Chương 2
Tác giả: Dục Hiểu
Edit: Trẫm chứ ai!!
chương 2mất khống chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ tự sờ nữ huyệt của mình sờ đến cả người run rẩy triều xuy
Diệp Ngôn Tích cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, nháy mắt khi mồ hôi dính nhớp được gột đi cuối cùng sạch sẽ thoải mái không ít, nơi phía dưới bị dòng nước kích thích khiến cho cậu có chút nhịn không được run rẩy.
Gỡ vòi hoa sen xuống, tách chân ra rửa sạch nơi riêng tư của mình.
Ngoại trừ bé dương v*t phía trên chưa cương cứng, cùng hai trái trứng, phía dưới vậy mà lại có một bông hoa bé nhỏ đặc biệt
Diệp Ngôn Tích nhẹ nhàng đẩy ra hai phiến môi âʍ ɦộ sau đó dùng ngón tay tẩy rửa nơi riêng tư, lực phun của dòng nước có hơi lớn, đánh vào nơi mềm mại kia khiến Diệp Ngôn Tích có chút đau, cũng có chút khoái cảm nói không nên lời.
Gương mặt chậm rãi nóng lên, phía trước cũng bắt đầu cương lên. Ngón tay trắng nõn của Diệp Ngôn Tích chỉ dám nhẹ nhàng vỗ về âm đế, lại không dám tiếp tục đi vào.
Thật ra cậu cũng không ảm hiểu về tự sướng cho lắm, mỗi lần lúc tắm rửa chỉ cảm thấy sờ sờ phía trước thật sự rất thoải mái.
Mà âm đế phía dưới cửa huyệt đóng chặt, bấy lâu nay cũng không dám chạm vào, ngoại trừ sợ đau, còn cảm thấy vô cùng thẹn. Đường đường là tiểu thiếu gia của Diệp vậy mà lại ở trong phòng tắm tự sờ nữ huyệt của mình sờ đến cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Hôm nay dường như có chút mất khống chế.
Diệp Ngôn Tích vỗ về chơi đùa qua lại, thi thoảng xoa đến mép hoa huy*t, không biết là nước từ vòi hoa sen phun ra hay là cái bộ vị của bản thân chảy ra
Diệp Ngôn Tích sờ soạng ở bên ngoài lại không dám đâm vào, đại não không ngừng có âm thanhkêu mình mau dừng lại, nhưng thân thể lại không nghe theo khống chế, cố định vòi hoa sen lại một chỗ, bàn tay Diệp Ngôn Tích vuốt ve núm ɖú của mình nhẹ nhàng lôi kéo, trong miệng hừ hừ.
Quá thoải mái...... Ngón tay xinh đẹp còn lại đưa lên sờ đến dương v*t bản thân, cầm vuốt ve vài cái, huyệt nhỏ phía dưới lại bắt đầu bất mãn, ngứa quá...... Thật muốn......
Nhưng mà muốn cái gì, cậu cũng không biết. Chỉ có thể sờ loạn lung tung, thậm chí còn lấy hết can đảm cắm nửa đốt ngón tay vào, sau đó nhẹ nhàng thọc vào rút ra. Sang đến học kỳ sau, cậu cũng đã 19 tuổi, có thể người khác sẽ không tin
Diệp Ngôn Tích nhìn qua thì là kiểu con nhà có tiền ăn chơi trác táng, nhưng thật ra nội tâm rất ngây thơ, chưa từng yêu đương, tuy rằng diện mạo trắng nõn lại rất có tiền nên nữ sinh tiếp cận cậu không ít, nhưng cậu ngay cả AV cũng chưa xem qua, không biết có phải bởi vì thân thể hay không, từ nhỏ cậu đãcó chút sợ hãi xem mấy thứ kia, thi thoảng một vài hồ bằng cẩu hữu sẽ muốn so sánh với nhau, cậu chỉ là nhìn thoáng qua thân dưới của chúng nó, liền cảm thấy ghê tởm thân thể còn nóng lên, lập tức tìm cớ rời đi, về sau cuối cùng không chơi cùng với những người đó nữa. Tui mất công edit không phải để cho các bạn chạy đến chỗ khác đọc đâu nghe không? Quay đầu là bờ đi (๑˙❥˙๑)
Thời tiết thật sự quá nóng, Diệp Ngôn Tích ngửa đầu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, trong mắt bị hun bởi hơi nước, mắt to thanh minh lúc này có chút mê ly. Dòng nước từ cổ chảy xuống, loại khoái cảm chưa từng có từ phía dưới. Khiến cho ngón tay cậu không tự giác động càng lúc càng nhanh.
"A ưm...... A!" Cảm giác phía dưới một mảng ướt nóng, đầu óc Diệp Ngôn Tích trống rỗng một giây, hai chân kẹp chặt, cả người căng chặt, hơi hơi co rút, không ngờ cứ như vậy triều xuy.
Đây là lần đầu tiên nơi đó của cậu cao trào, cảm giác chưa từng có này, thật kỳ diệu. Diệp Ngôn Tích có chút thất thần. Một bên tuốt động dương v*t bản thân, chỉ trong chốc lát liền bắn ra.
"Diệp Ngôn Tích."
"A?! Gọi cái gì!" Mới vừa cao trào xong đã bị người bên ngoài gọi một tiếng, Diệp Ngôn Tích sợ tới mức thiếu chút nữa mềm chân.
"Không có gì, tắm lâu như vậy, còn tưởng cậu bị nước trôi đi rồi." Cố Thừa Vọng cầm cốc nước chậm rãi uống, nghe thấy ngữ khí Diệp Ngôn Tích cáu kỉnh như vậy, tự cảm thấy mất mặt, mệt bản thân còn lo lắng thời tiết quá nóng cậu té xỉu ở bên trong.
"Cậu quản cái rắm."
Quả nhiên, không có cách nào nói chuyện với loại người này.
"Tốt xấu gì cũng là học bá, đừng thô tục như vậy."
Cố Thừa Vọng cũng lười đấu võ mồm đến cùng với cậu, đi ra ban công, có muốn tắm đến buổi sáng ngày mai mình cũng sẽ không tiếp tục quan tâm cậu ta.
Diệp Ngôn Tích tắm rửa xong đi ra đã ngửi thấyhương thơm ngào ngạt bay tới từ bên trong, lại là Cố Thừa Vọng nấu cơm ở ký túc xá. Nhớ đến bản thân bị người này "Hại" đến cơm trưa cũng chưa ăn, đầy một bụng tức, chơi game trong chốc lát
Diệp Ngôn Tích vậy mà không có tâm trạng, đói đến ngực dán vào lưng, mùi hương lạp xưởng còn từng đợt chui vào trong lỗ mũi cậu. Đã sớm hết thời gian bán cơm hộp, thời tiết nóng như vậy cậu lại càng không muốn đi ra ngoài. không bỏ được mặt mũi gọi người kia, nhưng mắt thấy đối phương sắp ăn xong rồi.
Diệp Ngôn Tích rốt cuộc không rụt rè nổi nữa, mẹ nó, thâm cừu đại hận cũng đừng để bụng mình chịu khổ.
"Có Còn không, tôi cũng muốn ăn." Cho dù là mở miệng xin người, Diệp Ngôn Tích cũng một bộ dáng đại gia, không có chút ngượng ngùng nào, cứ như vừa cãi nhau với người này không phải cậu, khiến người khó chịu cũng không phải cậu.
Cố Thừa Vọng bất đắc dĩ chỉ chỉ nồi cơm điện của mình. Diệp Ngôn Tích cầm bát của mình liền tới đây cọ cơm, tuy rằng cậu không hiểu một đại nam nhân vì sao mỗi ngày đều phải ở ký túc xá của mình nấu cơm, hơn nữa trường học không cho dùng đồ điện công suất lớn, hắn cũng chỉ mang một cái nồi cơm điện, mà vẫn có thể nấu ra các món đa dạng, hơn nữa tay nghề còn không kém.
"Nếu không phải qua thời gian bán cơm hộp, tôi mới không ăn cơm của cậu."
"Vâng vâng vâng,đại thiếu gia, đa tạ ngài lâm hạnh."
Diệp Ngôn Tích vẻ mặt khinh thường, lười tiếp tục để ý đến hắn, lại ngồi yên tại chỗ lẳng lặng ăn cơm, nghĩ thầm người này ngoại trừ tay nghề nấu cơm tốt một chút, chỗ nào cũng đều khiến cậu khó chịu.
※
Buổi tối chủ nhật, những người khác trong ký túc xá đều đã trở lại. Đại học Z quản lý học viện học kỳ sau so với học kỳ trước chặt hơn một chút, cũng tương đối mệt, Diệp Ngôn Tích báo danh ban quản lý công thương hoàn toàn là do người nhà bắt buộc, thuận tiện đến lúc đó lại đọc cái MBA, cậu biết lão cha chính là hy vọng cậu có thể học thêm chút kiến thức quản lý xí nghiệp, tương lai muốn giao lại cho cậu.
Mấy năm nay Diệp Ngôn Tích vẫn luôn nghiêm túc đi học, không trốn học, lên đại học thành tích ở lớp học cũng luôn cầm cờ đi trước, đương nhiên, ngoại trừ Cố Thừa Vọng cái tên thường xuyên tranh vị trí hạng nhất với mình kia, những người khác cậu cũng chẳng để vào mắt.
Thật ra theo tiêu chuẩn học bổng quốc gia mà đánh giá tổng thể thì cậu với Cố Thừa Vọng không phân cao thấp, nhưng cuối cùng ai có tư cách đạt được, cũng không biết. Đương nhiên, nếu Diệp Ngôn Tích không tham gia, Cố Thừa Vọng căn bản là nắm chắc, Diệp Ngôn Tích không để bụng mấy cái danh hiệu đó, cũng không để mấy ngàn đó vào mắt.
Nhưng mà, người này cố tình lại là Cố Thừa Vọng thích đối nghịch với cậu. thù oán giữa hai người, chính là càng kết càng lớn.
..........
Tui hông có beta và chỉ coi lại 1- lần thôi nên chỗ nào có lỗi mọi người nhắc nhẹ nhé ( ◜‿◝)♡