Chương 50: H

Tác giả: Dục Hiểu
Editor: bevitlangthang
Beta: Trẫm chứ ai!!


Diệp Ngôn Tích kêu được một lần thì lá gan càng lớn, đối với xưng hô "chồng" này cũng không khó mở miệng như vậy, đặc biệt lúc bị làm đến mức thần chí không rõ, không thể nghi ngờ càng kích thích ý chí chiến đấu của Cố Thừa Vọng, hai cây cự bổng thi nhau cắm vào trong huyệt, khi rút ra nước ɖâʍ từ cây dương v*t phía trên chảy xuống cây phía dưới, hai cây cùng nhau đâm vào làm dịch thể bắn tung toé, cùng với Diệp Ngôn Tích đang ôm gối đầu rên rỉ, bụng cũng run theo.


"Ừ a... Không được... Sắp bắn rồi a a!"
"Mới cắm một chút đã muốn bắn rồi?" Tốc độ dưới háng của Cố Thừa Vọng ngày càng nhanh hơn.
"A... Còn không phải do hai con *** của anh cùng nhau... Chịu không nổi a a..."


Cố Thừa Vọng biết Diệp Ngôn Tích vẫn luôn muốn mình dùng hai côn th*t cùng nhau *** cậu, nhưng trước đó sợ thai nhi không ổn định, nên anh mới đành dùng hai cây thay phiên nhau, trong khoảng thời gian này thân thể của Diệp Ngôn Tích rất ổn định, mới dám chơi một lần như vậy.


Cố Thừa Vọng lấy gối đầu trên mặt Diệp Ngôn Tích ra, "Vợ à, cho anh nhìn bộ dạng của em lúc cao trào đi."
"Ừ a... Đừng... Anh như vậy em sẽ kêu ra mất!"
Cố Thừa Vọng cho cậu cắn ngón tay của mình, một bên trừu động, "Lúc muốn kêu ra thì cắn anh, cắn mạnh một chút cũng không sao."


"Được... Ừ ô... Muốn bắn... Chồng... Anh cũng bắn vào!"
Mỗi lần nghe thấy Diệp Ngôn Tích kêu mình như vậy, Cố Thừa Vọng khó có thể giữ nổi, bây giờ nghe xong lập tức tinh quan thất thủ, hai cỗ tinh dịch đồng thời bắn ra. Cùng lên cao trào với người dưới thân.


available on google playdownload on app store


Làm xong, Diệp Ngôn Tích đã ướt đẫm mồ hôi, Cố Thừa Vọng càng không phải nói, rút hai côn th*t từ trong cơ thể Diệp Ngôn Tích ra, tóc đã ướt đẫm, cơ bắp trên người xung động, bởi vì mồ hôi dính trên làn da mật ong nên có chút bóng loáng, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, chờ một chút nhất định phải mang Diệp Ngôn Tích đi ra ngoài tắm rửa một cái mới được. Hai người nằm ở trên giường, Cố Thừa Vọng nhẹ nhàng vuốt ve cậu, Diệp Ngôn Tích từ trong lỗ mũi phát ra tiếng rên, không có quạt, trong phòng rất nóng, Diệp Ngôn Tích vốn dĩ đã bị rút cạn sức lực, dần dần ngăn không được cơn buồn ngủ, mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau.


"Đừng ngủ vội, chúng ta đi tắm cái đã."
"Ô... Nóng... Không muốn..."
"Nóng mới phải đi tắm, ngoan."


Mí mắt của Diệp Ngôn Tích không tài nào mở ra được, càng đừng nói tới chuyện rời giường đi tắm, lúc này giống như mấy đứa con nít tuỳ hứng làm nũng. Khăn trải giường bởi vì mồ hôi trở nên dính nhớp, hạ thân toàn là ɖâʍ thuỷ và tinh dịch, ẩm ướt khó chịu ngủ cũng không thoải mái, Cố Thừa Vọng còn lo lắng nửa đêm sẽ bị cảm lạnh, cho nên nói gì thì nói vẫn đem người bế lên đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đổi một bộ chăn mới.


"Không muốn..."


"Không sao, em không cần cử động, để anh làm là được rồi." Thấy Diệp Ngôn Tích quả thật mệt mỏi, còn làm nũng với mình, Cố Thừa Vọng cười trong lòng một lúc, sau đó đứng dậy dựng quạt lên, kiểm tr.a một chút, rồi cắm điện lại một lần nữa, quạt miễn cưỡng chạy, nhà mình không có máy lạnh, mà Diệp Ngôn Tích cũng không một câu oán giận, nhớ tới lúc ở biệt thự của cậu, một ngày 24 giờ Diệp Ngôn Tích đều phải mở điều hòa, rất nhiều lần Cố Thừa Vọng lo lắng cho thân thể cậu nên tắt máy lạnh đi, vị dựng phu này liền uỷ khuất lăn lộn, kêu gào tính mạng này là do điều hoà ban cho, bây giờ còn là "Một xác hai mạng"!


Đầu Cố Thừa Vọng đen kịt, nhưng mà bây giờ ngẫm lại trong lòng vẫn có chút cay mũi, vốn tưởng rằng Diệp Ngôn Tích đến nhà mình sẽ bởi vì không quen mà ầm ĩ với mình, thậm chí không ở lại được bao lâu thì đã đòi về, Cố Thừa Vọng sẽ không chút nào để ý, bởi vì cho dù Diệp ngôn Tích không chịu nổi thì cũng hợp tình hợp lí, không ngờ khi đến nhà mình cậu phá lệ bình tĩnh, càng không có bất kì ý tứ xem thường nào, thậm chí ở trên bàn cơm còn cùng người nhà mình nói chuyện thật sự vui vẻ.


Trước kia Cố Thừa Vọng cho rằng cậu chỉ là một tên phú nhị đại bên trong thối rữa, sau này lại phát hiện cậu so với mình nghĩ còn ngoan ngoãn hiểu chuyện lương thiện hơn nhiều, hoàn toàn bất đồng với những lúc tự tìm đường ch.ết, nhưng mà như vậy, làm mình càng thêm yêu cậu, càng thêm đau lòng cho cậu.


Cố Thừa Vọng ra cửa nhìn thoáng qua, cả nhà đã trở về phòng ngủ, phòng khách không có người, lúc này mới dám bế Diệp Ngôn Tích lên quay lại phòng tắm. Không có bồn tắm chỉ có thể để Diệp Ngôn Tích dựa vào mình, chậm rãi tẩy rửa cho cậu, sau đó lại ôm trở về phòng, Diệp Ngôn Tích thật sự quá mệt mỏi, rất nhiều lần mở to mắt rồi lại đóng lại.


Mấy ngày kế tiếp, Diệp Ngôn Tích đều ở trong nhà Cố Thừa Vọng, quả nhiên mỗi buổi sáng đều bị hắn giám sát ôn tập, buổi chiều mới có thể ra ngoài chơi, dần dần cùng người nhà của hắn cũng thân quen, hình như Cố ba gọi Cố Thừa Vọng trở về là do chuyện kinh doanh buôn bán thịt heo, Diệp Ngôn Tích hỏi hắn có phải gặp vấn đề gì hay không, Cố Thừa Vọng lại không chịu nói, "Không cần lo lắng, không sao đâu."


"Có thật không?"
"Ừ." Kỳ thật trong lòng Cố Thừa Vọng cũng không yên, nhưng lại không muốn ảnh hưởng tới Diệp Ngôn Tích, bất quá có một việc vẫn phải nói cho cậu biết, "Bảo bối, hôm nay lúc anh ở trong phòng bếp nấu ăn với ba, anh đã nói chuyện của hai đứa mình cho ba nghe."


"Gì" Ngay lập tức Diệp Ngôn Tích ngây ngẩn cả người, "Sao anh không nói cho em biết anh muốn nói ra! Khó trách lúc ăn cơm trưa ánh mắt chú nhìn em là lạ!!"
"Yên tâm, ba anh đối với em không có ác ý gì."


Diệp Ngôn Tích nghẹn cả nửa ngày cũng chưa nói ra được lời, cuối cùng Cố Thừa Vọng vẫn mở miệng trước, "Em cũng biết thân thể của anh đặc thù, kỳ thật ba anh cũng phải người một hai bắt anh lấy vợ, ba chỉ hy vọng tương lai của anh có thể thành công, vui vẻ khoẻ mạnh là được.


Anh nói với ba là anh thích em, hơn nữa em cũng nguyện ý ở bên anh, hy vọng ba có thể hiểu cho chúng ta."
"Sau đó thì sao?!"
"Ba cũng không nói gì nhiều, chỉ nói anh phải đối xử với em thật tốt."


"Thật sự" Trong giọng của Diệp Ngôn Tích có chút vui sướng, lại có vài phần lo lắng, để cho gia trưởng biết quan hệ của bọn họ khiến cho cậu không khỏi rúm lại, "Vậy anh có nói với chú, em..."


Diệp Ngôn Tích chỉ chỉ bụng mình, Cố Thừa Vọng cũng biết cậu đang khẩn trương cái gì, "Không nói, anh không biết em có nguyện ý muốn cho người nhà anh biết em là người song tính hay không, cho nên anh cũng không nói."


Không ngờ Cố Thừa Vọng vì mình mà suy nghĩ như vậy, Diệp Ngôn Tích có chút cảm động, kỳ thật Cố Thừa Vọng đã nói qua với mình sẽ ngả bài với người nhà, cũng có chuẩn bị tâm lý, chỉ không ngờ hắn sẽ chọn nói ở trong phòng bếp, còn đột nhiên như vậy, may mắn lúc đó ba Cố cũng không có tức giận cầm dao lao tới.


Nhưng mà phần sau lời Cố Thừa Vọng nói, chẳng những chú không đuổi mình ra ngoài, hôm nay lúc ăn cơm còn gắp đồ ăn cho mình nhiều hơn một chút, Diệp Ngôn Tích vừa vui vẻ mũi lại vừa cay cay, "Kỳ thật cũng không sao... Nếu ba anh không thấy phản cảm, anh có thể nói cho bọn họ biết về thân thể dị dạng của em."


Lòng tự trọng của Diệp Ngôn Tích lớn như vậy lại nói mấy lời này với mình, Cố Thừa Vọng ngẩn ngơ, sau đó đem người ôm chặt trong ngực.
- ---------------------------------


Đáng lẽ tính làm xong chương này từ mấy hôm trước nhưng tự dưng không vô được Wattpad mọi ngừi ạ zậy là tui đành tải bản Trung của PUPG về chơi cho vơi đi nỗi bùn hihihi
Ai chơi thì alo với tui nha, giờ tui đưa các bạn đi bắn bot được ròi~~~






Truyện liên quan