Chương 4
Hiện tại Tề Lỗi cứ vào ngày thứ hai, thứ ba và thứ năm hằng tuần sẽ đến Đường gia giúp Tâm Hân bổ túc giao tiếp tiếng anh, mỗi lần ước chừng hai tiếng đồng hồ. Bởi vì Tề Lỗi không thu học phí, nên Tâm Hân đành phải làm bữa tối trả cho anh. ”Nhà em đẹp như vậy, thế nhưng lại đi ra ngoài làm công, thật không đơn giản.” Xem hoàn cảnh nhà Tâm Hân, Tề Lỗi bội phục nói. Điều này càng làm anh thêm quyết tâm theo đuổi Tâm Hân.
“Kỳ thật đây không phải nhà của em......” Tâm Hân do dự nói. Cô cũng không biết tại sao muốn nói sự thật cho Tề Lỗi, có lẽ là bởi vì anh thân thiết với cô chăng.
“Không phải nhà của em?” Tề Lỗi tò mò hỏi:”Nhưng là em rõ ràng ở nơi này, chẳng lẽ căn phòng lớn này là nhà cho thuê? Bất quá có thể thuê được một căn nhà có bể bơi, thảm cỏ hoàn mĩ, còn có gara để xe cùng phòng ở cực lớn – cũng tuyệt không phải chuyện người thường có thể làm.” Anh hài hước nói.
Tâm Hân rốt cục lộ ra nét mặt tươi cười.”Đây hết thảy không phải của em, em chỉ là ở nhờ.”
“Ở nhờ?”
“Em là con gái nuôi của Đường gia.”
Tề Lỗi cũng không có biểu tình quá kinh ngạc.”Kỳ thật anh cũng vậy, không phải họ Tề.” Anh bỗng nhiên thổ lộ.
Tâm Hân ngửa mặt lên, đáy mắt có một tia kinh ngạc. “Tất cả mọi người đều nghĩ anh gia cảnh tốt, trên thực tế cũng không tồi, bất quá mẹ anh chỉ là vợ hai, bên trên còn một bà vợ cả cùng ba cô con gái, anh theo họ mẹ, vậy nên về sau không được kế thừa một chút gia sản nào.” Nét tươi cười của anh thực chua xót. Hai người gặp gỡ có lẽ bất đồng, nhưng bởi vì thân thế đều so với người bình thường “Khúc chiết” (khúc mắc), Tâm Hân đáy lòng dâng lên một cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Nguyên lai chúng ta đều giống nhau......” Tâm Hân u buồn nói.
“Đúng, chúng ta đều giống nhau, nhất định phải cố gắng, phấn đấu, lạc quan, tự lập, tuyệt đối không thể bị sự thật đánh bại, hiểu chưa?” Tề Lỗi cổ vũ cô.
Nghe được lời của anh, Tâm Hân bất tri bất giác tìm được một chỗ dựa vững chắc. Thu hồi biểu tình uể oải, cô lên tinh thần. “Đã biết, em sẽ làm, anh hãy chờ xem!” Tâm Hân cười đáp.
“Anh sẽ chờ!” Tề Lỗi vỗ vỗ đầu cô, trong giọng nói có một tia yêu thương, bất quá Tâm Hân cũng không có phát hiện sự ôn nhu của anh đối với cô không giống với những người con gái khác.
Hôm nay Tâm Hân tiễn Tề Lỗi về cũng đã gần mười giờ tối, cô bước vào phòng tắm vừa mới mở vòi nước chuẩn bị đi tắm, điện thoại liền vang lên. Bởi vì Tâm Hân đứng trong căn phòng tắm vừa vặn không có trang bị điện thoại, nên tiếng điện thoại ở bên ngoài kêu được 3 tiếng cô mới nghe thấy, trên người dính đầy bọt xà phòng, Tâm Hân đành phải tùy tiện choàng một cái khăn tắm nhanh chóng vọt ra bên ngoài nghe điện thoại. “Này?” Trực giác của cô nói nhất định là Điền Hinh gọi tới.
Từ lần trước cùng cái tên Trùm nhà đất họ Đoàn kia ăn cơm, Điền Hinh bắt đầu trở nên rất kỳ quái, mỗi ngày chỉ cần vừa đến bảy giờ chiều liền vội vã về nhà, khác hẳn thói quen sống trước kia không đến nửa đêm không về nhà đi ngủ, quả thực như biến thành hai người.
“Ngủ?” Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Đường Lạc. Thanh âm ngoài dự đoán xuất hiện bên kia đầu dây, nghe được thanh âm của anh, Tâm Hân kích động nắm chặt phone, hô hấp trở nên khó khăn, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Này?” Lại truyền đến thanh âm nghi hoặc.
“Em, em đây.” Cô vội vàng trả lời, chỉ sợ anh cúp điện thoại......”Anh bây giờ ở nơi nào? Ở Newyork sao?” Cô hỏi tiếp, sợ anh đột nhiên cúp điện thoại, lại mất đi liên lạc.
Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc một lúc. “Mới từ Newyork trở về, hiện tại ở với A Tuyển.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tâm Hân biết A Tuyển chính là Đường Tư Tuyển. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng cô có nghe mẹ nuôi đề cập qua. “Anh...... Còn muốn quay về Newyork sao?” Vốn muốn hỏi anh vì sao không trở lại, nhưng cô biết có hỏi cũng vô dụng.
“Sự tình đã xong xuôi rồi, trong thời gian ngắn sẽ không quay về Newyork.”
“Em có thể đến thăm anh A Tuyển không” Sợ anh cự tuyệt, cô vội vàng bổ sung một câu. “Em đến Mĩ lâu như vậy, còn chưa có đến hỏi thăm anh ấy.”
“Em muốn đến đó, tốt lắm.” Không nghĩ tới anh liền đáp ứng.
“Kia...... Em khi nào thì có thể đi?” Anh lặng yên một lúc, thẳng đến khi Tâm Hân tim đập sắp ngừng, đột nhiên nghe được thanh âm mở cửa dưới lầu. “Có người đến đây ── “
“Anh ở dưới lầu!” rốt cục truyền đến thanh âm của Đường Lạc, anh dùng di động gọi điện thoại.
“Anh đang ở dưới lầu?” Tâm Hân ngây dại, bởi vì đang rất cao hứng, cô dĩ nhiên cũng đứng ở bên giường ngơ ngác như vậy, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Anh về nhà lấy ít đồ, lập tức đi ngay.” Ngữ khí của anh có vẻ hơi lạnh nhạt. Tâm Hân đã nghe được thanh âm của anh lên lầu, rốt cục lấy lại tinh thần, vội vàng bỏ lại điện thoại chạy vào phòng của mình ── “Anh đã đói bụng chưa?” Tâm Hân cũng không rõ mình tại sao sau khi vọt từ trong phòng ra câu đầu tiên hỏi lại là câu này.
Đường Lạc nhìn một lượt trên người Tâm Hân, ánh mắt để lộ ra một chút đùa cợt, Tâm Hân lúc này mới ý thức được toàn thân trên dưới chỉ bọc một tầng khăn tắm, bọt xà phòng trên người sớm đã tan đi. Mặt của cô liền đỏ bừng.
“Quấy rầy em?” Anh hỏi mang hơi thở kì quái.
Tâm Hân cảm thấy thanh âm anh trầm thấp có một tia lạnh lùng không vui, không biết có phải hay không là lỗi của mình. “Không có a......” Cô theo phản xạ lắc đầu, nghe không hiểu ý tứ của anh lắm.
“Anh nhìn thấy một người đàn ông mới vừa đi không lâu ── bạn trai? Không phải Đoạn tiên sinh lần trước.” Anh thản nhiên nói, ngữ điệu rất lạnh.(Lik: Zyn à, ngươi nghĩ có phải anh ăn dấm chua rồi không *tí tởn ra hỏi bạn* Z: Chứ còn gì nữa, dấm này ta mang về làm sườn xào chua ngọt hơi bị ngon nhớ)
Tâm Hân rốt cuộc hiểu anh ám chỉ cái gì. “Đó là một người bạn,anh ấy dạy Anh văn cho em, mỗi tuần vào thứ hai, thứ ba, thứ năm sẽ đến dạy em học ── đó là bạn làm cùng ở chỗ làm thêm.” Cô hận không thể kể lại tỷ mỉ để giải thích.
“Dạy Anh văn cần cởi sạch quần áo còn vây khăn tắm quanh?” Anh chế giễu nhìn chằm chằm khăn tắm trên người cô.
“Em vừa mới vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa ──” Đường Lạc nhún nhún vai, đánh gãy lời cô.”Không sao cả, dù sao em có quen biết bạn trai cũng tốt.”
Tâm Hân lời nói đến một nửa đã bị chặn ngang, cô lặng yên cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn gỗ dưới chân, không hề phủ nhận vì chính mình. “Bạn A Tuyển đang ở đó chờ anh, anh trở về lấy mấy thứ rồi sẽ đi.” Anh lạnh nhạt nói, rồi đi thẳng về phòng mình.
Tâm Hân tuy rằng muốn mở miệng hỏi: là “bạn” gì? Nhưng cô chung quy không có nói ra, bởi vì biết mình nếu truy vấn, nhất định sẽ chọc anh mất hứng.
Cô hai tay lôi kéo khăn tắm trước ngực, yên lặng đi theo phía sau anh, sau đó cứ như bị phạt đứng ngây ra trước của phòng anh. “Có việc?” Anh đẩy ngăn kéo, không yên lòng hỏi.
“Anh vì sao không quay trở về đây ở?” Vẫn lo lắng có nên hay không nói ra, cuối cùng cô rốt cục vẫn nhịn không được buông lời hỏi.
Đường Lạc ngừng động tác: “Không thoải mái.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp, xoay người nhìn chằm chằm cô.
“Vì sao không thoải mái? Bởi vì em ở nơi này sao? Nhà là của Đường gia, nếu như là lý do này, em sẽ rời khỏi đây!” Cô nắm chặt nắm tay, nhìn anh, ánh mắt anh cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng lại ở trên người cô quá một phút.
“Em cũng là người của Đường gia, nói lời này không sợ mẹ anh thương tâm sao?” Anh thu hồi tầm mắt, vân đạm phong khinh tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Em không muốn làm người của Đường gia!” Cô lớn mật đi vào phòng anh, Tâm Hân đứng chắn trước mặt anh, muốn anh nhìn mình. “Em,em căn bản là không muốn làm em gái của anh!” Cô rốt cục lớn tiếng nói ra tâm sự vẫn giấu trong đáy lòng.
Đường Lạc ngửa mặt lên nhìn thẳng cô, mâu quang sâu thẳm. “Đã muộn, em nên đi ngủ.”
Qua thật lâu, trong lòng đang nhớ lại cảm giác vui vẻ trong quá khứ, khi nghe được thanh âm của anh trả lời hoàn toàn không liên quan. “Anh nghe được lời nói của em rồi, em nói em không muốn làm em gái anh!” Cô nhấn mạnh thêm một lần, bằng mọi giá vẫn muốn biết kết quả.
Về phần kết quả này là gì, cô hoàn toàn không thể đoán trước. Nhưng cô chỉ biết cô không nghĩ sẽ dừng lại như vậy!
“Vậy em muốn thế nào?” Anh hỏi, yên lặng nhìn cô bởi vì kích động mà mở to hai mắt, thái độ lạnh lùng bình tĩnh.
“Em......” Cô muốn thế nào? Tâm Hân muốn cười lại càng muốn khóc! Cô có năng lực thế nào? Anh rõ cô muốn gì, nhưng là anh lại không chịu cho cô......
“Anh không chạm vào em, cũng bởi vì em là xử nữ sao?” Cô hỏi, thanh âm êm dịu mờ mịt mềm nhẹ như cánh hoa nhỏ. Đường Lạc không trả lời, anh trầm mặc nhìn chằm chằm cô.
“Em cho anh biết, em không muốn, một chút cũng không muốn?” Gằn từng tiếng nói xong, đồng thời bàn tay cô níu chặt khăn tắm chậm rãi buông ra...... chiếc khăn tắm vải bông của Mỹ rất nặng, theo động tác của cô mà lên tiếng trả lời bằng cách rơi xuống ── làn da trắng trẻo, thân thể nữ tính trần trụi,không hề che giấu bại lộ trước mắt anh.
“Em biết tâm tình của anh, em sẽ không để ý, thật sự sẽ không để ý.” Cô dường như muốn cường điệu cảm giác của mình mà lên giọng gằn từng tiếng.
“Có hay không, không cần bàn, em chịu được quan hệ không có trách nhiệm, không ai nợ ai sao?” Ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có mâu quang là trở nên thâm trầm.
“Em không chỉ nói mà thôi, em làm, ánh mắt của anh cũng nhìn thấy.” Cô đi đến trước mặt anh, bộ ngực không đủ đầy đặn nhưng lại rất thanh tú đáng yêu lớn mật dựa lên lồng ngực anh.( S:SAo chị phải làm thế)
“Em thật sự muốn?” Anh khơi mào lông mày, không chủ động cũng không thối lui, khiến cho cô duy trì tư thế thẹn thùng.
“Ôm em.” Tâm Hân chỉ ôn nhu nói một câu.
“Ôm? Đàn ông cùng đàn bà không phải đơn giản như vậy mà thôi.” Anh nheo hai mắt, thanh âm dần dần trầm thấp.
“Mặc kệ anh muốn cái gì, giữa chúng ta không có trách nhiệm..... Em muốn anh, anh muốn em, rất đơn giản, ai cũng không có gánh nặng.” Cô nói ra suy nghĩ của anh.
Đường Lạc con ngươi dần sâu hút, sau đó, anh vươn tay nắm ngực cô. “Không hối hận?”
“Không nói đùa...... thời điểm anh quan hệ với người khác,cũng hỏi như vậy sao?” Cô tùy tiện cười nhạo, cố gắng đoán ý nghĩ của anh, cố gắng biến thành một người phụ nữ anh yêu thích.
“Không có.” Anh thẳng thắn. “Bất quá, anh không cho rằng có cô gái sẽ cùng suy nghĩ với anh.” Anh vẫn cho rằng trên đời phiền toái nhất là tư tưởng của phụ nữ, bọn họ luôn đem tính toán cùng tình yêu đánh đồng với nhau.
“Mặc kệ em nghĩ như thế nào, anh chỉ cần biết rằng......” Cô dừng lại, sau đó nói tiếp: “Chỉ cần biết rằng, anh nghĩ như thế nào là được......”
Đường Lạc đột nhiên ôm chặt cô ──
“Kỳ quái, thân thể của em dường như đặc biệt co dãn, ngực tuy rằng không phải đặc biệt lớn, nhưng căng tròn, rất mê người......” Anh cười tà, cầm một bên tuyết bạch sắc nhục cầu,(cái này… không dịch ra tốt hơn *đỏ mặt chạy đi* S: Yêu cầu bạn Lik quay lại làm nốt) nắm ở trong tay tùy tiện đùa nghịch.
“đầu v* nhỏ cứng quá, mặc dù là xử nữ nhưng cũng rất mẫn cảm.” Anh thanh âm rất trầm thấp, thô tục. Tâm Hân gương mặt bởi vì lời nói của anh mà đỏ bừng.
“Anh yêu thích thân thể em?......”
“Không có tên đàn ông nào lại không thích.” Anh giảo hoạt trả lời, trong mắt xẹt qua một chút dục hỏa u ám.
“Vậy ôm chặt em......”
“Em là một xử nữ, thật sự một chút cũng không sợ hãi ư?” Anh khơi mào lông mày, khiêu khích chơi đùa đầu ngực màu hồng.
“Em sợ......” Cô nói ra đáy lòng yếu ớt, nhưng cố lấy dũng khí nói:”Nhưng em muốn anh yêu em──”
“Vì sao?” Anh hỏi. Cánh tay mạnh mẽ cầm chặt eo cô đã tràn ngập tham muốn chiếm giữ.”Đối với xử nữ mà nói, thời điểm người khác phái đi vào sẽ rất đau, ngạo nhân của anh sẽ xé rách em!” Anh sử dụng từ tục tĩu để dọa cô, hơn nữa bắt lấy tay cô đặt lên ngạo nhân cứng rắn như côn của mình.(Zyn: Bạn Lik, Bạn Zyn rất khâm phục bạn đã làm truyện này *phụt phụt*)
“Em...... Muốn biết.” Chuyên chú khóa lại tầm mắt của anh, cô đỏ mặt, ngạo nhân cứng rắn ở trong lòng bàn tay nhỏ bé thanh tú dần dần lớn lên, nóng bừng bừng,cô kinh ngạc nhìn “Nơi đó” biến hóa kỳ diệu, miệng nhỏ dồn dập thở,con ngươi lóe ra tia mê mê man man mờ mịt......
Xem phản ứng của cô,anh nhếch môi:”Muốn biết bị người khác phái đi vào là cái cảm giác gì?” Anh xấu xa nhìn cô bật cười.”Đây chính là rất nguy hiểm, em gái nhỏ.” Có điều tay anh lại không giống lời quân tử cảnh cáo phát ra trên đầu lưỡi, bàn tay ɖâʍ tục nắm đầu nhũ hoa mềm mại, ngón cái cùng ngón trỏ vê chặt hai đầu nhũ hoa nhỏ bé đáng yêu, mãi cho đến khi chúng sung huyết, trở nên cứng rắn.
“Ngô...” Tâm Hân thở dốc vì kinh ngạc, toàn thân trên dưới không tự chủ được run run. Cô chậm rãi nâng đôi mắt trong suốt ướt át nhìn vào đôi đồng tử âm u đen tối, trong tròng mắt trong suốt ấy như chứa hẳn cả một hồ nước trong vắt, chăm chú ngắm nhìn người đối diện, nhiều năm như vậy mà cô vẫn yêu anh say đắm, mặc anh tùy tiện đùa bỡn thân thể của chính mình......
Đường Lạc trái tim không tự chủ được đập chậm một nhịp, tiếp xúc đến đôi mắt thâm tình rung động ấy, trong ngực anh đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác chua xót tựa như dòng thủy triều, làm cho anh cơ hồ bị bao phủ bởi cảm giác tội lỗi── “ch.ết tiệt......” Anh nhíu mày, thấp giọng nguyền rủa dọa cô sợ.
Tâm Hân giống như chú chim nhỏ rất dễ bị dọa cho sợ hãi, thân thể mềm mại nháy mắt cuộn mình. “Sợ cái gì?!” Anh kéo cánh tay của cô, dùng sức rớt ra thân thể của mình, không muốn lỡ tay làm đau cô ── “Em dám làm, anh không có lý nào lại không phối hợp!” Anh phiết miệng cười lạnh.
Tâm Hân vẫn không rõ ý tứ trong lời anh nói, tay anh tỳ nhẹ lên khe hở giữa hai đùi cô khẽ gẩy...... (Lik: Đã được lược bỏ, nói giảm nói tránh, Zyn: Bạn Song đã biết) Tâm Hân thở khẽ một tiếng, không có kinh nghiệm nên cô kẹp chặt đùi hơi hơi lùi bước.
“Làm sao vậy? Không phải muốn sao?” Anh thấp giọng cười, ngón trỏ trạc tiến vào khe nhỏ phấn nộn, tiểu động nhỏ hẹp lập tức gắt gao bao lấy đầu ngón tay của anh ──
“Đau quá!” Cô nhíu mày, nhẹ nhàng nỉ non.
Đường Lạc ánh mắt sâu thẳm. “Tâm hoa thật chặt, lại chậm rãi ẩm ướt rồi, bắt đầu thoải mái chứ?” Thanh âm của anh rất thấp, còn có một chút ý vị đắc ý chế nhạo.
Là tự mình quyến rũ anh, Tâm Hân tuy rằng nghe ra âm điệu trêu cợt, nhưng cô không có phản kháng, mặc cho địa phương tối mật bị ngón tay đàn ông đào bới đùa bỡn (Z: cô bờm,cô edit mạnh khỏe, t đi ch.ết đây)...... Đường Lạc ôm cô đến ghế sô pha, để cô nghiêng người dựa lưng vào sô pha cùng tay vịn ghế, sau đó đẩy bắp đùi cô ra, thậm chí nâng một chân cô đặt trên lưng ghế, khiến mật hoa ở nơi tư mật giữa hai chân cô bại lộ dưới ánh đèn......
“Tâm hoa thật đẹp, khe nhỏ kia nhìn có vẻ rất chặt, anh lo ngại một chút nữa sẽ đi vào không lọt......” Anh hạ lưu vui đùa, dán tại bên tai cô khàn khàn nói ra những ngôn từ ɖâʍ loạn.
Ngón tay ɖâʍ tà xoa nắn hạch hoa bên trên lối vào khe nhỏ mềm mại trơn trượt phấn nộn. “Anh nói cái gì......” Tâm Hân thở hổn hển, cố gắng giấu đi biểu tình thẹn thùng, ra vẻ trấn định hỏi.
Vẫn là xử nữ, chưa trải qua việc này bao giờ cho nên cô căn bản nghe không hiểu anh đang nói cái gì, lực chú ý của cô toàn bộ đặt ở trên tay của anh. Cô có chút sợ hãi ngón tay của anh vừa đi vào hạ thể của mình, bởi vì như vậy thật sự rất đau......
“Nghe không hiểu sao? Ân?” Anh cúi đầu cười, ngón giữa trạc nhập khe nhỏ chật hẹp.”Như thế này này ──”
“Ách! Đau quá......” Tâm Hân đau đến nỗi nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, năm ngón tay nắm chặt, chịu đựng cơn đau nhức từ hạ thể truyền đến. Tâm Hân ưm một tiếng, cảm giác đau đớn cùng thẹn thùng khiến cô co lại các ngón chân. Nhưng là cô không dám kẹp hai chân lại, chỉ có thể mặc anh tùy ý đùa nghịch chỗ kín của mình.....
Anh chưa từng tiếp xúc qua cô gái nào lại chặt như vậy. Cư nhiên một đầu ngón tay đã khiến cho cô đau đến cau chặt mày.
Đường Lạc chậm rãi cắm đầu ngón tay của mình vào, anh biết cô đau đến muốn ngất đi, nhưng nhìn đến một bộ dạng vì mình mà cố gắng nhẫn nhịn mà anh rất đắc ý, khiến cho hạ thế vì thế mà lớn lên không ngừng, chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm anh có thể cứng lên nhanh chóng như vậy! “Nhịn một chút, trước tách ra một chút, bằng không chờ một chút nữa em sẽ chịu không nổi đâu.” Anh khàn khàn nói nhỏ, bàn tay không nhàn rỗi kéo khóa quần, chỗ kín thật lớn cũng vì thế mà đã trở nên cương cứng thô nóng, vận sức chờ bùng nổ.
Nhìn đến ‘tiểu Lạc’ dọa người của anh, Tâm Hân sắc mặt trắng bệch. Cô mới học khóa học giáo dục sức khỏe, biết chờ một chút nữa “Tiểu Lạc” này sẽ đi vào cơ thể mình, cô không thể tưởng tượng kế tiếp sẽ đau đớn như thế nào! Bởi vì hiện tại chỉ là một ngón tay cũng đã khiến cô đau đến muốn ngất đi...... chỉ là vẫn cố gắng nhịn đau, mặt trắng bệch vì sợ hãi nhưng lại một chút cũng không có ý lùi bước.
Phản ứng của cô, Đường Lạc thu hết vào đáy mắt, trong ngực anh có cái gì đó dần buông lỏng, nhưng ngay sau đó anh lại đem đầu ngón tay đâm sâu hơn, tâm địa cứng rắn nhìn thấy vẻ mặt của cô, trên mặt anh đột nhiên lộ ra biểu tình thống khổ.
Cùng em gái nuôi của mình làʍ ȶìиɦ, anh là có cảm giác tội lỗi! Cũng bởi vì thế mà anh không cho phép chính mình trừ bỏ nhục dục thì không để một ý niệm nào khác trong đầu. “Đợi...... Chờ một chút, xin anh......” Bởi vì đau đến chịu không nổi, Tâm Hân không tự chủ được vươn tay ra giữ chặt cổ tay cứng như sắt của anh, thử cầu anh đừng xé rách cô nữa….
“Rất đau?” nhìn hai bên thái dương của cô không ngừng chảy mồ hôi, anh đương nhiên biết cô đau đớn, nhưng vẫn làm bộ không có chú ý tới.
Anh không muốn để cô hiểu lầm chính mình ôn nhu với cô.
Tâm Hân khó khăn gật đầu, ánh mắt vì đau đớn mà trở nên mù mờ...... cô đã đau đến không chịu được, lại còn do dự có nên hay không nên yêu cầu anh hơi chút chậm lại, anh đột nhiên cũng không thể khống chế mình được nữa muốn lập tức xâm chiếm vọng động ── “Nhẫn nại một chút, có thể so với hiện tại càng đau hơn, bất quá thống khổ lập tức sẽ đi qua thôi!” Rút ngón tay ra, anh bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô đặt tại trên vai mình, để đầu gối bên eo cô, khẽ khởi động nâng mông cô lên,ý đồ muốn cấm địa tư mật giữa hai chân cô toàn bộ lộ rõ trong phạm vi tầm mắt của mình.
Tiếp theo anh đem ngạo nhân cực đại để trước cửa lối vào tiểu huyệt── địa phương kia quả nhiên rất nhỏ làm cho anh càng thêm to lớn, thô nóng ngay trước cửa rất khó đi vào! “Chậc chậc, tiểu huyệt nhỏ như vậy, từ trước tới giờ chưa làm bao giờ?” Anh vui đùa, đưa tay xoa nắn cửa huyệt trơn trượt.
Tâm động của cô vì phân thân nóng bỏng kia của anh ở trước cửa nhiệt tình xoa nắn hạch hoa mà bị ảnh hưởng, cô chậm rãi tiết ra chất lỏng, thấy vậy anh khàn khàn bật cười.
“Làm..... làm cái gì?” Cô cắn môi dưới, trúc trắc hỏi, vừa đau lại vừa thích, cảm giác này sắp ép điên cô rồi...... cô cố gắng phối hợp với đùa bỡn của anh, trúc trắc giãy dụa cái mông cùng thắt lưng, cố gắng giả bộ phóng đãng thành thạo.
Nghe được cô mở miệng hỏi vấn đề sinh nộn như vậy, thắt lưng vặn vẹo đói khát thật là giống một kỹ nữ, Đường Lạc bật cười.”Làm nơi này a!” Bắt lấy tay cô đặt ở ngay trước hoa hạch, anh ám chỉ bảo cô đùa nghịch hoa hạch chính mình.
“Không, em không biết......” Tâm Hân đỏ bừng mặt.
“Làm như anh làm vừa rồi là được, như vậy sẽ giúp anh dễ dàng tiến vào, muốn lấy lòng anh, thì làm cho anh xem.” Anh cuối cùng còn bỏ thêm một câu.
Nghe được anh nói như vậy, Tâm Hân rốt cục do dự vươn tay nhẹ nhàng vỗ về làm theo lời anh, cô thẹn thùng không dám mở mắt.
“Không phải như vậy, ” Anh hiển nhiên không hài lòng lắm với hành động như chuồn chuồn lướt nước của cô , dời “khúc côn” cứng rắn ở trước cửa động nhỏ hẹp, anh đem cô ôm đặt trên đùi của mình, dùng đầu gối đẩy ra bắp đùi trắng như tuyết, nơi riêng tư nữ tính lập tức hiển lộ, anh liền tự tay nắm lấy viên hoa hạch nhỏ bé (Đã được nói giảm nói tránh)
── “Ách a ──” Tâm Hân mãnh liệt hít một hơi, tuy rằng cô không có phản kháng anh, nhưng hạ thể từng đợt nổi lên khoái cảm khiến cô nhịn không được kêu to, hai ngực trướng đau, không cam lòng bộ ngực bị vắng vẻ, không còn ngượng ngùng, cầm cánh tay tráng kiện của anh...... “Thoải mái không?” Anh khàn khàn hỏi, càng tăng tiết tấu xoa nắn hạch hoa phía bên dưới.
“Thoải...... Thoải mái......” Cô thật thà gật đầu, thừa nhận cảm giác hiện tại.
Nghĩ đến chính mình đang ngồi ở trên người Đường Lạc không khống chế nổi giống như kỹ nữ phát tiết, cô đã cảm thấy rất thẹn rồi! Không dám tin, chính cô thế nhưng không ngại ngùng gì mà ngồi trên người của anh động dục, nhưng đây hết thảy đều là sự thật, cô khống chế không nổi chính mình......
“Em có biết nên làm như thế nào.” Anh cười đặt tay xuống, cánh tay để trên thành ghế sô pha, giống như người không có việc gì nhìn cô biểu tình chật vật.
Bởi vì anh thân cao, cao hơn cô rất nhiều, hơn nữa anh lợi dụng độ cao này nâng lên địa phương trọng đại tư mật, tuy rằng ngồi ở phía sau vẫn có thể nhìn thấy cô lộ ra mật hoa.
Vậy mà anh còn chưa hài lòng! Anh di động vị trí hai người bọn họ, ngồi vào đối diện chiếc gương trên tường. Từ hình ảnh phản chiếu trong gương nhìn thấy cô tóc mai tán loạn, thân thể và gương mặt đều đỏ hồng...... Anh nhếch môi, đem đầu gối mở thêm ra, khiến hai chân cô lõa lồ cũng mở rộng theo, thẳng đến ngay cả tâm hoa nữ tính tiểu động tư mật đang rỉ ra chất lỏng cũng bị bại lộ.
“Chúng ta đổi nơi khác được không......” Vừa tiếp xúc hình ảnh chính mình mê loạn, bộ dáng ɖâʍ đãng trong gương, cô nhanh chóng không dám mở mắt, buông lỏng biểu tình năn nỉ anh.
Cô đương nhiên thấy trong gương chính mình lộ ra bộ dáng không chịu nổi, còn có biểu tình nhục dục trên mặt anh ...... thật xấu hổ a, bởi vì anh đem đùi cô mở rộng, mà nơi giữa hai chân vẫn tiếp tục tiết nồng đặc chất lỏng đang tích dần trên mặt thảm......
“Tại sao muốn đổi? Như vậy rất đẹp!” Anh cười vô cùng đắc ý, nhìn thấy cô bộ dạng xinh đẹp là kiệt tác của anh, “cây gậy” của anh càng muốn cao lớn hơn, nhiệt năng nóng bỏng cọ nhẹ vào cúc huyệt (*) Tâm Hân.
“Nhưng là......”
“Em chảy ra thiệt nhiều nước, có phải rất thích đúng hay không?” Anh ɖâʍ tà cắn dái tai cô.
“Không phải...... Ách.” Cô vuốt tóc, e lệ phủ nhận.
“Tin tưởng anh, sờ như vậy sẽ thoải mái hơn.” Anh cắn lỗ tai cô, gợi cảm nói nhỏ, lại một lần nữa đem tay cô đặt ngay trước tư bộ bí mật. Tâm Hân từ chối trong chốc lát, rốt cục nhắm mắt lại nghe lời chậm rãi xoa chính mình......
“Đúng, hiện tại dùng hai ngón tay kẹp lấy hoa hạch, nhẹ nhàng đi.” Anh dẫn dắt sắc dục, thanh âm như ác ma dán tại bên tai.
Bởi vì nhắm mắt, Tâm Hân mất đi cảm giác thẹn thùng mặc cho anh sắp đặt, làm ra các loại động tác không chịu nổi, thậm chí khi anh ra lệnh di động hai tay kéo hai cánh hoa xung quanh tiểu huyệt ra, thì hình ảnh trong gương phản chiếu phương tiện của anh tiến vào “Bên trong” cơ thể cô......
“Đau quá ──” Ngay tại lúc cô nghe lời kéo ra cánh hoa của mình không lâu, một cỗ cảm giác đau nhức như bị xé rách truyền đến từ hạ thể, cô mở to mắt ….
“Thoải mái, lập tức thư thái.” Anh nói, tay phải từ đằng sau vòng qua eo cô, hai đầu ngón tay đã hoàn toàn nhét ở trong tiểu huyệt...... anh muốn cô chậm rãi thích ứng cảm giác có dị vật xâm nhập, tạo điều kiện chờ một chút nữa anh tiến vào sẽ thuận lợi hơn. Tâm Hân bất lực lắc đầu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh không biết cô đau bao nhiêu...... anh theo tiết tấu cố định ở trong tiểu huyệt của cô mà trừu sáp, rút ra, lại cắm vào ── mãi cho đến khi gương mặt cô tái nhợt ửng hồng, toàn thân mềm nhũn ẩm ướt, bộ ngực trắng mịn cương cứng, bụng chướng lên, thanh âm rên rỉ phóng đãng đứt quãng chậm rãi thoát ra từ cái miệng nhỏ mê người ….”Tiểu Lạc” đang bừng bừng phấn chấn nhảy lên chờ chiến đấu, anh biết không thể đợi thêm nữa!
“Hiện tại ──” Anh điên cuồng hét lên một tiếng, rút ngón tay đang ở trong cơ thể cô ra, đem cô áp đảo trên sô pha, nắm chặt hai chân cô phòng ngừa cô giãy dụa, nhục côn thô nóng cứng rắn nhờ dịch nhờn trơn trượt nhanh chóng tiến nhập vào huyệt hoa nhỏ bé ──
“A ──” Tâm Hân thống khổ thét chói tai, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt từ hạ thể đem phần người cùng linh hồn xé rách thành hai nửa.....(Cố gắng cầm cự đến phút này, Nhược Linh rốt cuộc sau một hồi máu mũi chảy dầm dề cuối cùng phun ra muột tràng dài oanh liệt ngã xuống. …. Bạn Song tuyên bố: Linh nhi đã hi sinh oanh liệt)
Cảm giác như bị xé rách khiến cô tiếp tục không ngừng thét chói tai, đau đến choáng váng,cô lập tức đá chân dãy dụa, nhưng khí lực yếu ớt đương nhiên không sánh bằng một người đàn ông đang dục hỏa mãnh liệt cần phát tiết, Cổ tay cùng mắt cá chân đều bị anh nắm chặt đến nỗi hằn lên mấy cái vòng đỏ......
“Xin anh...... Ô......” Cô khóc thét trong đau đớn, đồng thời không ngừng đẩy anh đang ép chặt phía trên mình, dường như chỉ có vậy mới thoát khỏi anh, thoát khỏi đau đớn bị xé ra......
“Hư, đây là quá trình mà người phụ nữ nào cũng cần phải trải qua......” Anh khàn khàn dụ dỗ cô.
Đường Lạc co rút phần eo, trừ bỏ đau đớn lúc đầu tiến vào đâm rách tầng lá mỏng kia, anh sảng khoái đến quả thực như trên thiên đường! Hoa tâm của cô rất chặt, quả thực cảm giác như bị hút lấy, gắt gao bóp chặt nhục côn cứng rắn thô nóng, hơn nữa lại không ngừng run rẩy, đè ép, hút anh vào, gây cho anh sảng khoái tựa như đang làm với miệng của phụ nữ ── không, thậm chí còn mất hồn hơn!
“ch.ết tiệt!” Anh đột nhiên nguyền rủa một tiếng, tiếp theo nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô ── nhúc nhích hai cái anh thế nhưng lại ra!
Trong tình huống hỗn loạn anh cư nhiên ra, chất lỏng đặc sệt hiếm có ra hết lên mặt cô, còn chảy xuống cái cổ trắng noãn mềm mịn......
Tuy rằng Đường Lạc văng dịch lên mặt, nhưng là bởi vì anh rời đi cho nên Tâm Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cô thống khổ toàn bộ được buông lỏng, hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn dính chất lỏng màu trắng gấp rút thở, mềm mại, thân thể cũng không chịu khống chế mà run rẩy......
Đây là phản ứng khi nữ giới bọn họ đạt cao trào, Đường Lạc đương nhiên hiểu được! Cô thế nhưng có thể đạt tới cao trào trong tình huống đau đớn như vậy, điều này làm cho bộ vị kia của anh lại một trận xôn xao ── nhục côn sau khi được giải phóng thế nhưng lập tức lại trở nên dũng mãnh! “Còn đau không?”
Anh khàn khàn hỏi cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve hạ thể bị xé rách của Tâm Hân.
Tâm Hân co rúm lại gật đầu,nhìn sự quan tâm xuất hiện trong đáy mắt còn chưa tắt dục hỏa. Anh muốn cô, nhưng hạ thể cô non mềm còn lưu lại rất rõ ràng các vệt máu, dấu hiệu này đã ngừng lại toàn bộ sự điên cuồng của anh. Hít sâu một hơi, anh đột nhiên đem cô ôm chặt vào trong ngực. Tâm Hân nghi ngờ nâng con ngươi trong suốt nhìn lại anh, trong sự khó hiểu vẫn đang có một tia lo lắng...... Nếu anh còn muốn, cô sẽ không cự tuyệt anh.
“Nghỉ ngơi một chút, nếu như muốn ngủ cứ ngủ đi!” Nhìn thấy ánh mắt cô bị bao phủ bởi sương mù lóe lên do dự, anh nhếch môi bật cười.
Cô rõ ràng mệt mỏi, lại vẫn cố mở to hai mắt, anh cười đem cô ôm vào phòng ngủ ── “Đừng quan tâm, anh cũng mệt mỏi rồi.” Đặt cô nằm dài trên giường, anh liền nhắm mắt lại.
Tâm Hân thử mở mắt, trên khuôn mặt ửng đỏ hơi hơi tươi cười. trong chốc lát sau, cô rốt cục được đền bù thỏa đáng sau khi trải qua cuộc làʍ ȶìиɦ mệt mỏi, bên cạnh là tiếng tim đập vững chắc hữu lực, bất tri bất giác cô nằm trong lòng anh ngủ say sưa......
(*) Cúc huyệt: hậu môn
[Gắng gượng gõ những chữ cuối cùng, Nhược Linh đã phun một tràng máu cuối cùng anh dũng ngã xuống.
Nguyên nhân tử vong: do mất máu quá nhiều.
Tang lễ được cử hành tại Bích Song các, tang gia bối rối có điều gì sơ sót mong mọi người lượng thứ.
Bạn Song: Đề nghị cô chuyển kiếp nhanh chóng rồi về edit tiếp
]
~ ~ ~
Sáng sớm, tia nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng chói mắt vui mừng rơi lên gương mặt người nào đó, nhiệt độ như thiêu đốt làm cô bừng tỉnh......
Tâm Hân mở mắt,đồng thời nghe được dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.
Cô toàn thân tri giác cùng ý thức trong nháy mắt hoàn toàn thức tỉnh, mạnh mẽ xoay người xuống giường, bất chấp trên người không có một kiện quần áo, cô vọt tới cửa cầu thang ── “Anh muốn đi sao?” Ở trên lầu nhìn bóng lưng anh muốn mở cửa đi ra ngoài, cô kích động hô to.
Nghe được thanh âm của cô, Đường Lạc dừng lại, xoay người ── “Em tỉnh? Anh thấy em ngủ vô cùng ngon, cho nên không có đánh thức em.” Anh bình tĩnh nói.
Cô chăm chú nhìn anh quần áo chỉnh tề, cùng với trên tay anh còn có gói đồ to. “Anh muốn đi?” Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa, nội tâm sâu sắc sợ hãi.
“Tối hôm qua trước khi trở về, bên ngoài còn có việc phải xử lý tốt.” Anh đơn giản giải thích rõ ràng.
“Anh có thể đánh thức em...... Anh có đói bụng không? Em làm bữa sáng cho anh ăn ──”
“Không cần, anh đang vội.” Anh nhìn đồng hồ một chút, mâu quang xẹt qua thân thể cô trần trụi mà trở nên u ám.
“Kia, em làm sao tìm được anh?” Cô đi dọc theo bậc thang, tùy tay lấy khăn tắm từ trong phòng ra ngượng ngùng che phía trước người.
Anh trầm mặc một hồi, như là đang suy nghĩ không biết nói như thế nào. “Em có thể đến nhà của A Tuyển tìm anh.” Một phút đồng hồ sau anh rốt cục lên tiếng.
“Nhưng là, em không có địa chỉ.”
Đường Lạc tùy tay viết một số điện thoại lên gương lớn bên cạnh cửa. “Em muốn tìm anh, trước đó có thể gọi điện thoại tới dố này.”
Tâm Hân chạy xuống dưới, thời điểm chạy nhanh đến cửa cô bị Đường Lạc vòng tay ôm lấy ── “Cẩn thận nào” ôm chặt lấy thân thể trần trụi, khóe miệng anh khẽ nhếch, phát ra tiếng cười nhẹ khêu gợi. “Cẩn thận cảnh xuân lộ ra ngoài kìa!”
“Em chừng nào thì có thể đi tìm anh?” Cô nở nụ cười, bởi vì anh cười mà cười, không hề muốn anh một lần nữa lại bỏ đi, bỏ cô lại một mình.
“Lúc nào cũng được.” Lúc này anh trả lời vô cùng rõ ràng.
“Sẽ không quấy rầy anh chứ? Em biết anh không thích bị người khác làm phiền......”
“Không quan hệ, em là đặc biệt!” Anh khép hờ mắt, giọng điệu mang một tia thản nhiên sủng nịnh. Đồng thời dùng miệng mình ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, bàn tay không an phận bắt đầu bò lên đường cong nữ tính của cô sờ soạng.
Thái độ của anh rõ ràng là có biến chuyển, loại thay đổi này làm cho Tâm Hân mừng rỡ như điên, hiện tại cô đã không phải là em gái của anh nữa, cô không cần phải suy nghĩ cẩn thận, lo anh cảm thấy phiền chán bỏ cô đi, bởi vì thân phận cô đã thay đổi rồi(S: vầng, lên thiếp rồi), cô thành tình nhân của anh.
“Vậy buổi tối ngày mai thì sao?” Tuy rằng lời anh nói khiến cô cao hứng…, nhưng cô vẫn là quyết định biết rõ ràng thời gian có thể gặp anh, chỉ sợ anh thay đổi thất thường, chỉ sợ anh lại hối hận......
Đường Lạc đột nhiên bật cười. “Làm sao lại có bộ dạng cô vợ nhỏ tội nghiệp thế này? Chúng ta “Nam nữ ngang hàng”, em có thể đến bất cứ khi nào em muốn.” Tuy rằng không thích nữ nhân nhu nhược, nhưng bộ dạng cô rất đáng thương làm cho anh có điểm động tâm.
Tâm Hân ngại ngùng cười. “Em sợ khi em đến, anh lại không có ở đó hoặc bận việc gì thì sao”.
“Có sao đâu? Anh không ở đó em có thể đợi anh trở về, nếu như có việc em có thể chờ anh ổn thỏa giải quyết xong hết, hoặc là ── theo anh cùng“Làm việc”!” Anh cười nhẹ, ngón tay không kiêng nể gì gảy đóa hoa giữa hai chân cô vì anh mà sớm đã ẩm ướt, bỗng cảm thấy đắc ý với suy nghĩ mình là người đầu tiên của cô.
Có được lời hứa của anh, cô yên tâm ôm anh, gắt gao gắt gao, xúc động muốn khóc ── cô cảm giác mình như là đang nằm mơ, bởi vì cho tới nay, chỉ có ở trong mộng cô mới có thể tiếp cận anh như vậy.
“Làm sao vậy?” Cái ôm rất chặt của cô không bình thường, như muốn dùng tất cả khí lực để leo trèo, bám víu, như người sắp ch.ết đuối vớ được khúc gỗ cố sức bám vào để sống sót.
Tâm Hân nhẹ nhàng lắc đầu. “Ngày mai mới có thể nhìn thấy anh, em chờ không nổi......” Cô còn chưa dứt lời, thì ý tứ đã minh bạch. Bình thường nghe được phụ nữ nói ra những lời này đối với mình, Đường Lạc sẽ không chút khách khí nhạo báng đối phương, nhưng hiện tại anh lại hoàn toàn tin tưởng cô là thật sự nghĩ như vậy!
Bởi vì từng qua lại với không ít người nhưng chưa có ai từng ôm anh chặt như vậy. “Đồ ngốc.” Anh sủng nịch, môi mỏng ưu việt nam tính hiện lên đường cong đắc ý.
“Không cần đi được không?” Cô giống nữ nô lệ vô liêm sỉ van cầu anh, đã không muốn quan tâm bộ dạng mình ra sao, chỉ muốn anh ở lại.
“Không được.” Anh hồi phục lý tính, quyết đoán cự tuyệt. Tuy rằng cô tinh tế, thân thể trắng nõn, kỳ thực làm cho anh yêu thích, không muốn buông tay, anh thừa nhận thích thân thể cô, nhưng anh còn có chính sự phải làm, không thể vì một người con gái mà chậm trễ. “Anh còn có chuyện phải làm.” Nhìn cô thất vọng mà ánh mắt trống rỗng, anh đột nhiên thấy cần phải nói thêm, đáy lòng nổi lên một cỗ cảm giác lạ lùng.
“Vậy, em ngày mai đi tìm anh.” Sợ anh tức giận, cô đành phải buông anh ra.
“Được.” Cho cô một cái hôn, anh không quay đầu rời đi. Cách khe cửa tinh tế, Tâm Hân quyến luyến dõi theo bóng lưng của anh, may mắn bây giờ không phải là ngày tuyết rơi, nên xe rất thuận lợi khởi động, từ từ rời khỏi tầm mắt. Thẳng đến lúc anh đi đã lâu, lòng của cô vẫn đang nhảy lên cuồng loạn......