Chương 17-2: Bèo tấm 2

Hai mươi tư ngày sau, Minh Tịnh trở về chung cư, vừa ngước đầu đã nhìn thấy ánh đèn sáng bên cửa sổ. Cô vội vã rảo bước đi lên, đúng lúc gặp bà Bonnie đang xuống dưới. Bà chua chát nói: “Cái cậu đàn anh kia của cháu lại xuất hiện rồi, cậu ta đến đây còn nhiều hơn cả Nick nữa. Chỉ có những kẻ vô công rồi nghề mới thừa thời gian như thế.”


Nghiêm Hạo dường như chỉ ghé lại ăn hai bữa cơm, ngủ nhờ một giấc, y hệt một chiếc ô tô, chỉ cần đổ đầy bình xăng là lại mạnh mẽ phóng đi với toàn bộ mã lực. Anh có khi ngồi báy may, có khi bắt tàu hỏa, có khi tới lúc chạng vạng, có khi lại là nửa đêm, vì có chìa khóa chung cư trong tay nên đến lúc nào cũng được. Có đôi lần vừa tỉnh giấc, Minh Tịnh đã trông thấy ánh đèn phòng khách bật sáng và nghe được tiếng bước chân người đi lại. Cô cong môi cười, trở mình một chút rồi lại chìm vào giấc ngủ.


Số lần Nghiêm Hạo tới ngày càng nhiều, khoảng cách giữa các lần cũng ngày càng ngắn. Ngắn nhất chính là một tuần, tựa như anh chỉ đi công tác rồi lại quay trở về vậy.


Phòng ngủ ban đầu của Minh Tịnh đã hoàn toàn biến thành phòng anh, trong tủ treo quần áo của anh, trên giá là những quyển sách kinh điển của anh. Không chỉ có thế, bàn ăn và ghế nằm giờ cũng đã dành cho anh. Phòng tắm có khăn mặt và bàn chải đánh răng của anh, ngoài ban công treo đồ trong của anh. Nhân viên tiệm hoa, cửa hàng bánh ngọt và siêu thị gần đấy đều quen mặt anh, mỗi khi anh đến họ lại nhiệt tình giới thiệu các chương trình khuyến mãi của cửa tiệm ngày hôm đó, thậm chí gặp anh trên đường cũng sẽ cất tiếng chào hỏi.


“Hôm nay cô có vẻ vui quá nhể?” Từ lúc Minh Tịnh bước chân vào văn phòng, lão Vi đã phát hiện ra cô có chút gì đó khang khác. Tất nhiên ngày thường Minh Tịnh cũng rất hiếm khi lạnh mặt, nhưng mà hôm nay nụ cười của cô nhìn trông đặc biệt ngọt ngào. Khi tưới cây và lau bàn, khóe môi của cô cũng cong vút lên trời cao.  


“Vâng, cũng vui vui ạ. Hôm nay trời rất đẹp mà!”
Cuối tháng Tám là đầu thu, thời tiết Berlin quả thực rất đẹp. Chỉ có điều thi thoảng vẫn có mưa nhỏ lắc rắc, ra ngoài cần mang ô theo.
“Không phải là đang yêu đương đấy chứ?”


available on google playdownload on app store


“Lão Vi, giờ đang là giờ làm việc, không nên nói chuyện riêng tư,” Minh Tịnh nghiêm túc đáp, tai lại len lén đỏ lên.
Lão Vi nhíu mày: “Anh đây chỉ hỏi đúng một câu thôi, là người nước ngoài hay người Trung Quốc?”
Minh Tịnh tò mò hỏi lại: “Tình yêu mà cũng phân biệt vùng miền sao?”


“Không, tình yêu tất nhiên là không biên giới. Chủ yếu là anh sợ cô bị lừa thôi, đừng tưởng rằng ở Đức không có ai lừa sắc, lừa tiền, lừa kết hôn nhá.”
“Lão Vi, anh nghĩ hơi xa rồi đấy!” Minh Tịnh dở khóc dở cười.


Lão Vi liếc mắt nhìn cô: “Biết làm sao được, anh còn không lo cho cô thì có ai lo nữa đây?”
Minh Tịnh hít sâu mấy hơi mới kiềm chế được sự tủi thân đột nhiên trào dâng trong lòng: “Bố mẹ em có phải rất ích kỷ không?”


Lão Vi gật đầu: “Công nhận, người như thế đúng là khá hiếm gặp, trong mắt ngoài thế giới riêng của hai người bọn họ ra thì chả có gì khác cả.”


Minh Tịnh buồn bã mỉm cười: “Từ nhỏ em đã biết không thể trông cậy vào họ được rồi, phải tự lực cánh sinh thôi. Cảm ơn lão Vi, em… em không yêu đương.” Cô và học trưởng ở cùng một căn hộ rất giống bạn thuê chung nhà, chẳng ai đề cập đến chuyện tình cảm bao giờ. Không biết tại sao anh lại tìm được chủ nhà, tiền nhà năm thứ hai là anh trả. Bọn họ phân công việc nhà, lúc đi dạo phố thỉnh thoảng cũng ôm eo hoặc nắm tay, nếu dành ra được một chút thời gian cho nhau thì cùng đi du lịch ngắn ngày. Ngày mai học trưởng sẽ đến Berlin, lần này anh không quá bận, còn hẹn cô đi Würzburg( ). Würzburg nổi tiếng với dòng sông Main vắt qua, trên sông có mấy cây cầu cũ xây từ thế kỷ XV, dọc hai bờ sông có vài pháo đài cổ, bên kia bờ sông cũng có những kiến trúc lâu đời như cung điện, nhà thờ hoặc tòa thị chính… Giờ vừa đúng lúc giao mùa, lá cây bắt đầu ngả sang vàng đỏ, cho dù không đến Würzburg mà chỉ đơn thuần là ngồi tàu hỏa ngắm cảnh thôi cũng sẽ thư thái vô cùng. Từ khi nhận được điện thoại của anh, trái tim Minh Tịnh vẫn luôn bay bổng.


Cô đến nước Đức công tác đã lâu mà vẫn chưa du lịch nhiều, lần trước qua Paris cũng chẳng kịp tham quan hay đi mua sắm. Thật ra hồi nhỏ cô đã tới Würzburg rồi, nhưng lần này có học trưởng đồng hành, đương nhiên là vẫn khác biệt.


Chuyến tàu đi Würzburg khởi hành lúc tám giờ tối. Nghiêm Hạo ngồi tàu hỏa từ Pháp sang, đến Berlin khoảng bảy rưỡi cho nên không về chung cư mà đợi Minh Tịnh tại nhà ga luôn. Khi anh vừa mới uống được nửa ly café thì Minh Tịnh đã xuất hiện. Cô mặc quần áo thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, vai đeo ba lô, tung tăng nhảy về phía anh, từ xa đã lớn tiếng gọi “học trưởng”, cứ như là sợ anh không nhìn thấy cô vậy.


Sao anh có thể không nhìn thấy cô được chứ? Giữa hàng ngàn hàng vạn người, anh cũng chỉ thấy mình cô.
Trông thấy Nghiêm Hạo mặc quần áo rộng rãi và đi giày thể thao, Minh Tịnh âm thầm thở phào.


“Học trưởng, anh lại uống café rồi!” Cô trừng mắt nhìn ly café giấy trong tay anh, giọng điệu trách móc thấy rõ. “Là đi du lịch chứ có phải tăng ca đâu, cần gì phải tỉnh táo chứ, mau vứt đi đi.”
Nghiêm Hạo mỉm cười nhìn cô, bỏ ly café vào thùng rác bên cạnh đó.


Cô mang cho anh nước ấm và trái cây bổ sẵn đựng ở trong hộp giữ tươi, ngoài ra còn có cơm nắm. Lần này cô đã cải tiến công thức bằng cách cho thêm một thìa xì dầu tôm vào cơm. Khi nắm cơm, cô còn đặt một miếng tôm to đã lột vỏ vào giữa và bọc nắm cơm lại bằng hạt óc chó rang băm nhỏ. Món này Minh Tịnh vừa làm hồi chiều, cơm vẫn còn rất ấm, ăn vừa thơm vừa dẻo.


“Anh cứ cảm thấy giống như đi cắm trại dã ngoại ấy,” ăn xong một miếng cơm nắm, Nghiêm Hạo cười nói.


“Giống cái gì không quan trọng, chúng ta vui là được rồi.” Minh Tịnh đưa khăn ướt cho anh lau tay. Loa phát thanh thông báo đến giờ soát vé lên tàu, hai người rất tự nhiên cầm tay nhau, cùng bước tới cổng soát vé. Giữa dòng người hối hả, Minh Tịnh nhỏ giọng nhắc Nghiêm Hạo cất ví cho kỹ, ga tàu rất nhiều trộm cắp. Anh ôm cô vào trong ngực để người khác không chạm đến cô, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.


Toa xe của họ tuy kín ghế nhưng không cảm giác chật chội, chỗ ngồi rất rộng rãi, muốn ghi chép hay đọc sách có thể kéo bàn gấp xuống. Hành trình kéo dài bốn tiếng không hẳn là lâu lắm, nhưng đối với một người vừa ngồi tàu mười tiếng đồng hồ như Nghiêm Hạo thì vẫn có hơi mệt mỏi. Chiếc ba lô nhỏ của Minh Tịnh hệt như một rương bảo bối, bên trong thứ gì cũng có. Cô lấy ra một tấm chăn mỏng, bảo anh chợp mắt một lát. Đây là chuyến tàu chạy thẳng, không cần phải để ý trạm, khi nào đến trạm cuối thì cô sẽ gọi anh dậy. Dù sao giờ trời tối đen như mực, nhìn ra cửa sổ cũng chẳng thấy gì.


Nghiêm Hạo siết chặt tay cô, nhắm mắt lại. Anh vốn cho rằng mình không ngủ được, định nghỉ ngơi một lúc thôi, ai ngờ chỉ thoáng chốc sau anh đã bắt đầu buồn ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh cảm giác được cô đắp lại chăn cho anh, nhỏ giọng nhờ cô gái trước mặt hạ tiếng xuống một chút. Nghiêm Hạo cong môi, đan tay vào giữa những ngón tay của cô. Khoảng hai ba tiếng sau, khi đang ngủ sâu giấc, anh mơ hồ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn. Giữa giọng nữ thét chói tai, anh choàng tỉnh giấc, phát hiện mọi người trong khoang tàu đều đang đứng. Tàu đã dừng bánh, bên ngoài là một sân ga nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hình như họ đang ở giữa một chốn đồng không mông quạnh.


“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Hạo lập tức tỉnh rụi.


“Nhân viên trên tàu phát hiện một chiếc vali không người nhận, bên trong có tiếng tích ta tích tắc, họ nghi ngờ là chứa bom.” Có thể là do thói quen nghề nghiệp nên Minh Tịnh không hề hốt hoảng, cô thuật lại sự việc rất rõ ràng. “Hành khách có khả năng sẽ phải sơ tán, hiện tại đang đợi thông báo.”


Thần kinh của Nghiêm Hạo đột nhiên căng thẳng. Gần đây các nhóm tín đồ Hồi giáo cực đoan thường xuyên gây rối ở Châu Âu, không phải nhân viên tàu chuyện bé xé ra to, rất có thể chiếc vali kia chứa bom thật. Chẳng mấy chốc sau họ đã nghe thấy thông báo, sân ga này cách Würzburg còn có một giờ di chuyển, hãng đường sắt đã điều động xe khách để đưa mọi người tới bến cuối, hiện giờ tất cả đều phải xuống tàu.


Mặc dù đám trẻ con đều gào khóc trong hoảng loạn và nhiều người run đến mức bước không vững, tất cả hành khách đều xếp hàng xuống tàu một cách rất có trật tự. Vừa chạm chân xuống đất, rất nhiều người đã cuống cuồng chạy thục mạng, chỉ sợ chậm chân một giây là bom trên tàu sẽ phát nổ. Nỗi sợ hãi luôn luôn dễ dàng lây lan, ban nãy Minh Tịnh vẫn còn bình thường, giờ thấy mọi người bỏ chạy tán loạn, cô cũng bắt đầu hoảng sợ.


“Đừng sợ, đừng sợ, đã có anh ở đây rồi!” Nghiêm Hạo thấy tay cô càng lúc càng lạnh, hơi thở càng lúc càng gấp thì vội nhẹ giọng trấn an, đồng thời sải bước nhanh hơn.


Điểm tập kết nhà ga sắp xếp cho mọi người chỉ có đúng một ngọn đèn đường hiu hắt. Đêm đã khuya, trời còn mưa lất phất. Người đứng đợi xe rất đông, song không có ai nói chuyện. Minh Tịnh và Nghiêm Hạo nắm tay đứng cạnh bên nhau. Chiếc áo thể thao của cô có mũ, anh đã giúp cô kéo lên. Minh Tịnh ngẩng đầu, giữa bóng tối mịt mùng, dáng vẻ của cô có phần mong manh yếu đuối, mắt còn long lanh ánh nước.


“Minh Tịnh?” Anh khẽ gọi tên cô. Cô nhỏ giọng đáp lại, cánh tay vòng qua eo anh, cả người dán vào người anh. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu nhìn cô, cô cũng ngước lên nhìn anh. Sau đó, cô bỗng nhón chân hôn anh. Trái tim của anh chấn động. Anh đáp lại nụ hôn của cô, vừa mau lẹ vừa mạnh mẽ, cô cũng lập tức mở miệng, mặc anh tùy ý công thành đoạt đất. Phải đến khi cảm nhận được ngực cô phập phồng kịch liệt thì anh mới buông cô ra. Anh biết, ở bên cạnh đang có người nhìn họ, mỉm cười thiện ý. Song anh chẳng rảnh để mà bận tâm, cũng chẳng muốn cố bận tâm, anh còn đang bận hôn cô lần nữa.


Làn mưa phùn nghiêng nghiêng thấm ướt mũ của Minh Tịnh.
Chẳng bao lâu sau xe khách đã tới, mọi người lục tục kéo nhau lên xe. Anh ôm lấy cô, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng cô. Cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh, khẽ khàng vuốt ve từng đốt ngón tay.


Tới ga Würzburg, bọn họ bắt taxi đến khách sạn đã đặt trước. Nhân viên lễ tân trông thấy hai người ướt sũng thì liền rót chén trà nóng cho họ, sau đó kiểm tr.a thông tin đặt phòng rồi hỏi: “Là hai phòng đúng không ạ?”


Nghiêm Hạo liếc nhìn Minh Tịnh một cái, nói với nhân viên lễ tân: “Có hai người không đi được, hủy một phòng giúp chúng tôi.”
Bọn họ cầm thẻ phòng vào thang máy, cho đến khi tới cửa phòng vẫn không buông tay nhau ra.
“Lát nữa em tắm nước ấm trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh đó.”


“Vâng, em tắm trước.” Minh Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.


Vừa vào trong phòng, Nghiêm Hạo đã đi thẳng tới phòng tắm, xả nước ấm đầy bồn tắm. Trong lúc Minh Tịnh đang tắm, anh cởi chiếc áo khoác ướt đẫm ra, bước đến bên cửa sổ. Đại khái là từ hồi Minh Tịnh còn rất thích ăn kẹo hạnh nhân, Nghiêm Hạo đã biết, trong cơ thể anh ẩn giấu một ngọn núi lửa. Nguồn dung nham nóng bỏng kia vẫn luôn chực chờ phun trào, chỉ là anh đã dùng ý chí phi thường của mình để khống chế, để chèn ép, để che đậy nó. Mấy năm nay, anh cứ đinh ninh rằng mình đã chiến thắng được ngọn núi lửa ấy, thế nhưng không phải. Thì ra nó chỉ tạm thời náu mình mà thôi. Đêm nay, nó lại lần nữa bùng nổ. Nếu như ý chí sắt đá đến mấy cũng chẳng ngăn cản được nó, chi bằng không ngăn nữa vậy!


Không biết là bởi bất lực với sự đầu hàng của bản thân hay do đã chờ đợi quá lâu rồi, cơ thể anh khẽ run lên.
“Học trưởng…”


Nghiêm Hạo xoay người. Áo choàng tắm khách sạn chuẩn bị quá dài quá rộng, mà Minh Tịnh thì lại quá đỗi mảnh dẻ, anh cứ cảm giác như có thể khảm cô vào lòng mình ngay lập tức. Anh bước chân qua, đôi mắt sâu thẳm tăm tối đến không thấy đáy. Cô bình yên nhìn lại anh, trong mắt là sự si mê cùng ỷ lại không che giấu.


Bùm, dung nham cuồn cuộn phun trào.
Nghiêm Hạo không thể nhớ rõ là mình đã hôn cô hay ôm cô trước, anh chỉ nhớ được đêm ấy thật nóng cháy, thật mềm mại, lúc xán lạn vô ngần, lúc lại dịu êm yên ả, tựa như men rượu nồng ủ lâu năm, làm cho người ta mê say tới mức không muốn tỉnh lại.


Ngày đó mưa rơi cả đêm, lá rụng xào xạc bay múa trên phố.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, Minh Tịnh như đã gặp phải ác mộng. Đôi vai cô run rẩy, nước mắt tràn khỏi bờ mi, miệng còn không ngừng la lớn: “Học trưởng, trời sập rồi, làm sao bây giờ?”


“Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây mà!” Nghiêm Hạo dịu dàng dỗ dành, hôn lên làn nước mắt trên má cô. Chỉ một lát sau cô đã bình tĩnh trở lại, bình lặng ngủ say lần nữa.


Thế nhưng Nghiêm Hạo lại không buồn ngủ. Dưới chút nắng mai nhạt màu, anh tham lam ngắm nhìn người con gái trong lòng, sau đó kéo tay cô đặt lên ngực mình, nhẹ giọng hỏi: “Trông dịu ngoan là vậy, sao lại giỏi hành hạ người khác đến thế chứ?” Nói xong, anh lại khẽ cất tiếng cười. Thành thật mà nói thì anh cũng đã từng oán trách, song lại không thể hận cô. Anh luôn muốn chiều chuộng cô, cho dù cô có sai lầm cỡ nào anh cũng sẵn sàng dung túng. Nhưng cô thì có thể sai được tới đâu cơ chứ? So với mọi người cô đúng mực hơn rất nhiều. Cô kính trọng trưởng bối, biết đảm đương việc nhà, thông thạo mấy ngoại ngữ, lại còn viết cả sách nữa… Chậc, bây giờ anh chẳng khác nào những bậc phụ huynh kiêu ngạo khi nhìn con cái của mình, kiểu gì cũng thấy rất hay rất tốt.


--------------------







Truyện liên quan