Chương 14-3: Kim ngân (3)
Ngày hôm sau, Paris đổ mưa, trời lạnh.
Trạm trưởng Hoàng đã mượn một phòng tập nhảy để tổ chức tiệc. Gian phòng rất lớn, có một mặt tường toàn gương. Phóng viên các trạm khác đều đã đến đông đủ cả, mọi người cùng bắt tay vào làm việc. Có người giăng băng rôn và treo đèn lồng, có người chuẩn bị đồ ăn thức uống. Minh Tịnh giúp bổ vài đĩa hoa quả, nhân lúc ai nấy bận rộn, cô lén nhìn mình và lão Vi ở trong gương, có chút không nói nên lời.
Năm giờ chiều, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Khi bản nhạc dân gian “Niềm vui mênh mang” vang lên, mọi người đều cảm giác như đã đặt chân về nước. Trạm trưởng Hoàng nói vài câu mào đầu đơn giản, sau đó tất cả bắt đầu nô đùa ầm ĩ. Tiết mục biểu diễn của các trạm khác rất bình thường, hoặc ca hát hoặc ảo thuật, cho dù chỉ là chút hài độc thoại chắp vá thì người nghe vẫn vỗ tay tán thưởng và liên tục cười không ngớt, mọi thứ đều đâu vào đấy. Phải tới khi Minh Tịnh và lão Vi lên sân khấu thì tai họa mới chính thức ập đến. Có vài người cười tới mức phải chui tọt xuống bàn, cũng có những người ôm bụng lăn lộn trên đất. Người khoa trương nhất còn cười đến giật đùng đùng như ăn kẹo cao su Huyễn Mại, căn bản là không ngừng nổi.
Tuy nhiên lão Vi vẫn biểu diễn rất nghiêm túc, dưới tình huống như vậy mà còn nhảy cực đúng điệu, kiên trì tận tới cuối bài. Đúng giây cuối cùng, khi anh ta nâng cao hai cánh tay lực lưỡng, “soạt” một tiếng, nách áo sơmi rách toạc. Bầu không khí ở hội trường thoắt cái vọt tới đỉnh điểm.
Minh Tịnh nhắm nghiền hai mắt, cô đã không còn dũng khí để nhìn thẳng vào thế giới này nữa rồi.
Trạm trưởng Hoàng vừa dùng điện thoại quay lại vừa hét: “Lão Vi, cậu như thế này gọi gì là quả táo nhỏ, phải là một quả bí ngô to đùng mới đúng.”
Một phóng viên trạm Rome ở Ý mang cho Minh Tịnh một ly nước trái cây, thương cảm nói: “Cô bé đáng thương, em làm cách nào mà đứng được cùng một trạm trưởng như thế vậy?”
Minh Tịnh cố nở nụ cười, ra vẻ phóng khoáng nói: “Mọi người vui là được ạ.”
“Cái màn này đủ cho bọn chị vui tận vài năm ấy chứ, ôi, khéo hôm nay về chị lại có thêm mấy nếp nhăn nữa mất thôi.”
Minh Tịnh cong môi, cầm ly nước trái cây uống hai ngụm, sau đó bỗng nhiên tròn mắt, kinh ngạc nhìn người vừa mới đẩy cửa bước vào. Người nọ chào hỏi trạm trưởng Hoàng, ánh mắt thoáng lướt qua cô, sau đó lại đột ngột quay đầu lại. Sau khi qua cơn sửng sốt, Hồ Nhã Trúc từ từ bước về phía Minh Tịnh.
Mà cũng phải thôi, Hồ Nhã Trúc cũng ở Pháp mà, không biết vụ mua đồ hộ dạo này làm ăn thế nào rồi nhỉ?
Hồ Nhã Trúc vẫn diễm lệ như xưa, chỉ có điều không còn khí thế và gai góc nữa, hình như đã học được cách kiềm chế và giữ ý, cũng có vẻ hòa dịu hơn.
Hồ Nhã Trúc cởi áo khoác rồi treo lên giá. Cô nàng mặc một chiếc váy len ngắn màu xám, phía dưới là đôi tất chân dài mỏng manh, nhìn trông có vẻ rất lạnh.
“Chúc mừng năm mới, Minh Tịnh,” Hồ Nhã Trúc cười nói, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Chúc mừng năm mới.” Minh Tịnh không định gọi cô ta là học tỷ, từ trước đến nay cô ta và Hồ Nhã Lan đều tỏ vẻ khinh thường việc học cùng trường với cô.
“Khi trạm trưởng Hoàng mời chị qua chơi, chị bảo mọi người đều là đồng nghiệp, một người ngoài như chị tới làm gì, anh ấy còn nói ở nước ngoài thì sao phải phân biệt thế. Hôm nay đúng lúc chị nghỉ, suy nghĩ một lát thì lại quyết định đến đây, không ngờ còn gặp được em. Giờ em đang ở đâu thế?”
“Tôi ở bên Đức,” Minh Tịnh gượng gạo đáp. Nếu nói cô và Hồ Nhã Trúc không thân quen thì rõ ràng là nói dối, nhưng bảo là thân thì lại chẳng có gì mà tâm sự với nhau. “Em gái chị thế nào rồi?” Minh Tịnh bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, cô Lâm liền đưa cô tới Thượng Hải, hướng đi của các bạn cùng lớp đa phần cô đều không rõ.
Hồ Nhã Trúc nhón lấy một quả cà chua bi, bỏ vào miệng, nhún vai: “Nó hiện giờ đã là giám đốc kinh doanh tại một công ty bán hàng trực tiếp, thành tích không tệ chút nào.”
“Vậy hai người có còn mua hàng hộ nữa không?”
Hồ Nhã Trúc nhỏ giọng cười: “Mấy đứa đều cho là chị mua đồ hộ Nhã Lan chứ gì?”
Chẳng nhẽ không phải à? Minh Tịnh ngẩn người.
“Năm ngoái công ty chị cũng có một tiếp viên hàng không mua hàng giúp người ta, bị hải quan bắt được, phạt rất nặng. Hiện tại chị khá hài lòng với chức vụ và mức lương của mình, không có tính toán gì khác.” Hồ Nhã Trúc nháy mắt với Minh Tịnh.
Thế hàng của Hồ Nhã Lan là lấy từ đâu, chẳng nhẽ là đồ nhái loại xịn à?
Hồ Nhã Trúc nhận ra sự nghi hoặc của cô, thở dài: “Đều là hàng thật đó, chuyện này Hồ Nhã Lan không dám lừa mọi người đâu. Người lấy hàng là một đứa bạn cấp ba của nó, sang bên này du học nhưng không có tâm trạng học, cả ngày lăn lộn shopping trên phố. Nhã Lan nói chị mua, chắc là để gia tăng mức độ uy tín mà thôi! Nhà chị chu cấp cho nó cũng khá mạnh tay, không hiểu sao nó lại nghĩ ra cái ý tưởng ấy chứ.”
“Cậu ấy có tài năng bẩm sinh ở lĩnh vực này.” Minh Tịnh không hề có ý châm chọc Hồ Nhã Lan, đây là lời nói thật lòng của cô.
“Bố mẹ chị vẫn hi vọng con bé có thể đi phiên dịch hoặc làm giáo viên, có lẽ là luôn cảm thấy nó còn nhỏ, tốt nhất là vẫn ngồi trong tháp ngà thì hơn. Thật ra bố mẹ và chị chẳng ai hiểu được nó cả, có lẽ là nó thực sự có tài kinh doanh! Nói thật, chị cũng sợ hết hồn đấy.”
Hồ Nhã Lan bên ngoài là một cô gái yếu đuối, nhưng thực chất bên trong lại cứng cỏi mạnh mẽ vô cùng. Riêng về điểm này, Minh Tịnh cảm thấy Hồ Nhã Lan nên cảm ơn học trưởng, chính sự lạnh nhạt của anh đã khai quật được tiềm năng của cô ta. Nếu Hồ Nhã Lan chỉ hơi mềm lòng tí thôi, có khi đến giờ vẫn còn quấn quanh học trưởng ấy chứ.
“Minh Tịnh, Nhan Hạo… Anh ấy có khỏe không?” Giọng điệu của Hồ Nhã Trúc có chút do dự cùng thấp thỏm.
“Anh Minh Minh sống tốt lắm, có rất nhiều công ty thuê anh ấy làm cố vấn pháp luật của họ. Anh ấy rất am hiểu mấy thứ hợp đồng, hành vi xâm quyền với lại chứng khoán gì đó, hiện giờ cực có tiếng tăm trong ngành.”
Hồ Nhã Trúc khẽ thở dài. Nơi này ồn ã là thế, vậy mà Minh Tịnh vẫn nghe rất rõ.
“Chắc là có nhiều cô gái thích anh ấy lắm nhỉ, vừa giàu có vừa điển trai thế cơ mà. Anh ấy dịu dàng đa tình đến vậy, Thượng Hải lại là thành phố sống về đêm, bạn gái có khi thay đổi liên tục cũng nên.” Hồ Nhã Trúc mỉm cười, một nụ cười rất mơ hồ, tựa như gắn một chiếc mặt nạ lên mặt, ánh mắt vẫn cứ đong đầy bi thương. “Đến bây giờ chị vẫn không dám hồi tưởng lại quãng thời gian ở bên anh ấy. Khi đó chị quá đề cao vẻ ngoài, cứ ngỡ có một chút nhan sắc thì cả thế giới đã bị mình giẫm dưới chân, thật đúng là quá hẹp hòi, quá ngu xuẩn, cũng quá… Nhan Hạo nói là chị quá ác nghiệt. Nghe xong câu nói này, chị đã đau khổ rất lâu, nhưng lại không thể không thừa nhận anh ấy nói đúng một nửa. Để giữ được anh ấy bên mình, chuyện cực đoan gì chị cũng dám làm, lời cay nghiệt nào cũng dám nói. Chỉ có điều chị đã quên, anh ấy là người chứ không phải là đồ vật, sẽ không bị bất cứ ai khống chế. Bọn chị chia tay, đúng thực là chẳng liên quan tới bất cứ chuyện gì hoặc bất cứ người nào khác, tất cả đều là vấn đề của chị. Chỉ là…”
“Chị vẫn không quên được anh ấy hả?” Minh Tịnh cẩn thận hỏi.
Hồ Nhã Trúc cười cười tự giễu: “Quên không được thì sao chứ, đã là người xa lạ rồi.”
Minh Tịnh phản bác: “Anh Minh Minh rất có phong độ, nếu hai người gặp lại nhau, anh ấy nhất định sẽ không làm bộ như không quen biết.”
“Đúng vậy, chào nhau một câu, gật đầu, sau đó lại nói tạm biệt.” Vẻ mặt của Hồ Nhã Trúc tựa như thấp thoáng một loại giác ngộ sau những thăng trầm cuộc sống, khiến Minh Tịnh cũng thấy không đành lòng. Song cô không thể giúp gì được cho người ta, chỉ biết nói mấy lời giả mà như thật: “Nếu anh Minh Minh biết chị thay đổi nhiều như vậy, chưa biết chừng anh ấy cũng thay đổi cách nhìn về chị cũng nên!”
“Nếu chịu quay đầu dễ dàng như thế thì đã không phải là Nhan Hạo rồi.” Mặc dù thời gian qua lại với nhau không dài nhưng Hồ Nhã Trúc vẫn tương đối hiểu tính anh. “Mà kể cả anh ấy có bằng lòng quay đầu lại vì chị thì chị cũng không dám yêu anh ấy nữa đâu, ai biết lần này anh ấy có thể yêu chị bao lâu cơ chứ?” Vậy mà, cho dù biết rõ thói xấu của anh, cô vẫn không kìm lòng được mà ngày đêm nhớ mong anh. Đây hẳn là tình yêu nhỉ? Hồ Nhã Trúc mỉm cười cay đắng.
“Trên thế giới này đâu phải chỉ có mình anh Minh Minh là đàn ông, chị vẫn nên đối xử tốt với bản thân một chút thì hơn!” Không nên tự giày vò mình mãi làm gì, dù cho Hồ Nhã Trúc và anh Minh Minh kết hôn, chuyện phiền lòng cũng không hề ít.
“Em đúng là chẳng thay đổi tí nào, vẫn bách độc bất xâm( ) như hồi trước,” Hồ Nhã Trúc trêu Minh Tịnh.
Minh Tịnh ngạo mạn giơ hai tay ra: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.” Cô coi như là Hồ Nhã Trúc đang khen mình.
Hồ Nhã Trúc đột nhiên ghé sát vào Minh Tịnh, thấp giọng hỏi: “Chị vẫn luôn tò mò, lúc trước em theo đuổi Nghiêm Hạo như thế nào đấy?”
Khuôn mặt Minh Tịnh đỏ bừng. Cô trừng mắt nhìn Hồ Nhã Trúc, nhất thời không biết nói gì.
“Không chỉ mỗi Nhã Lan thôi đâu, Nghiêm Hạo còn nhiều người khác ngấp nghé lắm. Cưa được cậu ta khó khăn thực sự.”
Có khó khăn gì đâu chứ, nếu như học trưởng vừa lúc thích bạn, anh ấy sao nỡ để bạn theo đuổi mình. Anh ấy sẽ đứng nguyên tại chỗ, chờ bạn tới gần. Nếu bạn vẫn chưa nhìn rõ, anh ấy thậm chí còn đi đến trước mặt bạn, nhắc cho bạn nhớ rằng anh ấy vẫn luôn ở đây. Thời gian hai người bên nhau, học trưởng chưa từng khiến cho cô thấy mệt mỏi bao giờ.
Sáng sớm hôm nay, Minh Tịnh mở điện thoại ra lướt vòng bè bạn, trông thấy một bài đăng mới của học trưởng vào đêm qua. Trong ảnh chính là khuy măng sét bạc cô tặng, phía dưới còn một dòng chữ: Quà năm mới, có phải muốn nhắc nhở mình lại già thêm một tuổi nữa không đây?
Nhan Hạo là người bình luận đầu tiên: Của ai đấy?
Học trưởng trả lời: Người quen.
Bọn họ không biến thành người dưng nước lã như Nhan Hạo và Hồ Nhã Trúc, bọn họ vẫn có thể cùng chuyện trò, cùng đi dạo, cùng dùng bữa với một vài người bạn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
“Kể đi chứ!” Giọng nói của Hồ Nhã Trúc quanh quẩn bên tai cô.
“Đều là chuyện đã qua rồi, có gì hay đâu mà kể,” Minh Tịnh nói với Hồ Nhã Trúc, đồng thời cũng là nói với chính mình.
--------------------