Chương 27
Sau giờ tập thể dục theo nhạc vào thứ hai, thầy hiệu trưởng đứng phát biểu dưới lá cờ Tổ quốc.
Tức thì, trên sân thể dục, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Học sinh của lớp 15 thì không ai nói gì, nhưng các lớp khác lại không khỏi xì xào bàn tán.
“Mình không nghe lầm đó chứ? Giáo bá trường mình… Mà lại hăng hái dũng cảm làm việc nghĩa hả?!”
“Thầy nói to rõ vậy rồi còn nhầm được sao!”
“Xem chừng đại ca trường mình nay đổi tính đổi nết thật rồi. Nghe nói bây giờ anh ấy không chỉ không đi đánh nhau, mà còn nghiêm túc học hành, cuối tuần còn tham gia tình nguyện nữa!”
“Ôi, anh ấy được cái gì khai thông tư tưởng thế?”
“Ai biết được…”
“…”
Có trời mới biết, bọn họ mà cũng có ngày phải học tập giáo bá.
Ở trên bục phát biểu, thầy hiệu trưởng hắng giọng ra hiệu mọi người giữ trật tự: “Đặc biệt là bạn học Kỳ Yến, bạn ấy là người có đóng góp lớn trong lần này. Vậy nên trường học quyết định xóa lỗi vi phạm năm ngoái bạn học Kỳ kéo bè lũ đánh nhau, không xử phạt nữa.”
Lúc đầu Kỳ Yến vốn chẳng quan tâm đến chuyện này, nhưng vừa nghe đến “xử phạt” liền hoàn hồn.
Mẹ kiếp!
Đang yên đang lành, ông thầy nói ra làm quái gì không biết?!
Ánh mắt của anh tìm kiếm bóng dáng Thẩm Ý giữa đám học sinh, cô đang ngồi trên hàng ghế đầu. Bỗng dưng Kỳ Yến cảm thấy may mắn, bây giờ cô không thể nghe, cho nên không nghe được mấy lời vừa rồi, không nhìn anh bằng ánh mắt săm soi như những người khác. Kỳ Yến thầm nghĩ, lát nữa anh phải dặn Địch Miên Miên không được nói cho Thẩm Ý biết chuyện “xử phạt” này.
Ai ngờ, còn chưa kịp tìm Địch Miên Miên dặn dò thì Thẩm Ý đã đến tìm anh vào buổi trưa.
Cô đứng ở bậc thang sau lưng anh, giơ tay kéo kéo góc áo anh, nhẹ giọng hỏi: “Mình nghe bọn họ nói, bây giờ cậu được miễn một lần kỷ luật, nhưng vẫn còn lại 3 lần xử phạt nữa phải không? Không sao, đừng nản, mình vừa đi hỏi thăm rồi. Nếu cậu đoạt giải cho trường, hoặc học tập tốt, thành tích thi lọt top 50 thì nhà trường sẽ xem xét xóa lỗi cho cậu trước thời gian đăng ký thi tuyển sinh đại học, sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học của cậu đâu.”
Kỳ Yến: “…”
Mẹ nó, ai mà nhiều chuyện vậy hả?!!
Kỳ Yến cứng nhắc quay người lại, đôi mắt rủ xuống nhìn, nhưng còn chưa kịp nhìn cô thì hai tai anh đã đỏ ửng. Kể từ lần ma xui quỷ khiến hôn trán cô vào hôm ấy, anh vẫn luôn không dám nói chuyện với cô.
Anh hơi mất tự nhiên gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Nói xong, Kỳ Yến đút hai tay vào túi, hốt hoảng quay đầu bỏ đi.
Thẩm Ý muốn lên tiếng gọi anh lại, nhưng lúc này, Địch Miên Miên đang cầm đồ uống từ dưới tầng chạy lên, hỏi: “Ý Ý, đại ca làm sao vậy?” Từ tiết tự học tối qua, cô đã nhận ra, lúc cô và Thẩm Ý đi vệ sinh, chạm mặt Kỳ Yến, Thẩm Ý giơ tay chuẩn bị chào hỏi, nhưng Kỳ Yến lại như bị cái gì dọa vậy, nhanh chóng cúi đầu bỏ đi.
Thẩm Ý lắc đầu, trong mắt ngập tràn phiền muộn.
Cô cũng không biết tại sao Kỳ Yến lại cố ý tránh mặt mình. Chẳng lẽ là vì nụ hôn tối hôm đó? Nhưng mà chỉ chạm nhẹ một cái thôi mà, cô cũng không trách anh, coi như không có việc gì… Hơn nữa, người nên thẹn thùng rồi tránh mặt đáng ra phải là cô chứ?
Thẩm Ý nói chuyện này cho Địch Miên Miên.
Địch Miên Miên nghe xong, không nhịn được mà trừng lớn hai mắt: “Cái gì? Anh Yến hôn cậu á?!” Rồi lại thấy hình như mình nói hơi to, sợ tới mức nhanh chóng che miệng lại, gửi tin nhắn cho Thẩm Ý.
Thẩm Ý có chút ngượng ngùng gật đầu, sau đó lại giải thích: “Chắc cũng không có hôn đâu. Chỉ là chạm nhẹ vào trán thôi.”
Làm ơn đi, chạm môi vào trán cũng vô cùng vô cùng kích thích tinh thần ăn dưa của cô đó! Địch Miên Miên lại tìm ra trọng điểm: “Vậy tại sao đại ca lại ngại ngùng với cậu như thế?”
Thẩm Ý tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết Ngữ văn, lão Lưu có thông báo cho cả lớp.
“Các em học sinh, vì chúng ta đã lên lớp 11, nhiệm vụ học tập ngày càng nặng nề hơn, nên thầy đã thảo luận với một số giáo viên và quyết định tổ chức lớp theo phương pháp “Đôi bạn cùng tiến”, các bạn sẽ hỗ trợ nhau theo cặp. Bốn học sinh sẽ là một nhóm, bạn học tốt giảng giải bài tập, đốc thúc bạn mình học và làm bài. Sau mỗi kỳ thi, nhóm nào tiến bộ nhất sẽ được khen thưởng xứng đáng.”
Ngay khi thầy thông báo xong, lớp 15 lập tức sôi nổi hẳn lên. Lớp có 41 học sinh, sau khi chia mỗi nhóm 4 người, lại dư ra 1 người. Lão Lưu nhìn Kỳ Yến đang ngồi một mình ở bàn cuối, hỏi: “Có nhóm nào muốn thêm một bạn nữa không?”
Địch Miên Miên lặp lại câu hỏi của lão Lưu cho Thẩm Ý. Thẩm Ý nghe xong, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên.
Lão Lưu cười nói: “Được, vậy bạn học Kỳ Yến sẽ gia nhập vào nhóm 1 nhé.”
Kỳ Yến đang cúi đầu viết bài Vật lý: “?”
Đằng nào lớp cũng dư một người, anh không muốn tham gia cái gì gọi là “đôi bạn cùng tiến” gì cả, lãng phí thời gian. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh đã bắt gặp ánh mắt của Thẩm Ý, cô quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt cong cong, cười vô cùng ngọt ngào. Anh cúi đầu xuống, bút trong tay không biết đã nguệch hẳn một đường dài lên giấy từ lúc nào.
Nhóm 1 là nhóm của cô ấy sao? Chà, vậy thì tham gia một chút cũng không sao…
———
Thẩm Ý đảm nhiệm chức trưởng nhóm, thành lập một nhóm chat trên QQ để trao đổi bài tập. Thành viên gồm có Đinh Đạo Trí, Địch Miên Miên, Kỳ Yến và Cố Ức, lại còn rất hào hứng đặt một cái khẩu hiệu: Cả nhóm cùng nhau cố gắng thi đỗ đại học B.
Cố Ức lệ rơi đầy mặt: “Tiểu tiên nữ, cậu đừng làm khó dễ mình nữa, để mình thi vào đại học B thì thà giết mình còn hơn.” Ngay lập tức bị Kỳ Yến cuộn sách lại đập vào đầu.
Kỳ Yến: “Bảo mày thi thì thi đi, nói nhảm nhiều thế?”
Cố Ức: “…” ch.ết tiệt, đại học B là chỗ cho anh muốn thi là thi sao?
Buổi chiều tan học.
Bởi vì Kỳ Yến chưa biết làm thế nào để đối mặt với Thẩm Ý, nên khi đọc được tin nhắn cô rủ tan học cùng nhau đến tiệm bánh ngọt làm bài tập, anh do dự không biết làm sao.
Cố Ức đang ở cạnh thu dọn cặp sách: “Anh Yến, anh cũng không đi làm bài tập phải không? Hay chúng ta đến tiệm net đi.”
Kỳ Yến nhíu mày: “Mày lớp mấy rồi?”
Cố Ức ngẩn người: “Lớp 11, sao vậy anh Yến?”
Kỳ Yến: “Đã lớp 11 rồi còn suốt ngày chơi game à? Mày có biết chỉ còn hơn 600 ngày nữa là thi tuyển sinh đại học rồi không? Thứ hạng còn chưa vào nổi top 600 mà còn có mặt mũi chơi game, ông đây sốt ruột thay mày luôn đó!”
Cố Ức tự dưng bị lên lớp: “…”
Kỳ Yến đứng dậy, một tay xách cặp, một tay xách cổ áo cậu ta lên: “Đi, đi lôi Trịnh Thuấn với Tạ Địch tới đây, cùng đi làm bài tập.”
Cố Ức đang bị kéo đi: “”
———
Tiệm bánh ngọt trong con hẻm ở phố Tây.
Thẩm Ý, Địch Miên Miên, Đinh Đạo Trí ngồi một bàn. Còn Kỳ Yến và ba người bị lôi kéo ép buộc kia ngồi ở bàn bên cạnh. Một nhóm học tập được chia thành 2 cặp – 1 bên giảng giải, 1 bên học hỏi. Đinh Đạo Trí kèm Địch Miên Miên, Thẩm Ý nhận phần kèm 2 người Kỳ Yến và Cố Ức.
Nhưng Kỳ Yến biết đám anh em của mình cứng đầu, sợ Cố Ức làm ảnh hưởng đến việc học tập của Thẩm Ý, liền quyết định tự mình quản lý Cố Ức. Cố Ức tự nhận mình và học hành không thể thành một đôi, nhưng dưới áp lực của anh Yến cũng phải miễn cưỡng ngồi trước một đống tài liệu.
Cậu ta chán nản ngáp mấy cái: “Anh Yến, em đột nhiên nhận ra một điều.”
Kỳ Yến mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Cái gì?”
Cố Ức nghiêm túc, hạ giọng: “Tiểu tiên nữ bây giờ trở thành cô giáo của chúng ta rồi, em thì chả có vấn đề gì, nhưng anh vẫn còn muốn theo đuổi cô ấy à? Không sợ người ta dị nghị sao?”
Kỳ Yến nghe vậy, ngay lập tức đặt bút xuống bàn, xoay cổ, hoạt động khớp cổ tay.
Cố Ức cảm thấy có gì đó không ổn, đang muốn co giò chạy trốn, lại bị Kỳ Yến nhanh tay kéo khỏi chỗ ngồi. Lúc Thẩm Ý quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Kỳ Yến xoa xoa nắm đấm, mà Cố Ức thì xiêu vẹo xụi lơ trong góc tường, …nửa sống nửa ch.ết.
Thẩm Ý thắc mắc: “Làm sao vậy?”
Kỳ Yến mỉm cười: “Không có chuyện gì cả. Thằng oắt con này không nghe lời, tôi lấy nắm đấm dạy dỗ một chút thì còn ngoan hơn cả trước kia.”
Sau khi giải quyết xong tên họ Cố kia, Kỳ Yến nói chuyện với Thẩm Ý cũng thoải mái hơn. Anh giấu ký ức về nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia trong đáy lòng, không trốn tránh cô nữa. Nên hỏi bài thì hỏi, nên đưa cô đến trạm xe buýt thì đưa. Còn thái độ của Thẩm Ý với anh cũng vẫn như trước. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, ăn ý mà không nhắc tới việc khó xử.
Kỳ thi tháng sẽ được tổ chức vào tuần sau.
Sáng thứ bảy, Thẩm Ý gửi một tin nhắn vào nhóm chat trên QQ, muốn các thành viên trong nhóm cùng nhau đến thư viện ôn tập, nhưng chỉ có Đinh Đạo Trí và Địch Miên Miên đáp lại, còn Kỳ Yến và Cố Ức đều không có động tĩnh gì.
Thẩm Ý lại nhắn riêng cho 2 người, cũng không ai trả lời. Suy nghĩ một hồi, cô gọi video cho Kỳ Yến, nhưng vẫn không thấy anh nhấc máy. Thẩm Ý không khỏi lo lắng, có phải bọn họ xảy ra chuyện gì rồi không?
Vì thế, cô hỏi Đoàn Đắc Y địa chỉ nhà Kỳ Yến rồi bắt xe đi.
———
Trên tầng 11 của một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
“Máy bay.”
“Người lớn.”
“Đôi hề!”
“Ha ha ha, anh Yến, anh lại thua rồi! Dán lên dán lên!”
Sắc mặt Kỳ Yến đen thui chẳng khác gì đáy nồi, nhưng có chơi có chịu, cầm lấy tờ giấy vẽ hình con rùa dán lên mặt: “Ván trước vận may không được tốt, chơi lại.”
Cố Ức vươn vai một cái: “Làm thêm ván nữa hả anh Yến, trên mặt anh không còn chỗ để dán đâu.”
Kỳ Yến trừng mắt liếc hắn: “Ván cuối cùng. Chiều nay tao còn muốn tới thư viện làm bài tập.”
Cố Ức bỗng thấy hối hận vì câu nói vừa rồi, hạ giọng thương lượng: “Hay là buổi chiều lại chơi tiếp đi anh.”
“Không.” Kỳ Yến dửng dưng từ chối cậu ta, Cố Ức đau khổ kêu gào.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp, sau đó là tiếng sấm ầm ầm. Trịnh Thuấn từ dưới sàn nhà nhảy lên, mở cửa sổ ngóng ra ngoài: “Sao đột nhiên lại mưa thế nhỉ? Thế này thì chiều nay không đến thư viện được đâu.”
Kỳ Yến vẫn đang đấu địa chủ, nói: “Vậy thì học ở đây.”
Một ván đấu địa chủ kết thúc, mưa cũng nặng hạt hơn.
Kỳ Yến đứng lên, lại dán vào trán mình một tờ giấy vẽ hình con rùa, rồi đi vào phòng ngủ đóng cửa sổ. Anh thấy màn hình điện thoại trên giường sáng lên, trên khung chat của QQ hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ.
Một tay Kỳ Yến đút túi quần, tay còn lại tùy ý cầm điện thoại mở nhóm chat. Sau khi nhìn rõ tên người gọi, cả người anh liền căng thẳng.
Mẹ kiếp!
Vì anh ham chơi bài mà bỏ lỡ cuộc gọi của tiểu tiên nữ nhà mình!
Kỳ Yến hối hận không thôi, đang định trả lời cô, đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông. Anh vòng ra phòng khách, lại nhìn thấy Cố Ức và Trịnh Thuấn đang lười biếng dựa vào sofa uống nước, giơ điện thoại lên nói: “Anh Yến, tiểu tiên nữ muốn chúng ta đến thư viện làm bài tập. nhưng trời mưa lớn như vậy, khỏi đi anh nhỉ?”
Kỳ Yến nói: “Ngon quá ha.” Đừng nói chuyện mưa gió, dù trời có giông bão, gió lốc giật đùng đùng cấp 15 cũng phải đi!
Chuông cửa vẫn vang lên mấy lần, Kỳ Yến lẩm bẩm: “Ai thế không biết!”, không kiên nhẫn đi tới, mở cửa. Lúc nhìn thấy người ở bên ngoài, anh liền ngây ngốc.
“Cậu… Sao cậu lại tới đây?”
Kỳ Yến còn đang bận ngạc nhiên, không để ý đến “thảm trạng” trên mặt mình, mãi một lúc sau mới nhớ ra, luống cuống gỡ chúng xuống.
Thẩm Ý đứng ngoài cửa.
Tóc và áo khoác của cô đều bị nước mưa xối ướt nhẹp, mấy sợi tóc vì gặp mưa mà dính ở trên trán, nhưng cũng không thể che đi được đôi mắt trong veo kia, rõ ràng là cô vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh.
Kỳ Yến có chút xấu hổ khi bị cô bắt gặp đang chơi bài, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghĩ rằng cô có chuyện gì gấp, cầm điện thoại lên gõ chữ: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhất thời quên hỏi cô làm sao lại biết được địa chỉ nhà mình.
Thẩm Ý lắc lắc đầu, khuôn mặt vì đẫm nước mưa lạnh nên giờ càng trở nên nhợt nhạt. Kỳ Yến không để ý gì mấy câu hỏi kia nữa, kéo cô vào nhà, tìm một chiếc khăn sạch cho cô lau tóc.
Cố Ức và Trịnh Thuấn tò mò hỏi: “Sao tiểu tiên nữ cũng tới đây?”
Kỳ Yến đá bọn họ một cái: “Lăn đi. Mau vào bếp đun cho ông đây chút nước nóng.”
Thẩm Ý nhìn hai người run lẩy bẩy lăn vào phòng bếp, không khỏi cúi đầu cười. Kỳ Yến giúp cô cởi cặp sách, sau đó lại nhắn một tin: “Cậu cởi áo khoác ướt ra đi, để tôi hong khô giúp cho.”
Thẩm Ý sợ làm phiền anh, nhưng Kỳ Yến lại khăng khăng: “Mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh đó.”
Thẩm Ý đành phải cởi áo khoác đưa cho anh. Kỳ Yến nhanh chóng đi sấy khô, rồi lại đưa cho cô mặc. Anh xoay người vào trong bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng ra ly trà gừng đường nâu nóng hổi, đưa cho cô: “Phải uống hết.”
Thẩm Ý cảm thấy anh bây giờ trông rất hung dữ, không dám từ chối, vội vàng nhận lấy, thổi cho nguội bớt rồi uống một hơi.
Lúc này Kỳ Yến mới vừa lòng, bảo cô ngồi vào sofa, lại không nhịn được hỏi: “Sao cậu biết nhà tôi thế? Trời mưa rồi còn chạy tới đây, có chuyện gì sao?”
Thẩm Ý đặt cặp sách lên đùi, lục tìm vở bài tập. Cô nhìn anh, giọng nói mềm mại vô cùng: “Mình muốn rủ cậu vào thư viện học bài chung nhưng không liên lạc được với ai cả. Mình sợ xảy ra chuyện nên mới hỏi Đoàn Đắc Y địa chỉ nhà cậu. Ai ngờ lúc nãy lại vào nhầm tòa nhà bên cạnh, hỏi bác bảo vệ mới biết hóa ra cậu ở chung cư bên cạnh.”
Giữa đường qua đây lại còn gặp mưa to, người ướt như gà con rơi vào nồi nước.
Nói tới đây, cô có chút ngại ngùng, vội cúi đầu xuống, cảm thấy mình ngốc quá, sắp đến nơi rồi mà còn vào nhầm tòa nhà.
Nhưng Kỳ Yến nghe cô nói vậy thì lại hối hận không thôi, muốn tát chính mình mấy cái cho hả giận.
Chỉ tại anh.
Thế mà lại để tiểu tiên nữ lo lắng rồi dầm mưa một đường tới đây.
Nhưng đồng thời, trong lòng anh cũng thấy ấm áp vô cùng, đó là chút ấm áp mà lâu lắm rồi anh chưa được cảm nhận. Thì ra cô quan tâm đến anh nhiều như vậy…
“Tiểu tiên nữ, sao cậu lại tới đây thế?” Trịnh Thuấn và Cố Ức chạy từ bếp ra, chẳng hề hay biết mình đã làm hỏng bầu không khí của đại ca và tiểu tiên nữ. Kỳ Yến lạnh lùng quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Hai đứa mày về được rồi đó.”
Ai ngờ Thẩm Ý lại kéo tay áo anh: “Để bọn họ ở lại làm bài tập đi, tuần sau là kiểm tr.a rồi mà.”
Kỳ Yến: “…”
Anh lạnh mặt quét mắt nhìn hai người kia, một lúc lâu mới miễn cưỡng đồng ý: “Vậy cũng được.”
Vì vậy, buổi học của họ đã trải qua vào một ngày mưa to như thế.
Mỗi khi làm sai một câu, bị Kỳ Yến lấy vở đập đầu một cái, Cố Ức và Trịnh Thuấn lại kêu thảm thiết: “Nooooooo….”
———
Sau khi kết thúc bài thi tháng, lớp 15 vẫn xếp chỗ ngồi theo hình thức bốc thăm.
Địch Miên Miên cố gắng đổi vé thăm năm lần bảy lượt với bạn học khác, cuối cùng mới được ngồi cùng bàn với Thẩm Ý. Cô vui vẻ: “Ý Ý, tụi mình phải ngồi cùng bàn cho đến khi tốt nghiệp luôn đó.”
Thẩm Ý cười gật đầu: “Ừm!”
Không ngờ, Địch Miên Miên còn chưa bắt đầu dọn vào chỗ ngồi mới, lúc đi vệ sinh đã bị Kỳ Yến chặn lại.
Địch Miên Miên nhanh chóng bới tung trí nhớ lên để xem mới đó có nói câu nào động đến đại ca không… Làm gì có đâu! Vậy anh ấy đột nhiên chặn cô lại làm gì?!
Nhìn vẻ mặt của Kỳ Yến, chân Địch Miên Miên run như cầy sấy, không những đứng không vững mà mở miệng cũng thấy khó khăn: “…Đại, đại ca, anh có chuyện gì vậy?”
Kỳ Yến ư hừ một tiếng, đưa tay về phía cô, mở lòng bàn tay ra, đúng lý hợp tình nói: “Đưa thăm chỗ ngồi của cậu đây.”