Chương 30
Ở bệnh viện Nhân dân tỉnh.
Bác sĩ đang làm bài kiểm tr.a tổng quát cẩn thận cho Thẩm Ý, kết quả đưa ra hoàn toàn bình thường và thính giác của cô cũng được khôi phục lại. Triệu Đông Hoa và Thẩm Quốc ngồi ở đó, nghe lời bác sĩ nói mà mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi điện nói cho mọi người trong nhà nghe tin tốt này.
Ba ngày trước khi diễn ra đại hội thể thao, tai của Thẩm Ý bất ngờ khôi phục lại làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, Triệu Đông Hoa gọi điện báo tin cho cả Thẩm Quốc lẫn Triệu Hạ Nghiên nghe. Thẩm Quốc lập tức gọi điện nhờ chuyên khoa bên bệnh viện Nhân dân tỉnh đưa Thẩm Ý đi kiểm tr.a kỹ càng hơn, Triệu Đông Hoa không yên tâm, cũng đi cùng hai người họ.
“Ý Ý, hôm nay có thể không về kịp Nam Vu rồi, chắc là đành phải tìm khách sạn nào gần đây tạm ở, có gì sáng mai chúng ta đi tàu điện về sớm.”
Thẩm Ý đeo balo, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng.”
Mọi người tìm được một khách sạn gần với nhà ga, Thẩm Ý bước vào phòng, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. Suốt một năm nay, mọi thứ xung quanh cô chỉ là sự im lặng, mà nay, bỗng được nghe lại những âm thanh ồn ào, náo nhiệt làm cô còn có chút bỡ ngỡ không quen.
Thẩm Ý sờ sờ vào túi áo phải, lấy ra một huy chương vàng rực rỡ. Trên huy chương được khắc về hạng nhất điền kinh nam ở nội dung 3200m. Cô nhìn mà không khỏi mỉm cười, lấy một cái huy chương vàng khác ra, giữ cả hai trong tay.
Ngày hôm đó, bỗng nhiên tai cô được khôi phục lại, nghe thấy ba chữ rõ ràng mà Kỳ Yến nói: “Tặng cậu.”
Cô ngẩn người hồi lâu, hai tay ôm lấy lỗ tai, lắc đầu, ngước mặt lên nhìn và hỏi anh: “Vừa rồi cậu bảo tặng mình cái huy chương này, đúng chứ?”
Gương mặt Kỳ Yến đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin những gì mình vừa nghe được, cẩn thận hỏi lại: “Ý Ý, cậu nghe thấy tôi nói gì à?”
Thẩm Ý nghe được lời anh gọi tên cô, trong lòng thầm nghĩ, là giọng nói này, trầm thấp nhưng lại vô cùng dễ nghe. Mặt cô có chút đỏ lên, cúi đầu xuống: “Hình như có nghe thấy. Nếu không phiền thì cậu có thể nói thêm vài câu được chứ? Mình sợ lại giống như lần trước, không nghe được.”
“Cậu – nghe – được – rồi – sao? Ý – Ý?” Kỳ Yến chậm rãi nói từng chút từng chút một, quan sát biểu cảm của cô một cách cẩn thận.
Nhìn thấy Thẩm Ý gật đầu, trong lòng anh vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy giống như máu dồn hết lên não, đến lúc tỉnh táo lại thì đã vui sướng bế cô lên quay một vòng.
“Tốt quá, thật tốt quá!”
Kỳ Yến nhất thời không biết nói gì cho phải, đành nói mấy chữ này. Hành động của anh làm cho mấy học sinh xung quanh không khỏi thắc mắc nhòm ngó, nhận ra ánh mắt của mọi người liền buông Thẩm Ý xuống, ngại ngùng đứng cách xa cô một chút.
Thẩm Ý đột nhiên bị anh bế lên xoay một vòng, vẫn còn ngẩn người, nghe thấy anh ấp úng nói: “Tôi, vừa rồi tôi… Có hơi kích động. Thật xin lỗi.”
Thẩm Ý không nhịn được, bật cười: “Vậy cậu vẫn muốn đưa huy chương của cậu cho tớ chứ?”
Suy nghĩ kéo cô về hiện tại.
Thẩm Ý liếc nhìn điện thoại, bây giờ đã là 8 giờ tối, hôm nay cô có hơi mệt mỏi. Đang định đi rửa mặt rồi lên giường nằm ngủ thì điện thoại lại thông báo có tin nhắn.
Là Kỳ Yến.
“Cậu ngủ rồi sao?” Anh hỏi
Thẩm Ý nhắn trả lời: “Chưa, bây giờ vẫn còn sớm.”
Kỳ Yến: “Vậy cậu xuống dưới đi.”
Thẩm Ý: “?”
Kỳ Yến: “Tôi có đem bánh kem cho cậu.”
———
Ở đại sảnh khách sạn.
Thang máy kêu một tiếng “Ding”, Thẩm Ý bước từ trong ra, ánh mắt chạm phải bóng dáng gầy gầy cao cao. Anh mặc một cái áo gió màu đen, khóa kéo đến cằm, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, che khuất khuôn mặt. Nhưng trên người anh vẫn tỏa ra một khí thế ngất trời, khiến cho mọi người xung quanh chỉ nhìn thoáng qua cũng biết anh chẳng phải người tầm thường.
Có mấy cô nàng đi ngang qua anh, không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.
Thẩm Ý từ từ chạy đến trước mặt anh.
“Sao cậu lại ở đây thế?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Đem đồ ăn khuya cho cậu.” Kỳ Yến đưa hộp bánh được thắt nơ trong tay cho cô.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh.
Thẩm Ý cẩn thận mở hộp bánh kem ra, ăn một miếng nhỏ, đột nhiên phát hiện: “A? Sao cậu biết mình ở đây thế?”
Kỳ Yến chống cằm, nhìn chằm chằm vào cô, nheo mắt, nói: “Nếu tôi nói tôi luôn đi theo cậu từ bệnh viện tới giờ thì cậu có sợ không?”
Thẩm Ý lại ăn tiếp một miếng bánh kem, đôi mắt đen, tròn xoe, nhìn thẳng vào anh: “Không sợ. Nhưng như vậy thì hôm nay cậu trốn tiết à?”
Hôm nay là thứ tư, vẫn phải đi học.
Kỳ Yến rít lên như đang đau răng, nói: “Tôi xin nghỉ!” Hóa ra trong lòng tiểu tiên nữ mà anh luôn tương tư, bản thân lại là một học sinh hư đến thế, có chút không vui mà quay đầu đi.
Thẩm Ý không biết tại sao mà anh lại giận dỗi, cô nhẹ nhàng vươn tay, kéo kéo tay áo anh.
Lúc này, Kỳ Yến quay đầu nhìn lại, thấy trên khóe môi của cô còn dính một chút kem, thuận tay lấy khăn giấy lau sạch, nói: “Kết quả kiểm tr.a như thế nào rồi?”
Thẩm Ý cười, nói: “Bác sĩ bảo thính giác khôi phục hoàn toàn rồi.”
Đến lúc này, chân mày Kỳ Yến mới được giãn ra một chút “Tôi nói cậu nhất định sẽ không sao.”
“Ừ.” Thẩm Ý nhẹ nhàng đáp lời, lại tiếp tục cúi đầu ăn bánh kem, dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đã đỏ ửng cả lên. Cô thật sự không nghĩ rằng chỉ vì lo lắng cho cô mà anh chạy từ Nam Vu cho đến tận đây.
Thẩm Ý ăn hết bánh kem, ngẩng đầu lên thì phát hiện Kỳ Yến nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô có chút ngượng ngùng: “Làm sao vậy?”
Kỳ Yến cong môi nói: “Điểm kiểm tr.a giữa kì vừa rồi, cậu đứng hạng 19. Đoán xem tôi đứng hạng mấy?”
Thấy vẻ phấn khởi của anh, Thẩm Ý liền biết điểm của cậu cũng không tồi, nhưng cố ý nói: “600?”
Kỳ Yến đứng phắt lên, hai tay chống mặt bàn, nghiêng người, nhìn trừng trừng cô với cặp mắt dữ tợn: “Quá đáng. Cho dù có nhắm mắt lại thì điểm của tôi cũng chẳng kém đến thế đâu.”
Thẩm Ý thấy thế lập tức rụt vai lại: “Vậy cậu thi được trong top 200?”
Kỳ Yến ngồi lại ghế, vui vẻ nói: “173”
Càng ngày, anh tiến bộ càng nhanh, Thẩm Ý nghe vậy, trong lòng cũng vui thay cho anh. Sau đó, Kỳ Yến tiếp tục hớn hở nói chuyện mấy nay trong lớp cho cô nghe: “Nhóm chúng ta là tiến bộ nhiều nhất trong kì thi giữa kì này đấy. Thầy Lưu cũng đồng ý là mỗi người có thể đưa ra một nguyện vọng, cậu nghĩ ra muốn gì chưa?”
Thẩm Ý nhíu mày suy nghĩ: “Vẫn chưa. Còn cậu?”
Kỳ Yến khoanh tay, hai chân bắt tréo: “Tôi có nói chuyện với thầy Lưu rồi, nguyện vọng của tôi là muốn một trận đấu giao hữu.”
Thẩm Ý trợn to mắt: “Thầy Lưu đồng ý rồi sao?”
Kỳ Yến nói: “Thầy bảo tôi tránh ra.”
Thẩm Ý không khỏi bật cười.
Kỳ Yến nhíu mày: “Cậu cười gì chứ?”
Thẩm Ý: “Cười vì cậu đáng yêu.”
Kỳ Yến: “…..”
Kỳ Yến thầy mặt mình có hơi kỳ, quay mặt đi, lúng túng nói: “Đừng nói về tôi nữa, nói cậu đi, cậu đã nghĩ kĩ chưa?”
“Mình cũng có nghĩ đến ba cái.” Thẩm Ý xòe ngón tay ra, đếm: “Muốn một cái bánh kem dâu tây, một quyển sổ nhật ký có khóa và một hộp đựng bút mới.”
Kỳ Yến liếc nhìn cô: “Tham lam.”
Thẩm Ý bất mãn, bĩu môi: “Làm sao mà cậu có thể muốn một trận đấu giao hữu chứ.”
Kỳ Yến cười nói: “Được rồi. Tôi sẽ mua bánh kem cho cậu, đem cả nguyện vọng của mình cho cậu để có được hai cái kia.”
“A, như vậy thì ngại lắm.” Thẩm Ý chớp chớp mắt, đôi mắt phản chiếu ánh trăng tinh nghịch ngoài cửa sổ: “Bây giờ nói thế, nhưng sau này không được đổi ý đâu đấy.”
———
Thứ năm, Thẩm Ý đã trở lại trường học.
Mới sáng sớm, Kỳ Yến đang đi vệ sinh thì thấy cô bị gần mười lăm bạn học vây quanh hỏi thăm, như thể cô là một sinh vật lạ từ đâu đến.
“Thẩm Ý, sau này cậu nghe thấy rồi đúng không?”
“Mấy ngày nay ai ở trong lớp cũng lo cho cậu, may là tai cậu nghe được rồi. Sau này nhớ chú ý đến sức khỏe, làm gì làm nhưng cơ thể khỏe mạnh vẫn là nhất!”
“Cậu mau nghe tớ nói này, tớ trân trọng giới thiệu tên của mình, tên tớ….”
Lời còn chưa dứt thì đã có người hô toáng lên: “Chạy, chạy! Đại ca đang tới kìa!”
Nghe vậy, cả đám đông đua nhau chạy tán loạn. Thẩm Ý nhìn thấy cảnh này mà dở khóc dở cười, không ngờ đối với người khác thì đáng sợ như thế, nhưng đối với cô thì anh lại tốt vô cùng…
Đến cửa lớp phòng mười lăm, Kỳ Yến dừng chân, quay qua quay lại nhìn mấy cái bóng kia đang vội vàng rời đi, nghi ngờ nói: “Mấy người đó không phải học lớp 10 với lớp 12 sao? Sao lại đến lớp của chúng ta nhòm ngó gì vậy?”
Cố Ức nói: “Có lẽ là tới thăm tiểu tiên nữ.”
Kỳ Yến: “Bọn họ cũng biết tai Thẩm Ý hồi phục lại rồi à, tới chúc mừng sao?” Từ khi nào mà học sinh Nam Vu lại đoàn kết thế này cơ chứ? Hay là nên nói nhân duyên của tiểu tiên nữ quá tốt?
Cố Ức lắc lắc cái vòng tay, nói: “Không phải, anh Yến, mấy ngày nay anh xin nghỉ học nên không biết. Mấy hôm trước, các trường ở Nam Vu này tổ chức cuộc thi hoa khôi. Tiểu tiên nữ của anh đứng hạng 10 nên ai mà chẳng biết đến chị ấy, chắc ghé qua chỉ để xem người đẹp của trường trông như thế nào.”
Kỳ Yến cau mày hỏi: “Cô ấy là người duy nhất trong trường có trong bảng xếp hạng à?”
Cố Ức nói: “Còn có Kim Gia Hi và Chúc Giai Di. Chúc Giai Di thì xếp sau cô ấy, còn Kim Gia Hi thì ban đầu đứng nhất nhưng cô nàng họ Kim này có quan hệ khá rộng, nhờ người quen bình chọn mới lên được.”
Kỳ Yến trầm tư một hồi, nói: “Mày cũng tìm cho tao vài người bình chọn.”
Cố Ức lập tức cổ vũ: “Anh Yến cứ yên tâm đi, em quen nhiều người lắm! Em nhất định sẽ khiến chị nhà đứng ở hạng nhất!”
“Ai nói tao tìm là cho cô ấy?” Một tay Kỳ Yến đặt lên vai Cố Ức, híp mắt nói: “Bình chọn cho những người đứng sau cô ấy, khiến cho cô phải rớt bảng xếp hạng.”
Cố Ức: “”
Cậu ta không nhịn được, đành hỏi: “Vì sao chứ anh Yến?”
Kỳ Yến xua tay: “Tao nói gì thì mày cứ làm đi, đừng có nhiều chuyện thế.”
Cố Ức làm việc cũng rất tốt, cả tối đó khiến những người đứng sau Thẩm Ý lần lượt vượt mặt cô, cứ thế, một lát sau, cô đã đứng chót bảng nhưng lại chẳng biết kẻ nào nỡ làm như thế với mình.
Như mọi hôm, sau khi tiết tự học kết thúc vào thứ sáu, Kỳ Yến đi cùng đưa Thẩm Ý đến trạm xe buýt. Đi được nửa đường thì bỗng đâu một nữ sinh cấp ba lao ra chặn hai người họ, nói: “Xin chào, Thẩm Ý, mình là học sinh cấp ba. Có chuyện riêng muốn nói với cậu, không biết là có thể chứ?”
Thẩm Ý nhíu mày lại: “Nhưng tôi và cậu không quen nhau.”
Cô nữ sinh cười cười: “Tất nhiên là cậu không quen mình rồi. Nhưng mà mình thì lại biết cậu, chẳng phải mấy ngày trước cậu đứng hạng mười trong bảng hoa khôi của các trường ở Nam Vu sao? Bạn mình ai cũng chú ý đến cậu hết, ai cũng bảo cậu nên đứng hạng nhất thì đúng hơn.”
Đến một chút Thẩm Ý cũng không biết về việc này và cũng không biết mình nên làm gì, bối rối hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây sao?”
Nữ sinh nhìn bên cạnh cô còn có một chàng trai đi theo, nuốt nước bọt vào, nói: “Chuyện riêng của con gái, nói ở đây thì không tiện lắm. Cậu yên tâm đi, mình không phải người xấu đâu, chúng ta đi qua bên kia một chút là được.”
Nhìn cô gái trước mặt vô cùng đáng yêu, trông có vẻ không phải là người xấu, hơn nữa lại là học sinh cấp ba. Thẩm Ý suy nghĩ một chút rồi nói với Kỳ Yến: “Vậy cậu chờ tớ ở đây một lát. Tớ đi mau rồi sẽ quay lại.”
Kỳ Yến gật đầu.
Thẩm Ý vừa chạy đến góc khuất của khu dạy học cùng cô bạn kia, anh cũng nhấc chân lên chạy theo. Đùa cái gì chứ, vừa nãy nhìn cái bộ dạng lấm la lấm lét kia, nhìn sơ qua là đã thấy nghi, nếu như cô ta bắt cóc tình yêu của anh thì phải làm sao đây?
Ai ngờ Kỳ Yến còn chưa đến gần thì đã dừng bước lại.
Anh thấy ở khu dạy học bên cạnh, trên nền đất được trang trí bởi những ngọn nến tạo thành một hình trái tim. Ở giữa trái tim, có một chàng trai cầm một bó hoa hồng muốn trao cho Thẩm Ý.
“Thẩm Ý à, từ trước đến giờ, mình vẫn luôn để ý đến cậu và vẫn luôn thích cậu. Liệu cậu có thể đồng ý….”
“Không thể!”
Lời chàng trai đó còn chưa dứt thì đã bị một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang.
Từ trong bóng tối, chỉ nhìn thấy được một thân hình gầy cao, mặc đồng phục, đeo balo, từ từ bước ra một cách nham hiểm.
Chàng trai kia còn chưa biết đây là ai thì đã bị đối phương cầm lấy chai nước dập tắt hết các cây nến.
Kỳ Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự bực tức: “Bạn học, tối thế này rồi mà cậu lại ồn ào làm phiền người khác nghỉ ngơi, còn thắp nến khắp nơi nữa chứ. Cậu có biết làm thế là vi phạm vào an toàn phòng cháy chữa cháy của trường học không?”
Chàng trai: “”