Chương 2-1
Điền hinh lôi kéo Tâm Hân đi dạo cả một ngày, cơ hồ là hơn chục cửa tiệm làm đẹp mà nàng biết mang ra thử hết.
Trở lại nhà “Ca ca” của nàng, Tâm Hân lấy đồ dùng cùng đồ trang điểm mua hôm nay. đứng ở phía trước gương, bắt đầu mở ra từng gói đồ, sau đó đem hai mươi mấy hộp đồ trang điểm để ngay ngắn lên bàn trang điểm,còn mấy cái túi to nhỏ kia là quần áo cùng giầy dép.
Hiện tại, nàng còn không có dũng khí để mặc đống quần áo này, cũng hoàn toàn không biết cách dùng mấy hộp trang điểm này, tuy rằng vừa rồi ở trong tiệm Điền Hinh đã dạy đi dạy lại nàng ba lần.
Đóng cửa phòng lại, nàng ở trước gương cởi quần áo, ngơ ngác nhìn lom lom bộ ngực không đầy đặn, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngượng ngùng cởi hết toàn bộ nội y màu trắng, mặc dù là thân thể của chính mình, nhưng là ở trước gương nhìn mình trần truồng, nàng vẫn đang cảm giác một chút thẹn thùng cùng không được tự nhiên.
Cúi người mở cái túi lớn đựng nội y, Tâm Hân lấy ra một chiếc Bra nửa quả có đệm nước màu hoa hồng, với quai đeo trên vai trong suốt cầm lên ướm thử. Thứ này thật sự thực thần kỳ, nàng chỉ có bộ ngực cup B, mới nửa phút liền “Thăng cấp” thành cup C! trừng mắt nhìn hình ảnh trong gương “Rãnh giữa bầu ngực”, đồng tử nàng tỏa sáng xẹt qua một tia nhìn thỏa mãn.
Cái Bra này miệng mở rất thấp, là thiết kế để “Mê hoặc” nam nhân, điểm này đáy lòng Tâm Hân rất rõ ràng. Phải thay đổi nội y bảo thủ trong tủ bằng kiểu dáng Bra nóng bỏng quyến rũ này.
“Vù.” Cúi đầu nhìn đến phía dưới của mình mặc một chiếc qυầи ɭót cao đến thắt lưng, Tâm Hân thở dài một hơi. Điền Hinh nói, nếu như muốn “Biến thân” hoàn toàn, từ đầu đến chân đều phải thay hình đổi dạng mới có thể xóa dáng vẻ quê mùa, biến thành cô em siêu cấp quyến rũ nam nhân, mà bước quan trọng thứ nhất chính là “Làm đẹp từ bên trong”.
Cắn cắn môi dưới, Tâm Hân từ trong túi đồ lôi ra một cái T’string– màu đỏ chót còn gọi là “Quần chữ T”, kiểu quần lọt khe.(=]])
Đỏ mặt cởi bỏ qυầи ɭót cao đến thắt lưng xuống, nàng vụng về lôi kéo mảnh vải nhỏ bé như cái dây lưng làm thành “qυầи ɭót”, đợi cho qυầи ɭót “định vị” xong, hạ thân giống như là bị dây thừng trói bóp chặt thật là không thoải mái, cảm giác quái dị tràn ngập trái tim Tâm Hân.
Trừng mắt nhìn người trong gương không còn giống chính mình trước kia, nàng e lệ, ánh mắt thăm dò từ khuôn mặt chính mình đỏ rừng rực, một đường dời xuống đến cặp ɖú chen chúc đầy đặn, loáng thoáng nhìn đến phía sau dây nịt trong suốt, da thịt trắng nõn mềm mại, sau đó nàng nhìn xuống chiếc rốn cùng cái bụng lõa lồ tuyết trắng, xuống chút nữa nhìn đến căn bản che không hết toàn bộ nơi bí mật...(*đỏ mặt quay đi* sao tác giả lại tả kĩ như vậy a)
Điền Hinh đã nói với nàng, mặc loại quần này là phải “làm sạch” lông.
Nhưng là nàng đã quên mua dụng cụ rồi. Vậy bây giờ trước hết không cần phải cạo đi! Dù là mặc ở bên trong, không ai nhìn thấy. Tâm Hân trong lòng nghĩ cũng không nên cẩu thả.
Nàng thử đồ ở trước gương đi qua đi lại vài bước, bởi vì sợi dây thừng bị bóp chặt cảm thấy không thoải mái, nàng đi rất chậm, thật cẩn thận, thực cứng ngắc, tựa như một con robot chạy bằng pin cho trẻ con chơi.
Đi được trong chốc lát, nàng đứng ở phía trước gương, hít một hơi thật sâu, sau đó ưỡn bộ ngực, bắt chước nữ nhân hay đi bên cạnh Đường Lạc, gãi đầu chuẩn bị tư thế trình diễn, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua bộ ngực tuyết trắng......
Một cỗ mùi vị quỷ dị lướt qua chóp mũi của nàng, mới đầu chính là thản nhiên, sau đó truyền đến đậm đặc hơn ──
Tâm Hân đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời mở to hai mắt đột ngột quay đầu ── hai tay ôm ngực, dáng người nam nhân thon dài dựa ở cạnh cửa, đôi mắt sâu sắc phát ra u diêm quỷ quang.(ánh mắt đen tối a)
“Tiếp tục a, anh thực sự thưởng thức!” Đường Lạc lấy điếu thuốc trong túi quần, ánh mắt hắn u diêm xuyên qua làn khói híp mắt lại nhìn nàng. Tâm Hân sắc mặt trở nên trắng xanh, nàng khiếp sợ lui lại hai bước, một cảm giác giống như bị dao cắt đau nhức nháy mắt từ giữa hai đùi nàng truyền đến.
Thời điểm vì sợ hãi mà lui về sau, bởi vì động tác rất mạnh mẽ, khiến cho quần dây nhỏ không hợp tác sụt một cái tiến vào trong khe giữa hai chân, không có thói quen mặc loại quần này, Tâm Hân đau đến trái tim đều nhanh nhảy lên!
“Anh, anh vào từ lúc nào?” Nàng cau mày, chịu đựng sự đau nhức từ giữa hai chân truyền đến.
Vốn cho là hắn sẽ bình thường về nhà lúc nửa đêm, không nghĩ tới hôm nay lại trở về sớm như vậy. Dưới tình thế cấp bách, Tâm Hân vội vàng cầm lấy quần áo đặt ở trên giường che đậy thân thể, nàng mắt to hồi hộp sợ hãi nhìn hắn.
“Đã lâu rồi, ” hắn bĩu môi, vẻ mặt hiện lên một tia đùa cợt. “Em say mê như vậy, anh sao có thể mặt dày chen ngang em.”
Tâm Hân khuôn mặt nóng lên, nàng hơi hơi há miệng ra, lại phát hiện chính mình không phát ra thanh âm nào. “Em không thích hợp với loại quần áo này, ” lấy ra cái bật lửa, hắn châm lửa hít một hơi, sau đó nheo mắt lại thổi thật mạnh một làn khói dày đặc vào khuôn mặt đỏ ửng. “Y phục này nữ nhân đủ tao nhã mặc mới đủ vị, mặc ở trên người em......” (Zyn: Ta để ý anh rất thích thổi khói thuốc vào mặt chị)
Hắn cười cười, cố ý để lại câu nói sau cùng.
“Mời...... Mời anh đi ra ngoài.” Tâm Hân thanh âm run run.
Nàng trong đầu trống rỗng, cảm giác thẹn thùng đã tràn ngập toàn thân, nàng bởi vì kích động mà toàn thân cứng ngắc.
Đường Lạc buông buông tay. “Anh là tới nói cho em biết, ngày mai anh cùng Sandy sẽ đi đến đến PalmSprings nghỉ ngơi, có thể tuần sau mới trở về.”
“Tuần sau?” Nghe nói vậy, Tâm Hân hoàn toàn đã quên cảm giác thẹn thùng, nhịp tim của nàng đột nhiên nhanh hơn, không tự giác nắm chặt hai tay.
“Đúng vậy a.” Đường Lạc khóe miệng gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, miệng nói: “Mỗi quý anh sẽ an bài thời gian nghỉ ngơi, lúc anh không có ở đây, trong nhà liền giao cho em, nhớ rõ, mang bạn trai trở về nghỉ đêm phải thông qua sự đồng ý của anh.”
“Em sẽ không làm loại chuyện đó!” Tâm Hân thốt ra, vì chính mình phủ nhận.
“Sẽ không làm loại chuyện đó? Vậy tại sao mua loại quần áo này?” Hắn dè bỉu, lạnh lùng.“Muốn học theo loại nữ nhân ăn chơi trác táng mỗi ngày phô bày dáng vẻ lẳng lơ? Muốn chơi bời, có thể, anh không can thiệp em!”
Hắn nheo mắt, dập tắt đầu mẩu thuốc lá, biểu tình rất lạnh nhạt.
Tâm Hân biểu tình từ tái nhợt chuyển sang cứng ngắc. “Mặc kệ chuyện của anh......”
“Là mặc kệ chuyện của anh.” ánh mắt Đường Lạc chứa đựng ánh sáng lạnh chăm chú nhìn nửa thân để trần của Tân Hân.
Tuy rằng không đầy đặn, nhưng thân thể nàng mảnh mai cân xứng, tràn ngập co dãn, da thịt giống như chỉ cần bóp một chút sẽ chảy ra nước, vòng một toả sáng ra vầng sáng mầu trắng ngà không chân thật......
Một cảm giác muốn nắn bóp tiếp xúc khám phá nàng làm cho hắn nhíu mày, nhún nhún vai, hắn quay đầu rời đi gian phòng của nàng.
Tâm Hân trừng mắt nhìn cửa phòng khép hờ, hai tay nắm thật chặt quần áo che ở trước ngực, móng tay nhọn cứng bất tri bất giác cắm vào lòng bàn tay mềm mại.
Trừng mắt nhìn thời điểm Đường Lạc mở cửa, Tâm Hân đuổi tới cửa phòng, đã quên giữa hai chân của mình đau nhức ──
“Anh không thể bỏ lại em, em vừa mới đến Mĩ ──”
“Anh không có thời gian chờ em bắt đầu thích ứng, anh có chuyện phải làm, em sớm hay muộn phải tự làm quen!” Hắn lãnh khốc trả lời.
“Nhưng là...... Em ngay cả xe cũng sẽ không biết lái, em không có cách nào tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn.” Nắm khung cửa, nàng lớn tiếng gào thét, muốn ngăn cản hắn ra ngoài.
Một cỗ dục vọng thúc giục nàng lưu hắn lại, huống chi Mĩ quốc đối với nàng mà nói thật sự là một quốc gia cực độ xa lạ, ngay cả ngôn ngữ địa phương cũng không thông thạo, một mình ở lại, nàng thật sự sợ hãi.
“Em không phải có bằng hữu sao? Gọi nàng đưa em đi “Thích ứng” Mĩ quốc tốt lắm.” Hắn đi tới cửa, nhấc cái hòm hành lý đặt dưới đất.
“Nhưng là mẹ nuôi muốn anh chiếu cố em!” Nàng đứng tại cửa, ngực trống rỗng không có biện pháp lại tiến tới một bước......
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhấc lên cái hòm hành lý.
“Nói thì nói như vậy, bất quá anh cũng không phải bảo mẫu của em, chẳng lẽ còn muốn chiếu cố việc ăn, mặc ở, đi lại của em?” Hắn đùa cợt miệng cười nhạo, khinh suất đánh trả nàng.
Tâm Hân rốt cuộc nói không nên lời.
Nàng miệng hơi hơi mở rộng, nhìn hắn dẫn theo hành lý chuyển động tay cầm nắm cửa, mở cửa đi ra ngoài ── một tiếng Crack đóng lại, khiến tâm nàng một tận chấn động.
“Đừng đi......” thanh âm nho nhỏ bật ra khỏi miệng nàng, vô lực suy yếu châm chọc nàng.
“Đừng đi......”
Lầm bầm lặp lại những lời này, thân thể nàng mềm mại, mảnh khảnh,nước mắt tràn đầy khóe mắt, trượt xuống sàn.
“Đừng đi!”
Nàng cuộn tròn thân thể, trái tim đau quá đau quá....