Quyển 5 - Chương 58: Dưỡng thành chúa bình tĩnh
Thực tập ở xí nghiệp thông thường đều yêu cầu sinh viên trực ít nhất ba ngày mỗi tuần, Lương Tuyết dồn tất cả các tiết học vào thứ hai và thứ sáu, thực không dồn được thì xếp vào tối thứ ba tư năm. Sống những ngày thực tập, cô lại phát hiện mình biết chưa đủ, cần thi không ít chứng chỉ, tiếc tiền đến lớp luyện thi nên sáng chủ nhật nào cô cũng đến phòng học mà nhà trường dành cho lớp luyện thi để chiếm một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, đi học ké.
May cô không phải sinh viên khoa học công nghệ ngày ngày bị bài tập và thí nghiệm dí đến mức quên mất mẹ mình là ai, chương trình học của cô tương đối nhẹ nhàng, nhưng dù vậy, cô vẫn phải sống những ngày sáng 6 giờ dậy đến 1 giờ khuya, một tuần bảy ngày liên tục không ngừng nghỉ.
Công ty cô thực tập là xí nghiệp tư nhân, một tháng cho cô chưa đến 1000 tệ, chủ yếu là làm việc vặt, làm những việc người khác không muốn làm__căng mắt chép dữ liệu vào excel, dịch những tài liệu khó, những văn bản không mấy quan trọng nhưng bắt buộc làm, toàn bộ đều đổ lên đầu cô. Có lúc phải theo một đám ra ngoài làm việc, trời nóng thì nóng hừng hực nóng gay gắt, trời lạnh thì hứng gió tây bắc thổi hù hù.
Toàn bộ thời gian biểu của cô đều xếp chi chít, không có thời gian tăng ca, chỉ có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, ngày ba bữa nếu có thể bỏ bớt thì bỏ.
Công việc – học hành – thi cử, thi cử - học hành – công việc.
Mỗi ngày cô ăn như mèo, làm như trâu, dù tâm trạng đi làm còn nặng nề hơn đi quét mộ, cô vẫn duy trì việc soi gương, nhìn cô gái mặt mày xanh xao trong đó mà xây dựng tâm lý____mày phải biết cảm kích, rất nhiều người muốn tìm chỗ thực tập mà không có, rất nhiều người muốn đi thực tập đều phải bỏ tiền, rất nhiều người muốn lên đại học mà thi không đậu, rất nhiều người thi đậu nhưng gia đình khó khăn___khó khăn hơn cả mình nên không học được.
Nghĩ những điều này cũng không thể khiến cô dễ chịu, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có thể cân bằng một chút.
Cái này là Lương Túc dạy cô, phải thường xuyên duy trì trái tim nhìn lên và phải làm động tác nhìn xuống__nhìn lên là tự nói với bản thân đừng bó buộc trong phạm vi trước mắt, tự mình không xem mình là người cao cấp thì cả đời cũng không thể thành người cao cấp, dù tương lai chó ngáp phải ruồi cũng chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi vẫn mang sự thấp kém trong xương cốt; nhìn xuống là khi tủi thân uất ức, cảm thấy cả thế giới chỉ có một mình mình khổ nhất, thì mở ti vi xem bản tin thời sự 7 giờ tối, xem ở đâu động đất, ở đâu chiến tranh, người dân ở đâu sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ăn không đủ no.
Nghĩ tới người dân châu Phi ăn không đủ no, người dân Afganishtan đi đường phải chuẩn bị bị nổ ch.ết bất cứ lúc nào, sẽ cảm thấy kỳ thực mình cũng xem như lớn lên trong ổ mật rồi.
Cô bận rộn mệt nhọc, xài 1 xu như 8 xu, xem 1 giây như 10 giây. Như vậy mới có thể không tới mức rảnh rỗi nghĩ về tương lai mà cảm thấy mờ mịt xa vời muốn khóc.
Khi mọi người đều đang lo lắng, kẻ bình tĩnh được chính là thần.
Thành thần không phải việc mà người bình thường làm được, Liễu Dung vững tin chỉ cần mỗi ngày bình tĩnh hơn ngày hôm trước là được.
Chân cô khiến cô không thể nào leo thang nhỏ cạnh bàn máy vi tính để lên giường trên như các bạn học khác, nhà trường ưu ái cô, sắp xếp cho cô một gian phòng mới, phòng ở tầng trệt, vị trí giường cũng thuận tiện, không cần mỗi ngày phải leo lên leo xuống.
Lúc khai giảng học kỳ xuân hè năm nay, Liễu Dung có thêm một người bạn cùng phòng.
Cô gái đó như cục than trong hầm, xông tới như đạn pháo, vứt hành lý ở cửa cái rầm, sau đó trong sự há hốc mồm của Liễu Dung, cô ấy nhào tới ôm cô rồi bắt đầu òa khóc.
Liễu Dung ngơ ngác hơn một phút đồng hồ mới nhận ra cô ấy là Cố Tương.
Cô gái nhà quê năm đó cùng chia sẻ một phòng ngủ với cô trong xứ núi nghèo___các cô giờ lại thành bạn cùng phòng, tiếc rằng một người bạn khác cùng phòng khi đó đã được treo lên tường hơn một năm, e đã đóng một lớp mạng nhện rồi.
Cô nghĩ, cảm thấy mình vẫn rất may mắn, ít nhất mình còn sống.
Cố Tương khóc xong, lau sạch nước mắt, hít mũi:
- Mình nghỉ học một năm, mới về.
Liễu Dung hỏi:
- Sao thế?
Cố Tương nhanh nhẹn mở hành lý, bày đồ đạc ra, lấy trong túi ra một đống bưu thiếp linh tinh, mảnh báo cắt và ảnh:
- Không có gì, chỉ là có vài chuyện nghĩ không thông thôi.
Cô ấy lấy khăn nóng đắp mặt, trải xong giường chiếu, quay mặt về phía Liễu Dung đang ngồi trên giường:
- Lúc nhỏ mình từng nghe câu “xây cầu sửa đường bị mù mắt, giết người phóng hỏa được nhiều con” nhưng luôn chưa từng xem nó là thật, sau đó xe chúng ta xảy ra chuyện, mình mới cảm thấy không đúng. Cậu nói xem, chúng ta làm chuyện tốt cơ mà, tại sao ở hiền lại chẳng gặp lành?
Liễu Dung trầm mặc không nói.
Có rất nhiều trường hợp ở hiền mà chẳng gặp lành, có người cả đời giúp đỡ người khác nhưng cuối cùng hoặc bản thân ch.ết yểu hoặc cảnh xế chiều thê lương, có người cả đời nuôi dưỡng cô nhi nhưng cuối cùng con của mình cũng biến thành cô nhi nốt. Nói lời hơi huyễn hoặc thì, trên thế gian, không kể thánh nhân, phàm nhân sở dĩ là phàm nhân chính vì không nhìn thấu mệnh trời.
- Cậu được đón về nhà, lúc đó bọn mình đều vô cùng buồn khổ, có mấy người đi thăm Lý Kỳ, nhưng mình không dám, cậu nói xem cô ấy lúc nào cũng bô lô ba la, toàn nói thế giới này không tốt thế này không tốt thế nọ, cô ấy phải về thế giới ảo thôi, kết quả thực sự...
Cố Tương ngẩng đầu nhìn trần nhà, mím môi, im lặng suốt ba phút mới xem như nuốt nước mắt về được.
Cố Tương nói:
- Sau đó nhà trường thống nhất tổ chức cho bọn mình đi khám bác sĩ tâm lý, đều rất nhảm nhí, không biết họ tìm từ đâu tới một chuyên gia, cứ mở miệng ra là rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (1), rối loạn nọ rối loạn kia ai mà biết ổng nói cái quỷ gì, cứ như không tuôn mớ từ chuyên ngành ra là có lỗi với phí điều trị của ổng vậy. Sau đó tụi mình về trường đi học, nửa năm xảy ra rất nhiều chuyện, ngày nào mình cũng ngồi trong phòng học mà không có tâm trạng nghe thầy cô giảng bài, ở đó mình nghĩ rất nhiều nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu. Ngày ngày mình lên mạng xem tin tức thấy nhà giàu nọ nhà nghèo kia nào là giết người nào là tai nạn giao thông, thấy một đống người nói qua nói lại xí nghiệp nào đó làm giàu bất nhân, xâm phạm quyền lợi, còn thấy rất nhiều người mắng nhau, bảo vệ quyền lợi...
(1) Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (rối loạn căng thẳng sau sang chấn): Post Traumatic Stress Disorder – PTSD.
- Mình cảm thấy không hiểu nổi.
Cố Tương nói, cô ấy suy nghĩ một hồi, dường như không biết nên diễn đạt ý nghĩ của mình thế nào:
- Mình cảm thấy... rất hoang mang. Mình sống đến chừng này, được giáo dục chính quy bao nhiêu năm, thi đại học đứng đầu huyện nơi mình, thành sinh viên đại học danh tiếng đầu tiên trong nhà, mình cảm thấy mình biết cái gì là đúng, biết cái gì là sai, nhưng đến lúc đó mình mới phát hiện, hóa ra mình cái gì cũng không biết.
Cô ấy cởi giày trong phòng, để chân trần mang dép lê, ánh mắt Liễu Dung nhìn vào cặp đùi đã đen và gầy đi rõ rệt của cô ấy, không kiềm được hỏi:
- Cái đó bị sao thế?
- Cái nào?
Cố Tương cúi đầu, sau đó cười, chỉ vào những vết thương to to nhỏ nhỏ linh tinh trên chân, nói:
- Vết thương quang vinh, có cái là đi có, có cái bị động vật cắn, có cái là ngã có, đủ loại nguyên nhân hết___còn nữa nè.
Cô ấy vén mớ tóc dày lên, nghiêng mặt qua, để Liễu Dung thấy rõ chỗ tai gần huyệt Thái Dương có một vết trắng, Cố Tương cười dửng dưng:
- Cái này á, là mình đi tới một nơi nhỏ trị an không tốt lắm, bị bọn lưu manh cướp, mình liền bên trái cầm cục gạch bên phải cầm ống thép đánh nhau với chúng, không cẩn thận bị dính chưởng... lúc đó mình vỡ đầu chảy máu mà vẫn hùng hồn khí thế như muốn đào mộ tổ nhà chúng nó, dọa bọn khốn đó chạy mất dép, ha ha.
Liễu Dung hỏi:
- Vậy cậu nghĩ thông chưa?
- Thông rồi, nếu không mình đã không quay lại.
Cố Tương chống hai tay bên người, lộ cổ tay gầy như xương, cô ấy hơi nghiêng đầu, đôi mắt mới khóc còn ửng đỏ hiện lên ý cười:
- Mỗi người có một cách sống riêng, mỗi người có sự đúng sai riêng, nhiều người cả đời đều không hiểu, vẫn sống vui vẻ như thường, có người gặp chuyện gì cũng đòi phải biết tận tường, cả đời chưa kịp làm gì, chỉ toàn để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng là điều tiếc nuối.
Cô ấy tổng kết:
- Sống như chính mình, làm chuyện mình cảm thấy đúng, tự mình nhìn là được rồi.
Sống như chính mình…
Liễu Dung cười, không bình luận, Cố Tương nói đúng, chính cô cảm thấy chuyện mình tùy hứng bỏ đi là có giá trị, là được.
Hai người họ cùng nhau trải qua những ngày lên lớp và tan lớp. Lúc vừa qua thi giữa kỳ, vị giáo sư đến tuổi muốn làm việc thiện tìm Liễu Dung, đại ý là bảo cô chuẩn bị, nhà trường định cho cô làm “nhân vật truyền cảm hứng tiêu biểu của đại học C”.
Liễu Dung suy nghĩ hồi lâu, không cảm thấy mình có làm chuyện gì đặc biệt khiến người khác cảm động__tuy chân cô là chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên đường cô đi tham gia dạy học tình nguyện, nhưng đó vốn không phải ý nguyện của cô, cô không cao thượng như vậy, nếu sớm biết đi một chuyến đến vùng núi sẽ mất đôi chân thì có đánh ch.ết cô cũng không đi.
Cô cứ thế ăn ngay nói thật, nam sinh MC và giáo viên phụ trách hội trường giúp cô đẩy xe lăn lên sân khấu diễn thuyết, Liễu Dung không kích động tinh thần ai, tài ăn nói của cô tốt nhưng lần này cô không dốc sức thể hiện, chỉ đơn giản miêu tả lại cuộc sống của mình từ mùa hè năm ấy đến bây giờ.
Không ngờ lại tạo được tiếng vang tốt, ánh đèn chớp nháy liên tục, rất nhiều người chụp ảnh, mấy nữ sinh ngồi hàng đầu khóc cả bịch khăn giấy. Liễu Dung cụp mắt cười với họ, lòng chợt cảm thấy rất bình tĩnh.
Họ có lẽ cảm thấy cô sống rất chông gai lận đận, không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng cô đã trải nghiệm rồi, cảm thấy cũng chẳng có gì.
Nghe nói huấn luyện viên cầm thú của đại học C có câu danh ngôn là người chưa từng gãy xương sẽ không luyện chân được, nơi gãy xương xong khỏe lại xương cốt khác với ban đầu, trở nên khỏe hơn, chắc hơn, gãy vài lần sẽ mình đồng da sắt.
Cô nhìn mấy cô gái đến khi rời khỏi hội trường vẫn khóc sướt mướt, nghĩ một cách rất có cảm giác ưu việt: đây chính là tóc dài não ngắn nè, nghe cái gì cũng làm quá.
Bài về Liễu Dung được ghim cao trong diễn đàn trường, dùng lời của Cố Tương để nói thì là: cô nổi tiếng rồi.
Có điều hậu quả của nổi tiếng cũng không quá khiến người ta vui vẻ, nhiều tổ chức thậm chí là hội sinh viên trường đều muốn kéo cô đi diễn thuyết nhưng đều bị cô từ chối. Cô đã hứa với dì phụ huynh là trước khi nghỉ hè phải thi lấy được bằng ngoại ngữ, đến bây giờ vẫn chưa thi xong, đang sốt sắng chuẩn bị, bài tập ở lớp cũng không nhẹ, thêm nữa, cô cũng không hứng thú với việc xoay vòng vòng triển lãm cho người ta xem cái chân gãy của mình.
Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, vấn đề thực sự là, ở cái thời buổi người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, có một thần vật tên “chàng trai hoa hồng” đột nhiên xuất hiện.