Nói đoạn, người đã đến tầng hai.
Đúng lúc cửa phòng ngủ mở toang.
Phó Đồng Văn vừa mới bảo Vạn An pha ấm trà, còn chưa kịp đóng cửa lại thì thấy Chu Lễ Tuần không hề e dè xông vào, đưa điện báo gốc và bản dịch trong tay cho anh: "Mau đọc đi."
Phó Đồng Văn nhận lấy, nghe Chu Lễ Tuần nói: "Các nước thắng trận sẽ tổ chức hội nghị ở Paris! Mời Trung Quốc chúng ta tham gia!"
Kế hoạch bao nhiêu năm nay, đưa hàng loạt nhân công đến chiến trường châu Âu, thậm chí còn chuẩn bị sẵn quân đội để tham chiến, tất cả đều vì một mục đích này. Để có quyền phát ngôn trên trường quốc tế, để có thể lấy lại Sơn Đông...
Không ngờ trong đêm nay, tin vui bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.
Phó Đồng Văn như đang nằm mơ, sau mấy giây đờ người mới gấp gáp mở bản dịch của điện báo ra.
Số điện báo này đều được gửi trong ngày hôm nay.
Chu Lễ Tuần tự rót cho mình tách trà, ngửa đầu uống một hớp, nụ cười không tắt.
Phó Đồng Văn nhìn thời gian trên bản dịch là tháng Giêng, bèn tức khắc nói: "Chuẩn bị lúc nào khởi hành? Hội nghị vào tháng Giêng năm sau, không đi từ bây giờ sợ không kịp."
Chu Lễ Tuần đáp: "Lập tức! Nội trong mười ngày là chuẩn bị xong rồi, lập tức đi luôn."
"Khởi hành từ đâu?" Anh gấp gáp hỏi: "Chuyến tàu đến châu Âu rất ít, đã suy nghĩ đến chưa?"
"Đồng Văn à, cậu yên tâm đi, yên tâm đi." Chu Lễ Tuần cười lớn, giúp anh tìm bản dịch tờ điện báo thứ ba, "Ở đây đã sắp xếp lộ trình. Chúng tôi không lên chuyến tàu đến thẳng châu Âu. Để an toàn, lần này sẽ đi từ Sơn Hải Quan, qua Đông Bắc, Triều Tiên rồi đến Nhật Bản, sau đó lên thuyền ở Yokohama Nhật Bản, vượt qua Thái Bình Dương đến San Francisco, New York, băng qua Đại Tây Dương đến Paris."
Thầm Hề vạch trần ra tuyến đường trong đầu, đường vòng khá xa nhưng chắc chắn nhất.
Như Phó Đồng Văn nói, chuyến tàu đến châu Ân quá ít. Nếu đợi đến khi có lịch đi thì sẽ làm lỡ chuyện.
Câu chuyện của Chu Lễ Tuần chuyển từ điện báo sang chuyến đi Paris. Lần này đoán đại biểu có hơn năm mưới người, anh ta nằm trong số đó. Còn Phó Đồng Văn cũng nhận được lời mời làm "thành viên không nằm trong đoàn đại biểu", cùng đến Paris.
"Đồng Văn, câu có hai sự lựa chọn, một là đi theo đoàn đại biểu, hai là cậu ở Thượng Hải chờ chuyến tàu đến Paris. Lộ trình của lựa chọn đầu tiền trắc trở vòng vèo, rất cực khổ, tôi lo cho sức khỏe cậu không đến kịp ngày hội nghị bắt đầu..." Chu Lễ Tuần đắn đo, "Vẫn do cậu quyết định thôi."
"Tôi cùng cậu lên miền Bắc, cùng đến Paris." Anh không hề suy nghĩ thêm.
"Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị, cậu cũng nhanh lên. Chuyến tàu hỏa của tôi khởi hành vào tối mai, cậu mau chóng sắp xếp người đi mua vé cho kịp, tối mai chúng ta gặp lại! Hẹn ở ga tàu!"
Vừa dứt lời, Chu Lễ Tuần đã lẩm bẩm chạy xuống tầng.
Đến và đi đều vội vã, quả thật không coi mình là khách.
Chu Lê Tuần đi rồi, nhưng bầu không khí trong căn nhà vẫn chưa hạ nhiệt. Những ngọn đèn vốn đã tắt đều được bật lên, Đàm Khánh Hạng chỉ huy mọi người thu dọn hành lý. Thời gian quá gấp, quãng đường lại xa, người đi theo cũng nhiều.
Đàm Khánh Hạng và Vạn An đều cuống quýt như lửa sắp bén đến nơi, không ngừng chạy lên chạy xuống, gào lên để nói chuyện.
Thẩm Hề vừa mới mở tủ quần áo ra thì bị Phó Đồng Văn ngăn lại.
"Ra ngoài với anh ba một lúc nhé?"
"Đi đâu ạ?" Cô quay đầu lại, "Đi bây giờ thì không kịp về thu dọn mất."
"Đến bệnh viện." anh cười đáp, "Anh muốn gặp em năm ngay lúc này, chuyện quan trọng."
Thẩm Hề nhìn đồng hồ để sàn: "Vậy thì mau lên anh, sắp đến giờ nghỉ của phòng bệnh rồi."
Họ không chần chừ thêm một giây, chạy thẳng đến bệnh viện.
Khi đến phòng bệnh nội trú thì đã chín giờ tối, ở tầng một Thẩm Hề loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói cửa nhóm y tá, lúc đến khu vực phòng bệnh ở tầng hai, tiếng cười nói càng rõ ràng hơn, đúng là vọng ra từ phòng bệnh của cậu năm.
Cô nhớ đến một chuyện, bèn nói thầm với anh: "Hình như em nghe người ta nói, trong bệnh viện có một y tá rất thích Đồng Lâm."
Phó Đồng Văn không để tâm lắm: "Chỉ có một thôi ư? Vậy thì đúng là kém xe anh và Đồng Quyến."
Cô lẩm bẩm: "Nói khoác không biết ngượng... giả phong lưu."
Vậy mà anh nhoẻn miệng cười: "Ồ? Hóa ra anh cũng được nhận xét là "giả phong lưu", mới mẻ thật đấy."
Thẩm Hề cười trừ, mặc kệ anh.
Đến cửa phòng bệnh, cô thấy cậu năm đang ngồi trên giường, trong tay cầm quả quýt mới bóc một nửa, năm cô y tá vây quanh giường đều cầm quả quýt đã bóc xong, chỉ có cô y tá lặng lẽ đứng phía sau đám đông không cầm gì trong tay.
"Anh ba, chị dâu." Cậu năm nhìn thấy họ, vô cùng ngạc nhiên.
"Sao lại bóc quýt?" Thẩm Hề cười hỏi, "Lại còn bóc cho mỗi người một quả?"
"Để cảm ơn mọi người hằng ngày đã chăm sóc em." Cậu năm giải thích, "Đều là con gái cả, đương nhiên em phải bóc rồi."
"Ra là vậy." Thẩm Hề âm thầm tìm cô y tá nghe nói thích cậu năm.
Cô nhanh chóng nhận ra chính là người yên tĩnh nhất.
Nhóm y tá đều lễ phép chào "bác sĩ Thẩm", chột dạ lần lượt rời khỏi phòng bệnh. Cuối cùng chỉ còn lại cô y tá ấy, do dự nhìn quả quýt vẫn chưa bóc xong trên tay cậu năm, chần chừ không theo đồng nghiệp ra ngoài.
"Chờ chút, đây là của cô." Bỗng nhiên cậu năm kéo tay cô ấy lại, nhét quả quýt vào tay cô.
Cô gái đỏ mặt, muốn nói cảm ơn nhưng căng thẳng đến nỗi không mở nổi miệng.
Rốt cuộc vẫn luống cuống cúi người thật sâu, sau đó chạy ra ngoài.
Cậu năm không ngờ mình chỉ bóc quýt thôi mà lại nhận được lễ lớn đến vậy, bèn cười bẽn lẽn.
"Anh ba đến muộn thế này, có chuyện gấp gì ư?" cậu năm thôi không để ý đến cô gái vừa rồi, quay lại nhìn Phó Đồng Văn.
Phó Đồng Văn cởi áo khoác ngoài, vắt lên lưng ghế.
Anh nhìn Thẩm Hề khóa cửa phòng bệnh rồi mới mở miệng: "Vốn định chờ sau khi em xuất viện, chọn thời gian từ từ nói chuyện, nhưng hôm nay có thay đổi, đành phải vội vã đến đây hỏi ý em."
"Anh ba cứ hỏi, không cần chọn thời gian đâu." Cậu năm ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói.
"Vậy em nghe nhé, anh ba hỏi đây."
Phó Đồng Văn dừng lời. Thẩm Hề ngồi bên chiếc giường bệnh khác còn để trống, cũng chờ anh hỏi.
Trên đường đi cô đã nhẩm tính thời gian đến Paris, mất khoảng nửa năm không ở trong nước, vì vậy đương nhiên nghĩ rằng Phó Đồng Văn tới bệnh viện để chào tạm biệt em trai, thuận tiện sắp xếp cuộc sống nửa năm này cho cậu năm... bây giờ xem ra hình như không phải vậy.
Không chỉ Thẩm Hề, mà cậu năm cũng thấy khó hiểu.
Hai người đều đang chờ Phó Đồng Văn giải đáp thắc mắc.
Ngược lại Phó Đồng Văn vô cùng ung dung, anh mỉm cười ngắm nhìn em trai, im lặng trong giây lát mới hỏi: "Đồng Lâm, em có suy tính gì về cuộc sống sau này không?"
"Sau này?" Cậu năm lặp lại hai chữ này, nụ cười trên gương mặt tắt dần, "Dù trong lòng ôm hoài bão cũng đành phải cam chịu số phận mà thôi. Anh ba, thật ra anh không hỏi, em cũng đã nghĩ đến rồi..."
Phó Đồng Văn chờ cậu năm nói.
Cậu năm cầm quả quýt cuối cùng trên bàn lên, bóc vỏ trong vô thức: "Trăm mối suy nghĩ..." Cậu lắc đầu, "Không nên nói là chẳng có mối nào cả."
Phó Đồng Văn gật đầu: "Nếu em đã không nghĩ ra được gì thì nghe suy nghĩ của anh ba trước được không?"
"Vâng, anh ba nói đi ạ."
Anh mở miệng: "Anh muốn sắp xếp em đến Anh học ngoại giao."
"Ngoại giao? Nhưng em thế này..." Cậu năm nhìn chân mình.
"Nghe anh ba nói xong đã." Phó Đồng Văn giải thích, "Với cơ thể hiện giờ của em, nếu muốn làm công sứ ngay thì rất khó, nhưng em có thể đến đại sứ quán Trung Quốc làm việc. Đồng Lâm, em từng nhập ngũ, có lòng trung thành với đất nước, đây chính là yêu cầu chính của nghề ngoại giao. Hơn nữa tiếng Anh của em là anh dạy, không thua kém gì những người đi du học nước ngoài, bởi vậy anh tin em có thể đảm nhiệm được công việc ở sứ quán."
Cậu năm chưa bao giờ nghĩ đến con đường này, những gì Phó Đồng Văn nói làm cậu càng thêm tin tưởng.
"Tiếng Anh của em không có vấn đề gì." Anh đăm chiêu, "Nhưng em không biết gì về ngoại giao. Chị Ấu Vi từng nói, ngoại giao không thể học trong một sớm một chiều, nhân tài ngoại giao không thể lập tức có ngay được."
Phó Đồng Văn cười rộ, "Em tưởng anh sẽ đưa em đến thẳng sứ quán hả? Đương nhiên là không rồi, anh muốn đưa em đến Paris, giao em cho tiểu thư nhà họ Cô, để cô ấy bồi dưỡng em. Về lĩnh vực ngoại giao, cô ấy có đủ kinh nghiệm để dạy em."
Anh tiếp tục: "Trong giới ngoại giao, nhà họ Cô tiếng tăm lẫy lừng, hiện giờ chồng Cô tiểu thư cũng làm ngoại giao. Họ rất hy vọng có "người nhà" xuất thân tốt, giúp đỡ họ ở châu Âu. Em rất phù hợp với kỳ vọng của họ."
Cuối cùng anh chốt lại: "Còn một điểm quan trọng nữa, nhà họ Cô muốn bắt tay anh, họ cần nguồn tài lực và nhân lực bên anh, cần anh ủng hộ cho sự phát triển của nhà họ Cô ở châu Âu. Thế nên dù về tình cảm hay về lợi ích đôi bên, Cô tiểu thư và chồng cô ấy đều sẵn sàng giúp đỡ em. Đồng Lâm, em bằng lòng không?"
Nghe chuyện, lòng Phó Đồng Lâm dậy sóng, đôi mắt sáng ngời.
"Đã động lòng chưa?" Phó Đồng Văn cười tủm tỉm.
"Động... động lòng rồi, nhưng em sợ phụ sự kỳ vọng của anh ba."
"Sợ gì chứ?" Anh hỏi ngược lại, "Dám lên sa trường, còn sợ nói chuyện với người Tây ư?"
Dẫu sao cũng xuất thân từ trường quân đội, hơn nữa đã từng ch.ết một lần trên chiến trường, ý chí chiến đấu của Phó Đồng Lâm rất dễ bị kich thích bởi những lời nói của anh trai, cậu cười lắc đầu: "Là em lỡ lời."
"Còn một chuyện nữa, trên trường ngoại giao, hôn nhân rất quan trọng."
"Nghe anh ba sắp xếp hết ạ." Nói cho cùng cậu năm cũng xuất thân danh giá, sao có thể không hiểu muốn phát triển trong lĩnh vực này, liên hôn là điều cần thiết, "Nếu anh ba cảm thấy cần, em sẽ lấy vợ."
Phó Đồng Văn cười cảm khái: "Trong lòng em có cô nào chưa? Nói cho anh ba nghe trước nào."
Được hỏi thế cậu năm cảm thấy khó xử, nụ nười ngượng ngùng đã lâu không thấy nở trên môi: "Em học trường quân đội, sau đó ra chiến trường, làm gì có cơ hội tiếp xúc với con gái chứ. Em không có."
Anh gật đầu: "Được."
Anh đứng dậy: "Em nghỉ ngơi nhé, anh mai anh dặn người đến đón em."
"Ngày mai sao?" Cậu năm ngạc nhiên.
"Bằng không thì sao?" Anh vui vẻ, "Nửa đêm nửa hôm đến đây là vì anh và chị dâu sắp phải đi Paris, tốt nhất là đưa em đi cùng, anh mới có thể đích thân giao em cho nhà họ Cô, chúng ta cũng có thể đoàn tụ với Thanh Hóa ở Pháp."
"Đúng rồi, Paris, Thanh Hòa." Cậu năm mừng rỡ, "Nghe anh ba nói mà em muốn đi luôn từ đêm nay rồi."
Hai anh em nhìn nhau cười.
Phó Đồng Văn là người có tách phong nhanh chóng mạnh mẽ, cậu năm cũng không phải người lề mề chậm chạp.
Hai người quyết định chuyện tới Paris trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Trước khi họ rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hề đến phòng trực ban tìm y tá trưởng, nhờ sắp xếp sáng mai cho Phó Đồng Lâm xuất viện. Đúng lúc cô y tá thích cậu năm cũng ở đó, nghe thấy tìn này, trong phút chốc sắc mặt cô ấy tái xanh.
Thẩm Hề đều nhìn thấy, cũng nhìn thấy quả quýt đã bóc vỏ để trên bàn, không thiếu múi nào.
Có lẽ cô y tá ấy không nỡ ăn, để ở đó cùng mình trực ban.
Từ bệnh viện trở về nhà, Thẩm Hề dùng trọn một đêm để thu dọn.
Trước khi trời sáng, cô mệt mỏi ngã xuống sô pha, thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau đến bệnh viện, cô và Phó Đồng Văn một người đi bàn giao công việc, người kia đi đón cậu năm.
Hồi mùa hè, Thẩm Hề đã nộp đơn xin từ chức, chuẩn bị sẵn sàng cùng anh về Bắc Kinh, bởi vậy không có bệnh nhân quan trọng nào ở bệnh viện, công việc cần bàn giao cũng không nhiều. Trao đổi với đồng nghiệp xong, cô đến phòng làm việc gọi điện cho Đoàn Mạnh Hòa chính thức nói lời tạm biệt.
Không ngờ cúp điện thoại chưa được bao lâu, Đoàn Mạnh Hòa đã xuất hiện ngoài văn phòng, muốn đích thân đến tiến cô đi.
"Hợp tác nhiều năm qua, chỉ gọi một cuộc điện thoại chào tạm biệt liệu có vô tình quá không?" Đoàn Mạnh Hòa cười hỏi, "Thật sự không định về đây nữa sao?"
""Từ Paris về ít nhất cũng mất nửa năm, tôi định đến thẳng Bắc Kinh làm việc."
Anh ta gật đầu: "Cũng tốt."
Thẩm Hề nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh, phó viện trưởng Đoàn."
Đoàn Mạnh Hòa nhìn cô, vẫn dùng giọng điệu cười đùa để trả lời: "Vị trưởng bối đó nhà tôi bị về vườn rồi, giờ nghĩ lại mới thấy Phó Đồng Văn đúng là người tốt." Anh ta đưa hai tờ báo trong tay cho cô, "Đến khi em về nước rồi, quang minh chính đại tổ chức hôn lễ nhé."
Thẩm Hề nhận lấy tờ báo, nhìn mấy dòng bình luận được bút máy khoanh lại, đều là về Phó Đồng Văn.
Chưa đến một năm, anh từ thương nhân độc ác, kể phản bội cách mạng bị người người lên án, trở thành thương nhân yêu nước, tấm gương bất khuất được nhà nhà khen ngợi.
Mấy lời nhận xét thế này gần đây Thẩm Hề đọc được rất nhiều, cũng đưa cho Phó Đồng Văn xem. Ở con người anh có một điểm đáng khâm phục nhất, dù mắng anh cỡ nào, anh vẫn nở nụ cười, dù khen anh ra sao, anh cũng nở nụ cười. Những công lao và công kích dưới ngòi bút, hết thảy đều không liên quan đến anh.
"Trước đây tầm nhìn hạn hẹp, giúp tôi xin lỗi anh ta." Đoàn Mạnh Hòa nói câu cuối trước khi cô sắp đi.
Thẩm Hề nhận lời, khóa cửa phòng làm việc lại, đưa chìa khóa cho Đàm Mạnh Hòa: "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tuy Phó Đồng Văn không để bụng, nhưng nghe người khác khen anh trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Thẩm Hề cầm hai tờ báo,tâm trạng vui vẻ chạy xuống tầng, đúng lúc gặp cậu năm và Phó Đồng Văn đang sanh vai đứng ngoài cổng lớn chờ cô. Cậu năm mặc âu phục mới tinh, chân giả được giấu trong ống quần dài. Ngày trước cậu đã quen mặc quân trang, hiếm khi khoác lên người âu phục nên có phần mất tự nhiên. Cậu đút tay vào túi quần một lúc, thấy không thoải mái bèn bỏ tay ra đặt bên người, song vẫn cảm thấy gò bó.
Phó Đồng Văn thì ngược lại, anh chắp hai tay sau lưng, ung dung bình thản.
Hồi trước một mình Phó Đồng Văn tới đón cô tan làm đã trở thành cảnh đẹp của bệnh viện, hôm nay bên cạnh còn có thêm cậu năm bảnh bao, các bệnh nhân đều quên hỏi phải đăng ký lấy số thế nào, ai ai cũng ngó nhìn cánh cổng lớn màu trắng của bệnh viện.
Thẩm Hề giấu tờ báo sau lưng, bước tới gần.
"Cầm gì thế? Sao cười vui vẻ vậy?" Phó Đồng Văn ngó sau lưng cô, "Chi phiếu à? Cậu ấm họ Đoàn cuối cùng cũng thừa nhận y thuật của em cao siêu, muốn mời em ở lại sao?"
Cô cười lắc đầu: "Trong mắt anh chỉ có tiền thôi."
"Anh ba là thương nhân mà, đương nhiên thích vàng thật bạc thật rồi." Anh không hề nôn nóng, chờ cô tự nói ra, tiện thể còn châm chọc thiếu gia họ Đoàn kia: "E rằng anh ta muốn giữ em lại, dù dùng tiền hay dùng người cũng chẳng thắng được."
Thẩm Hề nhét tờ báo cho anh: "Anh ấy muốn nhờ em gửi lời xin lỗi đến anh vì ngày xưa nghĩ oan cho anh, cậu ba Phó ạ."
Anh không liếc mắt tới tờ báo đó mà trở tay đưa cho cậu năm.
"Xin lỗi thì không cần đâu." Anh cong ngón tay gõ nhẹ lên sóng mũi cô, sau đó cười rộ, "Chịu thua là được rồi."